Thiên Mã Hành Không

Chương 143: Trùng phản lâm hoàng





Trùng phản Lâm Hoàng = Trở về Lâm Hoàng



Tuy hai người không gấp rút, nhưng nhờ sức chạy đích thực vào hạng vô địch thiên hạ của hãn huyết bảo mã, họ đi chừng hơn nửa tháng thì đã thấy thấp thoáng bóng đầu tường thành Lâm Hoàng, gặp trên vùng phụ cận thảo nguyên ngút ngàn quanh thành nhiều bầy gia súc, nhiều mục đồng đang nhàn hạ vung roi chăn dắt dê, cừu.



Tiêu Phong kìm cương, dừng ngựa dõi mắt nhìn, vùng đất khoanh tròn ba mươi dặm này là cát địa mà Mông Kha phong tặng cho ông, trong lòng thầm nuôi hi vọng nó vĩnh viễn giữ mãi dáng vẻ yên tĩnh, bình lặng ấy, đừng vướng vào khổ ải của chiến trận.



Bỗng Lâm Yên Bích hỏi:



- Muội nghe nói vùng đất ba mươi dặm chung quanh đây là thuộc huynh, muội không hiểu, những mục súc trên ấy có phải tất cả đều là sở hữu của huynh không?



Tiêu Phong ngẫm nghĩ một chút, rồi đáp:



- Theo luật lệ hiện hành, có thể nghĩ là thế!



Lâm Yên Bích vui vẻ nói:



- Vậy thì tuyệt quá! Huynh còn chưa khởi nghiệp nhà nông, mà đã có đầy đàn những cừu và dê. Ngày mai, muội sẽ bảo mục đồng quây quần mục súc lại, mình chính thức khai trương nghề chăn nuôi.



Biết Lâm Yên Bích có ý tbỡn cợt, Tiêu Phong nối lời cô:



- Chớ nhũng nhiễu họ! Muội muốn vào nghề chăn nuôi, hãy để ta mua sắm cho muội một ít dê, cừu.- Ông khẽ cười, nói thêm - Ta khuyên muội hãy bắt đầu nuôi cho tốt hai ba con thôi, đừng ham hố số nhiều!



Lâm Yên Bích lấy làm lạ:



- Vì sao?



Ngồi yên trên ngựa, Tiêu Phong khoát tay một vòng, chỉ vàomấy mục đồng, ông nói:




- Muội thấy họ có vẻ nhàn nhã lắm, chỉ cần vung vẩy ngọn roi thôi, nhưng thực ra, họ chăn gia súc từ hồi còn nhỏ tuổi, do đó đã luyện tập thành thục cách chăn dắt, nếu súc vật mà nổi hứng chạy toán loạn tứ phía, họ đều biết làm cách nào thu phục, gom chúng trở về. - Ông lắc đầu, tiếp - Mà Lâm đại thần y nhà ta chỉ giỏi nghề cắt thuốc với nghề hạ độc, giao cả bầy gia súc đó cho muội, bữa nay lạc một con., bữa mai mất hai con, chẳng mấy chốc là không còn một mống nào!



Lâm Yên Bích cười khanh khách:



- Huynh chê muội dữ a! Để bữa nay, muội ra tay gom chúng lại cho huynh xem, coi muội có biết chăn dắt chúng hay không!



Cô miệng cười, tay vung roi, giục ngựa chạy ào ào tới chỗ đàn dê, cừu. Mấy con thú đang cắm cúi gặm cỏ, chợt bị một thớt ngựa cao lớn xông vào, thảy đều kinh hoàng, chúng kêu be be ầm ĩ, rồi co cẳng chạy giạt ra tứ phía. Gã mục đồng vội vàng vừa vung roi vun vút gom góp dê cừu trở lại, vừa hả họng la lớn:



- Cô nương kỵ sĩ áo xanh kia ơi, mau dừng ngựa lại! Cô làm mấy con vật của ta hoảng sợ quá rồi kia!



Lâm Yên Bích kinh ngạc, cô vội giật cương lia lịa, dừng phắt ngay đàng trước bầy cừu. Từ sau chạy vội vã đến, Tiêu Phong cười ầm:



- Thấy chưa? Muội không tin lời ta, đã làm dê cừu của người ta hoảng loạn rối rít cả lên!



Trông thấy gã mục đồng hò hét liền miệng, tay roi không ngớt vung vẩy, Lâm Yên Bích hối hận trong lòng, cô xuống ngựa, đến đứng nhìn y gom góp bầy gia súc, vài con cừu sau cơn hoảng loạn, lại cắm cúi tiếp tục gặm cỏ.



Lâm Yên Bích đến trước mặt y, khoanh tay xin lỗi:



- Vị đại ca này, vừa rồi ta làm mấy con cừu hoảng sợ, thật là lỗi quá!



Gã mục đồng không ngẩng đầu, tay gã không ngớt vỗ về vào đầu mấy con cừu, hé miệng nói nhỏ:



- Không sao đâu! Lần sau, cô để ý cho một chút khi cưỡi ngựa. Cô từ phương nam lên, phải không?



Lâm Yên Bích đáp:



- Ừ ...



Cô thấy y đang vỗ về một con cừu tựa như ta dỗ dành một đứa trẻ, nhỏ giọng dịu dàng bảo nó:



- Tiểu Bạch, đừng sợ nữa! Có tao ở đây, không xảy ra chuyện gì đâu. Mày cứ ngoan ngoãn gặm cỏ đi, đừng để tao phải lo.



Lâm Yên Bích gần như muốn bật cười, cô hỏi:



- Nói với nó như thế, liệu nó có hiểu không?



- Dĩ nhiên là hiểu, nó quen tiếng người mà!



Gã mục đồng bấy giờ mới ngẩng lên, gã hơi giật mình khi trông thấy Lâm Yên Bích, cứ tưởng mình đang gặp tiên nữ! Trên vùng thảo nguyên này, gã chưa hề gặp một cô nương nào đẹp đẽ đến thế. Một giọng nói rắn rỏi vang lên:



- Tích Cổ, mi chưa nhận ra ta sao?



Chợt nghe có người gọi đúng tên mình, gã mục đồng ngoái trông lại, khi hình ảnh một thân mình cao lớn, gương mặt khôi ngô đập vào mắt, gã nhảy nhổm lên, rồi chạy a tới trước người ấy, gã quỳ thụp xuống, giọng vui mừng đến thành run rẩy:



- Tiêu tướng quân, cuối cùng, ngài đã trở về! Chúng tiểu nhân ngày đêm trông ngóng ngài, rốt cuộc, ngài đã về lại đây!



- Mau đứng dậy! Tiêu Phong vươn tay kéo y đứng lên, nói - Chẳng phải ta đã nhiều lần căn dặn rồi sao, khi gặp ta, chớ có quỳ lạy thế!



Mặt mày hớn hở, gã cười toe toét phô hàm răng trắng trên gương mặt đen nhẻm, đưa tay cốc vào đầu mình, nói:



- Tiểu nhân trong một lúc cao hứng, đã quên phứt mất quy củ ấy!



Bỗng gã quay phắt người, hả họng la lớn:



- Bớ mọi người! Mau đến đây xem, Tiêu tướng quân đã về lại đây rồi nè!




Tiếng hô hoán mừng vui của gã truyền khắp vùng thảo nguyên khoáng đãng, lập tức, tất cả bỗng lặng yên, người người, ai nấy đều ngoảnh trông lại, bỗng từ tứ phía tiếng hoan hô rộ lên ầm ầm, rồi rùng rùng những người cùng gia súc đều đổ dồn về chỗ ấy. Khi đến trước Tiêu Phong, họ bao vây quanh xong, bèn quỳ cả xuống, mặt ai nấy đều mừng rỡ phấn khích, có vài người mắt rướm lệ, tất cả giương cao đôi tay, phủ phục đầu rạp xuống đất. Nhìn quang cảnh người người đổ nước mắt chan hoà, Lâm Yên Bích bỗng dưng không hiểu vì đâu, cô cũng thấy cảm động muốn khóc lên được, cô khẽ khàng bặm môi, gắng gượng giữ cho đôi mắt đang nhoà nhoà đừng ứa nước mắt.



Đứng giữa đám đông, Tiêu Phong cũng cảm giác đôi tròng mắt râm rấp ướt lệ nóng, ông nhất thời cứng họng không thốt nên lời, bèn ngẩng câo đầu trông lên cao vút, nhìn mây trắng trôi nổi bồng bềnh giữa nền trời trong xanh, trong lòng rộn rã tiếng ông tự nói cùng mình "Ta đã trở về nhà rồi! Rốt cục, ta đã về đến nhà rồi! Cỏ màu lục mướt biếc, trời xanh trong vắt, đây mới đúng là nhà của ta!"



Ông dang tay nâng mấy người già cả đứng dậy, rồi chắp tay, vái khắp một vòng, cất giọng sang sảng nói:



- Các vị lão thành, các huynh đệ, tỉ muội của ta, xin mời tất cả ... mau đứng dậy đi!



Mọi người vái thêm một vái nữa, rồi lần lượt đứng lên. Cầm tay một lão nhân, Tiêu Phong nói:



- Mình cùng một huyết thống với nhau, các vị cũng là thân quyến của Tiêu Phong ta, mọi người không nên thủ lễ quá đáng, từ giờ trở đi, mình hãy đối xử nhau bình đẳng, đừng thi hành đại lễ nữa!



Năm xưa, một thân một ngựa ra thành nghênh chiến đại quân Mông Cổ, Tiêu Phong đã cứu thành Lâm Hoàng thoát cơn chiến hoả, ai nấy đều phục ông tựa một thần nhân, lại nghe đồn Tiêu Phong hòa nhã, không câu nệ lễ tục, bữa nay chính mắt họ chứng kiến, đều thấy ông hoàn toàn hào sảng, thẳng thắn, không nề tiểu tiết. Tất cả đều lập tức cất tiếng vâng dạ, lòng kính mến Tiêu Phong gia tăng gấp bội, càng thấy kiêu hãnh vì tộc Khiết Đan đã sản sinh được một đấng anh hùng như ông.



Lại chắp tay vái vòng quanh một lần nữa, Tiêu Phong hỏi to:



- Từ khi chia tay đến giờ, tất cả mọi người thảy đều mạnh khoẻ cả chứ?



Một ông già đầu tóc bạc trắng đáp:



- Nhờ hồng phúc của tướng quân, tất cả chúng tôi đều khá cả, năm vừa qua, mưa thuận gió hoà, cỏ cây tươi tốt, mục súc chúng tôi nuôi đều đặc biệt được béo tốt cả, mọi người có thấy thế không?



Mọi người rùng rùng ứng tiếng:à



- Đúng vậy!



Tiêu Phong hỏi tiếp:



- Còn với người Mông Cổ thì sao? Mình có bị họ khi dễ không?



Hồi 143 : Trùng phản Lâm Hoàng - Phần cuối



Ông già tóc bạc trắng ấy vuốt râu, cười hì hì, đáp:



- Từ sau khi tướng quân đi nhậm chức Đông Liêu đại tướng cho Mông Cổ, người Mông Cổ đối xử rất đàng hoàng tử tế với chúng tôi, mà hai sắc tộc xem ra vốn cùng một nguồn, lại cùng kiểu sống du mục như nhau, những tập tục sinh hoạt hai bên không khác nhau mấy, khi chấm dứt những chiến loạn giữa hai bên rồi, quan hệ giưã hai sắc tộc tốt đẹp hẳn lên, đưa đến những cuộc hôn nhân giữa trai gái Khiết Đan cùng Mông Cổ. Đám con cái sinh ra từ những kết hợp đó khiến cho hết còn phân biệt Mông Cổ cùng Khiết Đan, mọi người đều coi nhau như cùng một nhà.



Nghe ông lão nói thế, mọi người đồng loạt cười ồ.



Tiêu Phong cũng tủm tỉm cười, ông gật đầu, bảo:



- Thế thì hay quá! Mọi người hãy giải tán, trở về chăm sóc mục súc cho tốt đi.



Mọi người bịn rịn chia tay, ai nấy đều để ý đến Lâm Yên Bích đang đứng kề Tiêu Phong, hiển nhiên mỹ nhân xứng đôi cùng anh hùng, họ trầm trồ dung nhan tuyệt mỹ của Lâm Yên Bích, đều thấy chỉ có nữ tử như thế mới sánh ngang cùng Tiêu tướng quân của họ.



Bỗng Lâm Yên Bích đưa tay ngoắt Tích Cổ. Gã Tích Cổ này vội chạy nhanh đến, chắp tay, hỏi rất cung kính:



- Cô nương có điều chi dạy bảo?



Lâm Yên Bích cười, đáp:



- Không dám! Ta chỉ muốn hỏi thăm xem anh có muốn bán lại chỗ gia súc đó hay không?



Tích Cổ lắc đầu:



- Không bán đâu! Chỉ là nuôi để làm thịt dùng trong nhà!




Lâm Yên Bích có phần thất vọng, cô lại hỏi:



- Vậy anh biết có nhà nào muốn bán gia súc không? Ta đang muốn mua dăm con!



Tích Cổ vụt vỗ mạnh tay vào đầu:



- Thì ra cô nương ngài muốn mua à? Ngài không bảo sớm cho một chút! ... Đây ... Đây này ... - Y đưa cây roi vào tay Lâm Yên Bích - Bầy mục súc này xin dâng hết cho ngài.



Lâm Yên Bích lắc đầu lia lịa, nói:



- Không ... Anh đừng cho ta .. Ta không nhận chúng đâu ... Mà ta cũng không biết cách chăn dắt cả bầy, chỉ muốn nuôi hai con thôi, nhiều quá, ta không chăm lo nổi!



Tích Cổ cười hì hì:



- Dễ lắm ... để tiểu nhân chỉ cho là xong, nhà cô nương có sẵn chuồng nuôi chưa?



- Nhà ta? - Lâm Yên Bích cười xoà - Ta vẫn còn chưa biết sẽ trú ngụ ở đâu, làm sao biết sẽ có chuồng sẵn hay chưa



Tiêu Phong cười rộ:



- Muốn xây chuồng cũng không dễ đâu! Làm một cái thì được, nhưng ta thấy muội chờ học chăn dắt chúng xong hãy tính chuyện lùa chúng về chuồng. Dê cừu thích sống thành bầy, nuôi có hai con, sợ chúng sẽ bị cảm giác cô độc!



Tích Cổ vội bàn góp:



- Không khó khăn gì đâu! Tiểu nhân sẽ giúp cô nương đưa chúng ra đồng buổi sáng, buổi chiều thì lùa chúng về chuồng, nếu Tiêu tướng quân còn chưa yên tâm, tiểu nhân có thể ở tạm nơi phủ đệ của tướng quân, thay cô nương, chăm sóc chúng ban đêm. Chúng đều đã quen vâng lời tiểu nhân cả rồi, tiểu nhân đoan chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!



Lâm Yên Bích lắc đầu:



- Làm vậy không được! Không cần phải nhọc công anh đâu, ta mỗi ngày sẽ ra đây, tìm anh, nhờ anh dạy cách chăn dắt .. Chờ học thành thục rồi, ta sẽ tự tay nuôi cả bầy !



Tiêu Phong leo lên mình ngựa, vui vẻ nói:



- Lâm đại thần y thông minh số một, chăn dắt mục súc là chuyện nhỏ, đề nghị đó sẽ tiến hành thôi, bây giờ chưa phải lo tới ngay, mình hãy vô thành trước đã, kẻo mấy huynh đệ ta đang trông!



Lâm Yên Bích cũng hớn hở, leo trở lên mình ngựa xong, cô chào từ biệt Tích Cổ, rồi chậm rãi đi về phía thành Lâm Hoàng.



Bỗng một toán người ngựa từ trong thành Lâm Hoàng phóng nhanh ra, chạy thẳng đến chỗ của họ. Hai người dẫn đầu hươ tay vẫy vẫy Tiêu Phong, nghe thoang thoáng có tiếng gọi "Tiêu đại ca".



Tiêu Phong cười vang, ông vẫy tay đáp trả, rồi giục ngựa chạy đến đón. Thấy vậy, Lâm Yên Bích biết họ nhất định là mấy huynh đệ mà ông vừa nói tới, GIa Luật Anh cùng Tiêu Minh Dương.



Chạy gần đến nơi, cả đoàn người cùng nhanh chóng xuống ngựa, đến quỳ tại trước đầu ngựa Tiêu Phong. Người dẫn đầu hô lớn:



- GIa Luật Anh mừng đón Tiêu tướng quân!



Giọng nói chan chứa xiết bao vui mừng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.