Thiên Mã Hành Không

Chương 33: Dịch lộ tiêu thanh





Đang tiết trọng đông, tuyết trắng ngần phủ khắp nơi, ngựa Tiêu Phong và A Tử tuy thuộc loại hiếm trong thiên hạ, giống ngựa quý hãn huyết, không mấy bị ảnh hưởng bởi bão tuyết, những khi tuyết đọng nhiều che lấp đường đi, ngựa không vượt qua được, họ mới phải dừng chân. Do đó vừa đi vừa nghỉ, khi cần thiết, họ ghé quán trọ nghỉ ngơi. A Tử nhớ lại lúc trước, cô một thân một mình tìm lên phương Bắc, giờ đây, khi qua mỗi địa phương nào, cô đều đưa tay chỉ chỏ, thuật lại cho Tiêu Phong tình cảnh cô đã trải hồi ấy.



Hôm đó, sau nhiều ngày trời liên miên gió bão, cuối cùng, tuyết ngừng rơi, gió ngừng thổi, ánh dương quang chiếu qua xuyên băng tuyết bám trên tàng cây, tia sáng khúc xạ qua lớp nước đá thuỷ tinh chiếu mầu ngũ sắc tươi đẹp. Tiêu Phong cùng A Tử cưỡi ngựa đi, mặt đường phủ đầy tuyết , cả hai đều phục sức theo Hán tộc, nét kiều diễm cuả A Tử đã thu hút không ít ánh mắt, cộng thêm khổ người hùng vĩ, dáng vẻ khôi ngô của Tiêu Phong trên mình ngựa cao lớn, kèm sát A Tử, khiến nhiều người để ý, so với tình cảnh A Tử nấp nánh lần mò lên miền Bắc, quả có khác nhau một trời một vực.



Tiêu Phong nhìn A Tử má đỏ hồng vì lạnh, ông hỏi:



- A Tử, muội có lạnh lắm không? Hay mình thuê một chiếc xe nhé?



- Không, muội không lạnh, muội chẳng ngồi xe, chỉ thích cưỡi ngựa thôi!.



A Tử được đồng hành kề cận Tiêu Phong, cùng ngắm nhìn không gian mênh mông chung quanh, lòng cô thấy sung sướng, ngồi xe sao vui vẻ bằng được?



Tiêu Phong cười cười nói:



- Xem A Tử muội kia, cô nương đã trưởng thành nhiều! Ta nhớ lại lúc còn ở Liêu quốc, muội suốt ngày chê nơi đó lạnh lẽo, chẳng tươi chẳng đẹp như Trung Nguyên, thấy cô bây giờ đã tiến bộ khá nhoều rồi đấy!



A Tử dẩu mỏ:



- Còn phải nói! Hồi đó thiếu chút nữa muội chết ngủm dưới chưởng của huynh, sau đó lên Liêu quốc ở, muội cũng chưa hoàn toàn bình phục, di nhiên dễ bị lạnh chớ sao!.



Đôi nhãn châu long lanh, cô tiếp:




- Ngay bây giờ, mỗi khi muội nổi nóng, trong ngực lại thấy âm ỉ đau, gặp lúc trái gió trở trời, cơ bắp chân hay còn nhức nhức lạ!



- Ê ... gượm đã! - Tiêu Phong cắt lời - Chưởng đó đâu có kích trúng chân muội đâu, làm sao thấy đau nhức ở chân được? Chưa kể, hồi ở Liêu quốc, ta đã cho mời nhiều đại phu giỏi bậc nhất đến chẩn mạch muội, họ đều bảo muội đã hoàn toàn bình phục, sao bây giờ muội lại nói bị đau tức trong ngực?



- Đúng không đánh vào chân, nhưng hồi đó phải dưỡng thương nhiều ngày, chân cẳng lâu không đi lại hoạt động, làm sao khỏi bị mầm bệnh? Muội nói muội chỉ đau âm ỉ trong ngực mỗi khi muội nổi đoá, vào lúc đaị phu chẩn mạch, muội đâu có bực tức gì đâu, mấy ông đó có là thần y cũng chả thể định được bệnh!



-Ừm ... Thì ra vậy! - Tiêu Phong chẳng nhịn được, ông cười phá lên - Mấy mầm bịnh đó đã qua hơn một trăm năm rồi, mà hãy còn dữ quá nhỉ!



A Tử làm ra vẻ nghiêm nghị, cô nói:



- Dĩ nhiên là dữ! Nhưng dẫu mình đã trải qua một trăm năm, tuổi tác lại chưa qua hai mươi, mấy cái bịnh đó nó cứ dai dẳng, chẳng qua, nếu muội không nổi đoá, trong ngực ắt không nổi đau râm ran, và nếu trời làm mưa bão, muội không đi ra ngoài được, còn được huynh chăm sóc, cũng tốt thôi!



Ý của cô là, chỉ cần Tiêu Phong vĩnh viễn chẳng rời xa, sẽ chẳng có gi làm cô nổi giận, bực tức!



- Ha ha ... - Tiêu Phong chẳng nhịn được cười - Nha đầu muội chỉ toàn nói nhăng nói cuội thôi!.



Rồi ông ngừng cười, nghiêm sắc mặt, bảo:



- Nếu không muốn ta càu nhàu trách móc, muội hãy nghe kỹ lời ta nói đây, muội không được làm chuyện càn rỡ nữa. Nếu muội còn bày trò đóng đai sắt vào đầu người khác, động chút là phóng độc châm, là đi cắt đầu lưỡi người ta, là móc mắt người ta ... đại loại những chuyện như vậy, ta sẽ không dung cho muội đâu!



A Tử ngó Tiêu Phong, cô nhăn mặt, lè lưỡi, nói:



- Biết rồi!



Hai người vừa đi vừa trò chuyện, A Tử chợt kìm cương ngựa, cô đưa tay chỉ phương tây, nơi xa xa có đỉnh núi mịt mù sương khói, nói:



- Chỗ đó chắc hẳn là Phiêu Miểu phong, tại đỉnh núi có cung Linh Thứu, nhị đệ Hư Trúc của huynh từng sống tại đấy. Không biết giờ đây, nới đó biến thành cái gì rồi!



Tiêu Phong kìm cương, dừng ngựa, ông ngẩng đầu, dõi mắt về nơi xa xăm đó, chỉ thấy dưới ánh dương quang, mây trắng toả kín đỉnh Phiêu Miểu, sương mù cuồn cuộn bốc lên, ông rất muốn về lại ngay nơi có tuyết tụ đỉnh núi làm khúc xạ ánh nắng đó. Trong một thoáng, chuyện cũ kéo nhau ùn ùn trở về trong đầu, ông nhớ lại đã cùng Đoàn Dự, Hư Trúc trải qua một trường ác đấu các lộ anh hùng trong thiên hạ, ông nhớ đến thâm tình hậu nghĩa của hai nghĩa đệ đã cùng ông vào sinh ra tử, họ lén lút mò vào Liêu quốc cứu mình ... Ôi ... tang điền thương hải, người xưa giờ đâu? Một hán tử kiêu hùng như Tiêu Phong mà cũng không sao ngăn được lệ nóng đẫm mi!



Đang lúc bàn hoàn, bỗng Tiêu Phong nghe từ phia xa nơi ấy vẳng đến khúc tiêu êm ái, tiếng trúc thanh nhã, nhu hoà, thanh âm ẩn ước có nét sầu nhè nhẹ, mường tượmg một thiếu nữ nhan sắc mỹ miều đang thở than, than thở dưới vầng trăng mùa thu.



Dù không rành âm luật, Tiêu Phong lúc đó không khỏi bị tiếng tiêu lôi cuốn, bất giác ông ngưng thần, cúi đầu lắng tai nghe. A Tử cũng bị tiếng tiêu làm cho xuất thần, cô nói nhỏ:



- Sao trên đời lại có tiếng tiêu tuyệt vời vậy, chẳng biết ai là người thổi khúc nhạc đó!



Tiếng tiêu mỗi lúc một gần, Tiêu Phong thấy một đoàn nhân mã từ trên núi đi xuống, đi theo cùng con đường cuả ông. A Tử ngỏ ý muốn xem mặt người thổi tiêu, Tiêu Phong bèn cùng A Tử kìm ngựa đi chậm lại, họ cố ý chờ đoàn người tiến lên ngang họ.



Đoàn người di chuyển khá nhanh, chẳng bao lâu đã đến nơi. Tromg đoàn, có mười cô gái hắc y cưỡi ngựa hộ tống một chiếc kiệu do bốn hán tử vận trường bào khiêng, tốc độ di chuyển như bay, cước lực chẳng kém sức ngựa chạy. Tiếng tiêu phát ra từ bên trong kiệu, qua bức màn mỏng che cửa kiệu, thấp thoáng bóng người bên trong.



- Ai da ... muộ phải xem mặt cho bằng được!



A Tử nói nhỏ, cô hốt nhiên vặn eo lưng, phóng mình nhảy lên kiệu, vươn tay vén màn che cửa kiệu. Lập tức, một thiếu nữ hắc y thét:




- Chớ khá vô lễ!.



Cô ta không bạt kiếm, chỉ nhanh chóng vươn tay ngăn cản, nhưng chưa kịp đụng vào vạt áo A Tử, mắt hoa cô hoa lên, A Tử đã bị một thân ảnh dùng tay chụp lại, kéo A Tử về ngồi bình ổn trên yên con ngựa của cô.



Toán các cô gái hắc kia chưa kịp phản ứng, tiếng tiêu bỗng tắt, rèm che cửa kiệu mở toang, một cô gái từ bên trong thò đầu, cặp mắt sáng quắc liếc sơ qua mặt Tiêu Phong, rồi nữ tử lạnh lùng hỏi:



- Các hạ là ai?.



Dù tim Tiêu Phong hoàn toàn một mình A Châu ngự trị, ông coi vẻ đẹp nữ giới như không, nhưng khi trông thấy nữ tử đó, ông cảm giác dường như trước mắt chói loà, nữ tử dung mạo tuyệt thế, duyên dáng, kiều diễm ... thập phần hoàn mỹ. Tiêu Phong chắp tay, nói:



- Chúng ta người qua đường, cô tiểu muội ta tinh nghịch, nghe khúc tiêu của cô nương, hiếu kỳ muốn xem mặt người thổi tiêu! Vừa rồi, cô ấy đã mạo muội xúc phạm, thỉnh cầu cô nương tha thứ.



Nữ tử nhìn Tiêu Phong từ đầu đến chân, mặt tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng chỉ một thoáng ngắn, nữ tử ôn tồn nói:



- Thì ra là thế!.



Ngữ khí cô có phần hoà hoãn hơn, rồi cô buông rèm, giọng thánh thót từ trong truyền ra:



- Đi thôi, đừng để lỡ lộ trình.



- Dạ . . . Cô nương! - các cô gái hắc y đồng thanh ứng tiếng, đoàn người lại tiến bước, đi nhanh về trước. Tiếng tiêu du dương của cô gái lại cất lên, âm thanh thoảng nét hoan hỉ, khiến tâm hồn người nghe chẳng khỏi bị lôi cuốn theo.



A Tử nói:



- Cô gái này điệu bộ ra phết, mọi người trong đoàn cưỡi ngựa, cô ta lại ngự trên kiệu cơ, mà còn bắt kiệu phu chạy đua theo ngựa!



Tiêu Phong bảo:



- Mấy kiệu phu đó không tầm thường, khinh công họ chẳng dở, nội lực nhất định có hoả hậu, bọn họ cam tâm khiêng kiệu cho cô, đủ biết lai lịch cô nương đó khá lớn !



"Hừm!" , A Tử cười mát, nói:



- Bọn họ chắc bị ả mê hoặc đến ngu ngơ, trong tiếng tiêu của ả, có công phu khiến mình bị mê hoặc, mà cô ta thật sự quá sức kiều mị!



- A Tử, đừng nói bậy! - Tiêu Phong nghiêm sắc mặt, - Danh tiết con gái rất quan hệ, muội đừng mở miệng nói càn. Cô ta đâu có vẻ gì thuộc hạng người thế đâu, vừa rồi muội vô lễ, cô ấy đã không trách muội, chuyện đó hiếm thấy trên giang hồ lắm. Từ rày, muội đừng liều lĩnh, làm càn như thế nưã!



Thấy Tiêu Phong vì một cô nương kiều diễm không quen biết mà đi trách mắng mình, trong lòng A Tử nổi ghen tức, cô cong cớn nói:



- Tỷ phu, coi huynh bênh cô ta kìa, bộ huynh muốn mua cảm tình, làm cho cô ấy vui lòng chăng?



Tiêu Phong trầm giọng nạt




- A Tử! Muội càng ngày càng ăn nói lung tung! Ta đã bảo muội rồi, trong lòng ta chỉ độc nhất A Châu, con gái khắp thiên hạ, đẹp đến mấy đi nưã, ta thấy chẳng sao thay A Châu được! Muội ... muội coi ta là người thế nào?.



Tiêu Phong nói một thôi như vậy, ông nổi giận, ông thầm nghĩ, bất luận đời trước hay kiếp này, tấm lòng của mình với A Châu tuyệt chẳng có gì thay đổi! A Tử, giờ là người thân duy nhất của mình, sao cô đột nhiên dám nghi ngờ chân tình của mình!



A Tử thấy Tiêu Phong nổi giận, cô chẳng khỏi thấy ăn năn vì quá lời, cô vốn biết Tiêu Phong chỉ mang trong lòng hình ảnh A Châu, không ai thay thế được, côvừa rồi nhất thời bực tức, cộng thêm cô nương đó dung mạo tuyệt thế, sự đố kỵ bùng phát ra lời nói. Cô sát lại bên Tiêu Phong, từ trên mình ngựa, cô đưa tay níu tay áo Tiêu Phong, nhỏ nhẹ:



- Tỷ phu, vừa rồi muội buột miệng nói lung tung, huynh đừng giận!



Tiêu Phong nhìn A Tử, thở dài, ông nói:



- A Tử, cuối cùng muội suốt đời làm một tiểu nha đầu, không trưởng thành!



- Tấm lòng huynh dành cho tỷ A Châu, trên đời này không ai hiểu rõ hơn muội!



Nói những lời đó, trong lòng thật thê lương, cô nghĩ thầm "Bất kể Tiêu Phong đến chết vẫn một lòng chung thuỷ cùng A Châu, hoặc vừa rồi ông tìm cách mua chuộc cảm tình cô gái xinh đẹp đó, đối với mình, đều hoàn toàn vô nghĩa! Với ông, đã bao nhiêu năm ròng, mình chỉ là một tiểu nha đầu, không bao giờ trưởng thành, ngay cho đến hiện giờ, mình chưa hề làm vui lòng Tiêu Phong được chút nào!"



Tiêu Phong thấy A Tử mặt mày bí xị, ông muốn khuây khoả chuyện chẳng vui vừa rồi, bèn mỉm cười nói:



- Hôm nay khí trời tốt, bọn mình đua ngựa chơi không?



A Tử nghe đề nghị, quả nhiên cô nổi hứng, cười mơn, nói:



- Hay a! Đã lâu, mình chưa đua ngựa! Theo thông lệ, muội chạy trước nha!



Vừa dứt lời, A Tử "hô" một tiếng lớn, ra roi thúc ngựa vọt nhanh về trước.



Bản tâm Tiêu Phong muốn nhường cô, ôn chỉ phóng ngựa tà tà theo sau. Chạy được một lúc, họ lại bắt kịp đoàn người khiêng kiệu, tuy ngựa trong đoàn họ khá tốt, dĩ nhiên chẳng thể sánh được hãn huyết bảo mã. Tiêu Phong và A Tử qua mặt đoàn, bỏ rơi họ lại phía sau. Hai người đua một thôi đường, trước mặt bỗng thấy một quán rượu, tấm phướn to, mang chữ "Tửu" đang phất phới trong gió.



Tiêu Phong trông thấy, con sâu rượu cựa quậy, ông nhắm phía A Tử đang chạy đàng trước, bảo:



- A Tử, đến trước quán rượu thì muội dừng lại nhé, ta muốn uống rượu.



Tuy cự ly hai người khá xa, tiếng của Tiêu Phong rót rõ ràng vào tai A Tử, tựa như ông đang ở kế bên cô. A Tử cất tiếng chấp thuận, cô kềm cương cho ngựa chạy chậm lại. Sau một lúc, Tiêu Phong theo kịp, hai người đến trước quán rượu, cùng xuống ngựa, đưa dây cương cho tiểu bảo đang chờ sẵn ở đấy.



--- Xem tiếp hồi 33 ----



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.