Thiên Mã Hành Không

Chương 61: Thân hãm hốt luân





Thân hãm hốt luân (Vây khổn toàn thân)



Tiêu Phong theo con lộ đi về hướng đông, được một lúc, đã thấy một cây hoè cổ thụ bóng rợp che kín một đại trang viện, trong trang, nhà cửa san sát, trùng trùng điệp điệp tiếp nối nhau vô tận. Tiêu Phong vượt qua tường ngoài, ông nhẹ nhàng đáp mình lên một cành cây um tùm lá. Ông thầm nghĩ, trong trang viện to lớn này, tìm ra chỗ giam giữ Công chúa Tân Nguyệt không phải dễ, phải bắt người để tra khảo, chưa kể việc giam giữ Công chúa ắt được giữ bí mật, người thân phận thấp kém trong trang chưa hẳn đã rành biết. Tiêu Phong bần thần giây lát, trong óc ông chợt nghĩ đến một người "Hắn nhất định biết chỗ giam, chỉ việc tìm hắn là được!".



Ông đưa mắt nhìn xung quanh, nhà nhà đèn lửa tắt ngấm, trong bóng tối mù mịt, một vài chỗ còn le lói ánh sáng đèn, nghe tứ phía tĩnh lặng, ắt hẳn người trong trang đều đã say ngủ. Tiêu Phong nhẹ nhàng nhảy xuống đất, chạy về một sương phòng bên hướng đông.



Đến nơi, Tiêu Phong vận sức bẻ gãy then cửa, ông lẳng lặng vào nhà, thấy một người đang ngủ trên giường, mép ứa nước dãi, nét mặt hớn hở, miệng chép chép :"Hừ ... Ngon quá ..."



Tiêu Phong đưa tay chẹn vào cổ, hắn lập tức mở choàng mắt, rồi giật mình, hoảng hốt khi thấy một thân hình cao lớn đang thít ngón trỏ vào cổ họng. Hắn òng ọc trong cổ, muốn thét, nhưng không thành tiếng, rồi nghe người lạ thấp giọng bảo:



- Đừng làm ồn, nghe ta hỏi! Lục trang chủ của bọn ngươi hiện ở đâu?



Người đó kinh hoàng, trợn mắt nhìn, vừa thoát khỏi giấc mộng đẹp, hắn sa ngay vào một ác mộng, muốn trả lời, nhưng tiếng không ra đến miệng. Tiêu Phong giảm bớt sức tay, bảo:



- Đừng sợ, ta không làm hại ngươi đâu, ngươi chỉ cần nói Lục trang chủ bọn ngươi hiện cư ngụ nơi nào, ta sẽ buông tha tức thì.




- Thiệt vậy sao? - gã ngắc ngứ cổ họng - Lục . ừm . . à ... Lục trang chủ trú ngụ tại Quy Vân các phiá bắc!.



Nghe y ấm ớ, nói không rõ, Tiêu Phong sốt ruột, ông thò tay nắm vào cổ áo, lôi y dậy, bảo:



- Ngươi theo ta.



Ông nói xong, đưa ngón tay bên trái trỏ vào một chén uống trà trên bàn, nhả kình lực, cái chén bể nát thành mảnh vụn. Gã đó giật mình, lại nghe Tiêu Phong nói tiếp:



- Ngươi dám đánh động, hãy nhìn xem cái chén đó!



Gã gật đầu lia lịa, run rẩy như cầy sấy, tuyệt không dám hó hé. Tiêu Phong điệu gã ra ngoài, kẹp gã nhảy lên mái nhà, chuyền trên các nóc nhà chuyển về hướng bắc.



Lướt qua không biết bao nhiêu gian nhà, người đó bị kinh hãi đến thành ngơ ngác, hắn chỉ đường lung tung, đi lạc hướng đôi ba lần.



Tiêu Phong trầm giọng bảo:



- Ngươi mà còn chỉ bậy nữa, ta sẽ làm cổ ngươi rụt lại, vĩnh viễn không ngóc đầu lên nổi!



Gã hoảng hốt, nói như khóc:



- Đại hiệp, nếu đi dưới đất, tiểu nhân còn có thể dùng mắt nhìn cảnh vật để định hướng, chớ bây giờ đi trên mái nhà như vầy, chỗ nào thấy cũng giống chỗ nào, tiểu nhân hoa mắt, không phải tiểu nhân cố ý chỉ sai đường, đại hiệp xin nương tay!.



Nhìn bộ dạng thảm thương, lại nghe lời nói có lý, Tiêu Phong bèn hỏi gã:



- Gần đến nói chưa?.



Gã đưa mắt nhìn tứ phía, rồi chỉ một toà nhà phía bắc, nói:



- Chỗ đó đó!.



Tiêu Phong cặp y lên, điểm nhẹ gót chân, ông phóng như cánh chim bay, tiến nhanh về toà nhà. Biết Lục gia trang đầy rẫy hảo thủ, không cẩn thận, sẽ bị phát hiện, nên bước chân ông giẫm nhẹ nhàng trên mái ngói, tựa lá rụng, không gây tiếng động.



Chớp mắt, Tiêu Phong đã đến biệt viện gã nọ chỉ, gã nói:




- Chỗ này đây!.



Đưa mắt nhìn sơ, Tiêu Phong thấy đó là một biệt thự khá lớn, trên tấm biển trước cửa khắc ba đại tự "Quy Vân các". Ông điểm huyệt gã nọ, đặt xuống mái ngói, bảo hắn:



- Tạm uỷ khuất ngươi nơi đây, chốc nữa ta sẽ trở lại giải huyệt và đưa ngươi về.



Huyệt đạo bị khống chế, gã không cử động, không nói được, đưa mắt nhìn Tiêu Phong nhẹ nhàng hạ mình, đáp vào một góc sân.



Rồi Tiêu Phong lẳng lặng lại gần "Quy Vân các", ông vượt cổng chính, đi ra đàng sau, biệt viện kiến trúc tinh kỳ, ông nghĩ bụng nhất định đây là nhà ở của trang chủ. Tiêu Phong áp sát, vận sức chấn gãy then cửa, bước vào nhà. Bên trong khá rộng, dù đi trong bóng tối, ông thấy các thứ trang hoàng trần thiết đều cầu kỳ. Vượt qua vài bức bình phong, ông thấy một gian phòng đàng sau.



Tiêu Phong nhẹ bước vào phòng, thấy có người nằm ngủ trên giường, trong bóng đêm, ông không nhìn rõ mặt, đoán chắc Lục trang chủ. Nếu Hoàng Dung giam giữ Tân Nguyệt trong trang, vị trang chủ này phải biết rõ ngọn ngành, mình tra vấn y, xem xem yêu dược trong hồ lô của Hoàng Dung là thứ gì? Tiêu Phong đang rón bước về phía cái giường, bỗng nhiên dưới chân nhẹ hẫng, thân mình chìm xuống. Tiêu Phong giật mình, nhanh như cắt, ông vận sức đề khí, từ thế đang rơi xuống, đạp trúng vách, bay ngược lên. Hốt nhiên nghe "xuỳ Xuỳ" âm thanh của phi đao bay tới, thân mình dù đang lơ lửng trong không khí, Tiêu Phong lập tức truỵ mình xuống, ông căn bản không có chỗ nào đặt chân làm chỗ tá lực để đẩy giạt hai món ám khí đó. Nhưng chẳng phải người thường, Tiêu Phong dẫu trong không trung, ông vẫn chuyển được hướng, nhắm bay về phía cửa. Có thể xoay hướng trong tinh huống đó, không phải bất cứ ai cũng có thể tính, nghĩ tới được. Giữa lúc ông vừa xuyên mình qua cửa, vế đùi bên trái của Tiêu Phong bỗng một phi đao ghim trúng, cùng lúc ngọn kia phá không bay lên, xuyên thủng nóc nhà lọt ra ngoài. Theo đường bay và lực đạo cuả phi đao đó, nếu Tiêu Phong vừa rồi không kịp chuyển hướng, ông nhất định đã bị nó sẻ ra làm hai mảnh rồi.



Người trên giường nhỏm nhanh dậy, một bước nhảy vọt ngang cái hầm đào dưới sàn, quật một ngọn bổng trúc vào ngang người Tiêu Phong, miệng nói:



- Võ công Tiêu đại tương quân giỏi thật! Hoàng Dung ta lại xin được lĩnh giáo!



Tiêu Phong nhận ra giọng nói , ông biết đã trúng kế của bà, tuy đùi bên trái trúng thương, trong lòng không chút hoảng loạn, ông thầm tính, trước võ công Hoàng Dung, ông muốn bỏ chạy cũng không khó gì, chỉ sợ mình đã đánh cỏ làm động rắn, thám thính tin tức Tân Nguyệt giờ phải bỏ ngang. Nhìn nhát quét trong "Đả Cẩu bổng pháp", thế bổng đang đà đi xuống, sẽ không cất lên được, ông lắc mình, tiến vào, vươn tay chụp vào ngang thân bổng, không ngờ, mới vận sức lên, lập tức trong ngực phát đau đớn tựa hồ bị một quả đại truỳ đập vào. "Vậy là trúng độc rồi?, Độc tính quả không tầm thường!", ông phát hiện da thịt chỗ vết thương đùi phát ngứa ngáy kịch liệt.



Cùng lúc, Đả Cẩu bổng của Hoàng Dung liên tục tấn công, tiến vào. Tiêu Phong chỉ còn cách nhịn đau, đề khí sách chiêu, nhưng khi vận nội công, độc chất lập tức dũng mãnh kích động. Biết không thể chi trì lâu, chậm một chút nữa, khi chất độc phát tác ra, mình sẽ ngã quỵ tại chỗ, Tiêu Phong quát to, ông phóng mình bay lên, tay phải vỗ một chưởng vào đầu Hoàng Dung. Bà né tránh, nhưng vẫn không khỏi bị quệt trúng vào đầu vai, may cho bà, Tiêu Phong đang trúng thương nặng, lực đạo chưởng đó không đủ sức đánh ngã, chỉ làm bà thụ thương. Nơi đầu vai bà nhức nhối, chắc hẳn khớp xương đang bị chấn mạnh. Chớp mắt, Tiêu Phong vươn tả thủ đoạt ngọn bổng khỏi tay Hoàng Dung. Ông run rẩy, vừa huy động Đả Cẩu bổng, vừa chạy ra ngoài. Chợt hiện ra một bóng người, đồng lúc với một đòn tấn công, chưởng kình đến thật nhanh, ông không sao né tránh được. Chẳng kịp suy tính, Tiêu Phong ngạnh tiếp, ông lùi lại, "hộc" một tiếng, miệng khạc ra một bựng máu, nội tức nhộn nhạo. Ông đã bị chưởng thương thật nặng. Người kia "uả" một tiếng, hỏi:



- Các hạ còn sức sử dụng Hàng Long thập bát chưởng kia à? Hừm ... Ta thấy ngươi đã trúng nội thương rồi!



Trong tình thế hung hiểm cùng cực, lại không thể chi trì quá nửa khắc, Tiêu Phong lập tức nén nhịn cơn đau, ông vũ lộng ngọn bổng tấn công người đó. Y né mình, ngạc nhiên hỏi:



- Ngươi biết sử luôn cả Đả Cẩu bổng pháp nữa kia?



Lúc đó, Hoàng Dung tay ôm đầu vai, miệng gọi:



- Tĩnh ca ca, đừng dài dòng nữa. Y trúng độc rồi, mau kìm chế y đi, đang bị độc phát tác, y không phải đối thủ cuả Tĩnh ca đâu!.



Người đó chính là Quách Tĩnh, ông sựng sờ một chút, rồi nói:




- Được! Bắt sống trước, nói chuyện sau!.



Vừa nói, ông vừa cung tay xuất chiêu Kiến Long tại điền. Thấy Tiêu Phong sử dụng nhuần nhuyễn Hàng Long thập bát chưởng, lại múa Đả Cẩu bổng pháp cực kỳ thông thạo, tất có uyên nguyên sâu đậm với Cái Bang, vả lại, đối phương đang bị trúng độc, ông xuất thủ có phần gượng nhẹ lưu tình.



Tiêu Phong thấy đối thủ sử "Hàng Long thập bát chưởng", ông rất ngạc nhiên, nghĩ thầm: "Đả Cẩu bổng pháp" cùng "Hàng Long thập bát chưởng" nguyên lai chỉ bang chủ Cái Bang mới học được, người này có khi đã từng là bang chủ Cái bang rồi chăng?" .Người đó xuất chiêu, chưởng phong lăng lệ, chiêu thức biến hóa đạt mức lô hỏa thuần thanh. Tiêu Phong thầm kinh hãi, ông biết hôm nay đã đụng độ đại cường địch nhất hạng trong đời, ông bèn múa Đả Cẩu bổng thật nhanh, tấn công mạnh. Lúc này, bị độc tố hoành hành, vừa rồi trúng một chưởng cuả Quách Tĩnh, nội lực cơ hồ không vận dụng được, ông chỉ còn trông vào tinh xảo và biến hoá của Đả Cẩu bổng pháp, gắng gượng chống đỡ.



Quách Tĩnh vốn nương tay, chỉ thuận chiêu tiếp chiêu, nhận thấy Đả Cẩu bổng pháp đối thủ sử rất thuần thục, cao hơn Hoàng Dung một bực, ông không tránh khỏi ngạc nhiên, có đôi lúc, đối thủ còn hiển lộ một số võ công của những môn phái khác, chiêu số hoàn toàn công phu chính phái, tuyệt không một chút tà môn của tiểu nhân thô bỉ. Quách Tĩnh lên tiếng khuyên:



- Các hạ đã trúng kịch độc, nên bó tay chịu trói, ta sẽ không làm khó dễ các hạ đâu!



Tiêu Phong cười ha hả, đáp:



- Chết là cùng, việc gì phải sợ!



Tả thủ sử bổng như gió, ông bất kể độc tính đang hoành hành toàn thân, nghiến răng hít một khẩu chân khí dài, xoay mình, hữu chưởng tung ra chiêu "Thần Long bái vĩ". Cho tới giờ, Quách Tĩnh đấu nương tay, khi thấy đối thủ tung một đòn cương mãnh, vừa nghiêng mình tránh thức Đả Cẩu bổng đó, ông vụt thấy cường kình của chưởng phong ồ ạt đập vào, chẳng kịp suy nghĩ, ông nhanh chóng nhảy sang một bên né tránh. Chụp cơ hội, Tiêu Phong quài tay ném Đả Cẩu bổng vào Hoàng Dung, kình khí tập trung công lực toàn thân vào ngọn chưởng vừa rồi đã đẩy Quách Tĩnh giạt hẳn sang một bên.



Hoàng Dung không ngờ Tiêu Phong đang mang trọng thương mà hãy còn hiển lộ thần dũng kinh người. Mắt nhìn ngọn bổng bay vụt nhanh tới, bà thét to, thì thấy phía bên trên cánh tay đã bị bổng đó kích trúng. Quách Tĩnh vội chạy vào nhà, hỏi:



- Dung nhi, không sao chứ?



Hoàng Dung giậm chân, nói:



- Muội không sao! Tĩnh ca mau rượt theo, y đang bị trọng thương, chẳng thể chạy đâu xa cho được!



Thừa lúc hai phu phụ trao đổi qua lại, Tiêu Phong lập tức phóng mình lên mái nhà, nhắm hướng tây bỏ chạy.



---- Xem tiếp hồi 61 ----



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.