Thiên Mã Hành Không

Chương 8: Đoạn tý chi cừu





Du thản Chi điểm huyệt Quách Phù xong, gã nhặt thamh bảo kiếm lên, nhắm cánh tay trái Quách Phù bổ xuống. Dù đang mặc tấm Nhuyễn Vị giáp, nhưng nàng dư biết thanh bảo kiếm "Thương Lãng" này của trượng phu chặt sắt như cắt bùn, trong lòng Quách Phù vẫn thắc thỏm không hiểu dưới lưỡi kiếm , tấm áo giáp đó có thể cản được nhát chém hay không, mắt nàng nhìn vào làn kiếm Du thản Chi sắp hạ xuống, sắc mặt nàng vụt chuyển qua màu trắng bệch. Ngay lúc đó, A Tử bỗng thét lên:



- Dừng tay!



Du thản Chi vội cố thu sức tay, trì lại, lưỡi kiếm chỉ còn cách cánh tay Quách Phù chưa tới một tấc! Quách Phù tưởng A Tử đổi ý, trong lòng chợt mừng khôn xiết. Chỉ thấy A Tử cười hì hì, bảo:



- Đầu sắt, ngươi chặt sai chỗ rồi, ta bảo chặt tay phải, sao ngươi lại đi chặt tay trái cuả thị? Đưa kiếm đó đây, để chính ta ra tay!.



Du thản Chi bèn đưa kiếm cho A Tử. đẩy Quách Phù ra đàng trước A Tử, nói:



- A Tử cô nương, mời cô nương ra tay!



A Tử giơ kiếm lên cao, nhắm vai phải Quách Phù chém xuống, khi thấy Quách Phù tuy mặt mày thất sắc, nhưng trong mắt không có lấy một nét khẩn cầu, nàng bèn dùng lưỡi kiếm cọ quẹt vào má Quách Phù vài lần, cười nói:



- Ngươi không chịu tự nhận mình là đệ nhất Xú nhân, bây giờ nếu ta rạch vài đường trên má này, ngươi xem thử xem có phải ngươi sẽ đáng mang cái danh hiệu Xú Bát quái đó hay không?



Quách Phù dù thậm yêu quý dung mạo của mình, nhưng vốn tính tình ương ngạnh, chưa từng khuất phục ai bao giờ, ả tức giận bảo:



- Ngươi muốn giết, cứ giết, nói năng chi lắm lời thế!




A Tử thấy ả ta chẳng có vẻ sợ hãi, nghĩ bụng: "Phải tìm cách làm cho ả sống chẳng được, chết chẳng xong, cho ả thấy bản sự của cô nương ta đây!" Mắt liếc sang Du thản Chi đang thõng tay đứng bên cạnh, trong lòng rúng động, nàng lập tức nảy sinh chủ ý, cười nói:



- Đầu sắt, hay mình diễn lại cái trò đeo mặt nạ sắt, ngươi nghĩ sao?



Du thản Chi nghe A Tử doạ dẫm, gã chợt hồn phi phách tán, định co giò bỏ chạy, nhưng lòng còn chút hy vọng, gã liền quỳ thụp ngay xuống đấy, thân hình run rẩy, lạc giọng năn nỉ:



- A Tử, A Tử cô nương, xin tha mạng ... cô nương tha mạng tiểu nhân đi mà!



A Tử đưa tay vỗ vỗ vào đầu gã, bảo:



- Đừng lo, lần này người mang nạ sắt sắt chẳng phải là ngươi!



Rồi nàng quay sang, chỉ tay vào Quách Phù, nói:



- Ta muốn nói người mang nạ là ả này này!



Du thản Chi thở ra một hơi dài, gã bèn đứng dậy, nói:



- Tạ ơn A Tử cô nương!



Thấy một tay võ nghệ cao cường như Du thản Chi , vừa nghe tới đeo nạ sắt đã quỳ thụp ngay xuống xin tha mạng, Quách Phù biết ngay đấy là một trò hành hạ cực kỳ phi nhân, trong lòng nàng bắt đầu phát sợ hãi to, nhưng khi nhìn Gia Luật Tề nằm bất động thẳng cẳng trên sàn nhà, không rõ sống chết ra sao, lòng nàng rộ lên thù hằn hoà với tức giận, nàng quên phắt ngay mọi sợ hãi của trò hành hạ, lớn tiếng quát tháo:



- Ngươi cứ mặc sức giết ta đi, gia gia, má má ta nhất định sẽ xúm nhau lại băm vằm ngươi ra vạn mảnh, báo thù cho ta!



A Tử dang tay bạt cho cô ta một cái tát, cười gằn:



- Người thiên hạ ai cũng sợ cha mẹ ngươi, duy chỉ có ta là chẳng ngán!. Cho ngươi hay, khi ta bảo ngươi im miệng rồi, tốt nhất là ngươi ngậm chặt cái miệng lại cho ta!



Trong đời Quách Phù , chỉ trừ lần bị Dương Qua tát tai, chưa khi nào nàng bị vũ nhục đến thế, nộ khí ngập tràn tâm can, nàng lớn tiếng chửi A Tử:



- Xú a đầu, có bổn sự thì chờ gia gia ta tìm đến đây, thừa lúc ta thất thế mà đánh đập ta, đó là bản sắc anh hùng nỗi gì, hừ , hừ, chẳng cần gia gia ta, chỉ mỗi má má ta thôi cũng đủ đánh cho ngươi nhào té lăn quay!



Lời còn chưa dứt, A Tử đã lấy một vật gì đó thật hôi thối nhét vào miệng nàng; nguyên đó là Du thản Chi theo lệnh nàng, cởi giầy, tuột đôi vớ mang đã lâu ngày ở chân ra đưa cho, gã đút bàn chân trần vào giầy!



A Tử sai Du thản Chi đi lấy một sợi thừng dài, một đầu dây quấn trói Quách Phù như ràng đòn bánh tét, tay nàng cầm đầu kia kéo đi. Nàng ra khỏi cửa quán, leo lên mình ngựa, nhìn Du thản Chi bảo:




- Đầu sắt, ngươi còn nhớ chớ, hồi ấy, cái vụ ta bắt ngươi đi làm con diều giấy đó? Chỉ tiếc rằng bây giờ, ở đây, con ngựa này chạy không nhanh lắm, nếu không, bọn mình sẽ cho Quách đại tiểu thư nếm mùi bay bổng trên không xem xem tư vị đó ra sao!



Rồi A Tử quày lại, nheo mắt liếc Quách Phù , dẩu mỏ, nói:



- Nhưng xem ra ả này vừa béo vừa đần, cho dù có thiên lý mã ở đây, quá nửa phần, chưa chắc ả đã bay bổng lên được!



Du thản Chi nhớ lại ngày ấy, trong thời gian bị A Tử giam giữ, cổ gã đã bị tròng nhiều sợi dây, nhiều người cùng cầm dây cưỡi ngựa chạy, thân mình gã bị dây kéo căng bay bổng trong không trung hệt như một con diều giấy bay lượn, bọn người Khiết Đan đứng chung quanh vỗ tay reo hò tán thưởng trò "thả diều người". Dù sự việc xảy ra đã lâu, giờ nhớ lại cái tình huống kinh tâm động phách đó, hai hàm răng trong miệng gã không rét mà run, chúng va vào nhau kêu lộp cộp. Bỗng gã nghe A Tử hô to "phi", con ngựa phát chạy, kéo Quách Phù lệt xệt dưới đất; Du thản Chi vội đề khí tung mình chạy theo.



Quách Phù cảm thấy thân mình bị quay mòng mòng, bên tai nghe tiếng gió vù vù, còn may là mặt đất quanh đấy được tích luỹ tầng tầng lớp lớp là tuyết, lúc bị kéo đi, hiếm khi nàng bị va chạm vào đá, chỉ có điều đầu cổ, mặt mày bám dính tinh là tuyết, mắt mũi đều không mở ra được, trong miệng lại bị nhét vớ hôi thối gần muốn nôn. Nàng từ nhỏ được mẹ cưng chiều, chưa từng trải qua một chút đau khổ nào, bữa nay đâu dè bị lãnh biết bao khổ nhục như vậy, trong lòng nàng lập tức nổi hung, chẳng mấy chốc đã ngất xỉu!



Quách Phù đang cơn mê man, hốt nhiên cảm giác toàn thân giá lạnh, nàng chậm chạp mở mắt ra, thấy A Tử đang bưng một cái chậu, miệng cười tủm tỉm, rồi nàng thấy toàn thân mình ướt mem đang nằm trên đất, bễ lò rèn ở giữa nhà đang hừng hực lửa, một người hình dạng tựa thợ rèn đang cầm một cái kìm to xoay trở một món đồ sắt đen nhoang nhoáng phía trên lửa lò bễ. Quách Phù định thần, nhìn kỹ vật bằng sắt đen nhoang nhoáng đó, thấy có nhiều lỗ hổng, vị trí phân bố các lỗ hổng giống như các lỗ khoét trên một mặt nạ. A Tử thấy Quách Phù chăm chú nhìn cái mặt nạ, nàng cười, bảo:



- Ngươi chẳng cần nhìn kỹ vậy, ta đã cho đo kỹ kích thước mặt ngươi, bảo đảm vừa khít.



Lại thấy nàng đưa tay sờ sờ vào mặt Quách Phù, nói: "Chờ ta gắn cho ngươi cái mặt nạ sắt này vào xong, nhất định ngươi sẽ nói là toàn thiên hạ chẳng ai dám so cái xấu xí với ngươi!



Quách Phù trợn tròn đôi mắt, bị doạ, thâm tâm nàng cực kỳ khủng bố, nước mắt ròng ròng, nàng cố ngồi lên, xoay đầu định đập vào tường, nhưng tay chân đều bị đã trói chặt, nàng vận đụng tất cả khí lực trong người, mà chỉ đưa thân mình nhích tới được có một chút. A Tử cười mát, bảo:



- Định tự tử à. Đâu có dễ vậy, ta còn chưa xong với ngươi mà!



Quách Phù thét, lạc giọng:



- Ngươi, con đàn bà ác độc! Ta đã làm gì đắc tội với ngươi mà ngươi hành hạ ta như vậy?



A Tử nói:



- Ngươi chẳng đắc tội gì với ta cả, chỉ là ngươi có tội với người vừa là ân nhân cứu mạng ta, vừa là bằng hữu của ta, bọn họ không thể tự tay báo thù, ta chỉ dụng công giúp họ chút đỉnh thôi!



Quách Phù nhất thời nào nghĩ ra ả này nhắc tới món nợ chặt tay Dương Qua, hơn nữa, cho tới giờ, nàng vẫn nghĩ mình đã không làm gì quá đáng trong chuyện chặt tay đó, lúc nàng nhìn cái mặt nạ sắt bị nung nóng đến đỏ hồng, trong lòng cực kỳ hãi sợ, thấy đúng là sống mà phải đeo mặt nạ sắt như vầy, thà chết đi còn hơn!



Người thợ rèn nghe nói phải tròng cái mặt nạ sắt nóng bỏng đó lên bộ mặt xinh đẹp của Quách Phù , y sợ quá, bảo A Tử:



- Cô nương, chuyện này chẳng phải chuyện đùa, tròng cái đó lên mặt, da thịt sẽ cháy tiêu rục hết sao?



A Tử đáp:



- Đừng quản vào chuyện người khác! Ta bảo ngươi nung đốt, ngươi cứ việc nung đốt thôi!




Người thợ rèn lại bảo:



- Nếu cô ta đã đắc tội với cô, cô chỉ cần đánh đập, mắng mỏ là được rồi, đâu cần ...



Lời nói chưa dứt câu, ông ta kêu thảm lên một tiếng, thân trên đã bị A Tử quất trúng một roi ngựa. Ông ta đau quá, hét ầm lên, tuột tay đánh rơi cái mặt nạ sắt vào lửa đang cháy phừng phừng.



A Tử quát:



- Ngươi mà còn lắm lời, ta sẽ cắt phăng cái đầu lưỡi đó đi bây giờ! Mau nhặt cái kìm sắt lên cho ta, liệu hồn, còn nói lung tung nữa, ngươi xem ta sẽ sử ngươi ra sao!.



Người thợ rèn bị doạ đến đôi chân run lập cập, ông không còn dám hó hé gì nữa, hai tay lọng cọng lấy kìm gắp cái mặt nạ sắt lên, tiếp tục nướng trên lửa hồng. Một lúc sau, ông thợ rèn run giọng, nói nhỏ:



- Cô . . . Cô nương ... được rồi đấy.



A Tử nhìn Du thản Chi, bảo:-



- Ngươi đem ả lại đây. Ta giữ chặt cái đầu ả, ngươi ráp cái mặt nạ sắt vào cho nó.



Du thản Chi thấy cái mặt nạ sắt bị nung nóng đỏ rực, gã nhớ lại hồi trước, lúc chính mình cũng đã bị người ta giữ chặt lại để tròng lồng sắt vào đầu, da thịt cháy bỏng xèo xèo, cực kỳ đau đớn; Gã bỗng rên lên một tiếng lớn, đưa hai tay ôm vào đầu, ngã gục vào góc tường, toàn thân mình gã, từ đầu đến chân thấy run như cầy sấy!



A Tử mắng gã:



- Đồ vô tích sự gì đâu! Cầm lấy này - nàng vừa nói, vừa ném cái roi ngựa cho Du thản Chi, rồi cẩn thận đón lấy cái kìm trong tay người thợ rèn, mầu đỏ rực của cái mặt nạ sắt bị nung phản chiếu lên gò má, đôi mắt nàng cũng rực ánh lửa. Nàng đi từng bước một đến bên Quách Phù, cười nói:



- Qúach đại tiểu thư, từ giờ trở đi, cô nên đổi danh tánh, cô bảo xem, cái tên Quách đầu sắt hoặc cái tên Quách Thiết Phù, tên nào nghe hay hơn?



Quách Phù thấy mặt nạ sắt rực đỏ mỗi lúc một đưa vào gần, hơi nóng phả vào da mặt, nàng giận tới mặt mày đanh lại, chẳng thốt nên lời. A Tử thấy biểu tình Quách Phù , nàng chợt rúng động tâm can: "Mình làm thế này liệu có quá tàn ác không? Nếu tỷ phu hay được, huynh ấy sẽ tức giận đến đâu?". Nghĩ đến đấy, tay kìm cầm cái mặt nạ sắt chững lại giữa khoảng không.



--- Xem tiếp hồi 9 ----



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.