Thiên Mã Hành Không

Chương 89: Trùng đề cựu ước





(Trùng đề cựu ước = Lập lại lời ước nguyện xưa!)



Gã tam trại chủ hỏi:



- Rốt cục cô nương muốn hứa chuyện gì vậy? Xin cô nương cứ nói, nếu có thể làm được, ta sẽ khuyên hai ca ca ta chấp thuận.



Hoắc Đô bỗng rền rĩ:



- Bị cắt lưỡi ... thà là ... thà là...



Gã định nói "chết đi còn hơn", lời chưa nói đến miệng, gã chợt nghĩ "Bị cắt lưỡi có khi hay hơn tức thì vong mạng!"



Lâm Yên Bích cười nụ, nói:



- Tại ngươi thông minh quá sức, phàm người thông minh hay nghĩ quanh nghĩ quẩn, trở thành thiếu quả quyết! Chính ra ta không định cắt lưỡi cả đám, bây giờ ngươi nói thế, ta thấy đem cắt lưỡi ... hay hơn!



Đong đưa khoé hạnh, cô liếc Hoắc Đô, bảo:



- Vậy thì thế này, mấy người kia không cần xẻo lưỡi, chỉ cắt lưỡi nhà ngươi là được rồi!



Hoắc Đô ngồi bệt nơi đất, mặt gã xám như chàm, vì huyệt đạo bị chế ngự, gã không cử động đôi chân được, bèn chắp tay, thề thốt:



- Tôi là Hoắc Đô, trước trời đất, xin lập trọng thệ, bất cứ trong tình huống nào, không tiết lộ Tiêu đại hiệp hãy còn tại thế. Nếu trái lời thề, xin bị thiên lôi đả tử, ngàn kiếp không siêu sinh!



Bấy giờ Tiêu Phong mới hiểu, Lâm Yên Bích sợ bọn họ loan tin ông vẫn còn sống sót trên giang hồ. Ông gật đầu, bảo Lâm Yên Bích:



- Ta còn phải du nhập giang hồ, thiên hạ rồi ra đều biết ta còn tại thế, buộc mấy người này thề thốt, ích gì đâu?



Lâm Yên Bích đáp:



- Chưa hẳn là thế! Trên giang hồ, huynh cứ ruổi ngựa, nào ai biết huynh là ai! Nếu mình không khoa trương, chẳng ai biết huynh còn sống. Khi huynh đi xa hẳn rồi, những người biết huynh còn sống trên đời, chỉ có bốn vị này!



Cô vung tay, ném ra hai hoàn thuốc cho hai gã trại chủ ca ca, bảo:



- Hai người nuốt thuốc này vào xông, ta sẽ trả tự do cho!



Nhìn hoàn thuốc mầu đỏ, gã đại trại chủ hỏi:



- Đây là thuốc gì vậy?



Lâm Yên Bích lạnh lùng đáp:




- Chả có gì ghê gớm hết! Thuốc độc đấy, sau khi uống vào, mỗi tháng phải dùng thuốc giải, nếu không, toàn thân sẽ đau đớn như bị ong chích, như bị trùng độc gặm nhắm trong xương tuỷ!



Lâm Yên Bích chưa nói hết câu , gã đại trại chủ vứt viên thuốc đi, miệng la lớn:



- Ta không uống!



Giọng Lâm Yên Bích vẫn lạnh lùng:



- Uống hay không tuỳ ngươi! Nếu bọn ngươi giữ kín tin tức về Tiêu đại ca, mỗi tháng ta mỗi cho giải dược. Nếu không chịu uống, sẽ bị kết liễu tính mạng ngay tại đây ... Người chết, hết chuyện, ta tha hồ yên tâm!



Gã cao gầy nhị trại chủ nuốt hoàn thuốc xuống, rồi nói:



- Cô nương, ta đã uống xong, ta thề không tiết lộ tin tức Tiêu đại hiệp, cầu mong cô nương mỗi tháng mỗi cho thuốc giải!



Lâm Yên Bích gật đầu, hỏi:



- Ngươi ngụ ở đâu?



Gã nhị trại chủ đáp:



- Vẫn chỗ hòn núi lần trước gặp cô nương.



Lâm Yên Bích bảo:



- Được! Mỗi tháng, ngươi đến quán trà Ẩm Mã ở Đại Thắng quan, tìm gặp ông chủ quán. Tháng tháng, thuốc giải sẽ được đưa đến chỗ ấy!



Nghe Lâm Yên Bích nói rất thành thực, gã đại trại chủ nghĩ bụng "Chắc cô không lừa gạt, mình chỉ cần giữ kín miệng, là giữ được tính mạng."



Gã bèn cúi nhặt hoàn thuốc dưới đất, nào ngờ, ngón tay chưa chạm vào, đã thấy một bàn tay khác thò ra giật mất. Ngẩng đầu trông, gã thấy đó là Hoắc Đô! Sợ Hoắc Đô uống mất hoàn thuốc, và Lâm Yên Bích không cho hoàn khác, tất đầu lưỡi phải mất, gã hoảng hốt, vung tay níu tay Hoắc Đô, thét lớn:



- Thuốc của ta mà!



Hoắc Đô không chịu trả, gã rụt tay về, định nuốt hoàn thuốc. Đại trại chủ giận quá, vung quyền đập vào mặt hắn. Hai chân Hoắc Đô đang bị điểm huyệt, gã không thể tránh né, lập tức đổ máu mồm máu mũi.



A Tử vỗ tay, cười khanh khách, cô nhặt lưỡi truỷ thủ bỏ rơi dưới đất, khều hoàn thuốc, nói:



- Đừng tranh giành nhau nữa! Không cho ai hoàn thuốc này hết, ta cắt phăng đầu lưỡi hai người ... là xong!.



Thấy hoàn thuốc lọt vào tay cô, hai gã bốn mắt nhìn nhau, đồng loạt ngừng tay.



A Tử nắm chắc hoàn thuốc, cô trở sống dao quẹt vào má Hoắc Đô, nói:



- Nè! Bây giờ, ngươi tự cắt đầu lưỡi hay để bổn cô nương động thủ?



Lúc bị Hoắc Đô bắt giữ, gã sợ oai Tiêu Phong, nên đã không dám ngược đãi cô, gã chỉ đem giam cô vào một hang động, nhưng nhiêu đó cũng đủ làm cô hết sức buồn bực. Giờ đây, cô đâu bỏ qua cơ hội trả thù! Thấy Hoắc Đô sợ tái mặt, cô chẳng ngăn được tiếng cười khanh khách, nói:



- Ngươi đừng sợ! Cứ để bổn cô nương xuất thủ, ta không có gì hay, chỉ độc một tuyệt nghệ cắt đầu lưỡi thiên hạ. Ta bảo đảm, từ giờ đến chết, ngươi sẽ không mở miệng chê bai nghề đó vào đâu được!



Hoắc Đô nghiến chặt hai hàm răng, gã không nói gì! Mặt tái xanh tái xám, gã nghĩ bụng, cắt đầu lưỡi đi rồi, dẫu không bị mất kiếp sống, nhưng nếu bị cắt lưỡi, ít ra, trước đó cũng phải mở miệng mắng chửi cô nương này độc ác, bằng không, sẽ đành chôn uất ức đó đáy lòng, không có dịp nói nó ra được nữa! Ngoảnh nhìn Tiêu Phong, gã la lớn:



- Tiêu đại hiệp, cho ta một đao chết ngay cho rồi, còn hơn sống mà bị nha đầu này lăng nhục quá đáng!



Thực tình, Tiêu Phong chẳng muốn giết gã! Gã xuất thân đệ tử Kim Luân pháp vương, ông để môn phái gã tự thanh lý môn hộ. Gã đã nói vậy, có thực bụng hay không, ít ra ông thấy gã hãy còn dũng khí! Ông bảo A Tử:



- A Tử, đừng làm nhộn nữa! Bỏ dao xuống!.



Rồi quay sang Lâm Yên Bích, ông nói:



- Yên Bích, tha họ đi, trời sắp tối rồi, mình còn phải xuống núi tìm chỗ nghỉ!



Giờ đây, Tiêu Phong coi Lâm Yên Bích như người thân thích ngang hàng A Tử, ông gọi thẳng tên cô, mà đầu óc không để ý sự thay đổi đó!



Nghe ông gọi đich danh, Lâm Yên Bích biết được ông xem thân cận, bất giác cô mừng rơn, cô ném ra hai hoàn thuốc khác trước mặt đại trại chủ cùng Hoắc Đô, bảo:



- Ta chỉ còn hai hoàn thuốc cuối cùng này thôi! Uống đi!



Như bắt được vàng, Hoắc Đô và đại trại chủ vội nuốt chửng hoàn thuốc! A Tử hạ truỷ thủ xuống, nói:



- Toàn một loại bất hảo, tha bọn chúng dễ dàng quá!.



Chợt nhìn thấy gã tam trại chủ đứng lểnh mểnh ở đấy, cô hỏi: - Hai người còn quên gã này! Chỉ mình gã chưa uống thuốc, may mà hãy còn một hoàn đây!.



Cô ném cho gã tam trại chủ hoàn thuốc cô vừa rồi đã nhặt lên!



Tiêu Phong bảo:



- Vị huynh đài này không cần uống thuốc!



Ông chưa dứt lời, đã thấy y bỏ hoàn thuốc vào miệng nuốt chửng, rồi nói:



- Cám ơn ông đã tin cậy, nhưng mọi người ai cũng phải uống thuốc, ta không muốn làm ngoại lệ!- Ngừng một chút, gã hỏi - Giờ, ai nấy đều đã uống thuốc xong, vậy bọn ta đi được chưa?



Tiêu Phong khoát tay:



- Mời các vị tự tiện!




Ba trại chủ chầm chạp đứng lên. Gã tam trại chủ mỗi tay dìu một người, cả ba giắt díu nhau xuống núi. Hoắc Đô phần vì huyệt đạo vừa được giải, khí huyết chưa lưu thông, phần trúng chưởng Tiêu Phong, chân bước khó khăn, đám thuộc hạ đã bỏ chạy tứ tán, gã đành cắn răng, lẳng lặng rời cốc.



Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích và A Tử đến trọ tại một khách sạn dưới chân núi. A Tử và Lâm Yên Bích ở chung phòng, Tiêu Phong lấy phòng liền vách. Trời đã tối mịt, Tiêu Phong tuy rất muốn hỏi A Tử tình hình cô bị lạc lõng ra sao, cũng phải tạm chờ. Sau một thời gian bị giam trong hang động, vừa đặt mình lên giường khách sạn, A Tử đã lăn quay ra ngủ.



Lâm Yên Bích không ngủ được! Trong ngày, cô nghe những lời êm dịu của Tiêu Phong, nhưng giữa hai người còn khá nhiều mắc míu chưa tháo gỡ, cô không dám cãi lời sư phụ, ông lại không muốn tranh giành với nghĩa đệ. Tình cảnh đó đưa đẩy cả hai đến chỗ hữu duyên vô phận. Cô đã dự định hy sinh tính mạng giải cứu A Tử ở Lư Sơn, lấy cái chết giải quyết dứt điểm mọi đau khổ, nhưng khi gặp lại Tiêu Phong, cô thấy chưa cần chết, thấy tình hình xem chừng có thể biến chuyển khá hơn.



Lâm Yên Bích trằn trọc trên giường, không sao ngủ được. Cô bèn nhỏm dậy, khoác áo đi ra khoảnh vườn ngoài khách sạn.



Khách sạn này kiến trúc đặc biệt, tre trúc mọc um tùm, hoa nở khắp nơi. Lâm Yên Bích đến ngồi trên chếc ghế đá dưới cội trúc, cô ngước nhìn sao giăng đầy trời, trong bóng đêm nuột nà, tứ bề tĩnh lặng, trừ tiếng côn trùng rả rích đó đây, ký ức Lâm Yên Bích vụt sống dậy những hình ảnh cùng Tiêu Phong vào sinh ra tử, hung hiểm cùng cực, nhưng thắm đượm hương vị ngọt ngào, tình ý êm ả trong tâm. Đến khi ông hay biết hôn ước của cô cùng Liễu Như Lãng, tất cả đều hoàn toàn biến đổi. Bất giác cô buông tiếng thở dài, rồi đứng lên, cô đi thơ thẩn, miệng ngâm:



"Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong,



Hoạ lâu tây bạn quế đường đông,



Thân vô thái phượng song phi dực,



Tâm hữu linh tê nhất điểm thông." (*)



Từ phía sau, có tiếng hỏi:



- Muội ... sao vẫn chưa ngủ?



Trong lòng chua xót, Lâm Yên Bích không ngoảnh lại, cô khẽ đáp:



- Muội không ngủ được! Huynh có ngủ được chút nào không?



Chính là Tiêu Phong! Nhìn dáng cô tha thướt trong làn gió đêm, tà áo cùng mái tóc vờn bay, làm ông bỗng dưng liên tưởng tới A Châu, rồi nhớ về giấc mộng, trong đó Lâm Yên Bích bị cuồng phong cuốn đi, quang cảnh hiện giờ khiến giấc mộng mang màu sắc của một điềm báo trước! Người đứng trước mặt đấy, nhưng ông không sao với tới. Ở cách vách, nghe tiếng Lâm Yên Bích mở cửa phòng đi ra ngoài, trong lòng ông nảy sinh lo âu, bèn đi ra xem, không ngờ gặp cô đang rầu rĩ vô hạn, ngâm nga thi phú. Lòng cảm khái, không tự chủ được, ông đã lên tiếng thăm hỏi.



Tiêu Phong đáp:



- Ta nghe tiếng cửa mở phòng bên, nên ra đây xem có chuyện gì không!



Lâm Yên Bích tiếp tục tha thẩn đàng trước, cô nhẹ buông tiếng thở dài, hỏi:



- Tiêu đại ca, nếu muội chết đi, huynh liệu có nhớ muội không?



Trong lòng trào dâng niềm chua xót, Tiêu Phong chậm rãi đáp:



- Muội đừng làm càn! Muội phải hứa với ta, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, muội phải cố gắng sống trọn kiếp!



Ông sực nhớ lời A Châu khẩn cầu trong cơn hấp hối, nàng yêu cầu ông hứa không tự đi tìm cái chết! Vừa rồi, ông nói trớ đi, cô phải cố gắng sống, cũng có ý bảo cô không được tự tử! Đúng lúc này, ông đang đổi vai cho A Châu, đang bắt Lâm Yên Bích phải gắng sống, mường tượng đang tái diễn cảnh luân hồi tiền kiếp, hậu kiếp!



Lâm Yên Bích trầm mặc một lúc, cô u uẩn than:



- Người sống ở đời, nếu chỉ để trải qua đau khổ thê lương triền miên ... sống như vậy ... rốt cuộc ... có ý nghĩa gì?



Tiêu Phong nghe cô than thở, ông cảm giác một nỗi sầu vô hạn, bèn đáp:



- Muội đừng nghĩ quẩn, ân nghĩa muội ban cho ta, chỉ khi ta tan xương, nát thịt mới đền đáp được phần nào!



- Tiêu đại ca - Lâm Yên Bích bỗng quay đầu, nhãn châu dưới ánh trăng lập loè tựa hai vì sao lấp lánh, cô hỏi:



- Huynh về Mông Cổ từ chức đại tướng quân xong, hai ta cùng nhau ra sống nơi tái ngoại, cùng chăn dê, nuôi cừu, không trở về Trung nguyên nữa, không dấn thân vào cái vòng ân ân oán oán của thế gian này, huynh nghĩ sao?



---- Xem tiếp hồi 90 ----



Chú: (*)



無題 (李商隱)



昨夜星辰昨夜風



畫樓西畔桂堂東



身無彩鳳雙飛翼



心有靈犀一點通



隔坐送鉤春酒暖



分曹射覆蠟燈紅



嗟余聽鼓應官去



走馬蘭臺類轉蓬



Vô đề (Lý Thương Ẩn)



Tác dạ tinh thần tạc dạ phong



Họa lâu tây bán quế đường đông



Thân vô thái phượng song phi dực




Tâm hữu linh tê nhất điểm thông



Cách tọa tống câu xuân tửu noãn



Phân tào xạ phúc lạp đăng hồng



Ta dư thính cổ ưng quan khứ



Tẩu mã lan đài loại chuyển bồng



Dịch nghĩa



Đêm qua sao đầy trời, đêm qua gió nổi



Bên tây lầu hoạ, phía đông nhà quế



Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao



Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông



Ngồi xa nhau chuốc chén rườu xuân nồng ấm



Cùng chia nhau niềm vui dưới ánh nến hồng



Ôi, nghe tiếng trống giục đi việc quan



Ruổi ngựa tới lan đài như ngọn cỏ bồng



* Linh tê: một loài tê, cũng gọi là tê thông thiên; sừng bên ngoài có vệt trắng như tơ, bên trong có lỗ nhỏ thông suốt từ gốc đến mũi …



* Lan đài : còn gọi là ngự sử đài, tên một cơ quan trong triều đình cổ, giữ nhiệm vụ can gián vua và hạch lỗi các quan .



Dịch thơ :



Thơ không tựa đề (khuyết danh)



Sao sáng đêm qua gió lộng không



Bên tây lầu vẽ quế đường đông



Thân nào cánh phượng bay muôn sắc



Tâm sẵn sừng tê điểm cảm thông



Chuốc rượu xuân nồng ngồi cách biệt



Chia bên đùa bắn dưới đèn hồng



Ôi nghe trống giục đi chầu chúa



Phóng ngựa lên đài tựa cỏ bồng



Hải Đà dịch:



Sao sáng đêm qua gió thổi đầy



Phía đông nhà quế, họa lầu tây



Thân không cánh phượng mà bay vút



Lòng sẵn sừng tê cảm ngất ngây



Xuân ấm ngồi xa cùng chuốc rượu



Nến hồng chia sẻ cảnh vui lây



Chầu vua giục giã theo hồi trống



Phi ngựa đến đài tựa cỏ bay



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.