Thiên Mã Hành Không

Chương 9: Du thản chi đấu hoàng dung





Đúng lúc ấy, chợt có tiếng kêu lớn: “Chết này!”, hoà cùng tiếng rít xé gió của một món ám khí từ ngoài cửa sổ bay thẳng vào.



A Tử chưa kịp phản ứng, cái mặt nạ sắt nung đỏ trong tay bỗng bị đập trúng, kêu "keng" một tiếng, tuột rời khỏi tay, đồng thời thấy một cây gậy lục trúc xanh bóng loáng vụt tới, rồi thân hình Quách Phù bị kéo ra xa, A Tử đang tính lùi nhanh lại, không ngờ, cái mặt nạ sắt đã vẽ ra một vòng hồng quang trong không khí, từ trên cao rơi xuống, chiếu đúng vào đầu A Tử.



Trước biến cố đột ngột đó, A Tử còn chưa kịp hoàn hồn, nàng nhất thời chưa biết tránh đỡ ra sao, mắt thấy sắp bị nguy, nhưng đã may mắn được Du Thản Chi vụt nhanh ngọn roi ngựa quấn vào thân mình, gã vận sức tay, kịp thời kéo nàng sang một bên, cái mặt nạ sắt rơi cách xa thân mình A Tử có vài tấc!



Hốt nhiên, nghe Quách Phù kêu:




- Má má.



Rồi ả cất tiếng khóc ầm.



A Tử quày đầu lại nhìn, thấy một trung niên mỹ phụ vận áo vải thô mầu xậm đang đứng bên cạnh Quách Phù, trên y phục có vài mảnh vá, nhưng chẳng làm giảm đi chút nào vẻ đẹp tự nhiên, chẳng làm giảm đi khí độ phi phàm bẩm sinh. Người đó chính là Hoàng Dung, ở đại bản doanh Cái Bang tại nơi phương Bắc. Tuy đang lúc Mông cổ tiến hành xâm lược, dù nhà Đại Tống đã bị chiếm đi mất một phần lãnh thổ miền Bắc, nhưng Cái bang và bang chúng đã không chịu lui về phía Nam, cố bám trụ lại miền Bắc, để hoặc hành hiệp trượng nghĩa, hoặc dọ thám địch tình.



Hoàng Dung lần này lên xử lý công việc của Cái Bang, có vợ chồng Quách Phù theo cùng. Sau vụ đại hội Hà Bắc, theo mật báo của bang chúng, nội tình Mông cổ vừa xảy ra biến cố lớn, chúng đang điều binh khiển tướng, có khả năng sẽ lại tiến công xuống miền Nam lần nữa. Hoàng Dung lên đường đi miền Bắc, chuẩn bị ngăn chống Mông cổ. Ngày hôm nay, bà đã triệu tập các đầu mục Cái Bang bàn thảo nghị sự quân tình, chợt được báo tin Quách Phù gặp nạn lớn, Gia Luật Tề bị đả thương, bà rất kinh hãi. Vừa thoáng nghe thuật lại tình cảnh Gia Luật Tề, Hoàng Dung qua hiểu ngay con rể đang trúng độc không nhẹ, trong bụng bà nghĩ địch nhân ra tay cực kỳ ác độc, rồi lo lắng Quách Phù gặp nạn, bà lập tức cưỡi Tiểu Hồng mã, lần theo dấu chân ngựa và vết kéo người Quách Phù còn in trên tuyết, thẳng đường đuổi theo.



Đi đến lò rèn, từ ngoài song cửa, khi bà thấy A Tử gí cái mặt nạ sắt nung nóng lại gần Quách Phù , bà kinh hoàng, nhẩm tính nếu phi thân vào cứu sẽ không kịp, bà nhanh chóng phóng ám khí Đạn chỉ thần công gia truyền, đẩy cái mặt nạ sắt tuột khỏi A Tử, sau đó phi thân vào, tung Đả Cẩu bổng kéo Quách Phù ra xa. Bây giờ làm xong mọi việc, bà tự nghĩ, nếu tâm trí không lanh lẹ, võ công xuất ra chỉ cần suy suyển một chút, có khi cái mặt nạ đã trùm lên Quách Phù mất rồi!



Hoàng Dung cởi dây trói cho Quách Phù, bà tiến tới vài bước, hằn học liếc nhìn A Tử , gằn giọng:



- Cái nhà cô nương này, ra tay thật độc ác!



A Tử cười lạnh, trả lời:



- Ta độc ác, nhưng chẳng hề động thủ chặt đứt cánh tay người khác!




Hoàng Dung cau mày, thét to:



- Ngươi là gì của thằng Dương Qua vậy? Có phải nó nhờ ngươi đi báo thù không?



A Tử chợt nhận ra mình đã nói hớ, nàng vội bĩu môi, trả lời ngay:



- Dương Qua là ai? Y làm sao nhờ ta báo thù? Nói cho bà hay, trước đây không lâu, có người bạn kể ta nghe rằng, đứa con gái bảo bối của bà đã chặt đứt một cánh tay bằng hữu của họ, và nhờ ta sau này có dịp, ra tay giáo huấn thị giùm.



Hoàng Dung thấy nàng nói láo chẳng chút ngượng miệng, coi chuyện này như đùa, bà nhớ lại vẻ mặt thật đanh ác của cô lúc cầm nặt nạ sắt, nên bà không nén nổi cơn giận, cười rằng:



- Được lắm! Cô muốn giáo huấn con gái ta, trước hết, ta hãy xem bản lãnh cô ra sao đã!



Nói vừa dứt lời, huy động Đả Cẩu bổng tiến vào tấn công, A Tử tránh mình sang một bên, chỉ thấy bốn phía bóng gậy mầu xanh dầy đặc, không đường tránh né, trong lòng cực kỳ hoảng loạn, hốt nhiên thấy hoa mắt, Du Thản Chi đã phóng người ra đứng đàng trước mình, tung chưởng liên miên, khí âm hàn cực lạnh của chưởng phong buộc Hoàng Dung phải nhanh chóng thối lui vài bước. Hoàng Dung ngày xưa từng bị trúng thương nơi chưởng Thiết Sa của Cừu thiên Nhận, từng nếm đau khổ khốn cùng, suýt nữa đã không còn giữ được tính mạng, bây giờ gặp song chưởng của Du Thản Chi thoáng hiện mầu đen. chưởng phong có phần làm người ta rét buốt không cùng, biết ngay là thứ kịch độc khôn tả, Gia Luật Tề đại khái chỉ bị sướt qua, giá mà trúng nặng ắt là đã táng mạng rồi! Lòng nghĩ trước hết phải bắt sống địch thủ, rồi sẽ bắt y đưa giải dược ra cứu chữa, lập tức thi triển ba mươi sáu lộ Đả Cẩu bổng pháp, chiêu thức lăng lệ. Du Thản Chi tuy chiêu thức tầm thường, nhưng nội lực đưa vào chưởng là xuất xứ từ chất tối độc của con Băng Tầm, đấu chẳng hề thua kém Hoàng Dung . Hai bên qua lại chừng mười chiêu, thấy rõ Hoàng Dung nội lực sút kém, chiêu thức xuất ra bắt đầu có phần lơi lỏng.



A Tử đứng bên cạnh theo dõi cuộc chiến, rồi liếc về phía Quách Phù , nghĩ bụng, bất kể Du Thản Chi thua hay thắng, phải nhân lúc y đang bị trói chân với Hoàng Dung , mình chặt tay Quách Phù , rồi bỏ chạy, luôn tiện bỏ rơi y luôn. Bèn cử thanh Thương Lãng kiếm, tung mình về phía trước Quách Phù , một kiếm sả mạnh, nhắm ngay vai phải ả ta chém xuống. Quách Phù đang để hết tâm trí theo dõi trận đấu, chẳng đề phòng A Tử đột nhiên đánh lén một kiếm, tới khi phát hiện ra thì đã thấy kiếm quang một vệt từ trên không chặt xuống ngay mình. Hoàng Dung thất kinh, la lớn:




- Quách Phù, coi chừng!



Đồng thời, bà đánh ra một hư chiêu, định bụng chạy đến cứu con gái, nào ngờ đã bị Du Thản Chi vung tay phải ra, chụp trúng ngay vào đầu bổng, Đả Cẩu bổng vốn dĩ là vật báu trấn bang, Hoàng Dung nào dám buông tay. Chính ngay lúc đó, chỉ nghe "a" một tiếng thất thanh, kiếm Thương Lãng vù vù chặt ngay tại đầu vai Quách Phù , Hoàng Dung vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Quách Phù ngồi bệt xuống đất, hai cánh tay hoàn toàn nguyên vẹn, không bị vết tích gì. Bà không thể không thở ra một hơi dài, nghĩ bụng Nhuyễn Vị giáp đúng là thần vật hiếm có trên đời, đến ngay bảo kiếm Thương Lãng cũng chẳng thể chặt đứt. Bà thò tay vào bọc móc ra hai hòn đạn, nhắm Du Thản Chi đang nắm đầu gậy Đả Cẩu bổng bắn tới, vì cự ly quá gần, Du Thản Chi chẳng làm gì khác hơn là buông tay nhảy ra tránh né, Hoàng Dung tay phải thuận thế thọc ra một gậy nhắm huyệt Đản trung Du Thản Chi công tới, tay trái lại bắn tiếp theo một đạn nữa. "A", nghe A Tử kêu lên thất thanh, kiếm bị trúng đạn, tuột khỏi tay bay ra. Hoàng Dung định bồi theo một đạn nữa kết liễu tính mạng A Tử , nhưng Du Thản Chi đã múa song chưởng như vũ bão dồn dập đánh vào, Hoàng Dung không dám khinh thường, toàn tâm xuất lực ứng chiến.



A Tử cứ tưởng một kiếm đó đủ chặt đứt rời cánh tay Quách Phù , đâu ngờ ả ta đao kiếm không phạm vào được, nàng còn đang hồ nghi, kiếm trên tay đã bị đạn của Hoàng Dung đánh rơi, nàg biết rằng hôm nay khó thể tiếp tục dự tính chặt tay Quách Phù được nữa, lại sợ dây dưa lâu ở đây, sẽ không có cơ hội trốn thoát khỏi Du Thản Chi bám riết, khoé mắt lay chuyển, lấy ngay quyết định. Cô cúi nhặt thanh Thương Lãng lên, hướng về Du Thản Chi nói:



- Đầu sắt, ngươi thay ta đánh bại mụ đó, nhưng đừng làm hại tính mạng mụ ta. Nếu ngươi không thắng được mụ, đừng tới gặp mặt ta nữa!



Nói xong, lập tức thò vào tay lấy một vật gì trong túi áo, nàng giơ cao lên, vung ra một đám bụi phấn mầu tím nhắm vào mặt Quách Phù bay tới. Quách Phù kêu thảm một tiếng, hai tay bưng mắt, ả lăn mình nhào xuống đất, gào thét ầm ĩ. A Tử phóng nhanh ra ngoài cửa, nhảy lên mình ngựa, nhắm hướng Bắc đào tẩu.



Chạy như vậy không biết được bao lâu, đến lúc con ngựa kiệt sức không đi được nữa, A Tử xuống ngựa, nghĩ đến võ công của Hoàng Dung và Du Thản Chi , chỉ e mình cuối cùng không trốn thoát tay họ, nàng bèn móc ra tấm mặt nạ da người mà Trình Anh đã tặng, nhanh chóng đeo cẩn thận vào mặt, lại trát thêm lên một lớp phấn mỏng nữa, rồi thung dung lên ngựa tiếp tục hành trình.



--- Xem tiếp hồi 10 ----



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.