Thiên Ma Nữ Vương

Chương 55



Tất cả những người ở đây không thể nào tin nổi vào mắt mình nữa, họ đang chứng kiến thời khắc ma giới chuyển mình, toàn bộ là vì người thiếu niên trước mặt họ.

Khí chất của hắn đã thay đổi, nụ cười ngạo mạn kia thêm một phần khinh cuồng, tàn nhẫn. Trong thoáng chốc đã từ một đệ tử tu tiên ưu tú ở trước mặt mọi người lại biến thành Thiên Ma cuồng vọng!

Vạt áo và mái tóc đen như mực của hắn không gió mà như bay phất phới, không khí xung quanh hắn trở nên vặn vẹo, méo mó, tạo thành một cảnh tượng kỳ dị càng thêm kinh hoàng tới những người khác.

Có người không nén được mà thốt lên:

– Thiên… Thiên Ma?

Thiên Ma không đáp lời, cất bước bước đi, lướt qua cả Thái Hòa vẫn đang đứng sững sờ.

Ai nấy đều sục sôi không tưởng được, ai lại ngờ rằng một đệ tử tu tiên lại là Thiên Ma? Ai lại đoán được bấy lâu nay Thiên Ma luôn lẫn trốn trong giới tu tiên?

Dù căm ghét không ngừng nhưng khi thấy Thiên Ma bước tới, họ không tự chủ được ai cũng né người đi thành lối đi cho hắn.

Thiên Ma cứ thế bước tới chẳng ngó ngàng tới ai, đi thẳng tới chỗ nàng đang chờ hắn.

Đứng cách nàng khoảng một trượng, Thiên Ma đột ngột dừng chân, đưa tay ra và nói:

– Đến đây, Thiên Nữ!

Oành

Tất cả mọi người ở đây như bị sấm đánh ngang tai, Thiên Nữ, nữ nhân kia thật sự là Thiên Nữ! Là người từ cổ chí kim luôn đứng bên hàng ngũ của bọn hắn, tử địch của Thiên Ma!!!

Có ai giải thích được chuyện này là sao không?

Y Nhi đưa mắt nhìn Thiên Ma, khẽ xoay bước chân.

– DỪNG LẠI!!!

Một tiếng hét vang lên ngăn chặn bước chân của nàng.

Dù vậy, nàng vẫn không nhìn Bạch Thiên Lam lấy một lần, còn Thiên Ma thì nheo mắt nhìn Bạch Thiên Lam có chút mất hứng.

– Nàng không thể đi cùng hắn!!!

Bạch Thiên Lam lúc này đã giũ bỏ hoàn toàn hình tượng thần tiên thoát tục của mình, hắn điên tiết gào thét.

Y Nhi vẫn không mảy may đáp lời, thay vào đó, Thiên Ma đột xuất hiện trước mặt Bạch Thiên Lam rồi tung một chưởng lên ngực hắn.

Bạch Thiên Lam bị chấn bay ngược về sau, té ngã trên đất, mọi người hốt hoảng liền chạy tới đỡ lấy hắn.

Chưởng môn phái Thiên Nga không chịu nổi nữa, hai mắt đỏ bừng đầy tơ máu gào lên:

– HẮC VŨ…

Thiên Ma liếc mắt nhìn sang bà, trong mắt thoáng có tia chập chờn dao động, hắn lạnh nhạt nói:

– Trên đời này không có người gọi là Hắc Vũ, chỉ có ta, Thiên Ma!

Chưởng môn phái Thiên Nga lung lay sắp đổ.

Thiên Ma, hắn nói hắn là Thiên Ma…

Đứa trẻ từ nhỏ lớn lên bên cạnh bà lại nói nó là Thiên Ma!

Chưởng môn phái Thiên Nga không nhịn nổi, hét lên một tiếng rồi xông lên tấn công Thiên Ma. Mặc dù bà có mạnh, nhưng chút sức mạnh đó lại không đủ tổn thương tới vị chủ nhân tối thượng của ma giới, Thiên Ma.

Thanh kiếm trên tay bà khi chạm vào vai Thiên Ma thì không thể nhích một phân nào nữa đã dừng tại đấy. Thiên Ma nãy giờ đứng yên để mặc cho chưởng môn phái Thiên Nga tấn công, đến giờ, hắn mới nhàn nhạt liếc mắt qua nhìn.

Chưởng môn phái Thiên Nga cũng sững sờ không kém, Thiên Ma này thật sự bất khả chiến bại hay sao?

Thiên Ma chậm rãi đưa tay lên, một cái búng nhẹ bắn ra, chưởng môn phái Thiên Nga đã ngã sõng soài ra sau, phun ra ngụm máu tươi. Bà vẫn ngoan cường không chịu thua, hét lớn:

– Ngươi giết ta điiiii…

Thiên Ma không động, lúc này Thái Hòa cũng đại chạy vụt tới, đứng chắn trước chưởng môn phái Thiên Nga, vô vọng hét lên:

– Hắc Vũ…

Thiên Ma đưa mắt nhìn Thái Hòa, đó là sư huynh của Hắc Vũ, là người đã hết lòng che chở, bảo vệ Hắc Vũ. Hắn là người tốt, cũng là kẻ ngốc, chỉ biết nghĩ cho người khác, hết lòng cống hiến vì môn phái chưa từng biết vụ lợi cho mình là gì.

Ánh mắt Thái Hòa nhìn Thiên Ma thật phức tạp, có kinh hoàng, không tin được, có giận dữ nhưng phần nhiều lại là đau lòng.

– Đi đi!

Thiên Ma lên tiếng nói rồi xoay lưng, ý muốn bỏ qua cho hai người.

Nhưng chưởng môn phái Thiên Nga vẫn không chấp nhận được sự thật, người mà bà nuôi nấng bao năm, người mà bà xem như con ruột mình lại là kẻ tử địch, bà gào thét:

– Ngươi giết ta đi!!! Ngươi không phải là con người, ngươi là ma quỷ!!! Ma quỷ…

Thái Hòa níu kéo bà lại, ngăn không cho bà đánh tiếp, bà không phải là đối thủ của Thiên Ma kia.

– Sư phụ…

Thiên Ma khẽ liếc mắt nhìn, Thái Hòa liền nhìn hắn khẩn cầu, van xin hắn đừng tính toán với sư phụ mình.

Thiên Ma tiếp tục đi tới. Lúc này, đã không còn ai dám đứng ra chống đối.

– Y Nhi, nàng không được đi theo hắn!!! Nàng không được đi…

Trong lúc mọi người đều lựa chọn im lặng ấy, Bạch Thiên lam lại như kẻ điên không sợ chết tiếp tục gào lên.

Thiên Ma chán ghét lại tung một chưởng về phía Bạch Thiên Lam, Bạch Thiên Lam lại lăn đùng về sau một đoạn dài.

- Ngươi không có quyền lên tiếng ở đây!

Thiên Ma vô tình cất lên tiếng nói. Lại lướt mắt nhìn qua mọi người, tất cả những người có mặt tại đây có ai không phải là một nhân vật tầm cỡ, đều là người có thân phận bậc nhất trong nhân giới nói chung và phái tu tiên nói riêng. Nhưng ai lại biết được, những người này đều là những kẻ hèn nhát, chỉ biết cậy mạnh không phân rõ thị phi, hiếp đáp một nữ nhân yếu đuối?

Những người này đã dựng nên một bức màn hào nhoáng để che đậy bản chát ti tiện của mình, mà lại nghĩ rằng đó là thanh cao. So với ma giới hung tàn, thì giới tu tiên giả dối được gọi là gì?

- Tất cả các ngươi không một ai, không một ai có quyền ra lệnh hay yêu cầu nàng bát kỳ thứ gì! Chính các ngươi là người đã đẩy nàng vào bước đường cùng...

Thiên Ma âm trầm nói, đương nhiên, những kẻ kia sẽ không thừa nhận nhưng họ cũng không có đủ can đảm để lên tiếng phản đối.

Thiên ma cũng không màng để ý tới họ nhiều hơn nữa, hắn dã tiến tới chỗ Y Nhi dang đứng.

Bàn tay to lớn của hắn lần nữa lại xòe ra.

- Đi cùng ta!

Hắn nói và lặng yên chờ đợi.

Y Nhi nâng mắt nhìn kẻ đứng trước mặt mình, Thiên Ma, không ai biết nàng đang suy nghĩ điều gì.

Những kẻ khác thì đứng ngoài hồi hợp theo dõi, sức mạnh khủng khiếp của Thiên ma, bọn họ đã biết rồi. Nếu như, nàng cũng đi theo hắn? Thiên Nữ, niềm hy vọng cuối cùng của nhân loại cũng bỏ mặc nhân loại mà góp tay cho Thiên Ma? Kết quả đó họ không dám tưởng tượng.

Lúc này, họ chỉ có thể cầu khẩn, cầu khẩn may mắn sẽ xuất hiện, nàng sẽ không bắt tay cùng hắn. Nhưng đáng tiếc, nàng đã không làm như mong muốn của bọn họ.

Y Nhi chậm rã đưa tay mình lên rồi đặt vào trong lòng bàn tay to lớn của Thiên Ma. Trên mặt Thiên ma liền hiện nét mừng rỡ, hắn nắm chặt lấy bàn tay nàng rồi cùng sóng bước nhau bước đi.

Từ đầu chí cuối, nàng chưa từng ngoái đầu nhìn về những người phía sau lấy một lần. Bức tường thành cuối cùng ngăn cản bước chân Thiên ma của nhân loại xem như đã biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.