Khi Y Nhi được Hạ Lan và Lâm Nhu dẫn tới thì đã trông thấy tình cảnh quái dị: cả một vùng trời bị bao phủ bởi một tấm màn màu đen dài thăm thẳm.
– Chẳng lẽ… chúng ta tới muộn rồi sao?
Lâm Nhu không nén được mà thốt lên.
Y Nhi vốn nửa tỉnh nửa mê trên lưng Hạ Lan đột nhiên mở bừng hai mắt. Hạ Lan chợt thấy người trên lưng nhẹ hẳn đi thì ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thì liền trông thấy đôi mắt sáng rực như sao trời của Y Nhi.
– Thả ta xuống đi!
Y Nhi chợt cất tiếng nói. Hạ Lan không tự chủ mà tuân theo lệnh của nàng.
Đến khi Y Nhi nhấc bước bước về phía tấm màn che thì Hạ Lan mới giật mình tỉnh táo lại, liền ngăn lại:
– Ngươi muốn làm gì?
Lâm Nhu và Hạ Lan cũng cảm thấy kỳ lạ, Y Nhi vốn dĩ đã như người sắp chết kia tại sao lúc này lại đột ngột có thể tự do hành động như vậy? Như thể chưa từng bị thương qua?
Chẳng lẽ nàng nói dối? Không! Không đúng! Nàng quả thật đã bị thương rất nặng, đó không phải là giả tạo!
Hiện tại trông nàng như thế này, không hiểu sao lại có cảm giác như là… hồi quang phản chiếu?
Đúng vậy! Chính là hồi quang phản chiếu!
Y Nhi nhìn thẳng Hạ Lan mà nói:
– Đến gặp hắn!
Hạ Lan lúc này trong lòng như có quỷ, nảy sinh ngờ vực:
– Ngươi xác nhận sẽ không bắt tay cùng hắn chứ?
Liền sau đó, bàn tay Hạ Lan đang đặt trên chuôi kiếm đã lặng lẽ rút nó ra.
Y Nhi không đáp mà cứ khăng khăng nhìn về phía bức màn trước mặt.
– Chỉ có ta… mới có thể vào đó!
Lâm Nhu cắn răng, đặt tay lên bàn tay đang rút kiếm của Hạ Lan mà ngăn chặn. Sau khi đưa mắt trấn an Hạ Lan, Lâm Nhu mới nhìn qua Y Nhi, nói:
– Làm ơn… xin hãy cứu lấy mọi người…
Y Nhi nhàn nhạt nhìn qua Lâm Nhu, vẻ mặt vẫn lãnh tĩnh như thường, không có chút biểu cảm.
Lâm Nhu khẩn thiết van xin:
– Xin hãy cứu lấy mọi người, làm ơn đi…
Hạ Lan khó khăn nhìn Lâm Nhu nhưng cũng hiểu được vì sao Lâm Nhu lại làm vậy. Hạ Lan buông lõng hai tay, đầu cúi thấp trước Y Nhi, thành khẩn nói:
– Xin làm ơn…
Y Nhi không đáp lời hai người, lại tiếp tục bước đi. Đến khi cách bức màn một bước chân, Y Nhi mới dừng lại. Nàng chậm rãi đưa bàn tay mình lên chạm vào bức màn tràn ngập ma khí trước mặt.
Một luồng sáng trắng nương theo tay nàng mà xuất hiện. Trắng và đen giao hòa rồi bừng một cái, màn đen tạm thời bị hóa giải, khơi thông tạo thành một lối đi!
Y Nhi không chần chừ liền bước vào, cả Hạ Lan và Lâm Nhu thấy vậy cũng lao tới trước khi lối đi đóng lại.
Ba người đi thêm một lúc đã mập mờ trông thấy những thân ảnh phía trước. Những người kia cũng đã phát hiện ra hành tung của ba người!
Hai bên thận trọng tiến tới gần, chỉ có Y Nhi là vẫn tiêu sái sải bước như thường.
– Sư huynh?
– Sư muội?
Tình cờ Hạ Lan nhận ra một người trong số những người ở phía trước.
– Tại sao muội lại đến đây?
Người kia lên tiếng hỏi, Hạ Lan ấp úng nói:
– Muội đã tới trễ rồi, mọi người không sao chứ?
Ngươi kia nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, không biết phải trả lời thế nào. Đúng vào lúc đó, hắn đã nhận ra Y Nhi.
– Nàng ta… tại sao nàng ta ở đây?
Hạ Lan e dè nói:
– Là muội… Là muội đã đưa nàng tới…
– Nhưng nàng ta…
Đêm biến cố kia, hắn tình cờ cũng có mặt ở đó nên đương nhiên biết được sự tình trong đó. Ngày đó, Y Nhi đã bắt tay với Thiên Ma!
Ngạc nhiên thay, Hạ Lan lại lên tiếng nói giúp cho Y Nhi:
– Nàng tới đây là để ngăn chặn hắn lại! Có đúng hay không?
Câu đầu tiên là nói với nam nhân kia, còn câu thứ hai là hỏi Y Nhi, trong mắt Hạ Lan hiện lên sự cầu khẩn hiếm hoi, mong Y Nhi sẽ đáp ứng lời nàng.
Y Nhi vẫn không trả lời mà bước qua hai người.
Sự xuất hiện của Y Nhi trong thoáng chốc đã làm kinh động đến tất cả mọi người. Ai nấy nhìn đều đưa mắt nhìn theo nàng, có người ngạc nhiên, cũng có người nghi hoặc.
- Nàng là Thiên Nữ thật sao?
- Là Thiên Nữ...
Cũng có không ít những người đã tận mắt chứng kiến đêm định mệnh kia nên họ bâng khuân không hiểu vì sao nàng lại xuất hiện ở đây.
- Đứng lại!
Có kẻ lớn gan bước ra cản lại bước chân của nàng.
Y Nhi chỉ nhàn nhạc nhìn qua kẻ đứng trước mặt mình, không có sợ hãi cũng chẳng lo lắng.
Kẻ đó liền rút kiếm đối đầu với nàng.
- Ngươi muốn đi đâu? Đến hợp sức với Thiên Ma sao?
Nếu như nàng thật sự tiếp tay cho Thiên Ma vậy thế gian này làm sao còn cơ may gì cho nhân loại nữa.
Khi nghe kẻ kia nói thế, tất cả những kẻ không biết chuyện ở đây lầm vào mờ mịt. Tại sao Thiên Nữ lại tiếp tay cho Thiên Ma được?
Sự ồn ào huyên náo nơi này đã đánh động tới không ít những kẻ khác, càng lúc càng có nhiều người tụ tập lại.
- Tránh ra!
Y Nhi cất tiếng nói.
Người kia vẫn không chịu nhường đường khăng khăng hỏi:
- Nói đi! Ngươi muốn đi đâu? Mục đích của người là gì?
Y Nhi đảo mắt nhìn qua kẻ đứng trước mặt mình và những người xung quanh, nói:
- Dù ta có không giúp Thiên Ma thì các ngươi có khả năng đối phó với hắn hay sao? Vô nghĩa!
Cùng lúc ấy, Trần Anh Thái cũng đã tìm tới. Thấy Trần Anh Thái xuất hiện, mọi người chủ động né tránh, nhường đường cho hắn.
Trần Anh Thái phức tạp nhìn Y Nhi, đây chính là Thiên Nữ, là người đã giúp nhân loại duy tri hòa bình suốt bảy ngàn năm qua. Nàng cũng chỉ là một cô nhi, thân phận thấp hèn, vì muốn được lưu lại phái Thanh Vân mà cầu cạnh Bạch Thiên Lam thu giữ. Đã từng là một người không có chút sức phản kháng mặc cho người khác bày đặt số phận của mình.
Rồi cũng là người đã làm cho sư đệ của hắn, niềm hy vọng của phái Thanh Vân đánh mất niềm tin vào con đường tu đạo của mình. Bạch Thiên Lam...
Hắn chán ghét thân phận của nàng, càng không thích việc nàng là Thiên Nữ, đã từng không dưới một lần đưa nàng vào con đường chết.
Thế mà, hôm nay, kẻ tưởng như ti tiện kia lại đứng đối mặt với hắn không chút ngập ngừng, đôi mắt tĩnh lặng của nàng vẫn chăm chăm nhìn hắn không chút nhún nhường...
- Để... nàng đi đi!
- Sư phụ?
- Sư phụ?
Vừa nghe thấy Trần Anh Thái ra quyết định khó, không ít kẻ không khỏi bất ngờ.
Trần Anh Thái phất tay ra dấu cho mọi người im lặng, lặp lại:
- Để nàng đi qua!
Nói rồi, chính hắn cũng tự lách qua để cho nàng một con đường, những kẻ khác thấy Trần Anh Thái như vậy cũng đành nhường đường.
Y Nhi vẫn thờ ơ như không, tiếp tục bước đi.
- Sư phụ, tại sao ngài lại làm thế? Không phải nàng ta đã...
Y Nhi vừa đi qua, đã có người không nhịn được mà lên tiếng hỏi. Trần Anh Thái phất tay bảo im lặng, cũng không đưa ra lời giải đáp.
Hắn cho tới giờ vẫn không rời mắt khỏi Y Nhi, trong mắt nào có chút cảm kích, hay tình cảm gì, nếu có thì chỉ có kích động, hả hê.
Bời vì, nàng là Thiên Nữ!
Càng đi về trước, Y Nhi càng cảm nhận rõ ràng sự phấn khích lạ trong cơ thể mình. Linh tính của năng lượng trong cơ thể nàng biết được nó sắp được đối diện với Thiên Ma nên kích động không ngừng, hơn thế còn nảy ra lòng tốt giúp cho Y Nhi thuận lợi điều khiển năng lực hơn, không còn phản kháng nữa.
Y Nhi tự nhủ:
- Hưng phấn? Bởi vì sắp được gặp hắn? Sắp bước vào con đường chết mà vẫn kích động như vậy sao?
Gấp ráp muốn đi tìm cái chết tới thế ư?
Y Nhi hướng mắt nhìn về phía cơn lốc thẳng đứng cao tới tận trời ở đằng xa, đó chính là nơi hắn đang ở.