Thiên Ma

Chương 38: Kỳ Diệu Thanh Sơn Bí Cảnh (2)





Diệp Vân mang theo cây ngô to lớn kia cùng Bạch Hổ tiến đến bên rừng cây, sau khi đặt bắp ngô xuống đất rồi sắp xếp gọn gàng liền bắt đầu tìm thứ gì đó bên trong túi đựng đồ.
“A, cái nồi lớn như vậy a?” Bạch Hổ há to mồm nhìn Diệp Vân móc ra một cái nồi to mà choáng váng, hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Vân lại mang theo một cái nồi lớn như vậy.
“Ừm, cây ngô này lớn như vậy, đương nhiên phải có nồi to để dùng”. Diệp Vân đặt nồi xuống đất, lại móc từ trong túi ra một bao giấy dầu gói cái gì đó.
“Chủ nhân, đây là cái gì?” Bạch Hổ hiếu kỳ với móng vuốt muốn đụng vào hỏi.
“Đây là mỡ bò”. Diệp Vân bĩu môi, đẩy chân Bạch Hổ ra, “Đi, tách hạt ngô ra sau đó bỏ vào trong nồi”.
Bạch Hổ a một tiếng sau đó biến trở về nguyên hình xoay người vung lên bộ móng vuốt sắc nhọn, đem hạt ngô khổng lồ kia lấy xuống sau đó lại làm phép khiến cho những hạt ngô đó chuẩn xác rơi vào trong nồi.
“Được rồi”. Diệp Vân nhìn trong nồi đã có gần một nửa hạt ngô lên tiếng ngăn Bạch Hổ không tách ngô nữa. Diệp Vân tìm một ít cành cây xung quanh sau đó dựng lên làm một cái giá đỡ, đem nồi treo bên trên. Lại đem mỡ bò đảo ở bên trong, ngón trỏ cùng ngón giữa của tay phải nhẹ nhàng vung lên, đáy nồi liền xuất hiện một ngọn lửa.
Bạch Hổ hắc hắc nở nụ cười: “Chủ nhân a, người cứ đem pháp thuật dùng như vậy a? Thực sự là lợi hại”.

Diệp Vân liếc nhìn Bạch Hổ một cái nói: “So với với việc ngươi dùng gió để thổi tốc váy của người khác lên cũng tốt hơn nhiều”.
Bạch Hổ khóe miệng co quắp, không còn lời nào để nói, chỉ có thể nói sang chuyện khác, nhìn một gốc hoa thật lớn đỏ rực ở bên cạnh hô lên: “Oa, chủ nhân, người nhìn hoa này xem, thật lớn a”.
“Ừm~”. Diệp Vân quay đầu nhìn đóa hoa Bạch Hổ đang chỉ, đúng là một bông hoa lớn kỳ quái, không có lá cây, chỉ có một thân trống trơn cùng với một đóa hoa to như bốn cái chậu rửa mặt hợp lại. Đóa hoa này đỏ đến mức như sắp xuất huyết, làm cho người ta nhìn vào rất không thoải mái.
“Lớn lên thật là kỳ quái”. Bạch Hổ nói xong định vươn móng vuốt chạm vào.
“Đừng nhúc nhích”. Diệp Vân khẽ quát một tiếng ngăn động tác của Bạch Hổ lại, nhặt một tảng đá lớn trên mặt đất ném về phía đóa hoa đỏ rực như lửa kia.
“Phốc” một tiếng, đóa hoa kia tự nhiên mở ra một lỗ hổng, đem tảng đá trực tiếp nuốt xuống, sau đó một hồi những tiếng ken két nhấm nuốt truyền đến, làm cho người ta sởn tóc gáy. Một lát sau, đóa hoa không có cử động nữa, ngay khi Bạch Hổ nhìn đến há miệng ngốc nghếch, đóa hoa kia bỗng nhiên lại nhẹ nhàng lay động, ‘ba’ một tiếng đem viên đá vừa mới nuốt vào liền phun ra. Trên tảng đá đã phủ đầy những vết màu trắng.
Bạch Hổ máy móc quay đầu nhìn Diệp Vân, lại cúi đầu nhìn nhìn chân của mình, dưới chân run run vội vàng chạy về bên người Diệp Vân, thu nhỏ lại thành phiên bản Bạch Hổ mini, đứng ở trên vai Diệp Vân, ôm lấy cổ của Diệp Vân không buông. Trong miệng làm nũng: “Chủ nhân, ở đây thật đáng sợ a. Bảo hộ ta a, chủ nhân ~~ “
Diệp Vân một tay túm lấy Bạch Hổ xuống: “Được rồi, đừng có giả bộ”.
Diệp Vân quay đầu nhìn trong nồi đã bắt đầu có tiếng động rất nhỏ, mà hương thơm cũng đang từ từ tỏa ra. Cái chỗ này, không thể sơ suất một giây phút nào, không chỉ là động vật có uy hiếp, thậm chí những cây cối này cũng có sự uy hiếp rất lớn.
“Oa, chủ nhân, thơm quá a”. Bạch Hổ hít hít hương thơm tỏa ra thỏa mãn nhắm mắt lại, càng chờ mong lát nữa trong nồi sẽ có cái gì đây.
Chỉ chốc lát, trong nồi bắt đầu vang lên tiếng ‘ bùm bụp’, hương thơm cũng càng ngày càng đậm, tản ra theo trong gió.
“Có thể ăn rồi “.Một lát sau, Diệp Vân cười dập tắt lửa phía dưới đáy nồi, mở phong bế trên nồi ra, vừa mở ra hương thơm như xông vào mũi còn có những miếng bỏng ngô đang nhảy loạn.
Bạch Hổ giật mình, nhận lấy một miếng bỏng vô cùng lớn, hé miệng cắn một cái, vui vẻ nheo ánh mắt lại, liên tục ca ngợi : “Ăn ngon, ăn ngon”.
“Ừm, mùi vị cũng không tệ. Lần đầu tiên ta được ăn ngô làm như thế này”. Một giọng nói êm ái dễ nghe đột nhiên vang lên phía sau Diệp Vân cùng Bạch Hổ.
Diệp Vân trong lòng bỗng nhiên cả kinh, nghiêng đầu, liền thấy một nam tử mặc một thân quần áo trắng, trên đầu còn đội dấu lạp! Bạch Hổ cũng ngạc nhiên nhìn người vừa mới xuất hiện sau lưng bọn họ. Bọn họ thế mà lại không hề phát hiện có người này đến gần.
“Tiểu nha đầu, nể tình ngươi làm ra thứ gì đó này mùi vị cũng không tệ, ta sẽ không so đo chuyện ngươi trộm hoàng kim quả của ta”. Nam tử kia nhẹ nhàng bay lên, Diệp Vân cùng Bạch Hổ cũng không thấy rõ ràng thân hình hắn, hắn cũng đã ngồi phía trước nồi.
Hoàng kim quả? Hắn? Diệp Vân hiểu ra, cây ngô kia là của nam nhân này, hơn nữa còn lấy một cái tên rất đẳng cấp — hoàng kim quả…

Chờ một chút! Diệp Vân cùng Bạch Hổ liếc nhìn nhau, trong lòng càng thêm khiếp sợ ùn ùn kéo tới. Nam nhân này mới vừa nói cái gì? Tiểu nha đầu? ! Trong nháy mắt hắn đã xem thấu chân thân của Diệp Vân!
“Ngạch, tiền bối, ngài cảm thấy hương vị tốt là được rồi”. Diệp Vân trong lòng hiểu rõ, mình đã gặp phải cao nhân. Ở nơi như thế này, gặp được vị cao nhân kỳ quái như vậy tuyệt không hề kỳ quái!
“Ừm, có thể ăn được. Nha đầu còn có thể làm gì nữa không?” Nam tử mang dấu lạp thờ ơ hỏi.
“Ngạch, còn có thể làm một số thứ khác nữa “. Diệp Vân cẩn thận từng li từng tí đáp trả. Hoàn toàn không cảm nhận được tu vi của người này, một chút cũng không cảm giác được. Tất cả đều yên lặng như vậy, người trước mắt này xung quanh hắn không hề có một tia linh khí lưu động, lại càng không có cảm giác hơi thở nội liễm. Chính là đáng sợ như vậy! Lúc trước gặp phải hắc y nam tử Vạn Cổ Quật kia, Diệp Vân còn có thể cảm nhận được tu vi của hắn là ở phía trên mình, nhưng mà người trước mắt, mình không thể nào mà cảm nhận được một chút tu vi nào của hắn. Nam nhân trước mắt này phảng phất như là một người bình thường thôi vậy.
“Hương vị thì thế nào? So với cái này thì sao?” Giọng nói nam tử kia vẫn nhu hòa như cũ.
“Hẳn là tốt hơn so với cái này”. Diệp Vân cẩn thận trả lời, không rõ nam tử này hỏi những thứ này làm gì, nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Vậy rất tốt. Nha đầu về sau ở lại nấu cơm cho ta đi”. Nam tử nhàn nhạt nói, chậm rãi đứng lên. Khi hắn vừa đứng dậy, Diệp Vân cùng Bạch Hổ kinh ngạc há to miệng, bỏng ngô hoàn toàn không có, bị nam nhân này ăn sạch ! Tốc độ nhanh như vậy?
“Tiền bối, này ~~” Diệp Vân có chút khó xử, mình đến Thanh Sơn bí cảnh là vì tu luyện, năm tháng sau mình cũng phải quay trở về Thanh Sơn .
“Cứ quyết định như vậy đi, đi thôi. Con mèo nhỏ này là ngươi nuôi sao?” Bỗng nhiên trong nháy mắt nam tử kia đã đi tới bên người Diệp Vân, đưa tay đã tóm được Bạch Hổ đem Bạch Hổ nhét vào trong lòng Diệp Vân. Bạch Hổ không thể phản kháng được chút nào. Ngay sau đó, Diệp Vân liền cảm thấy hông mình bị siết chặt, cả người liền bay lên trời. Nam tử trước mắt này cứ ôm lấy thắt lưng Diệp Vân như vậy mà bay lên, không hề mượn bất kỳ vật thể gì! Con mèo nhỏ? Bạch Hổ ở trong mắt của hắn trở thành con mèo nhỏ. Bạch Hổ ở trong lòng Diệp Vân, trong lòng càng khiếp sợ, người này vừa ra tay tưởng như mềm nhẹ, kì thực nhanh dị thường, mình căn bản không hề có cơ hội tránh né. Bạch Hổ am hiểu nhất chính là tốc độ vậy mà trước mặt nam nhân này lại hoàn toàn không có ưu thế gì cả.
Diệp Vân cứ như vậy bị bắt buộc mang đi.
Ở một nơi khác.
Trình Lạc Y phẫn hận nhìn con quạ đen trên cây mắng to: “Đồ quạ đen nhà ngươi, không biết xấu hổ nói ta, ngươi cũng không tự soi gương xem, đồ quái dị nhà ngươi!” Trình Lạc Y trong lòng vô cùng tức giận, mình trước đây tốt xấu gì cũng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe dừng, hiện tại xuyên qua trở thành một tiểu yêu tinh xấu xí không nói làm gì, lại còn bị một con quạ đen xấu xí như vậy cười nhạo!
“Ngươi mới là người quái dị, dám nói ta xấu! Ngươi có biết ta Liễu Tương Quân ở yêu giới nổi tiếng là mỹ nam tử phong độ lẫy lừng!” Quạ đen trên cây cũng sắp tức điên, nhảy dựng ở trên cây, lần đầu tiên có yêu quái chửi mình là người quái dị, bảo sao hắn có thể nhịn được? Hơn nữa nói lời này lại chính là một sâu róm tinh vô cùng xấu xí a! Sỉ nhục, vô cùng nhục nhã!
“Ta nhổ vào! Ngươi có biết có câu quạ đen cười heo đen, chính mình còn không biết?” Trình Lạc Y nheo mắt lại, nơi đáy mắt có nụ cười âm hiểm, chợt lóe lên. Xem ra, tên quạ đen này là kẻ siêu cấp tự kỷ lại còn là kẻ không có não. Trình Lạc Y thêm mắm thêm muối , “Đồ quái dị nhà ngươi, nhìn lại mình xem một thân đen kịt, giống như than, còn không biết xấu hổ tự nhận phong độ nhẹ nhàng?”
“Ngươi muốn chết!” Ô Nha tinh thẹn quá hóa giận hét lớn một tiếng, vỗ cánh gào thét đánh về phía Trình Lạc Y.
“Tiểu Mễ, đè bẹp nó!” Trình Lạc Y thấp giọng nói với Tiểu Mễ trên cổ tay mình.
“A? Đè bẹp là cái gì?” Giọng nói trẻ con tràn đầy nghi hoặc của Tiểu Mễ vang lên trong đầu Trình Lạc Y.

“Chính là đánh hắn không bò dậy được!” Trình Lạc Y lăn một vòng tại chỗ tránh thoát được đòn tấn công của quạ đen.
Ô Nha tinh vỗ vỗ cánh trên không trung cạc cạc cười quái dị, kẻ xấu xí này sợ là bị mình khiến cho hoảng sợ đến choáng váng đầu đi, lại còn ăn nói khùng điên như vậy. Một tiểu yêu tinh xấu xí như vậy sao có thể sánh bằng với nữ thần như cửu mệnh mèo yêu được chứ? Quả thực cách xa như bầu trời với mặt đất vậy! Ô Nha tinh còn chưa có cười xong, bỗng nhiên trước mặt bỗng tối sầm, sau đó liền cảm thấy cả người bị thứ gì đó đánh bay.
“A
” Ô Nha tinh kêu thảm thiết một tiếng, bị Tiểu Mễ đã khôi phục lại nguyên hình dùng đuôi quật xuống mặt đất, sau đó Tiểu Mễ lại dùng cái đuôi to lớn của mình đè lên, khiến Ô Nha tinh ho khan.
“Người quái dị!” Trình Lạc Y ha ha cười nhảy tới trước mặt Ô Nha tinh, vươn bàn tay nhỏ bé vả vào miệng Ô Nha tinh một cái, đánh cho Ô Nha tinh đầu óc choáng váng. Ô Nha tinh thực sự là không rõ hiện tại là xảy ra chuyện gì, vì sao mình đột nhiên bị một con quái vật lớn đè bẹp phía dưới, lại còn bị con sâu róm tinh thấp kém này tát ột cái. Đợi đến khi trước mắt Ô Nha tinh như bắn ra một đống sao, Ô Nha tinh mới thấy rõ trước mắt kẻ đè mình chính là một con cự xà có tám đầu!
“A ~~” Ô Nha tinh tuyệt vọng kêu một tiếng, xem ra, hôm nay mình sẽ bỏ mạng nơi này rồi. Thật không ngờ một con sâu róm tinh xấu xí như vậy lại có thể tìm được một chỗ dựa vững chắc mà khủng bố như vậy!
“Ngươi cả ngày bảo người khác là xấu xí, ngươi cho là ngươi rất tuấn tú? Đồ quạ đen chết tiệt nhà ngươi, ngươi có biết cái gì là mỹ lệ không a? Chân chính mỹ đó là tâm linh mỹ! Tâm địa thiện lương mới là chân chính mỹ!” Trình Lạc Y nắm lấy đám lông trên đầu quạ đen tinh lớn tiếng quát, chẳng qua, đại đa số những lời này chính là Trình Lạc Y tự nhủ trong lòng an ủi mình. Vẻ ngoài xấu xí này của mình không có cách nào cải biến, chỉ đành phải an ủi mình có tâm linh mỹ .
“Tâm linh mỹ?” Ô Nha tinh cố gắng nhịn đau đớn nghi hoặc lặp lại lời Trình Lạc Y.
“Ái chà, nói với yêu quái nông cạn như ngươi cũng khó mà hiểu được”. Trình Lạc Y buông lỏng tay ra bất đắc dĩ nói, “Chân chính mỹ đó là tâm linh mỹ, tâm địa thiện lương săn sóc ôn nhu đó mới là mỹ. Còn hơn có vẻ ngoài đẹp đẽ như tâm địa lại rắn rết, đó là xấu xí vô cùng!” Trình Lạc Y tức giận nói, đơn giản là nhớ lại ả cửu mệnh mèo yêu ác độc bên cạnh Mạc Ly kia
“Tiểu Mễ, thả hắn, chúng ta đi. Một yêu quái xấu xí nho nhỏ, hừ, ta còn không để vào mắt”. Trình Lạc Y hừ lạnh bảo Tiểu Mễ buông ra, dù sao có Tiểu Mễ ở đây, sợ cái gì?
Tiểu Mễ liền biến thành một con rắn nhỏ quấn lại cổ tay Trình Lạc Y, Trình Lạc Y mang theo Tiểu Mễ cũng không thèm liếc nhìn quạ đen tinh đang chật vật trên mặt đất, trực tiếp rời đi.
Ô Nha tinh ngây ngẩn nhìn theo bóng lưng Trình Lạc Y cho đến khi biến mất vẫn chưa hồi thần lại. Nàng, nàng vậy mà lại buông tha ình như vậy? Có cơ hôi tốt như vậy lại không giết mình đi? ! Nàng như vậy chính là tâm linh mỹ sao?
Phù một tiếng, xung quanh Ô Nha tinh bốc lên một ánh sáng trắng, Ô Nha tinh thật lớn vừa rồi đã không thấy đâu, nơi này chỉ còn có một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ, chỉ là nam tử này tóc lộn xộn, hiển nhiên là do vừa rồi bị người khác túm lên.
“Nàng như vậy chính là tâm hồn mỹ sao?” Nam tử trẻ tuổi vuốt vuốt cằm mình nghi hoặc nghĩ, mà nơi đáy lòng có cái gì đó rung động, có cảm giác phức tạp, giống như, như là có một chút ấm áp?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.