Thiên Ma

Chương 88: Vị Hoàng Tử Sm





Đằng kia, con rắn nhỏ mới lớn hai mắt nhìn về phía hai người bọn họ!
Nhưng mà, khuôn mặt Feilidun lại biến sắc, Rayne cũng há to miệng, ngây ngốc nhìn một màn trước mắt.
Diệp Vân mắt hơi mở, nhìn con rắn nhỏ trước mặt, hai mắt còn có chút mông lung.
Không có cảnh hóa đá như trong tưởng tượng của Rayne cùng Feilidun, con rắn kia đầu tự nhiên mềm oặt, trượt khỏi lòng bàn tay Feilidun. Đầu tiên ma lực bị mất hết, biến thành con rắn nhỏ bình thường, sau đó chết đi! Ma lực phản phệ! Lại là ma lực phản phệ!
Feilidun ngây ngốc nhìn Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn, Rayne cũng há to miệng nói không nên lời.
Ma lực phản phệ, là bởi vì con rắn nhỏ này đối diện với người có ma lực cách mình cực xa, nhìn đối phương chẳng những không thể đem đối phương hóa đá, ngược lại còn bị phản phệ mà chết!
“Viện trưởng, còn có việc gì sao?” Diệp Vân hàm hồ hỏi, “Thực là buồn ngủ, bây giờ mấy giờ rồi?”
“Bảy… Bảy giờ”. Rayne như nói như cắn cả vào lưỡi.
“Các em, các em…”. Feilidun nhìn nhìn xác con rắn nhỏ trên mặt đất lại nhìn Diệp Vân, lần đầu tiên trong đời nói lắp.
“Các em, học điều này từ ai?” Rayne cũng đã hồi phục tinh thần hỏi Diệp Vân, “Học ma pháp với ai?”
“Đến thư viện đọc sách”. Diệp Vân ngáp dài. “Trong thư viện đều có hết. Kiến thức về ma pháp căn bản đều kỹ càng tỉ mỉ, vì thế chúng tôi không đi học nữa”.
Rayne há to miệng lần thứ hai, Feilidun thì hai mắt tỏa sáng nhìn Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn.
“Em nói ma lực của các em sở dĩ mạnh như vậy, là bởi vì đến thư viện tự đọc sách sao?” Feilidun vội vàng hỏi.
Diệp Vân gật đầu, làm bộ làm tịch niệm chú ngữ, ngón tay toát ra một ngọn lửa, dưới ánh mắt kinh ngạc của hai vị viện trưởng nói : “Còn rất lâu nữa giáo sư mới dạy tới phần này, chúng em cảm thấy đến lớp thật lãng phí thời gian, vì thế chúng em tự tôi luyện bản thân”.
“Quả thực, quả thực đến lớp chỉ lãng phí thời gian”. Feilidun sắc mặt có chút phiếm hồng, hưng phấn xoa xoa hai tay.
Rayne trừng mắt. Không đồng ý cách nói của Feilidun, hiển nhiên Feilidun hoàn toàn không có để ở trong lòng.
“Vậy hai vị viện trưởng còn có việc gì sao?” Diệp Vân giọng nói vô cùng rõ rang là đang hạ lệnh trục khách.
Feilidun lại không hề để ý tới lời tiễn khách của Diệp Vân, mà là hiếu kỳ hỏi: “Các em tôi luyện bản thân thế nào?”.

“Đi Hắc Phong cốc”. Diệp Vân nhàn nhạt trả lời.
Rayne hít mạnh một tiếng, Hắc Phong cốc là nơi kinh khủng như vậy, là nơi mà học sinh mới học ma pháp căn bản có thể đến được sao?
Còn chưa chờ Rayne phản đối, Feilidun lại cười híp mắt hỏi: ” Hai em định lúc nào đi?”
“Ngày kia”. Diệp Vân trả lời, sau đó bổ sung câu, “Không phải thầy muốn đi cùng chúng em chứ?”
“Đương nhiên không phải, đây là cơ hội tốt cho các em. Ta phê chuẩn cho các em được nghỉ ngày kia”. Feilidun cười híp mắt nói. Rayne vừa nghe xong liền phản đối. Feilidun kéo vạt áo Rayne, ý bảo ông không cần nói. Sau đó lại cười híp mắt nói với Diệp Vân: “Các em hãy cẩn thận một chút”.
“Dạ”. Diệp Vân gật đầu.
Feilidun nhặt thi thể của con rắn nhỏ trên mặt đất, kéo Rayne ra ngoài rồi đóng cửa lại.
“Feilidun, ông kéo tôi làm gì, ông lại có thể đồng ý cho hai đứa nhỏ này đến nơi nguy hiểm đó sao! Bọn họ ưu tú như thế, nếu như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?” Rayne vẻ mặt tức giận.
“Ông đúng là không biết động não. Ông không thấy ma lực của bọn họ đã mạnh đến như thế rồi sao. Nếu không trải qua thực chiến thì đề cao thế nào được?” Feilidun nhíu mày răn dạy, “Bọn họ đi, chúng ta theo bảo vệ phía sau không phải là được rồi sao?”
Rayne trừng mắt nhìn, một đấm đấm vào bàn tay kia của mình, sau đó đột nhiên nói: “Đúng vậy! Sao ta lại không nghĩ tới điểm này chứ?”
“Có điều, Medusa đáng thương của ta”. Feilidun nhìn thi thể con rắn nhỏ trong tay mình gào khóc, “Ngươi chết thực là thảm ~”
“Đáng đời ông, ai bảo thường xuyên đem thứ này đi trêu đùa học sinh mới, hiện tại cuối cùng có báo ứng”. Rayne hừ lạnh nói.
“Ông không có lòng đồng cảm à, dù gì tôi với ông đều là viện trưởng!”
“Tôi đồng cảm với ai cũng không đồng cảm với ông”.
“Ông già chết tiệt!”
“Còn ông là ông già không chết!”
Hai ngày rất nhanh trôi qua, chạng vạng, Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn cùng nhau bước ra khỏi cửa lớn của học viện. Cả hai cùng nhau đi về phía cổng thành. Ra khỏi thành một đoạn đường, Diệp Vân nhíu mày, Lạc Tâm Hồn cũng ngẩng đầu nhìn trời.
“Có người theo chúng ta”. Diệp Vân dùng thần thức nói với Lạc Tâm Hồn.
“Là hai ông già kia”. Lạc Tâm Hồn lạnh nhạt trả lời.
“Có thể dùng pháp thuật hệ khí để phi hành trên không không?” Diệp Vân hỏi. Dưới ánh mắt của hai lão già này lại ngự kiếm phi hành thì rất không sáng suốt.
“Được”. Lạc Tâm Hồn gật đầu.
Hai người cứ như vậy không nhanh không chậm đi về phía trước, sắc trời dần dần tối xuống, xung quanh cũng không xuất hiện người qua lại nữa.
Diệp Vân sử dụng pháp thuật hệ phong chậm rãi bay lên không trung, Lạc Tâm Hồn cũng bay lên. Sau đó hai người bay về phía trước.
Xa xa phía sau, Feilidun tóm lấy cánh tay Rayne bên cạnh, hưng phấn nói: “Nhìn thấy chưa? A, ông đã nhìn thấy chưa? Hai người lại có thể sử dụng pháp thuật hệ khí để bay trên không! Thiên tài, thật là thiên tài!”
Rayne bị tóm thiếu chút nữa ngất tại chỗ, trong lòng đương nhiên cũng rất vui mừng. Bỗng nhiên Rayne biến sắc mặt nhíu mày: “Chờ một chút! Pháp thuật này hình như không được ghi chép tại ba tầng đầu của thư viện!”
“Vậy sao?” Feilidun gãi gãi đầu, nghi ngờ hỏi.
“Nói nhảm, ta nhớ rất rõ ràng, đây là pháp thuật cao cấp, chỉ có ở tầng năm”. Rayne một mực chắc chắn.
Feilidun cùng Rayne nhìn nhau, trên mặt là vừa mừng vừa sợ. Hai đứa trẻ này lén xuyên qua kết giới lên tận tầng năm đọc sách! Trời ạ, thực lực của bọn họ rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào. Khai giảng mới mấy ngày mà đã học được pháp thuật cao cấp như vậy. Trước khi khai giảng đã kiểm tra rất rõ ràng, bọn họ chỉ là thiên phú hơn người, cũng không biết ma pháp gì cả. “Đừng ngẩn người nữa, mau đuổi theo ngay”. Rayne bỏ tay Feilidun ra, vội vàng bay về phía trước, nhưng đằng trước đã không còn bóng dáng của Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn.
Ngay khi Diệp Vân và Lạc Tâm Hồn dùng ngự không thuật bay cách một đoạn xa, đến nơi hai người kia không nhìn thấy liền ngự kiếm phi hành rời đi. Ngự không thuật thực sự là bay quá chậm.
Hắc Phong cốc nhanh chóng xuất hiện trước mắt, tên như ý nghĩa, Hắc Phong cốc, gió lớn, mà bụi đất nơi này có màu đen, từng làn gió thổi qua cuốn những đám bụi bay lên không trung biến thành gió màu đen. Bởi vậy mới đặt tên là Hắc Phong cốc .
Lạc Tâm Hồn đứng phía trước Diệp Vân, vô hình trung đã ngăn cản toàn bộ những cơn gió màu đen ấy.
Diệp Vân lấy truyền âm phù ra, rót công lực vào trong, rất nhanh vang lên giọng nói của Raphael: “Diệp Vân, ta lập tức tới ngay”.
Diệp Vân ừ một tiếng liền cắt đứt liên lạc, rất nhanh, trong bóng tối mơ hồ có một bóng đen đang cấp tốc bay tới đây.
“Raphael, vài ngày nay ngươi săn giết được mấy thiên sứ?”, Diệp Vân mỉm cười hỏi Raphael vừa đáp xuống trước mặt.
“Hắc hắc, sáu, trong đó có hai kẻ cấp bậc còn cao hơn ta”. Raphael hắc hắc cười đắc ý, bỗng nhiên sắc mặt lại đại biến: “Diệp Vân, Morak nhất định sẽ đuổi theo, làm sao bây giờ? Ngươi có đối sách sao?”
“Không cần sợ”. Diệp Vân mỉm cười “Hắn tới cũng đừng mong chạy thoát được”.

“A!?”. Raphael không hiểu nhìn khuôn mặt tự tin của Diệp Vân.
“Hắn theo ngươi ba ngày, sợ rằng cũng hết kiên trì được rồi”. Diệp Vân bỗng nhiên mỉm cười ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Raphael cứng đờ người, loại cảm giác áp bức khủng bố kia quả nhiên lại xuất hiện.
“Morak tới!” Raphael khẩn trương nhìn bầu trời đêm.
Trong trời đêm một bóng người chậm rãi xuất hiện, lần này không phải là cậu bé con nữa, mà là một nam tử nhân loại tuyệt mỹ. Thân thể mà ác ma nhập vào đương nhiên muốn người có vẻ ngoài tuấn mỹ.
“Raphael, ha hả”. Morak trôi lơ lửng trên không trung lạnh lùng nhìn người phía dưới. Đôi mắt hơi híp lại, nhìn thấu chân thân của Diệp Vân.
“Ha hả, khó trách ngươi cần dùng đến chiếc gương này. Bề ngoài của nàng ta nhìn thế nào cũng là nam nhân”. Morak nhìn chằm chằm vào Diệp Vân, trong ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ. Đó là tham muốn trắng trợn.
“Ngươi, xuống”. Diệp Vân bỗng nhiên nở một nụ cười tuyệt luân, mị hoặc lòng người, giơ ngón tay ngoắc ngoắc Morak.
Morak trong nháy mắt như chìm sâu vào nụ cười kia của Diệp Vân, không tự chủ mà nghe lời nàng bay xuống, đi tới bên người Diệp Vân.
“Ngươi tên là Morak?” Diệp Vân mỉm cười nhìn Morak.
Morak gật đầu, lúc này mới hồi thần lại, nhìn Diệp Vân nở nụ cười: “Không tồi, đẹp lại thông minh. Được rồi, tạm thời cho ngươi làm nữ nhân của ta.” Morak lộ ra một nụ cười tự cho là xinh đẹp nhất, “Có điều, ngươi còn cần phải cố gắng, đừng để cho ta cảm thấy chán ghét. Hầu hạ cho ta vui vẻ ta sẽ suy nghĩ giữ nàng lại. Nếu ta chán ghét, ta có thể đem nàng… ” Morak ngả ngớn nói, muốn đưa tay ra bóp lấy cằm của Diệp Vân.
“Sẽ thế nào?” Lạc Tâm Hồn mỉm cười, vươn tay ra cầm lấy bàn tay đang quấy rối của Morak nhàn nhạt hỏi. Morak kinh hãi, sau đó một cơn đau thấu tâm từ tay truyền tới, không phải đau đớn của da thịt, đó là một loại đau đớn từ sâu trong linh hồn. Khi nhập linh hồn vào thân thể của nhân loại, Morak cũng có thể cảm thấy được đau đớn của da thịt. Thế nhưng, hiện tại lại rõ ràng cảm nhận được đau đớn trên cổ tay, không chỉ là da thịt đau đớn, mà ngay cả linh hồn cũng đau đớn… Morak kinh hãi ngẩng đầu nhìn nam tử tuyệt mỹ trước mặt, người trước mắt là người phương nào?
“Ngươi là ai? !” Morak cố gắng kéo cổ tay về, liền nghe thấy một tiếng răng rắc, xương cổ tay bị nát vụn. Lạc Tâm Hồn nhíu mày, buông tay.
“Hừ!” Morak hừ lạnh một tiếng, một luồng sáng hiện lên, xương cổ tay tự động được chữa lành. Khi còn chưa tìm được thân thể tốt hơn để nhập hồn, Morak cũng không muốn khối thân thể mà mình tương đối thích này bị làm hỏng. Nhưng mà Morak còn chưa kịp hồi thần lại, một sợi dây màu lam lẳng lặng bò lên người hắn không một tiếng động, bất chợt thít chặt lại, khiến Morak bị trói chặt.
Lạc Tâm Hồn thấy liền hiểu, đây là thứ ngày đó Diệp Vân dùng để trói mình, là dây thừng được kết xuất từ linh khí của nàng.
“Ngươi cho là như vậy là có thế bắt được ta sao?” Morak lại không thèm để ý chút nào, cười lạnh, cũng muốn tránh thoát ra.
Thế nhưng, sau một khắc, Morak biến sắc. Dây thừng không hề thay đổi, vẫn cứ trói chặt hắn lại. Lại dùng lực, nhưng vẫn vô dụng.
Morak mắng chửi trong lòng: ” Xem ra trước đành phải bỏ qua thân thể này, đoạt lấy thân thể của Raphael cũng không tệ”. Nghĩ đến chỗ này, Morak muốn tách linh hồn ra khỏi thân thể này để cướp lấy thân thể của Raphael. Nhưng mà, làm cho Morak kinh hãi chính là, hắn không có cách nào để tách linh hồn của mình ra được!
Diệp Vân vô cùng hưng phấn nhìn Morak hành động mà không nói gì.
Morak bất kể làm như thế nào cũng không thể thoát khỏi sợ dây trên người được, lúc này mới có chút bất an .
“A, không phải vừa rồi ngươi còn ồn ào muốn ta làm nữ nhân của ngươi sao?”, Diệp Vân mỉm cười tiến lên tóm chặt lấy cằm của Morak, “Hiện tại, quyền phát ngôn là của ta rồi”.
Morak sắc mặt trở nên tái nhợt, hắn không thể nào tin vào một màn trước mắt, hắn đường đường là một quý tộc mà lại bị một nhân loại trói chặt đến không thể nhúc nhích. Dây thừng trên người dường như chắc chắn không thể phá hỏng, làm thế nào cũng không thoát ra được. Bây giờ còn bị nữ nhân này nắm cằm. Giống như, giống như đang đùa giỡn hắn?
“Ngươi là ai?” Lúc này, Morak trong lòng lúc mới hơi hoảng sợ. Nhân loại bình thường sao có thể trói chặt mình được? Cho dù có là nhân loại có ma pháp cao cường, hay bởi vì mình cưỡng ép đến nhân gian mà sức mạnh suy yếu đi thì cũng không có khả năng trói được mình. Trừ phi một nhân loại đạt tới cấp thần! Nhưng mà, trên đại lục này cũng chỉ có vài người đạt tới cấp thần, hơn nữa tất cả đều sớm ẩn cư.
“Morak à, ác ma các ngươi đều thích những thứ xinh đẹp sao? Ngay cả thân thể nhập hồn cũng cố ý tìm một túi da xinh đẹp”. Diệp Vân không trả lời vấn đề của Morak mà nhìn thân thể nhân loại Morak nhập vào từ trên xuống dưới, thân thể thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ, đúng là một mỹ nam tử.
Raphael cười hắc hắc, đáng khinh bước lên nhìn chằm chằm Morak.
“Raphael! Tên ác ma cấp thấp nhà ngươi, ngươi muốn làm cái gì?” Morak trong lòng bỗng hiện lên một cảm giác chẳng lành.
“Ngươi nói xem?” Raphael vừa nói vừa vung tay đánh một bạt tai. Đánh cho Morak hoa mắt chóng mặt, Raphael không khách khí lấy lại chiếc gương kia trên người Morak.
Morak lấy lại tinh thần, ánh mắt ác độc nhìn hắn, một lời cũng không nói. Hắn hiểu rõ, lúc này mà nói chuyện thì chỉ chuốc khổ vào thân.
“Dạy hàng thần đại trận cho ta, ta sẽ tha cho ngươi”. Diệp Vân đi tới trước mặt Morak trầm giọng nói.
Morak sửng sốt, nhìn Diệp Vân, bỗng nhiên trên mặt lộ ra một nụ cười tà khí: “Muốn học? Vậy thả ta, hơn nữa còn phải làm nữ nhân của ta”.
Diệp Vân vẻ mặt không chút biểu cảm, một cước đạp vào mặt Morak, lạnh lùng nói: “Ta thấy là ngươi vẫn chưa hiểu được tình cảnh của ngươi hiện nay thì phải”.
Xung quanh nháy mắt yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vù vù vang lên.
Diệp Vân vẫn giữ chân trên khuôn mặt tuấn mỹ của Morak, mọi người im lặng.
Bạch Hổ ngẩng đầu, sao nó có cảm giác như có quạ đang bay qua đầu mình.
“Ngươi, đối với ta như vậy, ta phác ( không ) dạy cho ngươi trận họa ( pháp ) “. Mặt Morak bị Diệp Vân đạp lên khiến nói năng không rõ, cũng mất đi tính uy hiếp.
Diệp Vân thu chân mình lại, Morak còn chưa kịp hồi thần, liền bị Diệp Vân một cước đá vào chân, quỳ xuống.
Raphael nghiêng đầu mở to mắt nhìn một màn trước mắt, thật là mới lạ. Đơn giản vì thân là quý tộc, Morak chưa từng bị đối xử như vậy? Chưa từng bị ai một cước đá vào mặt, sau đó lại thảm hại quỳ trên mặt đất. Thông thường, những ác ma nữ xinh đẹp khêu gợi đều tự động hiến thân cho hắn. Bây giờ lại bị một nữ tử nhân loại đối đãi như vậy.

Diệp Vân khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ác, vươn tay tìm tòi thứ gì đó trong túi trữ vật. Tất cả mọi người không rõ Diệp Vân đang làm gì.
Một lúc sau, Diệp Vân lấy ra một cây roi rắn chắc.
“Ngươi, ngươi làm gì” !” Morak nhìn cây roi trong tay Diệp Vân rồi lại nhìn nụ cười tà ác kia của Diệp Vân, cuối cùng trong lòng cũng nổi lên một cảm giác bất an.
“Tất nhiên là để quất ngươi, còn có thể làm gì?” Diệp Vân trả lời rất đương nhiên, liếc mắt nhìn Morak đang ngây ngốc. “Ngươi dám! Nếu ngươi làm như vậy, ngươi cũng đừng hòng học được trận pháp ….. A!” Morak chưa kịp nói hết lời, liền ngửa đầu kêu thảm một tiếng.
Diệp Vân vung roi lên quất trên người Morak. Hơn nữa không phải là sức mạnh bình thường, mỗi một roi đều ẩn chứa linh lực ở bên trong.
“A! Ngươi chính là nhân loại lại dám …. a!” Morak kêu gào, một câu đầy đủ cũng không phun ra được.
Raphael chớp chớp mắt, tra tấn Morak như vậy? Một quý tộc ác ma lại bị nhân loại tra tấn như vậy hẳn là lần đầu tiên đi? Thật đúng là có giá trị kỷ niệm.
Bạch Hổ cùng Thanh Long, bao gồm Lạc Tâm Hồn đều nghi hoặc, muốn tra tấn ác ma này hẳn là còn rất nhiều các, vì sao Diệp Vân lại muốn dùng roi quất?
Chậm rãi, mọi người đã hiểu tâm tư của Diệp Vân, tất cả đều hết chỗ nói rồi. Quá hèn mọn, thật xấu xa, quá vô sỉ !
Ác ma dâm loạn, mọi người đều biết. Nhưng đó là bình thường, tự nguyện ân ái.
Diệp Vân dùng roi quất vào những vị trí mẫn cảm trên thân thể của nhân loại mà Morak nhập vào. Từ ban đầu Morak kêu thảm thiết, chậm rãi tiếng kêu lại biến thành như hưởng thụ. Morak cảm thấy nơi nào đó vô cùng kích thích, càng lúc càng cảm thấy trong thân thể có một ngọn lửa thiêu đốt hừng hừng, càng ngày càng lan rộng, những nơi trên thân thể bị Diệp Vân dùng roi quất cũng không nhịn được mà run rẩy, loại run rẩy này tựa hồ có thể giảm bớt cảm giác thiêu đốt nóng cháy đang giày vò trong thân thể kia.
Người luôn mặt lanh như Lạc Tâm Hồn lúc này cũng mở to hai mắt ngây ngốc nhìn một màn trước mắt. Bạch Hổ cùng Thanh Long lại như hóa đá tại chỗ.
Raphael thì nhiệt huyết sôi trào, lúc này Diệp Vân thoạt nhìn, thoạt nhìn giống như cái gì đó? A, đúng rồi, như là nữ vương! Là loại nữ vương cao nhất! Cả người tỏa ra ánh hào quang khiến người ta không thể chống lại, ánh sáng rạng rỡ chói mắt, khiến người ta mê muội.
“A, Mạnh tay chút, a!:. Morak lớn tiếng kêu, tiếng kêu dâm đãng được làn gió thổi trôi trong đêm tối.
Morak vừa hô ra những lời này, tất cả mọi người đều như hóa đá.
Diệp Vân cười lạnh, lại dừng tay.
“Không… Đừng có ngừng”. Morak thở hổn hển.
“Có dạy ta đại trận hàng thần không?” Diệp Vân xấu xa dẫm một chân lên mông Morak, lạnh giọng hỏi.
“Ta dạy”. Morak vội vàng trả lời. Kích thích, một cảm giác kích thích mà trước nay hắn chưa từng nếm qua. Chưa từng thử qua loại cảm giác kích thích thế này. Giống như được bay vào vũ trụ khôn cùng, cả linh hồn đều nhẹ nhàng.
Diệp Vân khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa, lại quất roi thật mạnh, quất khiến Morak gào khóc gọi loạn. Trong khi gào khóc lại chiếm được thỏa mãn thật lớn. Ngay khi Morak thỏa mãn nhắm mắt lại quỳ rạp trên mặt đất bất động, không khí có chút thay đổi. Diệp Vân ngẩng đầu nhìn vào bóng tối.
“Hai lão kia tới, Raphael ngươi trốn trước đi. Là viện trưởng của Học Viện Quang Minh”. Diệp Vân hơi híp mắt nói.
“Được”. Raphael vừa nghe, gật đầu vỗ cánh bay đi, bỗng dừng lại nhìn Morak trên mặt đất nói, “Vậy hắn thì sao?”
“Nhân loại có thể bị nhìn ra là bị chiếm xác không?” Diệp Vân hỏi.
“Sẽ không. Bọn họ không có đạt tới cấp thần, nhìn không ra”. Raphael lắc đầu.
“Vậy đi, ngươi đi trước đi”. Diệp Vân gật đầu, thu hồi roi, cũng thu hồi dây thừng bằng linh khí.
Hai bóng người từ chân trời bay nhanh tới, bất ngờ thấy cảnh tượng ngoài cửa cốc. Có Diệp Vân đang mỉm cười với bọn họ, còn có một người mặt lạnh tanh là Lạc Tâm Hồn.
“Viện trưởng, các ngài thật chậm”. Diệp Vân mỉm cười.
Hai ông lão cười ngại ngùng, ngượng ngùng cúi đầu, khi nhìn thấy nam tử nằm trên mặt đất quần áo tả tơi.
Nhất thời, hai ông đều trừng lớn mắt, kinh hô lên.
“Hoàng tử điện hạ! ! !”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.