Thiên Mệnh Chi Lăng

Chương 41: 41: Nguyệt Nhi Vi Phu Nhớ Nàng





Xe ngựa một đường chạy về hướng Lăng Vương phủ, Thiên Hàm chợt nhớ tới lúc mới về hoàng thành, nàng còn ngu ngốc hỏi đây là phủ đệ của ai, nhớ tới thật là quá mất mặt.

Lăng Vương phủ cách hoàng cung rất gần, phong cảnh bên ngoài còn chưa ngắm đủ thì đại môn Lăng Vương phủ đã hiện ra ngay trước mắt.

Cất bước vào trong, Thiên Hàm không khỏi cảm thán, phụ hoàng đúng là rất dụng tâm xây dựng nơi này, bày trí đều là nhất đẳng thậm chí còn hơn cả đông cung của Thái Tử.

Đặc biệt là nơi đây vô cùng rộng lớn, từ đường lớn Vĩnh An của kinh thành kéo đến phía sau núi, cả ngọn núi xinh đẹp phía sau cũng ban cho Lăng Thiên Hàm.

Theo Nhan Cẩn Nhi đi sâu vào phủ, đầu tiên là đại sảnh hùng tráng uy nghiêm, cột đều thiếp vàng, khí thế bậc này làm Thiên Hàm cũng thấy sợ hãi.

Nàng bộ dáng ngó nghiêng tùy ý quan sát xung quanh, quả thật nàng rất thích nơi này hứng trí bừng bừng mà theo Nhan Cẩn Nhi xem xét khắp nơi.

Phòng ngủ của nàng đương nhiên sẽ ở chính gian gọi là Thanh Cư Viên, kế phòng ngủ là thư phòng, mặc dù Thiên Hàm là ngốc tử nhưng quy tắc thiết kế phủ trạch vẫn theo quy củ mà làm.

Trước khi Thiên Hàm trở về, thư phòng này là do Nhan Cẩn Nhi sở hữu, nàng thường tính toán sổ sách cũng như vẽ tranh luyện chữ ở đây.

Nhan Cẩn Nhi là chính phi hiển nhiên cũng ngụ tại Thanh Cư Viên, mặc dù vậy nhưng phòng của nàng lại cách xa Thiên Hàm, nếu không dụng tâm thì xem chừng để gặp mặt cũng khó.

Thanh Cư Viên này nói rộng lớn thì thật sự rất rộng lớn, được xem như một tiểu phủ trạch, đôi khi còn lớn bằng một toà phủ đệ của viên quan lục phẩm.

Triệu Tử Yên lại ở trạch viện phía tây tên Thủy Lan Uyển, nơi đây khá yên tĩnh cách xa chính điện nên rất thích hợp với nàng.

Phía Đông là Linh Lung Các hiện chưa có chủ nhân, phía sau còn có nhiều nhã gian nối dài ra tận sau núi.

Hướng Tây Bắc hướng vào sau núi có một rừng trúc, đi hết rừng trúc sẽ đến một suối nước nóng tự nhiên nằm ngay tại chân núi, phía bên kia còn có thác nước trắng xóa, không gian nơi đây yên tĩnh, vô cùng thích hợp để luyện võ.

Đi dạo hết Lăng Vương phủ cũng tốn mất một ngày, Thiên Hàm cảm giác bụng đã đói rang, Triệu Tử Yên sớm đã về Thủy Lan Uyển nghỉ ngơi, chỉ còn Nhan Cẩn Nhi cùng vài thị vệ và thiếp thân nha hoàn Tiểu Đào bồi nàng làm quen khắp phủ.

Nhìn Nhan Cẩn Nhi ngay bên cạnh, bụng thì lại đói meo, hình tượng thì có đó nhưng đói bụng thì không chịu được.

Huống hồ nàng hiện là ngốc tử, càng ngốc lại càng tốt, Thiên Hàm nghĩ kỹ sao đó mím môi nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Nhan Cẩn Nhi kéo kéo.

Nhan Cẩn Nhi còn đang nói về một số nơi trong phủ, cảm nhận được động tác của Thiên Hàm, nàng dừng chân xoay người nhìn Thiên Hàm.

Chỉ thấy người kia mím môi, bộ dạng ủy khuất đều hiện ra trên mặt, nàng nhíu mày hỏi
"Tiểu Hàm, làm sao thế?"
Thiên Hàm bĩu môi cong tay chỉ chỉ lên trời, Nhan Cẩn Nhi cũng theo tay Thiên Hàm chỉ mà ngước mắt nhìn lên.

Lúc này mới phát hiện trời đã tối, nàng thế nhưng đã đi cả một ngày.

Lại nhìn xuống vẻ mặt uất ức của Thiên Hàm, nàng không nhịn nổi mà khẽ mỉm cười, nụ cười này rơi vào mắt Thiên Hàm lại có vô vàng ý vị.

Bình thường trên môi Nhan Cẩn Nhi luôn có nụ cười nhàn nhạt ôn hoà hữu lễ, rất ít khi nàng thật tâm cười.


Lúc này lại cười lên, nụ cười càng thêm minh diễm làm Thiên Hàm chỉ biết tròn mắt nhìn.

Nhan Cẩn Nhi phát hiện khác lạ, nàng không tiếng động trở về nụ cười nhàn nhạt thường ngày, nhanh đến nỗi Thiên Hàm cứ tưởng mình hoa mắt.

Trong lòng thầm mắng "cái nữ nhân này cũng thật là......" Thôi vậy, vì tỷ tỷ đẹp nên ta không mắng nổi.

Bên ngoài Thiên Hàm lại ngây ngô khen
"Tỷ tỷ cười lên thật đẹp"
Nhan Cẩn Nhi bình bình đạm đạm không rõ nàng đang nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi
"Tiểu Hàm là đói rồi sao?"
Thiên Hàm nhu thuận gật gật đầu, nhìn vẻ ngoan ngoãn dễ gần này, Nhan Cẩn Nhi thiếu chút không nhịn được mà đưa tay xoa xoa đầu Thiên Hàm.

Cũng may nàng còn giữ một tia lý trí, chưa đến nỗi thất thố
"Được rồi, theo ta đến thiện phòng"
Nói rồi nàng xoay người đi phía trước, Thiên Hàm vẫn một mực nắm lấy ống tay áo của nàng nâng bước theo sau.

Tình cảnh này làm Nhan Cẩn Nhi cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nàng cũng không ngăn Thiên Hàm cứ để mặc nàng ấy.

Thế là hai người cứ kì kì quái quái mà đi đến Thiện phòng trong ánh mắt sáng rực của đám hạ nhân.

Buổi tối, Thiên Hàm trở về phòng tắm gội sạch sẽ, nàng cũng không ngốc tới nổi chạy tới phòng Nhan Cẩn Nhi nháo loạn đòi ngủ chung với nàng ấy, điên sao? Mặc dù đối với phu thê bình thường thì chuyện này rất hợp lý, nhưng nàng cùng Nhan Cẩn Nhi là phu thê bình thường sao?
Hơn nữa nàng muốn từ từ thăm dò Nhan Cẩn Nhi cùng Triệu Tử Yên.

Thiên Hàm ngồi an ổn trên bàn trà, sau đó triệu kiến Bạch Vân và Hắc Nguyệt.

"Hai người các ngươi có phát hiện điều gì bất thường không?"
Bạch Vân ngưng trọng đáp
"Bẩm công tử, thuộc hạ phát hiện Lăng Vương phủ có rất nhiều ám vệ, phủ đệ rộng lớn nhưng lại có lực lượng ám vệ dày đặc như vậy, thật không đơn giản"
Hắc Nguyệt cũng mang thần sắc nghiêm túc
"Bọn họ đều che giấu khí tức rất tốt, nhưng cũng không thể hoàn toàn qua mắt thuộc hạ"
Suy nghĩ một lúc, Hắc Nguyệt trầm giọng bổ sung
"Công tử, thuộc hạ suy đoán võ công bọn họ có thể ngang bằng với một số cao thủ của Thất Sát lâu"
Thiên Hàm gật đầu, hôm nay đi một vòng, nàng cũng cảm nhận được khí tức của ám vệ.

Điều làm nàng bất ngờ là số lượng ám vệ quá nhiều, chia làm ba vòng mai phục.

Càng đi sâu vào trong thì thực lực càng cao, đây là do Thiên Hàm cảm nhận hơi thở và khí tức của bọn họ mà nhận ra.

Hiện tại chỉ có nơi nàng đang đứng là không có ám vệ, còn lại cách phòng nàng tầm ba mươi trượng hướng đông nam có hai người, hướng tây nam có một người, hướng tây bắc có hai người, xa hơn nữa lại có vài người.

Thiên Hàm cau mày, giọng nói có chút lãnh đạm
"Hai ngươi điều tra xem xuất thân ám vệ trong phủ, ta nghĩ phụ hoàng sẽ ban cho Lăng Vương phủ một ít ám vệ.

Nhưng với số lượng này....!cũng quá nhiều đi"

"Thuộc hạ tuân lệnh"
Nói xong hai người Bạch Vân, Hắc Nguyệt không chần chừ mà lập tức chấp hành nhiệm vụ.

Còn lại Thiên Hàm một mình trầm mặc, tay nàng có nhịp mà gõ gõ trên mặt bàn, một lát sau nàng nhướng mày, tiếu ý càng thêm sâu
"Xem ra phía sau núi còn có bí mật đi, hiện tại ta không tiện đến đó.

Phải tìm thời cơ dạo quanh núi một lượt a"
Ngày đầu tiên chính thức trở về "nhà", Thiên Hàm bỏ qua hết những thứ rối loạn ở trong đầu.

Thoải mái ngã người xuống giường đánh một giấc ngon lành.

Ngược lại, lúc này trong phòng Nhan Cẩn Nhi xuất hiện một hắc y nhân, hắn cung kính đứng một bên, quy cũ không lên tiếng.

Nhan Cẩn Nhi buông quyển sách trong tay, nàng nhàn nhạt hỏi
"Biết được mấy ngày qua Lăng Vương làm gì sao?
Nàng đây là cho người thăm dò một chút về Lăng Thiên Hàm trượng phu của nàng a.

Nàng sẽ không làm việc bản thân không chắc chắn, ít nhất tìm hiểu một chút vẫn tốt hơn mù mịt không biết gì.

Lệnh Tư cung kính đáp
"Bẩm tiểu thư, bên người Lăng Vương có hai vị cao thủ, lúc nào cũng đi theo bên người.

Thuộc hạ không thể đến quá gần, khả năng bị phát hiện rất cao"
Nhan Cẩn Nhi nghe lời này, trong đầu nhớ lại gương mặt của hai vị thiếp thân hộ vệ của Lăng Thiên Hàm, không khỏi cảm thấy có chút thú vị, nàng yên lặng đợi Lệnh Tư nói tiếp.

"Mặc dù vậy thuộc hạ vẫn có thể từ xa quan sát, thăm dò được một chút tin tức.

Ba ngày qua Lăng Vương không đi thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Hậu thì chính là ở trong Tường Vân cung"
Nghĩ một chút như sắp xếp từ ngữ, lại nói tiếp
"Lăng Vương cũng không có hành động gì khả nghi, không phải ngây ngốc ở trong đình viện thì chính là nhà nhã ngồi bên hồ câu cá"
Nhan Cẩn Nhi nghe vậy lại mỉm cười
"Hửm? Nhạt nhẽo như vậy sao?"
Lệnh Tư có chút nghi hoặc trong lòng, tiểu thư đây là có ý gì a? Không phải nên là như vậy sao? Sao lại bảo là nhạt nhẽo?
"Được rồi, ngươi lui đi, à, không cần theo dõi hành động của nàng nữa"
Nhan Cẩn Nhi cong cong khoé môi
"Ta tự mình nhìn"
"Vâng"
Lệnh Tư trong đầu đầy dấu chấm hỏi lớn nhanh chóng hoà mình trong bóng đêm biến mất.

- -----------
Bắc Thần Quốc,
........!
"Nguyệt Nhi, vi phu rất nhớ nàng a"

Đọc xong câu cuối, Mộ Tịch giận tới mức sắc mặt trắng xám, nàng hung hăng vò nát bức thư trên tay.

Trái với bộ dạng hùng hổ của Mộ Tịch, Trường Nhạc đứng bên án thư vẫn vân đạm phong kinh phát hoạ bức tranh thủy mặc.

Mộ Tịch nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhạt, không rõ hỷ nộ của điện hạ nhà nàng, nàng vừa đau lòng vừa tức giận.

Nàng nghiến răng ken két, ánh mắt như phát hoả nhìn bức thư bị vò nhăn nhúm.

Đêm hôm đó không chỉ là một đêm không thể quên trong cuộc đời Trường Nhạc, nó cũng khắc sâu trong ký ức của Mộ Tịch nàng.

Nàng nhớ rõ, hôm ấy bình minh còn chưa ló dạng, nàng hoàn thành nhiệm vụ điện hạ phân phó, theo thói quen đến thư phòng báo cáo.

Nhưng khi nàng đến thư phòng lại không gặp được điện hạ, trong lòng không hiểu có chút lo lắng, nàng liền tới phòng điện hạ gõ cửa.

Gõ hồi lâu bên trong vẫn không có tiếng động, Mộ Tịch bắt đầu hốt hoảng, nàng cắn răng đẩy cửa tiến vào.

Không gian yên tĩnh tới mức đáng sợ, Mộ Tịch chạy như bay đến trước sàn đan, phía sau bình phong nàng mơ hồ thấy được một góc y phục của điện hạ vững vàng nằm trên đất.

Mơ hồ nghĩ đến điều gì, nàng kinh hoảng từng bước từng bước chậm rãi đi về phía trước.

Mỗi bước chân hạ xuống mà trong lòng nàng nặng trĩu, chỉ cầu mong mọi thứ không như nàng nghĩ.

Đến khi đi qua khỏi tấm bình phong, nhìn rõ mọi thứ trước mắt, Mộ Tịch như bị trời tròng chôn chân tại chỗ.

Hốc mắt nàng nóng lên, nước mắt không tự chủ lăn dài trên má.

Y phục của điện hạ bị vứt ngổn ngang trên mặt đất, dễ dàng nhận ra có vài kiện là bị người mạnh bạo xé rách vươn vãi khắp nơi.

Liếc mắt nhìn lên, điện hạ nhà nàng yếu ớt nằm trên giường, trên người phủ chăn mỏng chỉ lộ ra bờ vai gầy mảnh khảnh.

Ba ngàn thanh ti xoả tung trên gối, gương mặt còn chút ửng hồng mơ hồ còn thấy cả vệt nước mắt dọc theo sườn mặt chảy dài xuống gối.

Trên vai và cổ chi chít dấu hôn ngân đỏ hồng nổi bật trên làn da trắng tuyết.

Nước mắt Mộ Tịch không kiềm chế được mà rơi như mưa, nàng mạnh mẽ đưa tay lên miệng mà cắn không để tiếng khóc phát ra.

Nàng yên lặng đứng đó không dám tiến thêm một bước, từ nhỏ đã theo hầu bên cạnh điện hạ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy điện hạ trong bộ dáng chật vật như vậy.

Bao nhiêu kiệt ngạo của điện hạ nhà nàng cơ hồ đều bị người hung hăng dẫm nát dưới chân.

Một khắc sau, Trường Nhạc mới từ từ mở mắt, nàng giương mắt nhìn qua Mộ Tịch đang chết đứng ở một bên.

Khác với suy nghĩ của Mộ Tịch, đôi đồng tử ấy không hàm chứa bi thương hay thống khổ mà là một mảnh trống rỗng, sau đó dần chuyển sang thâm trầm bất định đến cả Mộ Tịch cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo trong mắt Trường Nhạc.

Mãi một lúc, Trường Nhạc mới xoay mặt vào trong như muốn một mình liếm láp vết thương, yên lặng mà thừa nhận thống khổ, nàng khó khăn vươn cánh tay từ trong chăn ra dấu cho Mộ Tịch lui xuống.

Từ đầu đến cuối cả hai chưa từng nói với nhau câu nào, nhìn điện hạ đến khí lực giơ tay nhấc chân còn không có, đến hơi thở cũng yếu ớt, Mộ Tịch càng thêm đau lòng.

Sau hôm đó, nàng cũng không dám hỏi điện hạ đã xảy ra chuyện gì, nàng sợ điện hạ không bỏ xuống được mà đau lòng.

Tuy không biết rõ ràng, nhưng nhìn điện hạ nhanh chóng xử lý ả quý phi kia, nàng liền một hai đoán được, chỉ là vẫn im lặng không nói.


Cho đến gần đây, cách một đoạn thời gian lại nhận được thư của Thượng Quan Nhã.

Trường Nhạc cũng không để ý mà để Mộ Tịch đọc cho mình nghe.

Mộ Tịch liền biết tên khốn kiếp ngày hôm đó là ai.

Đáng giận hơn là tên này quá mức vô sỉ bỉ ổi, nội dung thư toàn hàm chứa nội dung bỡn cợt điện hạ nhà nàng.

Đã vậy lại còn mặt dày tự nhận quan hệ với điện hạ.

Cứ cách một câu lại "vi phu", hai câu là "nương tử".

Giống như điện hạ thật sự là nương tử của hắn vậy, thật không biết xấu hổ.

"Điện hạ, nô tỳ không hiểu a.

Người tại sao phải tha cho hắn?"
Trường Nhạc vẫn thản nhiên, không có gì gọi là nôn nóng, không kiên nhẫn.

Mộ Tịch nhìn không nổi nữa, nàng bước lên khuyên nhủ
"Điện hạ, người nghe nô tỳ nói a"
Trường Nhạc hạ bút trên tay, quay sang nhướng mày nhìn Mộ Tịch
"Hửm?"
Chỉ một tiếng làm Mộ Tịch co rúm, bộ dạng tức giận đến hoả khí thăng thiên trong một giây liền rút đi.

Mộ Tịch giọng run run hỏi
"Nô tỳ không hiểu vì cớ gì người để hắn làm loạn, giết đi là xong không phải sao?"
Nghe xong chỉ thấy Trường Nhạc nhẹ nhàng nói
"Ta đánh không lại hắn"
Đây là điện hạ qua loa trả lời nàng sao? Mộ Tịch không tin tên kia có thể thắng điện hạ nhà nàng.

Mộ Tịch không phục nói
"Nô tỳ không tin hắn lợi hại như vậy, đến điện hạ cũng không phải đối thủ.

Vậy chẳng phải hắn vô cùng lợi hại sao?"
Trường Nhạc thong thả gật đầu
"Ân"
Khoé môi Mộ Tịch đều co rút, lời điện hạ là thật sao? Cái này cũng quá khó tin đi.

Giọng nàng bắt đầu trầm xuống, nghe ra một chút nghẹn ngào bi ai.

"Nếu là thật thì cứ để hắn bởn cợt điện hạ mãi sao? Nô tỳ không cam tâm a"
Đáy mắt Trường Nhạc lúc này tĩnh lặng tựa thu trì, giọng nói nhàn nhạt không rõ vui buồn
"Ta hiện tại chỉ sống vì Bắc Thần, sống vì Ảnh Minh, sống vì tổ tiên hoàng tộc Bắc Thần....!Ngươi hiểu sao?"
Mộ Tịch nghe xong có cái hiểu có cái không, nhưng đơn giản cũng biết được năm sáu phần ý tứ Trường Nhạc.

Môi nàng mím chặt, tay nắm thành quyền, nàng nghiêng người sang một bên âm thầm rơi lệ.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.