Nhưng giá của thứ này không hề rẻ, đổi thành tiền phàm trần thì cũng phải có giá mười ngàn lượng vàng.
Về phần hắn, một chút lộ phí còn không có chứ đừng nói là mua thứ này.
Lý Quan Kỳ lắc đầu, bắt đầu điều chỉnh hơi thở và bước chân của mình, hắn không biết phía trên còn bao nhiêu bậc thềm, hắn phải cố gắng hết sức duy trì thể lực.
Khi đi đến ngàn bậc thang, hắn phát hiện lúc này đã có nhiều người kiệt sức và ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bậc thang có bề rộng hơn mười trượng lúc này chật kín người, ở giữa chỉ chừa một lối đi rộng hai thước để mọi người leo lên.
Người phía trước giảm tốc độ, đương nhiên người phía sau chỉ có thể đợi.
Những thanh thiếu niên ngồi nghỉ trên bậc thềm đều nhìn từng người đi qua với vẻ mặt trầm ngâm.
Thậm chí một số người rõ ràng không giấu được nụ cười trên mặt.
Xem ra những người này cũng bị mê hoặc bởi lời nói của người khác nên mới tập trung lại như vậy, chỉ chừa một con đường nhỏ để hạn chế tốc độ của mọi người.
Nhìn thấy cảnh này Lý Quan Kỳ không khỏi nhếch mép cười lạnh.
“Cũng thật là, chính mình mắc mưa lại muốn xé nát ô của người khác!”
“Hừ!”
Lý Quan Kỳ nhìn xung quanh với tâm nhãn giống như đôi mắt diều hâu.
Hắn nhìn thấy tay vịn bằng ngọc trắng bên cạnh bậc thang, bên kia tay vịn là một vách đá cao nghìn trượng!
Nhưng Lý Quan Kỳ lại đột nhiên dùng sức dưới chân, cơ thể lập tức nhảy lên không trung vài trượng.
Khi nhảy gần được hai trượng thì chân lập tức giẫm lên vai một thiếu niên rồi lại nhảy lên!
“Wow!! Sao người kia có thể nhảy xa như vậy.”
“Hắn điên rồi sao! Hắn muốn làm gì? Bên dưới là vách đá đấy!”
Hành động đáng sợ này lập tức khiến người ta ngạc nhiên kêu lên.
Lịch bịch!
Lý Quan Kỳ lập tức đáp lên tay vịn, hạ thấp người xuống, bay nhanh lên phía trên giống như một con báo săn mồi.
Song hành động này của thiếu niên đã khiến cho mọi người liên tục hét lên kinh ngạc, nhưng không có ai dám làm theo.
Phải biết rằng phía bên kia tay vịn chính là một vách đá cao nghìn trượng!
Nếu đứng không vững rơi xuống thì sẽ thịt nát xương tan, đừng mong đợi các đệ tử phái Đại Hạ kiếm tông cứu người.
Mà người can đảm cũng không phải chỉ có một mình Lý Quan Kỳ.
Bậc thang bị chặn lại này có hơn trăm bậc, nếu từ từ đi qua thì người khác đã lên đ ỉnh từ lâu.
Trong đám người này có rất nhiều con cái của những gia tộc lớn, từ nhỏ đã rèn luyện khí lực và cũng đã bước vào cảnh giới rèn luyện thân thể.
Có người dùng cánh tay leo lên bức tường bên cạnh bậc thang, thân thể giống như một con vượn dùng dây leo khô vượt nhanh qua đám đông.
Cũng có người dùng sức giẫm lên vai người khác để chen qua đám đông.
Trong nhất thời đám đông đột nhiên bay nhanh lên đ ỉnh núi với đủ loại thủ đoạn.
“Phù… Ha…”
Lúc này Lý Quan Kỳ đã đi hơn hai nghìn bậc thang, tốc độ tiến về phía trước rõ ràng đã chậm hơn rất nhiều.
Mỗi bước đi, mồ hôi to như hạt đậu sẽ rơi xuống bậc thang ngọc màu trắng kia.
Dải vải đeo kiếm quan thiết chặt thành hai vệt máu dài trên vai.
Nhưng thiếu niên vẫn không bỏ kiếm quan xuống, bởi vì hắn luôn ghi nhớ lời gia gia nói, dù bất cứ giá nào cũng không được rời khỏi kiếm quan này.
Mồ hôi làm mờ đi đôi mắt của thiếu niên, lúc này chỉ có một vài người đi theo bên cạnh hắn mà thôi.
Những người này đều là những người vừa rồi nghĩ cách vượt qua đám đông.
Người dán bùa gió dưới chân trước đây cũng đã dừng lại nghỉ ngơi ở bậc thang một nghìn năm trăm.
Khi Lý Quan Kỳ thở hổn hển bước lên bậc thang cuối cùng thì lá bùa trước ngực cũng ngừng cháy.
Hai tay Lý Quan Kỳ vịn đầu gối th ở dốc.
Lúc này có một thiếu niên cường tráng đi đến bên cạnh hắn, cười vỗ vai hắn và nói: “Giỏi lắm, huynh đệ có khí lực thật tuyệt vời!”
Lý Quan Kỳ quay đầu lại nhìn thiếu niên có làn da ngăm đen khẽ cười nói: “Huynh đệ quá khen, ngươi cũng không kém.”
Thiếu niên bật cười, gãi đầu.
“Ta đuổi theo ngươi cả một đường cũng không đuổi kịp, khi đi qua đám đông trên tay vịn ngay cả ta cũng đổ mồ hôi, ngươi thật can đảm!”