Thiên Mệnh Tân Nương

Quyển 1 - Chương 19: Nghĩa sĩ giữa sông!



Sau mấy ngày mưa to, sắc trời vẫn u ám như cũ, nước sông chảy xiết không ngừng, mặt nước cuồn cuộn từng đợt, bọt nước văng tung tóe, những chỗ nước cạn còn nhìn thấy cả bờ cỏ lau. Bên bờ sông, những người nông phu dẫn theo lừa cùng đội thương nhân ảo não đứng chờ đò để qua sông vào thành, khí trời như vậy vô cùng bất lợi để lên đường, trong đám người thỉnh thoảng lại có người cúi đầu chửi rủa, duy chỉ có một vị bạch y công tử là duy trì được thần sắc bình thản.

Y bào màu trắng không tính là loại đắt tiền nhưng không biết tại sao, hắn tùy tiện đứng trong đám người lại có một khí thế bức người, huống chi bên cạnh hắn còn có một cô nương mặc áo màu lam, nàng lớn lên thanh lệ, vóc người nhỏ xinh, xiêm y đơn giản, làn da trắng nõn nà, vừa nhìn đã biết là một tiểu thư khuê các.

Giữa dòng sông chảy xiết, một chiếc thuyền nhỏ chờ đầy người đang cố gắng qua sông.

Bạch Tiểu Bích nhìn chiếc thuyền nhỏ phía xa, nhỏ giọng nói: “Mưa vẫn còn rơi, thật sự không tốt để lên đường chút nào.”

Ôn Hải nghe vậy, nghiêng đầu nhìn nàng, thanh âm nhu hòa kèm theo ân cần: “Đi mấy tháng trời, chắc ngươi cũng đã mệt mỏi, vừa hay phía trước là thành Ngọc Đỉnh, nghe nói Trấn quốc công cũng ở đây, ta định sẽ tá túc mấy ngày để nghỉ ngơi.”

Bạch Tiểu Bích không lên tiếng, nội tâm mơ hồ dấy lên nỗi thất vọng, hắn vẫn có ý định trợ giúp triều đình sao? Phạm gia đã bị tru di nên hắn phải đổi người hợp tác sao? Thật ra thì nàng cũng không mấy hiểu rõ về chuyện triều đình, chỉ biết triều đình hiện tại là do mấy vị lão tướng trung thành chống đỡ, ngày trước chỉ nghe phụ thân nói qua, hôm nay tự mình chứng kiến triều đình dậy sóng, quan lại áp bức dân lành, Tri huyện cậy quyền làm loạn, Bạch Tiểu Bích đối với triều đình càng thêm mất hứng. Nàng thật sự không hi vọng Ôn Hải theo đường quan nghiệp, nhưng hắn nói cũng đúng, con người thường thích vươn đến địa vị cao sang, nuôi sống chính mình còn khó khăn huống chi còn phải lo lắng cho nàng. Bạch Tiểu Bích cố nén buồn phiền, thấp giọng hỏi: “Sư phụ làm những việc này là vì Đang Nguyên sao?”

Ôn Hải không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi biết Đang Nguyên?”

Bạch Tiểu Bích thấp giọng nói: “Ta nghe Trầm công tử nói.”

Ngoài dự tính của Bạch Tiểu Bích, Ôn Hải cười lớn nói: “Ngày trước vô ý để lộ ngọc bài, nhãn lực của hắn cũng không tệ chút nào.”

Bạch Tiểu Bích chợt hiểu ra, thì ra trên người hắn có tín vật, vừa vặn để Trầm Thanh nhìn thấy. Đúng lúc này thì một trận gió lạnh thổi tới, Bạch Tiểu Bích không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng vòng cánh tay ôm người, kéo chặt xiêm y. Ba tháng trời lưu lạc, lúc đi lúc ngừng, bất tri bất giác trời đã lập thu, sau trận mưa to này, thời tiết sẽ còn chuyển lạnh hơn nữa…

“Có người rơi xuống sông, cứu mạng a!” Không biết là ai cao giọng hét lên.

Đoàn người trên bờ ồ lên, vội vàng nhìn về phía giữa sông.

“Ở đâu?”

“Nhà đò mau đến cứu!”



Thì ra trên thuyền có người vô ý rơi xuống sông, rất nhanh đã bị dòng chảy cuốn ra xa ba trượng, mọi người muốn người lái đó đi cứu nhưng người đó chần chừ không chịu xuống cứu, nước ở hạ du sông rất sâu, nếu xuống cứu thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Từ phía xa chỉ có thể trông thấy một chấm đen nửa chìm nửa nổi, giãy giụa trong nước, càng ngày càng xa dần. Bạch Tiểu Bích khẩn trương, túm lấy tay áo Ôn Hải: “Mau mau cứu hắn đi!”

Ôn Hải nhìn bàn tay nhỏ nắm lấy tay áo mình mà không khỏi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.

Bạch Tiểu Bích ngây ngốc, vội buông tay áo hắn ra. Đúng vậy, mặc dù hắn nói chuyện luôn ôn hòa nhưng thủy chung vẫn là người khó có thể thân cận, đôi mắt kia thường xuyên toát ra khí chất đặc biệt hơn người khiến người khác không dám tới gần. Trên thực tế, hắn cũng không nguyện ý thu nhận nàng làm đồ đệ, dù sao nàng cũng không biết cái gì cả, không thể giúp được gì, hắn chẳng qua không thể hiện ra, tận lực nhẫn lại mà thôi, thế nhưng nàng không tự chủ được, luôn nghĩ hắn vạn năng, việc gì cũng có thể giải quyết ổn thỏa được.

Hắn biết rõ Phạm gia ức hiếp dân chúng nhưng vẫn muốn giúp, có thể thấy hắn làm việc rất thực tế. Bạch Tiểu Bích cắn cắn môi, ánh mắt cầu xin nhìn Ôn Hải.

Ôn Hải bất động thanh sắc kéo nàng lui lại hai bước: “Đứng cho vững, đừng để té xuống sông.”

Bạch Tiểu Bích không nhịn được, thấp giọng gọi: “Sư phụ…”

“Tiểu gia, ngươi làm gì? Ngươi…” Cách đó không xa vang lên tiếng người kêu lớn, tiếp đó là một tiếng ‘bùm’ vang dội.

“Tốt lắm! Tốt lắm!” Đoàn người trên bờ vỗ tay vang dội.

Bạch Tiểu Bích quay mặt nhìn sang.

Bọt nước trên sông không ngừng bắn lên không trung, một bóng trăng bơi trên sông, thân hình linh hoạt như một con kình ngư, rất nhanh đã bơi tới chỗ người sắp chết đuối, ôm hắn bơi vào bờ.

Tất cả mọi người vỗ tay khen ngợi, vây quanh bờ, ba chân bốn cẳng đỡ người kia lên bờ.

Người nọ chỉ mặc độc một cái quần dài, cánh tay dài bám vào bờ, cúi đầu thở dốc. Bạch Tiểu Bích vô cùng kính phục, len lén đánh giá người nọ mấy lần, ở chỗ nàng đứng khó có thể nhìn rõ gương mặt người kia nhưng có thể thấy rất rõ thân hình cao lớn, rắn chắc, màu da trắng như ngọc của hắn. Khí chất của người kia cũng rất đặc biệt, tuyệt đối không giống thôn phu sơn dã.

Quả nhiên, một tiểu nô bộc vác theo hành lý, ôm đống xiêm y vội vàng chạy lại hét lên: “Tiểu gia của ta ơi, trời lạnh, mau mau mặc quần áo vào, cẩn thận bị cảm lạnh thì khổ.”

Người kia có vẻ như cũng cảm thấy hơi lãnh, không nói tiếng nào đã cầm lấy xiêm y đi về phía gốc cây gần đó. Lúc trở ra, trường sam màu đen tuyền bao lấy y phục đỏ rực bên trong, thắt lưng giắt ngọc bội, nhìn sơ cũng biết hắn là một công tử xuất thân thế gia.

Bạch Tiểu Bích cuối cùng cũng nhìn được gương mặt người kia, mới vừa rồi thấy hắn lớn lên khỏe mạnh, thân thủ nhanh nhẹn, không ngờ lớn lên lại đẹp đến vậy, mắt kiếm mày ngài, phảng phất nét ôn hòa văn nhã, uyển nhược như một tiểu cô nương.

Đám người trên bờ bội phục, vây quanh hắn hỏi tên họ.

Sơ ý rơi xuống sông là một thương nhân, lúc này đã tỉnh lại, vội vàng đi tới cảm ơn, miệng gọi ‘Ân công’, tay thì lần vào ngực lấy một xấp ngân phiếu đưa cho người kia.

Người kia cũng không nhận ngân phiếu, cười lớn nói: “Mới vừa rồi vì cứu ngươi nên mới một quyền đánh ngất, tránh cho ngươi quẫy đạp mà cả hai gặp nguy hiểm.” Nói rồi cau mày, trừng mắt nhìn đám người xung quanh, cao giọng mắng: “Ông đây cũng không tin ở đây không có kẻ nào biết bơi. Mẹ ôi, nếu không phải có ông đây, các ngươi định trợn mắt nhìn hắn chết đuối sao? Nếu hôm nay rơi xuống sông là người thân của các ngươi, chẳng lẽ các ngươi cũng vô tình như vậy?”

Nhìn qua thì là một công tử văn nhã, không ngờ vừa mở miệng liền nói lời thô tục, Bạch Tiểu Bích không nhìn được buồn cười, hắn nói không sai, chuyện này chẳng liên quan gì tới đám người kia nên bọn họ mới có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy, bất quá thì hắn chửi thẳng mặt như vậy cũng quá là không nể mặt bọn họ đi.

Đám người vốn đang sùng bái hành động nghĩa hiệp của hắn, không nghĩ tới đối phương cũng không chịu thua, vừa mở miệng đã mắng xối xả. Đám người nhất thời yên lặng không nói nên lời, ngượng ngùng cúi thấp đầu. Vị thương nhân kia cũng không ngờ tới, hóa ra hắn ngất xỉu không phải là do sặc nước mà là bị người ta đánh bất tỉnh, há hốc mồm nhìn người trước mặt.

Tiểu nô bộc vừa vội vừa buồn cười, nhìn quần áo hắn ướt sũng, lo lắng nói: “Tiểu gia, nếu còn mặc quần áo này sẽ bị lạnh chết…”

Người kia đang cúi người vắt nước trên quần áo, vừa nghe vậy liền tát cho tiểu nô bộc một cái, cười mắng: “Muốn gia không mặc quần áo vào thành sao? Tắm sẽ bị lạnh thêm, ngươi nói ta phải làm sao hả?”

Tiểu nô bộc ăn một quyền của hắn, lảo đảo một lúc, vẻ mặt đau khổ nói: “Gia không có chuyện gì là không giỏi, tiểu nhân …”

Người kia không kiên nhẫn đập vào vai tiểu nô bộc, khí phách nói: “Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì chứ!”

Lực đạo quá lớn khiến tiểu nô bộc thấp bé lảo đảo, cúi đầu im lặng.

Qua sông này chính là thành Ngọc Đỉnh, hóa ra bọn họ cũng đến thành Ngọc Đỉnh a. Bạch Tiểu Bích đang cảm thấy thú vị thì thuyền đã cập bờ, hai chủ tới theo đuôi một đám người lên thuyền qua sông.

Thành Ngọc Đỉnh rất lớn, thập phần phồn hoa cùng náo nhiệt, người trong thành ăn mặc xa hoa hết sức, dân chúng huyện Môn Tỉnh thì đúng là không tài nào sánh kịp. Bạch Tiểu Bích đi theo Ôn Hải mấy tháng, kiến thức cũng tăng lên rất nhiều, hai người phải đi tới trưa mới vào được thành. Trấn quốc quân vẫn ở thành Đông, Ôn Hải muốn nghỉ ngơi một đêm nên hai thầy trò thuê hai phòng trong khách điếm. Cơm nước xong xuôi, Ôn Hải lập tức trở về phòng nghỉ ngơi.

Bạch Tiểu Bích mang một bụng tâm sự đi trên đường, những chuyện phát sinh hôm nay khiến tâm tình nàng thập phần u ám.

Biết hắn không thích ồn ào, mấy ngày nay nàng đã tận lực khắc chế bản thân, tránh làm phiền hắn, những lần trước còn cố tình đề cập tới chuyện học nghề nhưng hắn một chút ý tứ truyền thụ cho nàng cũng không có nên về sau nàng cũng tránh không nhắc lại. Dù sao thì đại thù cũng đã báo, những chuyện đó cũng không cần gấp, nhưng là nàng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, hóa ra trong mắt hắn, nàng chỉ là một mối phiền toái.

Nếu nàng phiền toái như vậy thì tại sao hắn lại chủ động thu nàng làm đồ đệ? Là nể mặt Chu Toàn nên mới cứu nàng, sau đó sẽ tìm địa phương thích hợp để nàng ở lại sao? Nói như vậy, hắn lúc nào cũng có thể bỏ lại nàng sao?

Hôm nay nàng một thân một mình, không còn người thân, không ngờ bái sư lại khác xa với tưởng tượng như vậy. Bạch Tiểu Bích có chút thất vọng cùng mờ mịt, từng cơn gió lạnh thổi tới khiến nàng rét run, không tự chủ được vòng tay ôm lấy thân mình, nhìn hai bên đường, tính toán muốn quay lại khách điếm.

Đúng lúc này thì phía trước đột nhiên xuất hiện một thân ảnh quen thuộc. Bạch Tiểu Bích đầu tiên là kinh hỉ, sau đó tâm tình càng lúc càng kém.

Hắn cũng nhìn thấy nàng, chậm rãi buông cô nương bên cạnh, mỉm cười gật đầu chào nàng.

Rõ ràng là thích Hương Hương cô nương, vậy mà một lời từ biệt cũng không có, nhanh như vậy mà đã đổi người bên cạnh, so với Trương công tử còn bạc tình hơn cả. Lửa giận trong lòng lần nữa bùng lên, Bạch Tiểu Bích nhìn thế nào cũng không vừa mắt, dứt khoát quay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.