Bốn phía chung quanh là vây cối cùng cỏ dại, càng vào sâu bên trong càng không thấy bóng dáng con người, chẳng có người nào nguyên ý trông chừng nơi đây cả, vừa nghe Trần Thụy nói giải tán, đám người trông coi mừng rỡ tản đi. Bạch Tiểu Bích vốn còn đang e ngại đám thích khách lần trước, nào ngờ lần này không thấy bóng dáng tên nào cả, không kìm được thở phào nhẹ nhõm, dựa theo trí nhớ tìm tới thạch động, men theo vách đá đi vào.
Nàng đi một đoạn dài mới phát hiện phía trước có ánh lửa, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng rên rỉ của nữ tử. Bạch Tiểu Bích hoảng hốt, trong lòng như có lửa, vội vàng chạy tới, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ ngây người.
Dưới ánh lửa, một nam một nữ ôm chặt lấy nhau, nữ tử kia chính là nhị tiểu thư, sắc mặt nàng trắng bệch, nửa nằm trên đất, hai tay nắm chặt tay nam tử đang ôm mình, liều mạng cắn môi kìm nén tiếng kêu đau đớn. Nam tử kia chính là Hứa công tử Hứa Kiên mà nàng đã gặp hôm trước, giờ phút này tay chân luống cuống, ôm chặt nhị tiểu thư, lẩm bẩm nói: “Phải làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Nàng không thể xảy ra chuyện được…”
Phát hiện Bạch Tiểu Bích đang đứng đó nhìn vào, hai người cả kinh nhìn nàng.
Nàng vừa dứt lời thì thấy một dòng máu ấm nóng từ dưới váy áo nhị tiểu thư loang ra, mùi máu theo gió lan tỏa trong thạch động khiến người ta ngửi mà muốn nôn mửa.
Nhị tiểu thư rốt cuộc không nhịn được đau, rên rỉ thành tiếng.
Bạch Tiểu Bích chỉ là một nữ hài tử chưa trải sự đời, chứng kiến cảnh này, sợ đến nỗi lui về phía sau, thét chói tai: “Máu! Sao lại chảy nhiều máu như vậy? Ta… ta đi gọi người!”
Hứa công tử vừa nghe nàng nói muốn đi gọi người tới, bất chấp tất cả, dập đầu trước nàng nói: “Tiểu thư vạn lần không thể làm như vậy, nếu chuyện này truyền ra ngoài, nàng… nàng sẽ không sống nổi!”
Khuôn mặt hiện rõ xấu hổ cùng tuyệt vọng, nhị tiểu thư nhịn đau cầu xin nàng: “Cầu xin cô nương… chuyện này… là ta cam tâm tình nguyện.”
Hứa công tử bất chấp hình tượng nam nhi, khóc nói: “Tiểu thư cũng quen biết nàng, coi như tiểu thư đáng thương nàng cũng được!”
Nhiều máu như vậy là bị thương ở đâu? Chuyện ‘sinh non’ trước giờ đều mang theo tội nghiệt, Bạch Tiểu Bích có hồ đồ hơn nữa cũng mơ hồ đoán được chuyện này không phải chuyện tốt lành gì, vừa xấu hổ vừa không biết phải làm sao, ở lại cũng không được mà đi cũng không xong, vội vàng đưa tay che mũi, lui về phía sau, lắp bắp nói: “Nhưng… nhiều máu như vậy, nhị tiểu thư sẽ không…” Nói tới đây, nàng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về hồ nước cách đó không xa.
Trong đầm nước không ngừng vang lên những thanh âm cuồn cuộn sôi trào, vốn là một hồ nước đẹp như ngọc nhưng hiện tại lại bốc lại mùi hôi thối, giống như ngọc nát, đột nhiên ảm đạm hơn hẳn.
Nhị tiểu thư ở cách đó không xa đột nhiên thét lên đau đớn.
Hứa công tử bị dọa cho kinh hãi, không để ý tới Bạch Tiểu Bích nữa, vội vàng quay lại ôm nàng, lo lắng hỏi: “Tĩnh nhi… Tĩnh nhi, nàng làm sao vậy?”
Mặc dù đang sợ hãi nhưng Bạch Tiểu Bích cũng mơ hồ cảm nhận được mặt đất dưới chân đang rung chuyển, kinh hãi nhìn xuống, mãi cho đến khi mặt nước hoàn toàn phẳng lặng trở lại mới hoàn hồn được.
Dưới ánh lửa, hồ nước không còn vẻ đẹp sáng trong như ngọc nữa mà đã biến thành một cái đầm đục ngầu. Không khí ấm áp cũng biến mất hẳn, thay vào đó là một trận hàn khí lạnh tới xương tủy.
Khe đá hẹp dài trên vách động cũng bị mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, cả thạch động sáng trưng, nham thạch trên vách động chuyển thành màu vàng đen, hệt như thịt trai thối nát.
Tiếng bước chân vội vã vang lên, Trầm Thanh, Ôn Hải cùng Trần Thụy chạy tới, vừa nhìn tình cảnh trong thạch động, Trầm Thanh ngửa đầu nhìn trời, thở dài nói: “Ý trời!”
Trần Thụy kinh hãi, gương mặt tuấn tú tái mét, đưa tay nắm vạt Hứa công tử rồi ném hắn ra một bên, tay nắm chặt thành quyền đấm xuống, lớn tiếng quát: “Ngươi… đồ hỗn trướng! Nhị muội ta một lòng với ngươi, lão gia tử nhiều phen muốn nàng tái giá nàng đều không mang tới, ngươi thế nhưng…”
Hứa công tử bị một quyền của hắn đánh ngã trên mặt đất, cố chịu đau, dập đầu trước Trần Thụy, khóc ròng nói: “Thụy huynh, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, nhưng chuyện này ta thật sự bất đắc dĩ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, bảo nàng sau này làm người thế nào…”
Trần Thụy nhấc chân đá hắn một đá: “Đã biết là không thể, tại sao lại làm những chuyện này với nàng!”
Trầm Thanh vội vàng bước đến tách hai người ra nói: “Cứu người quan trọng hơn!”
Có lẽ là do đau và sợ hãi, nhị tiểu thư sớm đã ngất đi, bất kể Trần Thụy cùng Hứa công tử kẻ đánh người van xin như thế nào, Ôn Hải trước sau không chút biểu tình, tiến đến kéo Bạch Tiểu Bích đang ngẩn người bước nhanh về phía cửa động.
Trần Thụy chung quy vẫn bận tâm tới danh tiết muội muội nên không để chuyện này truyền ra ngoài, bí mật tìm bà mụ tới xử lý rồi ôm nàng trở về, ban đêm lại sai một vị phụ nhân có kinh nghiệm tới chăm sóc.
Nhị tiểu thư lần này mặc dù nguy hiểm nhưng cũng may mắn không ảnh hưởng tới tính mạng, chỉ là từ ngày đó trở đi, nàng đóng cửa ở trong phòng, ít ai gặp được.
Bạch Tiểu Bích ở trong phòng ngẩn người, nàng thở phào nhẹ nhõm khi biết nhị tiểu thư bình an vô sự. Cảnh tượng đáng sợ ban ngày lúc nào cũng hiện lên trong đầu, trước mặt nhiều người, nàng cố kìm nén nỗi sợ hãi cùng sự xấu hổ.
Chuyện này đến tột cùng có phải là kế sách của Diệp Dạ Tâm hay không? Nàng không dám hỏi Hứa công tử, nữ hài tử chứng kiến những chuyện này đã rất khó khăn, sao có thể không biết xấu hổ đi hỏi thêm được. Thêm nữ, nàng thật sự hi vọng không phải là hắn…
Càng nghĩ, Bạch Tiểu Bích càng nhịn không được tức giận, hai bàn tay ngọc nắm chặt thành quyền. Nếu như tất cả mọi chuyện đều là kế hoạch của hắn thì quả thật quá tàn nhẫn, rõ ràng là không chừa bất cứ thủ đoạn nào mà, cả một sinh mạng chưa kịp ra đời cũng bị hắn phá hủy!
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng người: “Ngày mai lên đường rồi, sao trễ vậy còn chưa đi ngủ?”
Bạch Tiểu Bích quay đầu nhìn lại thì thấy Ôn Hải đã đứng ở ngoài cửa từ lúc nào, vội vàng đứng dậy, vừa thẹn vừa quẫn, cúi đầu nhìn đất.
Ôn Hải đi tới trước mặt nàng.
Bạch Tiểu Bích chưa bao giờ cảm thấy nam nhân lại đáng sợ như vậy, ccar người khẽ run lên, bất giác lui về phía sau hai bước, nước mắt chực chảy xuống lại bị nuốt trở về.
Ôn Hải nhìn nàng hỏi: “Bị dọa sợ rồi?”
Một nửa là do bị chuyện ban ngày làm cho khiếp sợ, một nửa là vì hắn đột nhiên xuất hiện mà sinh ra lúng túng, Bạch Tiểu Bích không nhịn được, che mặt, thấp giọng khóc nấc lên.
Bạch Tiểu Bích nhào vào trong lòng hắn, nức nở nói: “Ta cũng không biết…”
Ôn Hải vỗ lưng nàng, cười cười nói: “Cũng chỉ là vô tình bắt gặp, cũng không phải cố tính muốn biết, sao có thể trách ngươi được.”
Bạch Tiểu Bích vẫn không ngừng thút thít: “ Vậy… Trần gia không sao chứ?’
Ôn Hải đổi giọng, nhàn nhạt nói: “Trai ngọc sinh châu, chuyện sảy thai hôm nay khiến thạch động bị ô uế, tiên khí bị giải trừ, minh châu thành huyết châu, phong thủy nơi đây đương nhiên bị phá. Trầm huynh đệ đã vào trong thương lượng với nhị công tử rồi!”
Bạch Tiểu Bích sớm đã biết mọi chuyện không tốt, nghe vậy liền thấp giọng nói: “Vậy sư phụ lại không thể lập công vào triều rồi!”
Ôn Hải cười nói: “Chuyện ngoài ý muốn, bỏ qua lần này, cũng không phải sẽ không có cơ hội nữa.”
Thấy hắn bình tĩnh như vậy, Bạch Tiểu Bích thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo, thoang thoảng như có nha hoàn nào đó kinh hoảng kêu lên: “Không xong rồi, nhị tiểu thư thắt cổ tự tử!”
Một nữ tử cùng một nam tử trung niên ngoài năm mươi tuổi đứng trên vách núi đá, phía sau hai người cầm đèn lồng.
Nữ tử cất tiếng nói: “Hôm nay biểu ca chỉ lo những chuyện này mà trì hoãn chính sự, sợ là đã quên luôn chính sự rồi!”
Lão giả trầm ngâm nói: “Không có Tứ vương gia cùng Lý gia, tạm thời còn có ai có thể ngăn cản Ngô vương? Ta thật không đoán ra ý định của hắn, theo tác phong hàng ngày của hắn thì sẽ không để những chuyện này xảy ra. Mấy năm trước ta không biết hắn tới tìm ta làm gì, ta cũng từng phái người âm thầm điều tra, nghe nói hắn ở trong kinh thành cũng có người hậu thuẫn, xem ra hắn còn lừa gạt chúng ta không ít chuyện.”
Nữ tử nghe vậy vội nói: “Cha cũng quá đa nghi rồi, tìm người hậu thuẫn không phải là ý của cha sao?”
Lão giả hừ một tiếng nói: “Nghe nói ngươi cho người đi giết nha đầu kia?”
Nữ tử bị chất vấn, bĩu môi nói: “Mạng nàng ta tốt, không chết dễ dàng như vậy đâu!”
Lão giả cả giận nói: “Nếu ngươi còn lỗ mãng như thế, sau này đến cả ta cũng không giúp được ngươi!”
Nữ tử không phục nói: “Cha! Người giúp hắn chống lại ta!”
Lão giả lại hừ thêm một tiếng: “Ta giúp hắn? Là ai phải giúp hắn? Hắn là biểu ca ngươi, cha làm như vậy còn không phải là vì ngươi? Hôm nay hắn một phần vì nể mặt, một phần vì e ngại thân phận trưởng bối của ta nên mới nhẫn nhịn ngươi, để mặc cho ngươi hồ nháo, nhưng nam nhân thích dạng nữ nhân nào ta chẳng lẽ lại không biết rõ? Không hiểu chuyện giống như ngươi, sao hắn có thể coi trọng được, tương lai làm sao có thể thú ngươi? Nếu ngươi thật sự thích hắn thì nên tìm cách khiến hắn coi trọng ngươi thì hơn.”
Nữ tử cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Lão giả xoay người, giọng nói đã có thêm chút nhu hòa: “Nghe lời ta, theo ta trở về!”
Nữ tử bất mãn nói: “Ta sợ biểu ca quá để tâm tới nàng ta…”
Lão giả nhíu mày, lớn tiếng nói: “Tiểu nha đầu không hiểu chyện! Tìm được chủ nhân ngôi sao kia chính là để chúng ta sử dụng, giúp biểu ca ngươi danh chính ngôn thuận đạt được mục đích, theo tin tức thu thập được thì chủ nhân ngôi sao kia rất có thể là nha đầu này, ngươi muốn xử trí thì cũng không thể nóng lòng được, còn nữa, ngươi chỉ là một nữ hài tử, học cái gì không học lại học được tính hẹp hòi như vậy, sau này nhất định sẽ gây ra tai họa! Chỉ cần hắn đáp ứng thú ngươi, chỉ cần hắn coi tọng ngươi, có cái gì là không thể, chẳng lẽ ngươi muốn hắn chỉ có một mình ngươi?”
Nữ tử nọ quay đầu, không kiên nhẫn nói: “Ta trở về là được, nói nhiều như vậy làm gì chứ!”
Nhị tiểu thư treo cổ tự sát, chuyện lớn như vậy sao có thể giấu được Trần lão gia, huống chi Trầm Thanh còn muốn thương lượng chuyện khắc phục hậu quả. Trần lão gia biết được chuyện xấu trong nhà, để cho khách nhân chế giễu, tức đến nỗi bất tỉnh nhân sự, lúc tỉnh lại chỉ chống quải trượng, mắng: “Nghiệt chướng!” rồi lại nói: “Gia môn bất hạnh!”, nhưng rồi cũng không trục xuất nhị tiểu thư ra khỏi gia môn, về phần giải quyết như thế nào thì cũng không nghe ai nhắc tới.
Thân là khách nhân, Trầm Thanh cùng Ôn Hải không tiện ở lại nên sáng sớm ngày hôm sau liền tới cáo từ, Trần lão gia mất hết mặt mũi, cáo bệnh không ra ngoài, chỉ ra lệnh cho Trần Thụy thay mình tiễn khách.
Ngoài cửa, Trầm Thanh kéo Trần Thụy qua một béo, thấp giọng nói gì đó một lúc lâu mới ôm quyền nói: “Khả năng của Trầm Thanh có hạn, hôm nay từ biệt, Thụy huynh bảo trọng.”
Trần Thụy cũng không quá thất vọng, chắp tay nói: “Đa tạ hảo ý của Trầm huynh đệ!”
Ôn Hải cùng Trầm Thanh đã thương lượng qua, quyết định sẽ đồng hành với nhau. Trầm Thanh sớm đã sai người chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, cùng Trần Thụy nói lời từ biệt liền lên xe của mình.
Trần Thụy đột nhiên lên tiếng nói: “Bạch cô nương chậm đã!”
Bạch Tiểu Bích vốn cũng có đôi lời muốn nói với hắn nhưng không tiện lên tiếng, vừa nghe hắn gọi mình liền đưa mắt nhìn Ôn Hải.
Ôn Hải buông tay nàng nói: “Nhị công tử gọi ngươi!”
Thấy hắn không phản đối, Bạch Tiểu Bích bước nhanh tới hành lễ với Trần Thụy, thấp giọng nói: “Người chết cũng đã chết, nhị công tử bảo trọng.”
Trần Thụy cười cười nói: “Kinh nghiệm của ta nhiều không kể xiết, chuyện nhỏ này còn cần tiểu nha đầu ngươi chỉ giáo sao?” Nói rồi từ trong tay áo rút ra một chiếc gương đồng đưa cho nàng: “Tâm ý của tam đệ, cho dù ngươi không thích thì cũng nên giữ lấy, tình thế bất đắc dĩ, khó có cơ hội gặp được người chân thành.”
Xe ngựa chậm rãi rời đi, Bạch Tiểu Bích cầm gương đồng trong tay, im lặng không lên tiếng, trong lòng không khỏi cảm khái, lặng lẽ vén màn cửa sổ lên nhìn lại, thấy hắn vẫn chắp tay sau lưng đứng ở cửa lớn, dưới ánh mặt trời thuận mắt một cách phá lệ, mặc dù không có hình tượng như Ôn Hải, khí chất không cao quí bằng Diệp Dạ Tâm, lại không tuấn tú bằng Trầm Thanh, cũng không ôn nhã bằng Trần Kỳ nhưng vẫn có một loại mị lực không nói nên lời, hoàn toàn không giống với bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt của lần đầu gặp mặt.