Thiên Môn

Chương 11: Bắt Cóc





☆ Chương 1
“Áo sơ mi của tớ không biết để đâu rồi, cho tớ mượn đi.

Sắp trễ rồi!”
“Tự lấy đi, trong tủ quần áo.”
Thanh niên Tề Ninh này đôi lúc thật sự không biết nên hình dung như thế nào, đã chậm chạp lại còn ở sạch quá đáng.

Có điều hắn không quá xem trọng vấn đề tiền bạc, biết Tống Hi Thành đang muốn tiết kiệm tiền mua nhà liền miễn tiền thuê nhà và điện nước cho cậu, chỉ cần cậu gánh vác việc nhà.

Vậy nên đến tận sau này Tống Hi Thành mới phát giác bản thân thật ra quá ư là thiệt thòi.
Tề Ninh vốn không thích làm việc nhà lại còn kén chọn,  cũng kén ăn, ví dụ như đồ ăn không thể quá mặn quá lạt, quá cay cũng không được, quá dầu mỡ thì không ưa mà quá thanh đạm cũng không chịu.

Giặt quần áo thì cái này phải giặt bằng máy cái này phải giặt bằng tay, giặt nước lạnh hay là nước ấm, quần áo khác màu phải giặt riêng từng đợt, sau khi phơi xong quần áo phải được ủi nóng.


Cứ bảy tám năm liên tục như vậy, đồng chí Tống Hi Thành sắp trở thành cảnh sát nội trợ số 1, đầu bếp số 1 tại Cục cảnh sát……
Mở tủ quần áo được gấp gọn chỉnh tề ra lấy một chiếc áo sơ mi tay dài mặc vào, Tề Ninh ném áo khoác đồng phục và mũ cảnh sát cho cậu sau đó cả hai lên xe khởi động chạy một mạch.

Còn đúng 1 phút nữa là trễ giờ, hai người kịp lúc vượt qua hàng rào cảnh cục.
“Nguy hiểm thật, suýt chút nữa toi rồi.” Tống Hi Thành vẫn còn đang sợ hãi.
Tề Ninh bình tĩnh nói: “Thật ra thì trễ cũng không sao, chúng ta có thể nói là đi tra án.”
“Không sao? Cậu vừa rồi mặt trắng bệt kìa.” Tống Hi Thành bóc mẽ.
Giả vờ không nghe thấy, Tề Ninh đi tới trước bàn làm việc của mình, phát hiện trên bàn có đặt mấy xấp tài liệu.

Hắn lật ra, rồi đưa cho Tống Hi Thành: “Xem đi.”
Vụ án này nói đơn giản thì cũng đơn giản, mà nói phức tạp cũng phức tạp.
Đơn giản là một vụ bắt cóc tống tiền, năm nữ sinh  tham gia party sinh nhật của một trong số đó, sau khi đi hát KTV thì không thấy bọn họ trở về.

Buổi sáng hôm sau có người gọi cho cha mẹ từng người đòi tiền chuộc, từ 300.000 nghìn cho đến 1.000.000 tệ.

Các vị phụ huynh dưới sự khủng hoảng cực độ đã cùng nhau thương lượng, quyết định hợp tác báo án.
“Vụ án này……Tại sao lại đưa cho tổ của chúng ta?” Đây là thắc mắc duy nhất sau khi Tống Hi Thành xem xong.
Lữ Thận Ngôn ở bên cạnh nói: “Vì đây là Trường chuyên Trung học tốt nhất thành phố mình, ngoại trừ các học sinh được đưa vào nhờ quan hệ thì toàn là học sinh có thành tích nổi trội xuất sắc, đã vậy còn bị bắt cóc một lúc năm người.

Vì mức độ ảnh hưởng nghiêm trọng, nên bên trên suy xét giao vụ án này cho chúng ta, yêu cầu chúng ta phải phá được án trong vòng một tuần.”
Tề Ninh đứng dậy, sắp xếp: “Tập trung mọi người vào phòng họp, chúng ta bắt đầu thảo luận.”
Sắc mặt mọi người hết sức nghiêm trọng, sau khi ngồi  không ai lên tiếng trước.

Vụ án này khác với các vụ án giết người, bắt cóc thường khó giải quyết hơn.

Nếu là vụ án giết người thì phá án là để rửa sạch nỗi oan và lấy lại công bằng cho họ, cũng cho người nhà họ một lời giải thích.

Còn bắt cóc thì khác, con tin đang ở trong tay bọn chúng, một khi xử lý không tốt thì không chỉ không phá được vụ án, mà còn gây nguy hiểm cho sự an toàn của con tin.


Trong vụ án này người bị bắt cóc đều là trẻ chưa thành niên, vậy thì tính chất càng nghiêm trọng, áp lực đến từ dư luận và cha mẹ nạn nhân sẽ càng khó khăn hơn.
Vụ án này điều tra từ đâu? Tổng cộng có 5 nữ sinh bị bắt cóc, là trẻ vị thành niên, Trường chuyên Trung học, đáng lý sẽ không có kẻ thù, nếu có thì cũng là nhằm vào gia đình bọn họ.

Mà nếu điều tra toàn bộ quan hệ xã hội của năm gia đình này, ngàn lời vạn chữ chỉ sợ đến tháng sau cũng không phá được án.

Nghĩ đến đây, tâm mọi người đều chìm dưới đáy cốc.
“Mọi người đừng nảy sinh gánh nặng tâm lý.” Tề Ninh dẫn đầu lên tiếng,“Chúng ta cứ điều tra vụ bắt cóc này như vụ án bình thường, tuyệt đối không thể tự loạn đầu trận tuyến, đả thảo kinh xà sẽ vô cùng bất lợi với con tin.”
“Chúng ta phân tích một chút, lộ tuyến hôm đó năm nữ sinh này đi.

Đầu tiên, thứ sáu sau khi tan học 17 giờ 30 phút, ban 2 Trương Mộng Dao, Lục Nhã Minh, Đường Mạn Ny ba người ở trước cửa trường học đi tới một quán nướng Hàn Quốc, ban 3 Vương Tuyết và Tôn Vũ Đồng 10 phút sau khi quá giang xe cũng đã tập hợp cùng bọn họ.

Camera đã ghi lại.”, y bảo Lý Cường phát hình ra, “Mọi người có thể thấy, buổi tiệc sinh nhật này tổng thể rất có đẳng cấp, cha mẹ Trương Mộng Dao cố ý bao cả phòng ăn để nữ sinh này chiêu đãi bạn học.”
Camera quay lại các nữ sinh tuổi dậy thì vui chơi giải trí, nói chuyện cười đùa, không thể biết tương lai ba tiếng sau, bản thân mình sẽ gặp phải vận rủi gì.

Ba Trương Mộng Dao hào hoa phong nhã, người mẹ thì tao nhã đoan trang, nhìn ra được là gia đình rất có giáo dưỡng, đại khái là không muốn quấy rầy bọn nhỏ trò chuyện, hai người ngồi lại khoảng năm phút đồng hồ uống chút nước rồi bỏ đi.
Màn hình dừng lại, Tề Ninh tiếp tục giảng giải vụ án:“Mọi người chú ý, lúc này là 19 giờ 17 phút.”
Các nữ sinh sau đó lại ăn thêm nửa tiếng, mọi người dường như đang thương lượng chuyện gì, sau đó cầm đồ của mình rời khỏi.
“19 giờ 50 phút, nhân viên nhà hàng nhìn thấy các nữ sinh rời đi, bảng số xe taxi hắn không thấy rõ, chỉ nhớ rõ hai ba con số.

Mà người phục vụ bên trong phòng các nữ sinh này ăn sau đó đã chứng thực, họ dường như muốn đi tới khu đông thành để hát karaoke.”
Thấy giọng Tề Ninh có chút khàn khàn, Tống Hi Thành lặng lẽ đưa cho hắn ly nước, Tề Ninh gật đầu xem như cảm ơn, tiếp tục nói:“Đội cảnh sát hình sự khu đông thành tạm thời vẫn chưa tìm được chiếc taxi đó, bất quá bọn họ cung cấp tài liệu liên quan đến KTV này rất đầy đủ, Tiễn Quỹ nơi này rất tôn trọng sự riêng tư của khách hàng, hơn nữa chỉ có cửa chính, từ thang máy tới hành lang cũng chỉ có mấy chục giây mà thôi.”
Mọi người trầm mặc xem xong, Tề Ninh nhẹ nhàng hỏi: “Các cậu có phát hiện chỗ nào quỷ dị không?”
Hà Mộ khẽ nhếch môi: “Có, bọn họ vào, nhưng không có đi ra……”
Tống Hi Thành nhíu mày:“Tiễn Quỹ dù sao cũng là khu giải trí chính quy, hẳn là không có khả năng tham gia bắt cóc học sinh.

Tôi thấy, hẳn là Tiễn Quỹ có cửa khác, mà ở cửa đó không có gắn camera.”
Lúc Tề Ninh suy nghĩ, tay thích để lên động mạch trên cổ của mình, đối với hành động cổ quái này, Tống Hi Thành từng hỏi qua, nhưng hắn thủy chung không trả lời.


Cảm nhận được mạch đập mạnh mẽ trên đầu ngón tay, Tề Ninh chậm rãi mở miệng:“Tôi tương đối nghiêng về giả định của Tống Hi Thành, hơn nữa chúng ta cần phải tới Tiễn Quỹ khảo sát hiện trường một chút.

Như vậy, tôi và Tống Hi Thành đến Tiễn Quỹ, Bành Cương cậu và Lã Thận Ngôn đi tới trường học, điều tra biểu hiện của năm học sinh này ở trường học như thế nào, có biểu hiện gì kỳ lạ cùng ngày vụ án phát sinh hay không; Lão Trương anh và Phương Na Na cùng tới Trương gia, lần tiếp xúc cuối cùng là cha mẹ nữ sinh, bọn họ hẳn là có quyền lên tiếng; Hà Mộ và Lý Cường, các cậu đi thăm dò nhật ký điện thoại tên bắt cóc ngày hôm đó, điều tra rõ vị trí hắn gọi ngay lúc đó.

Thời gian có hạn, hy vọng mọi người hiểu rõ.”
Tất cả mọi người vội vã đứng dậy làm việc của mình, Tề Ninh lại chưa đứng dậy, tựa hồ còn đang suy nghĩ chuyện gì.
“Làm sao vậy, chúng ta không đi sao?”
Tề Ninh lắc lắc đầu đứng lên, vừa đi vừa nói chuyện:“Cậu không thấy vụ bắt cóc này rất kỳ quái sao? Tớ có cảm giác khẳng định là người quen làm, nếu không tuyệt đối không có khả năng ăn khớp như vậy.

Tên bắt cóc làm sao biết bọn họ muốn tới Tiễn Quỹ? Tên bắt cóc làm sao đưa bọn họ ra khỏi phòng? Cho dù có cửa khác, bọn họ cũng không có khả năng mạc danh kỳ diệu biến mất ở trong phòng đi?”
Tống Hi Thành nhíu mày:“Chẳng lẽ camera theo dõi không được đầy đủ sao?”
“Cho nên mới phải tới hiện trường xem, vụ án này ở phân cục khu đông thành mới một ngày đã chuyển giao cho chúng ta, tớ đoán bọn họ cũng không tra ra cái gì.

Tớ nghĩ khó khăn là ở cha mẹ nhóm học sinh này, cũng không biết thời gian một tuần có kịp hay không.”
Tống Hi Thành một bên lái xe một bên càu nhàu: “Kể từ khi tớ đến tổ trọng án, tớ liền có cảm giác mình giống tài xế taxi, 10 lần hết 8 lần là tớ lái xe.

Tớ nói chứ, kỹ thuật lái xe của tớ đả động nhân tâm tới nỗi mỗi lần đi cậu đều bắt tớ lái xe a?”
Đã sang thu, ngô đồng hai bên đường đã sớm khô vàng lá rụng, Tề Ninh mở cửa sổ ra, thích ý đón gió:“Vì đồng chí phục vụ chẳng lẽ không tốt sao? Hơn nữa cậu phải biết, từ xưa đến nay trong thể chế, giúp lãnh đạo lái xe là rất may mắn.

Cậu đối lập với Hạ Hầu Anh và Hàn Tín, cậu cũng biết kỹ thuật điều khiển của mình vượt xa so với nghiệp vụ làm lãnh đạo, hệ số an toàn cũng cao.”
Nhịn xuống xúc động muốn tông vào hàng rào bảo hộ đồng quy vu tận với hắn, Tống Hi Thành cắn răng cười nói:“Nhờ cát ngôn* của lãnh đạo, tôi nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, làm tùy tùng đi theo lãnh đạo, hộ giá hộ tống.”
*may mắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.