Thiên Môn

Chương 16: Bắt Cóc





☆ Chương 6
Trong phòng họp bỗng lặng như tờ, nếu quả thật giống như lời Tống Hi Thành nói, như vậy rất có thể Đường Mạn Ny xuất phát từ lòng hư vinh nói dối để điều kiện gia đình mình cao hơn, điều này truyền tới tai tên bắt cóc, vì vậy rất có thể dẫn tới họa sát thân.
Tề Ninh đột nhiên lấy điện thoại di động ra: “Xin hỏi là Sở quản lý xe? Tôi trước đó có nhờ mọi người điều tra một chiếc xe, có kết quả chưa?” Ánh mắt y đột nhiên ác liệt, “Vẫn chưa tra ra? Vấn đề trước mắt khẩn cấp, các người lại không có trách nhiệm như vậy, xin hỏi nếu vụ án chúng tôi xảy ra sai lầm gì, các người có chịu trách nhiệm không?”
Bên kia hình như có chút sợ hãi, Tề Ninh lạnh lùng nói: “Tôi hiện tại không tắt điện thoại, tôi cho các người 5 phút, tôi hy vọng các người lập tức đem tin tức chiếc xe và chủ nhân chiếc xe đó đăng ký gần đây đưa cho chúng tôi.”
Căn phòng yên lặng, Trương tiên sinh và Lục tiên sinh cùng nhau đứng lên: “Vậy, giờ chúng tôi bây giờ gọi điện thoại cho bọn bắt cóc?”
Tề Ninh gật đầu, dẫn bọn họ đến một căn phòng khác, trước đó nhóm Lã Thận Ngôn đã gắn xong máy ghi âm.

Ba Trương Mộng Dao lấy điện thoại ra, tìm số con gái gọi đi qua, điện thoại đổ chuông bốn lần, tên bắt cóc sợ thiên hạ không loạn mới bắt máy: “Trương tiên sinh quả nhiên quý nhân bận rộn, thấy ngón tay con gái mình mà đến bây giờ mới liên lạc tôi.”
Bọn Tống Hi Thành ở bên cạnh nghe được rất rõ ràng, chắc chắn tên bắt cóc này có máy biến âm, bẻ giọng nói của mình cho bất nam bất nữ âm dương quái khí, rất khó phân phân biệt.

Trương tiên sinh nhớ tới kẻ này đã giết con gái mình, càng vừa hận vừa đau xót, đôi mắt tựa như xuất huyết.

“Trước đó là do vợ tôi không hiểu chuyện mới liên hệ cảnh sát, kính xin cậu bỏ qua cho.” Tay Trương tiên sinh cầm điện thoại gần như phát run, “Cậu cũng biết bây giờ y học phát triển, ngón tay bị đứt cũng không phải không thể nối lại.

Tiền chuộc tôi đưa, cầu xin cậu sớm thả con gái tôi ra, bằng không thì đoạn ngón tay đó bị nhiễm trùng, cả đời con gái tôi sẽ bị hủy.”
“Ô~, thật đúng là cái người cha tốt.” Bọn bắt cóc ngữ khí châm chọc, “Nếu đã như vậy, giao 5 triệu, sau đó tôi thả con gái ông.” (5 triệu NDT ~16 tỷ 7 VNĐ)
Trương tiên sinh nói tiếp: “Ba của Lục Nhã Minh cũng ở bên cạnh tôi, sợ cậu giở mánh khóe, chúng tôi muốn cùng đi giao tiền chuộc.”
“A~, thật không? Vậy thì mời Lục bí thư nghe máy.”
Lục tiên sinh nhận điện thoại: “Xin chào.”
“Ủy phó thư kí thành B, thật là quyền cao chức trọng nha, tôi chỉ muốn thu chút tiền nhỏ của các người, 5 triệu vạn đối với ông mà nói chắc chỉ là bữa ăn sáng đúng không?”
“Quyền cao chức trọng không dám nói tới, giá tiền cậu ra quá cao, tôi và vợ đều là nhân viên công vụ, hơn nữa nói thật với cậu, chúng tôi làm trong chính phủ, càng không có khả năng biết pháp mà phạm pháp, 2 triệu là cực hạn của chúng tôi, cho dù muốn chúng tôi bán nhà đi cũng thật sự không được tới 5 triệu.” (2 triệu NDT ~ 6 tỷ 7 VNĐ)
Tiếng cười của tên bắt cóc rất sắc lạnh, the thé: “Gia cảnh nhà ông, rất không may tôi có chút hiểu biết, nếu như ông không có tiền, con gái của ông dựa vào cái gì lại kiêu ngạo như vậy?” Dường như suy nghĩ thêm, hắn lại đề xuất điều kiện: “Cho dù ông không có tiền cũng được, tôi nhớ không lầm, chức vụ ông được cấp xe, đúng không?”
Lục tiên sinh nhíu mày: “Đúng vậy.”
“Ông có báo án không?”
Lục tiên sinh phản ứng rất nhanh: “Cậu phải tin tưởng tôi, báo án chỉ có người của Trương gia, từ đầu tới đuôi tôi chưa từng liên hệ với cảnh sát, điều kiện tôi đều đáp ứng cậu, cậu đừng tổn thương con gái tôi.”
“Vậy thì tốt, cho dù ông báo án cũng chẳng sao, hiện tại tôi yêu cầu ông — Thứ nhất, xế chiều 6 giờ hôm nay, ông và Trương tiên sinh lấy 7 triệu tiền mặt đưa đến đường phía Bắc Hoàn, sau khi các người tới, tôi sẽ liên hệ với các người.” (7 triệu NDT ~23 tỷ 4 VNĐ)
Tên bắc cóc lập tức muốn cúp điện thoại, Tề Ninh ra dấu tiếp tục nói, Lục tiên sinh tranh thủ kéo dài thời gian tiếp tục thương lượng: “Đợi đã, tôi vẫn không nghe được tiếng mấy đứa nhỏ, ít nhất cậu cũng phải cho Mộng Dao và Minh Minh nói với chúng tôi vài câu? Xác định tụi nhỏ không bị tổn thương, chúng tôi mới có thể giao tiền cho cậu.”
“Thật sự là phiền toái, nghe…”
Một lát sau, có tiếng một nhóm nữ sinh truyền tới: “Ba ba, nhanh tới cứu connnn….


Tên bắt cóc không kiên nhẫn dời điện thoại: “Nghe thấy chưa?”
Lục tiên sinh dù bình tĩnh thế nào, nghe thấy tiếng con gái mình vẫn không nhịn được nghẹn ngào: “Được, buổi chiều theo giao hẹn, không gặp không về.”
Mọi người đều biết, tên bắt cóc rất có thể chỉ phát ra đoạn kêu cứu đã ghi âm, trong lòng không khỏi có chút sầu não, nhất là ba của Trương Mộng Dao, hầu như ngay cả đứng cũng không vững.

Bản fax bên Sở quản lý xe cũng đã được gửi đến, lão Trương mặt sắc mặt ngưng trọng đưa cho Tề Ninh: “Sếp, xe này thuộc về một công ty cho thuê xe, 5 ngày trước đã được người khác thuê.”
Tề Ninh không nhìn tờ fax, trực tiếp hỏi: “Là một người họ Đường thuê?”
“Cậu nói là…” Lục tiên sinh cực kỳ kinh ngạc.
Bọn Tống Hi Thành đại khái là vì lúc trước đã được Tề Ninh dự báo trước, nên cũng không kinh ngạc lắm, mặt khác các gia quyến còn lại đã loạn thành một đoàn, thấy biểu cảm Hứa phu nhân khác thường, liền lập tức cô lập bà.
Lão Trương gật đầu: “Đúng vậy, là một người đàn ông tên Đường Tuấn Anh thuê.”
Hà Mộ đẩy cửa ra bước vào: “Sếp, tổ kỹ thuật vừa mới giám định ra kết quả chiếc điện thoại tên bắt cóc gọi cho Trương gia ngày hôm qua, kết luận là tên cướp là đàn ông.”
Tề Ninh gọi điện thoại cho cục trưởng, giọng nói lạnh đi: “Qua điều tra, Đường Tuấn Anh là hiềm nghi bắt cóc sát nhân lớn nhất hiện nay, theo luật pháp, chúng tôi sẽ tiến hành bắt giữ, xét thấy nghi phạm có khả năng mang theo vũ khí, cũng có đồng lõa nguy hại đến sự an toàn của con tin, lúc cần thiết, xin phép được bắn.”
“Liên hệ đội đặc công, bảo bọn họ phối hợp làm việc với chúng ta.”
Dứt lời, Tề Ninh liền để người nhà con tin lại, đi nghiên cứu phương án giải thoát con tin.
Tống Hi Thành thở dài, trấn an nói: “Các vị xin yên tâm một chút chớ vội, chúng tôi sẽ tận lực cố gắng giải cứu con tin.

Mọi người cứ nghỉ ngơi tại phòng họp, hoặc nếu như mọi người sẵn lòng cũng có thể về nhà chuẩn bị chút ít.”
Trương tiên sinh có chút mệt mỏi: “Tôi ở đây, tôi đã đáp ứng vợ sẽ trở về với Dao Dao.”
Ba Lục Nhã Minh ở bên cạnh rất đồng tình, vỗ vỗ vai ông: “Tôi cũng ở lại, trở về tâm cũng chỉ thêm phiền.”
Bên kia Tề Ninh đang triệu tập toàn bộ thành viên trong tổ trọng án và đội đặc công hội họp, thấy Tống Hi Thành đẩy cửa vào, hỏi: “Người nhà con tin đều sắp xếp xong rồi?”
Tống Hi Thành gật đầu, ở hàng cuối cùng tìm một cái ghế trống ngồi xuống.

Tề Ninh cũng không để ý nữa, tiếp tục tìm phương án giải cứu.
Phương Na Na để ý thấy cảm xúc Tống Hi Thành có chút sa sút, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy chúng ta có chút vô năng.”
Phương Na Na cười cười: “Đây có phải là lần đầu tiên anh gặp phải vụ án bắt cóc đâu? Tôi nhớ lúc anh vừa được chuyển tới, không phải cũng có một vụ sao, lúc đó mọi người xử lý rất tốt mà?”
Tống Hi Thành lắc đầu: “Lần đó con tin không chết không tổn thương, mà lần này mới ngắn ngủi hai ngày, đã có hai đứa trẻ chưa thành nhân chết.”

“Chúng ta đã tận lực, anh nghĩ Trương Mộng Dao và Vương Tuyết bị hại, là vì cảnh sát liều lĩnh hành động mà đánh rắn động cỏ sao?”
Tống Hi Thành lắc đầu.
“Gặp phải loại tội phạm liều lĩnh kiểu này, cảnh sát kỳ thật cũng không có biện pháp.

Nếu như hắn không sợ gánh tội sát nhân, lại ngông cuồng cảm thấy mình có thể tránh được lưới pháp luật, cứ như vậy mà muốn làm gì thì làm, coi toàn bộ thế giới chẳng ra gì, chúng ta cũng đành chịu thôi?”
Phát giác mình lại để cho người bên cạnh lo lắng, Tống Hi Thành giữ vững tinh thần cười cười: “Không sao, tôi chỉ là thấy người nhà của con tin nên có chút buồn rầu thôi.”
Tề Ninh gõ micro: “Các đồng chí, xét thấy thân phận đặc thù tên bắt cóc, hắn rất có thể đã gặp hai vị Trương Lục tiên sinh, biết rõ tướng mạo bọn họ, cho nên kế hoạch A trước đó, tức ngụy trang thành bọn họ tới đưa tiền chuộc cho không khả thi.”
“Đường Bắc Hoàn có một công trường bỏ hoan, tầm nhìn khoáng đạt, xe lưu thông thưa thớt, muốn lén lút theo đuôi mà không bị chú ý, hiển nhiên cũng không thể được.

Chúng tôi quyết định để cho một đồng nghiệp ngụy trang thành tài xế chở bọn họ đi, như vậy tối thiểu có thể bảo vệ sự an toàn của hai vị tiên sinh, về phần giải cứu những người khác, mọi người có cách gì không?”
Một đặc công hỏi: “Tên bắt cóc có bao nhiêu đồng lõa, có súng không?”
Tề Ninh suy nghĩ: “Theo dự đoán súng có lẽ không có, bất quá có thể sẽ có vũ khí sắc nhọn.

Về phần đồng lõa… Tôi suy đoán nếu có cũng sẽ không nhiều, nếu đúng thì chỉ có hai người.

Tên bắt cóc dường như ở tuyến đường chính thành tây, cách Bắc Hoàn không xa, rất có thể sẽ nhốt con tin ở đó.”
“Đã như vậy… Chúng tôi trước tiên sẽ phái một ít đồng chí mai phục gần đường Bắc Hoàn, đợi đến lúc tên bắt cóc lộ diện chúng tôi lại tùy thời hành động.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.