Thiên Môn

Chương 19: Bắt Cóc





Thẩm vấn Đường Tuấn Anh cũng không có trình tự phức tạp gì, vẫn chỉ hỏi những câu hỏi thường dùng khi tra khảo phạm nhân.

Mà khi Tề Ninh Tống Hi Thành bọn họ ngồi đối diện Đường Mạn Ny, nhìn cô bé điềm đạm nho nhã thanh tú này, trong lòng ít nhiều đều có chút khó chịu.
Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, nên vô tư lự cùng các học sinh khác chơi đùa trong sân trường, ngồi tám nhảm hoặc tâng bốc về thần tượng của mình, dù xảy ra mâu thuẫn nhưng cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ thường gặp của học sinh.

Thanh xuân của bọn họ tràn ngập đủ loại phiền não và bí mật, hoặc tới thời kỳ phản nghịch bắt đầu hung hăng càn quấy, chứ không phải mặc áo tù màu vàng của người trưởng thành ngồi đây giống như một cái xác không hồn.
Tề Ninh thở dài, lấy sổ ghi chép từ trong tay Tống Hi Thành.

Tống Hi Thành có chút kinh ngạc nhìn hắn, Tề Ninh giải thích: “Một ngày nào đó cậu cũng sẽ là chủ thẩm, xét thấy tư chất của cậu có chút chênh lệch với người thường, hiện tại tớ phải bắt tay bồi dưỡng trước đã.”
Lườm hắn một cái, Tống Hi Thành lầm bầm: “Rõ ràng là đồng học, bồi dưỡng cái gì...”
Tống Hi Thành nhìn thẳng mắt Đường Mạn Ny: “Tôi hiện tại sẽ hỏi cô những câu hỏi liên quan đến vụ án, hy vọng cô thành thật trả lời.


Cô chưa trưởng thành, chỉ cần thái độ nhận tội tốt, vẫn có thể xử lý khoan hồng.” (Dù là trẻ con nhưng khi thẩm vấn phạm nhân vẫn để xưng hô ‘tôi – cô’ cho đúng hoàn cảnh)
Đường Mạn Ny nhẹ gật đầu, lệ khí khi uy hiếp con tin vừa rồi giảm đi không ít.
“Ngày 13 tháng 7, hôm thứ sáu, cô làm cách nào để Trương Mộng Dao bọn họ rời khỏi trường học?”
“Trước đó sinh nhật tôi tôi cũng mời bọn họ đi ăn, cho nên Trương Mộng Dao nói sinh nhật cô ấy đến sẽ mời tôi lại.

Sau đó nữa thì giữa trưa hôm đó, tôi nói buổi tối ăn uống xong đi hát karaoke, bọn họ đồng ý.”
“Buổi tối mọi người cùng nhau tập hợp ở quán đồ nướng, sau đó cùng nhau đi hát, đúng không?”
Đường Mạn Ny phối hợp ngoài dự kiến: “Vâng.”
“Sau khi mọi người đến Tiễn Quỹ thì xảy ra chuyện gì?”
“Tôi bỏ thuốc ngủ vào trong ly nước bọn họ, đại khái đến hơn 9 giờ bọn họ đã ngủ hết rồi.”
Tề Ninh một bên ghi chép một bên chú ý biểu cảm của Tống Hi Thành, chỉ thấy cậu nhíu mày rất sâu, bộ dạng như lâm trận đại địch.

Tề Ninh phì cười, cũng không nhắc nhở gì cậu.
Tống Hi Thành dừng một chút, dường như đang lựa chọn từ ngữ: “Sau khi bọn họ hôn mê, cô làm thế nào để đưa bọn họ lên xe, Đường Tuấn Anh có giúp cô không?”
Hai tay Đường Mạn Ny xoắn lại một chỗ, móng tay vô thức cào vào nhau: “Vâng, bởi vì nhiều người, cũng rất nặng, tôi liền gọi ba tôi tới, sau đó chúng tôi cùng đưa bọn họ lên xe.”
Tống Hi Thành đang chuẩn bị hỏi tiếp, Tề Ninh lại chen vào: “Lúc đó không có người nào trong Tiễn Quỹ chú ý tới các người? Còn camera ở đó bị cô đập vỡ từ khi nào?”
“Bởi vì tôi và bọn họ đi vào cùng nhau, hơn nữa tôi còn gọi bia, cho nên lúc tôi đưa bọn họ ra, nhân viên phục vụ có lẽ nghĩ bọn họ uống say nên không có hỏi gì nhiều.

Còn camera, tháng sáu sau khi tôi lên kế hoạch xong, chọn thời gian buổi tối hôm đó lén tới đó đập hư.”
Tề Ninh không hỏi nữa, nhưng Tống Hi Thành biết rõ hắn nhất định là đang hối hận trong lòng, trước khi điều tra, bọn họ vậy mà không có hỏi thăm bất kỳ nhân viên phục vụ nào trong Tiễn Quỹ.

Nếu như sớm dời lực chú ý lên các nữ sinh bị mất tích, bọn họ ít nhất có thể thu hẹp phạm vi, tranh thủ thời gian tốt nhất cứu được con tin.
Dùng ánh mắt an ủi Tề Ninh, Tống Hi Thành tiếp tục hỏi: “Sau khi thành công đưa bọn họ đi, các người đặt chân ở chỗ nào?”
Đường Mạn Ny cắn môi: “Lúc ấy chúng tôi cảm thấy cảnh sát không thể hành động nhanh như vậy, để phòng ngừa vạn nhất, ba ba trước hết đi ăn uống với bạn bè để làm chứng cứ ngoại phạm, còn tôi thì lái xe đưa bọn họ chạy quanh vùng Giải Phóng Tây.

Sau đó 11 giờ mấy gần 12 giờ đêm, tôi và ba ba lại tụ họp.”

Chuyện sau đó, nhóm Tề Ninh đã biết rõ, chính là bọn họ vừa lái xe vừa gọi điện thoại đến gia đình các con tin đòi tiền chuộc.
Ánh mắt Tống Hi Thành bắt đầu sắc bén: “Trương Mộng Dao và Vương Tuyết bị giết hại lúc nào? Lý do gì cô phải giết bọn họ?”
Đường Mạn Ny hoàn toàn dửng dưng: “Cũng tại liều thuốc ngủ bỏ cho Trương Mộng Dao không đủ a, vừa mới đến đường Giải Phóng không bao lâu, xe còn chưa dừng, cậu ta đã tỉnh.” Trên mặt cô còn có chút mỉa mai, cười châm biếm, “Cậu ta xem như thông minh, thấy tình hình lúc đó đã lập tức đoán được dụng ý của tôi.

Bất quá cậu ta vẫn luôn tự cho mình là đúng như vậy, lấy cái điệu bộ lớp trưởng bắt tôi ‘Dừng cương trước bờ vực’ ‘Quay đầu lại là bờ’...” Hai cụm từ cuối cùng cô bé còn nhấn mạnh thêm, trên mặt thậm chí xuất hiện thần thái vênh váo không ai bì nỗi.
“Sau đó thì sao?” Đám người trưởng thành bọn họ đều bị cô bé có gương mặt hồn nhiên nhưng độc ác làm cho kinh sợ, trong phòng thẩm vấn lặng như tờ.
“Tôi thấy ồn ào quá, hơn nữa rất có thể sẽ phá hỏng kế hoạch của tôi, kết quả tôi thừa dịp thuốc mê còn chưa hết hoàn toàn, cậu ta không có lực phản kháng, dừng xe ra băng ghế sau bóp cậu ta tới chết.”
Nhìn hai mắt cô bé sáng ngời, Tống Hi Thành đột nhiên cảm thấy một câu cũng không nói nên lời.
Giằng co chừng hơn 10 giây sau, âm thanh lạnh như băng của Tề Ninh truyền đến: “Công cụ gây án, thời gian chính thức tử vong và địa điểm cô vứt xác.”
Đường Mạn Ny hơi ngẩng đầu lên, như đang nhớ lại: “Hình như là dùng đệm dựa băng ghế sau ép cậu ta ngộp thở tới chết, thời gian…, bởi vì lúc đó người nhà cậu ta điện thoại tới, tôi thấy phiền phức quá nên ngắt điện thoại, lúc đó trên màn hình điện thoại hiện ra chắc là khoảng 10 giờ 36 phút.”
Cả đêm lo lắng không ngủ, lúc ông bà Trương liên tục gọi điện thoại cho con gái, nhất định chưa từng nghĩ đến, ngay trong cùng một thành thị, chỉ cách hơn 10 km, con gái của bọn họ từ giãy dụa tuyệt vọng cho đến dừng hô hấp dưới hai bàn tay non nớt của bạn học mình.
Mà cách đó không xa, điện thoại không ngừng reng, trên màn hình hiện ra hai chữ “Ba ba”, chính là lần liên hệ cuối cùng của bọn họ trên thế gian này.
Tống Hi Thành điều chỉnh lại cảm xúc: “Còn Vương Tuyết thì sao? Tại sao phải giết cô bé?”
Đường Mạn Ny nghĩ nghĩ: “Cậu ta là ba ba muốn giết.”
“Động cơ là gì?”
“Lúc đó gọi điện cho ba mẹ cậu ta, kết quả người nhà cậu ta thậm chí ngay cả 1 triệu cũng không chịu chi ra.

Ba ba nói cậu ta là đồ vô dụng, dù sao trên tay tôi đã có một mạng người rồi, trẻ vị thành niên phạm pháp lại không cần ngồi tù, nên tôi giết luôn.”
Tống Hi Thành cực kỳ chán ghét nhìn cô: “Vì vậy cô dùng vật cứng đập lên đầu cô bé, sau đó vứt xác nơi đồng hoang?”
“Ưm, không tính a, chúng tôi là trực tiếp lái xe đến chỗ đó sau đó dùng giác cắm xe đập rồi vứt xuống.”
“Thời gian.”
“Hình như là 9 giờ sáng chủ nhật.”
Tình tiết vụ án đến đây kỳ thật cũng đã rõ ràng rồi, chỉ còn lại câu hỏi động cơ gây án.
Tống Hi Thành xếp lại đồđạc nhỏ giọng nói: “Tớ không muốn hỏi, có chút buồn nôn.”
Tề Ninh gật gật đầu, không mang theo bất cứ sắc thái gì hỏi: “Là ai đưa ra kế hoạch bắt cóc này trước, cô phải biết, chủ mưu và tòng phạm có mức hình phạt cân nhắc khác nhau.”

Đường Mạn Ny rất kinh ngạc: “Cân nhắc mức phạt? Tôi còn chưa trưởng thành, không phải nói không cần chịu trách nhiệm pháp luật sao?”
Tề Ninh lập tức bật cười: “14 đến 17 tuổi tuy là trẻ vị thành niên, nhưng cũng đã có năng lực phân biệt phải trái, căn cứ vào vụ án bắt cóc giết người thuộc về thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, vụ án ảnh hưởng rất lớn, bạn học Đường Mạn Ny, chúc mừng cô đạt được cơ hội mấy năm du học trong ngục giam.”
Đường Mạn Ny bỗng chốc bị dọa điếng người, cả buổi không đáp được lời.
Không biết đã qua bao lâu, khi tất cả mọi người đã sắp mất hết kiên nhẫn, cô đột nhiên khóc òa lên: “Ba ba nói với tôi, bởi vì tôi chưa trưởng thành, cho nên không cần chịu trách nhiệm pháp luật.

Ba ba không có khả năng lừa tôi, nhất định là các người lầm rồi!”
Tề Ninh cười lạnh: “Nghe nói cô là học sinh hay nhận được học bổng, sao ngay cả khái niệm cơ bản nhất cũng không biết? Chẳng lẽ trường cao trung không dạy chính trị? Trường học các người giáo dục kiểu gì vậy?”
Đường Mạn Ny hoàn toàn sụp đổ, cô bé đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay, nước mắt không ngừng chảy xuống giữa các ngón tay, rơi lên áo, từng vệt nước nổi lên trên nền vàng áo tù.
Tề Ninh gõ bàn: “Mời trả lời câu hỏi của tôi, cô sẽ có vài chục năm để sám hối, nhưng chúng tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, đừng kéo dài thời gian!” Hắn biểu lộ sự khinh miệt, Đường Mạn Ny trong mắt hắn tựa hồ chỉ là một đống rác rưởi.
“Tôi từ trước đến nay ở cùng với bà ngoại, từ nhỏ rất ít khi gặp ba, nhưng mỗi lần ba ba đến thăm tôi đều dẫn tôi đi ăn đồ ngon, đi công viên chơi, đó là khoảng thời gian vui nhất của tôi.” Cô khóc thút thít cơ hồ thở không ra hơi, “Lần này ba ba tới tìm tôi, nói với tôi mình gần đây gặp phải rắc rối lớn, nếu không giải quyết xong thì ngay cả mạng sống cũng không còn.

Nhưng có một cách có thể làm ra rất nhiều tiền, sau đó sẽ cùng tôi trải qua những ngày tháng khoái hoạt, không cần phải vất vả đi học, cũng không cần phải chịu đựng sự khinh thường của mọi người xung quanh, càng không cần dùng tiền của bà mẹ vô tâm vô phế kia.

Tôi lúc đầu cũng rất do dự, nhưng ba ba lúc đó cam đoan chắc chắn sẽ không có vấn đề, cho dù bị bắt tôi cũng là trẻ vị thành niên, cũng sẽ không chịu tội nặng.

Huống chi nhà bọn họ lại giàu như vậy, căn bản không sao cả...”
Dựa theo pháp luật, Đường Tuấn Anh tống tiền người khác bằng cách bắt cóc con tin, cuối cùng còn khiến con tin tử vong, gã chắc chắn bị phán tử hình và tịch thu tài sản.
Mà Đường Mạn Ny đã đủ 16 tuổi, theo pháp luật người từ 16 – 18 tuổi sẽ chịu trách nhiệm hình sự.

Bởi vì cô tham gia bắt cóc và giết người, tình huống nghiêm trọng, chờ đợi cô chính là thời hạn 10 năm tù trở lên, thậm chí là ở tù chung thân..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.