Thiên Môn

Chương 3: Trầm Giang





Nửa đêm 4 giờ sáng, Tống Hi Thành trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh mở mắt ra thì không biết từ khi nào có người bắt ghế ngồi bên cạnh giường mình.

Không khỏi giật mình hoảng sợ, nhảy dựng lên rút cây súng từ dưới gối ra.
“Là tớ.”
Tống Hi Thành mới thả lỏng, để súng về chỗ cũ, mở đèn bàn nhìn, đúng là Tề Ninh.
Hắn là người rất coi trọng vẻ bề ngoài, nhưng hiện tại áo ngủ hở ngực, nút cũng không thèm cài, sắc mặt trắng bệch, tóc rối bù, lúc nhìn phớt qua còn tưởng là kẻ lang thang lưu lạc đầu đường xó chợ nào.
Tống Hi Thành tức giận: “Hơn nửa đêm không ngủ được lại không nói tiếng nào ngồi ở đây, cậu có tật hay là có bệnh?”
Có lẽ là do ngủ không ngon, ánh mắt Tề Ninh có hơi dại ra: “Vừa rồi nhận được báo cáo pháp y, chủ nhiệm Lưu đã khám nghiệm suốt đêm.”
Tống Hi Thành nhíu mày: “Có tình huống mới sao?”
“Cơ bản không có tiến triển gì mới, chỉ là số liệu chính xác hơn với dự đoán.

Cô gái này cao khoảng 158 – 162 cm, dáng người gầy, nguyên nhân tử vong… Thông qua giải phẫu thì là do hít thở không thông, có khả năng là bị người ta bóp chết.”
“Vậy còn thai nhi?”  Tống Hi Thành cũng gần như tỉnh ngủ.

Tề Ninh thở dài: “9 tháng.”
Tống Hi Thành nhíu mày: “Đừng nói tớ biết đây là nguyên nhân khiến cậu mất ngủ, kiểu người tâm lý biến thái như cậu không yếu ớt như vậy, vì một sinh mệnh chưa kịp đến thế giới bên ngoài mà ngủ không yên, cậu đang lừa con nít sao.”
“Không phải.” Tề Ninh vuốt mặt, “Chỉ là trực giác khiến tớ cảm thấy vụ án này sẽ không thuận lợi.”
“Bởi vì cậu có giác quan thứ sáu về phụ nữ?” Tống Hi Thành không nhịn được nói tục.
Nhìn đồng hồ, đã 4:15 sáng, Tề Ninh nhắm mắt dưỡng thần: “Ngủ đi, ngày mai chúng ta sẽ có một trận đánh ác liệt.”
Tống Hi Thành câm nín: “Cậu không có phòng sao? Giường to hơn giường tớ, gối cũng thoải mái hơn của tớ, chăn xịn hơn của tớ, cậu ngồi trên ghế của tớ làm gì?”
Tề Ninh không để ý tới cậu mà tự bồi bổ giấc ngủ, ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào có thể thấy rõ hai quầng thâm dưới mắt hắn.

Tống Hi Thành thấy vậy không nói gì nữa, rút chăn ném cho hắn đắp rồi xoay người đi ngủ.
Ngày hôm sau vào Tổng cục, còn chưa kịp chào hỏi mọi người đã ngồi xuống mở cuộc họp.
Tề Ninh tinh thần sáng láng kể lại tình hình hiện trường hôm qua hắn và Tống Hi Thành điều tra, sau đó lại hỏi: “Lão Trương, các anh có manh mối gì không?”
Trương Ái Dân là người có kinh nghiệm lại cẩn thận, là lão đồng chí thành thật, đứng lên nghiêm túc nói: “Ngày hôm qua chúng tôi đã kiểm tra.

Số người có hộ khẩu ở thành phố khoảng 12 triệu người, số người không có hộ khẩu gần 2 triệu.

Nếu tính tới trường hợp mất tích, cả nước hàng năm có 8 triệu người mất tích, mà nơi cô gái đó sống có đến 7 triệu người, kiểm tra tình hình dân số ở đó thật sự có hơi khó khăn.”
Bành Cương ở bên cạnh xen vào: “Tuy nhiên, hôm qua anh và lão Trương đã đến nơi cô gái đó sống, các cô gái ở đó đều có số tuổi phù hợp, thời gian mất tích cũng vừa đúng 100 người, dân số trôi nổi…”
Tề Ninh gật đầu: “Còn có người nước ngoài sinh sống, nếu vậy hai người giữ lại danh sách điều tra đi, có lẽ sau này chúng ta còn có thể dùng đến.

Vất vả rồi!”
Hắn quay đầu nhìn Lữ Thận Ngôn: “Bên giám định nói thế nào?”
Lữ Thận Ngôn người cũng như tên*, nói chuyện luôn là nghiền ngẫm cẩn thận từng chữ một: “Vật chứng được vớt lên cùng thi thể gồm có: Túi bọc thi thể chừng 70 x 110 cm, mấy món nữ trang, còn có vài cái áo khoác, bốn chiếc quần dài, hai chiếc quần ngắn, ba chiếc áo ngắn tay…”
*Thận Ngôn: ăn nói cẩn thận.
Tề Ninh cắt lời: “Chúng tôi biết là có rất nhiều quần áo rồi, còn gì khác không?”
“Còn có hai bộ quần áo trẻ em và đồ dùng cho trẻ nhỏ, là bình sữa.”
Tống Hi Thành không nhịn được hỏi: “Vậy túi bọc thi thể và quần áo sản xuất ở đâu?”
Lữ Thận Ngôn và Phương Na Na nhìn nhau, lắc đầu.

Tề Ninh hạ lệnh: “Mọi người đi điều tra, nhất là túi bọc, sản xuất ở đâu không quan trọng, quan trọng là được bán ở những nơi nào.” Hắn lại hỏi Tống Hi Thành, “Cậu đến sở nghiên cứu Tâm lý học Tội phạm, hỏi họ có thể căn cứ vào những thông tin chúng ta có, vẽ ra chân dung nghi phạm không.”
Tất cả mọi người đều ghi nhớ nhiệm vụ của mình, ngón tay Tề Ninh gõ gõ mặt bàn: “Vụ án này nhìn thì có vẻ bình thường nhưng thật ra khá khó để giải quyết.

Mọi người nghĩ xem, đến tận bây giờ chúng ta cũng không liên hệ được người thân của nạn nhân để xác nhận thân thế, chỉ có cách duy nhất là lấy giám định từ pháp y, thông qua DNA đối chiếu tìm thông tin nạn nhân và thai nhi.

Nhưng trước mắt kho số liệu DNA vẫn chưa hoàn thiện, hi vọng cũng không cao, vậy nên chúng ta chỉ có thể chờ tin tốt từ phía pháp y.”
Tuy nghiên, tin tức từ trong phòng pháp y truyền ra khiến cho mọi người rất uể oải, dù là thân phận nạn nhân hay thai nhi đều không tìm được DNA phù hợp.

Tề Ninh tuy rằng không cam lòng, nhưng chỉ có thể dẫn mọi người một vừa điều tra các vụ án khác, vừa chờ thêm thông tin từ phòng pháp y.
Cứ như vậy một tháng trời, lúc tất cả mọi người sắp bỏ cuộc, Tống Hi Thành thấy Tề Ninh càng lúc càng sốt ruột thì vụ án cuối cùng cũng có tiến triển.
Hôm nay Tống Hi Thành ăn cơm ở căn tin với Lữ Thận Ngôn và Bành Cương, vừa ăn vừa nói trò chuyện, đúng lúc bọn họ nhắc đến vị Sếp cổ quái nhà mình, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Tề Ninh ngắt thịt trên gáy Tống Hi Thành: “Tống Hi Thành, cậu cùng tớ đến phòng pháp y một chuyến.”
Tống Hi Thành bị sặc, tức giận nói: “Nhưng tớ vẫn chưa ăn xong.”
“Cậu sắp thành heo rồi, không cần ăn nữa, đi thôi.”
Những người còn lại nhìn bóng dáng Tống Hi Thành đuổi theo, hai mặt nhìn nhau.
Lữ Thận Ngôn khó hiểu nói: “Anh có cảm thấy không, hình như ngoại trừ lúc sếp chúng ta phá án, thì chỉ có một sở thích.”
“Cái gì?” Bành Cương ngơ ngác hỏi.
Lữ Thận Ngôn nhất thời cảm thấy mình thật tinh mắt, khi mọi người ai cũng say duy chỉ có mình cậu tỉnh táo: “Đó là… Sếp hình như rất thích bắt nạt Tiểu Tống.”
“Phải không? Nhưng anh cảm thấy quan hệ bọn họ rất cứng nhắc mà.”
“Bỏ đi, không nói với anh nữa, gỗ mục không thể khắc.”
Mà giờ phút này hai người họ hồn nhiên không biết chính mình đã trở thành đối tượng bát quái của người khác, ở Trung tâm Pháp y Chủ nhiệm Lưu tuy nhìn có vẻ mệt mỏi nhưng lại khó kiềm nén sự hưng phấn.
“Hai người cũng biết có đôi khi đối chiếu DNA phù hợp thì toàn là nghi phạm có tiền án.

Lúc trước chúng tôi giúp mọi người tìm ở kho số liệu cả nước nhưng không có thông tin nạn nhân, cho nên chúng tôi chỉ có thể thay đổi mục tiêu, đi tìm cha ruột cho thai nhi.”
Tề Ninh rất nhạy cảm: “Vậy là gã có liên quan đến vụ án?”
Chủ nhiệm Lưu gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi hầu như đối chiếu số liệu mới nhất mỗi ngày, kết quả mới nhất cho thấy giữa hai người có quan hệ cha – con!”

“Là người thế nào?” Tống Hi Thành sốt ruột.
“Là người Tỉnh J Thành phố H vô công rỗi nghề, từng bị bắt vì tội cờ bạc khiêu dâm.

Gần nhất thì hình như là…” Cô nhớ lại, “Bị tố cáo là tống tiền.”
Kỹ thuật viên Tiểu Vương mở bản vẽ trong máy ra, chỉ vào trục tung trục hoành trên màn hình đó: “Đây là thai nhi.” Sau đó ẩn tab, mở một tab mới ra, “Đây là nghi phạm.”
Tề Ninh nói: “Gã vẫn chưa được tính là nghi phạm, nếu có lấy khẩu cung thì hắn cũng chỉ thừa nhận mình là cha đứa nhỏ.”
Tiểu Vương nói thầm: “Có khi gã vì muốn thoát khỏi sự dây dưa của nạn nhân và thai nhi trong bụng mới giết người ném xác đó, không nghi gã thì nghi ai?”
Tống Hi Thành phì cười: “Xem ra vụ án của chúng ta mang tới không ít đề tài cho mọi người nha, Vương pháp y còn hiểu rõ hơn tôi nữa.”
Tề Ninh cầm tài liệu cha ruột đứa bé, vỗ vai Tống Hi Thành: “Đi thôi, triệu tập cuộc họp, nghiên cứu xem tiếp theo nên sắp xếp thế nào.”
“Đúng rồi.” Lúc bọn họ sắp bước ra ngoài, chủ nhiệm Lưu gọi bọn họ lại, “Hi vọng mọi người có thể tìm ra manh mối, điều tra vụ án này đến cùng.”
Tề Ninh nhìn thấy tơ máu rất nhỏ trong khóe mắt cô, đột nhiên nhớ lại vị pháp y trong ấn tượng không thích cười nói trước mắt này thật ra cũng là một người mẹ hiền lành.
“Dù là ai đi nữa, giết người đang mang thai là thiên lý bất dung.

Người như vậy nếu không đưa ra công lý, thì làm sao chúng ta tin được trên đời này có nhân quả báo ứng, luật pháp công bằng?”
Tề Ninh trấn an cười: “Chủ nhiệm Lưu yên tâm, nếu vụ án có kết quả, tôi sẽ báo cho cô đầu tiên.”
Tác giả có lời muốn nói: Ừm về chuyện trên người bạn học Tống Hi Thành có súng xin được mạn phép giải thích rõ như sau, trên cơ bản cảnh sát sau khi chấp hành công vụ xong phải giao trả súng theo quy định.

Nhưng pháp luật cũng quy định trong lúc bọn họ đang nghỉ ngơi nếu đột ngột có vụ án nghiêm trọng mà hôm sau mới nhận lại súng thì khá là phiền.

Nên số ít người sẽ chọn mang theo tùy thân, nhất là cảnh sát hình sự Tổ trọng án.
.:..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.