Thiên Môn

Chương 42: Phía Sau Màn





☆ Chương 02
“Có người dạy bọn họ gây án?” Trong phòng làm việc một mảnh xì xào to nhỏ.
“Chẳng phải rất giống Moriarty trong Holmes sao, chuyên gia cố vấn tội phạm?” Tống Hi Thành đọc các loại tiểu thuyết trinh thám, lập tức phản ứng ngay.
Tề Ninh gật đầu: “Không sai, nhưng người này hành tung vô cùng bí hiểm, cục hình cảnh đã công bố truy nã, nhưng nhiều lần vẫn trắng tay.”
“Vậy người này thông qua cái gì mà liên hệ nghi phạm, còn dạy bọn họ gây án?”
Tề Ninh vỗ vỗ máy tính trên bàn Tống Hi Thành: “Rất đơn giản —— internet.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cách mạng công nghiệp không chỉ mang đến sự tiến bộ khoa học kỹ thuật, mở rộng thành thị, kinh tế tăng tưởng, văn minh chuyển hình, mà còn mang đến phương thức mới để phạm tội, từ vũ khí lạnh, độc dược và dây thừng đến súng ống, bây giờ là internet, chủ nghĩa lãng mạn về hứng thú giết người cách mọi người ngày càng xa, thay vào đó là sự tàn sát bừa bãi và máu me của hung thủ.
Dù ở thời đại nào, bị ham muốn và thù hận bóp méo tâm hồn đều không đáng được đồng cảm.
“Theo lời tội phạm đã ngồi tù, bọn họ phần lớn không có bằng cấp cao, sinh hoạt nghèo khổ lại mê internet, vì thế thường xuyên ở trên mạng phát biểu phản động, sau đó sẽ có một người tiếp cận bọn họ, cùng bọn họ nói chuyện riêng rồi từ đó thành lập quan hệ đặc thù.


Hắn sẽ âm thầm quan sát bọn họ, nếu những người này có tính cách xúc động lại cực đoan có khuynh hướng phạm tội, hắn sẽ trực tiếp mở lời hỏi những người này có đồng ý hợp tác cùng hắn hay không.” Tề Ninh cầm ly nước lên, Tống Hi Thành phát hiện động tác hắn uống nước đẹp đến bất ngờ, phần cổ thon dài hơi ngẩng lên, tạo ra một độ cong hết sức đẹp mắt.
“Làm sao vậy?” Dường như để ý đến ánh nhìn chăm chú của cậu, Tề Ninh hỏi.
Tống Hi Thành che dấu hỏi: “Vậy là sau đó hắn dạy bọn họ phạm tội như thế nào?”
Tề Ninh gật đầu lại lắc đầu: “Hắn làm mọi việc, không chỉ chỉ đạo bọn họ phạm tội như thế nào, còn giới thiệu người cho bọn họ hợp tác, mà người hợp tác thường sẽ là người không quen biết đến từ thành thị khác.”
“Giống như xem mắt...” Hà Mộ cười trộm.
Tề Ninh liếc hắn một cái, hắn lập tức câm miệng.
“Hắn còn chỉ cho bọn họ địa điểm thích hợp để gây án, thông thường là địa phương khác chứ không phải là quê nhà của nghi phạm, sau đó hắn sẽ gửi bản đồ và thủ pháp gây án, tuyến đường giao thông cùng cách thức vân vân...!Mà hắn cũng tiếp nhận nhiều loại hình, lớn thì là giết người cướp của, nhỏ thì cướp giật, cách thức gây án không hạn chế, thậm chí còn có mấy vụ như mại dâm.”
Lữ Thận Ngôn suy nghĩ: “Địa chỉ IP có thể tra được mà? Cho dù là internet, cũng sẽ có IP cố định và camera theo dõi đúng không?”
Tề Ninh nở một nụ cười sâu xa: “Hung thủ hẳn là đến từ thành phố lớn, địa chỉ IP hắn sở hữu đều là internet công cộng, như quán cafe, quán trà, tiệm net, sân bay, mà những chỗ này hoặc là phạm vi cực lớn, hoặc là không có camera theo dõi, muốn thông qua internet tìm được hắn có thể nói là tương đối khó khăn.”
“Vậy chuyển khoản thì sao? Tôi đoán hung thủ này không có khả năng là làm không công?” Lữ Thận Ngôn chưa từ bỏ ý định.
“Hắn dường như cảm thấy hứng thú với quá trình gây án hơn, chỉ thu một phần phí trộm cướp, mà số tiền này theo nghi phạm cung khai toàn bộ đều là giao dịch bằng tiền mặt, phạm nhân đưa đến địa điểm được chỉ định.

Mà này địa điểm được lựa chọn cũng rất khéo léo và vô cùng kỳ quặc, điều duy nhất có thể xác định chính là toàn bộ đều ở khu bắc, thành B và thành T.”
Có lẽ là do sắp đối mặt với một kẻ thù vô cùng xảo quyệt, mọi người đều có chút nóng lòng muốn thử sức.
Tề Ninh hắn giọng: “Cho nên theo ý của cục lãnh đạo, hiện tại chúng ta sẽ đảm nhiệm vụ án này, đây là một bước đột phá, không vội phá án mà là phải kiểm soát được nghi phạm, tranh thủ tìm ra bàn tay tội ác phía sau màn.

Cho nên, ưu tiên hàng đầu bây giờ là tìm được nghi phạm, xét thấy vụ án này không phức tạp lắm, tôi nghĩ không bằng Tống Hi Thành, Hà Mộ, Lữ Thận Ngôn còn có Bành Cương, vụ án này liền giao cho mọi người đi.”
Vừa dứt lời, “các đồng chí già” xôn xao.
Lão Trương không nhịn nổi: “Sếp, vậy còn chúng tôi?”
Tề Ninh cười cười: “Cho mấy người trẻ tuổi có không gian tiến bộ đi, đồng chí già chúng ta thì chỉ điểm với viết báo cáo kết án, điều tra các vụ án khác, không phải rất tốt sao?”

“Không tốt, vụ án này dù sao cũng rất lớn, giao cho bọn họ...” Lão Trương muốn nói lại thôi.
Lý Cường hết sức đau lòng vì phát hiện mình bị gom vào trong đội ngũ ‘già’: “Không phải chứ, Sếp, tôi mới 33!”
Phương Na Na vỗ bàn đứng lên tức sùi bọt mép: “Lý Cường anh câm miệng, tôi mới 29! Sếp anh có ý gì hả?”
“Tôi mới 27.” Tề Ninh lạnh lùng ngắt lời bọn họ, “Trước đó mọi người đều tăng ca, sau vụ án đa cấp cũng chưa có cơ hội được nghỉ ngơi.

Tôi nhớ không lầm, lão Trương con gái của anh nửa năm nữa sẽ thi Đại học đúng không? Còn cụ nhà Lý Cường vẫn đang nằm viện? Về phần Phương Na Na cô, đừng quên cô 1 tháng nữa sẽ kết hôn.”
Mọi người không ngờ hắn sẽ nói như vậy, đều ngơ ngác nhìn hắn.
Tề Ninh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, thái độ dịu đi chút: “Có chí tiến thủ là chuyện tốt, nhiệt tình với công việc cũng là chuyện tốt, nhưng không nên qua loa với người nhà.

Công việc này tốn nhiều thời gian, người nhà mọi người ít nhiều cũng sẽ có chút trách móc, chuyện này tôi cũng biết.

Người trẻ tuổi muốn cầu tiến, không cho bọn họ không gian độc lập phá án thì không nên, vả lại chúng ta cũng không phải hoàn toàn buông tay không quản, vẫn đi theo tiến độ của vụ án, cho nên cũng không cần gánh tâm trạng phải đúng hạn phá án.”
Tống Hi Thành nghe xong, cảm thấy trong lòng rất loạn, với sự hiểu biết của cậu về Tề Ninh, hắn không giống người sẽ quan tâm đến việc riêng của cấp dưới, thậm chí lúc phân nhiệm vụ có dụng ý gì không thì càng không thể.
“Được rồi, lão Trương Lý Cường Phương Na Na, chúng ta hôm nay bắt đầu tiếp nhận vụ án nửa đêm cưỡng hiếp giết người ở thành Đông.”
Nói xong, Tề Ninh ra hiệu, mọi người cũng giải tán.
Hà Mộ kéo Tống Hi Thành: “Đi thôi, đừng ngẩn người, cảnh sát tuân theo mệnh lệnh là thiên chức, huống chi Sếp cho chúng ta cơ hội rèn luyện, chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Tống Hi Thành miễn cưỡng cười cười: “Có lẽ, nhưng anh sợ chúng ta không đủ năng lực.”
“Cứ phá án trước, chứng minh thời của chúng ta đã đến!” Lữ Thận Ngôn dáng vẻ thanh niên đầy sức sống đầu hoài bão, lôi kéo bọn họ chạy ra ngòai.
Tống Hi Thành bị kéo đến lảo đảo, lại bị biểu cảm trẻ con của họ chọc cho bật cười, quay đầu lại nhìn thấy Tề Ninh đang thản nhiên nhìn hướng bọn họ rời đi, trên mặt chứa đầy ý cười.
Ánh sáng ngoài cửa sổ long lanh, lại không thể so sánh với nụ cười của người nào đó...

Theo dõi camera quan sát, kết hợp với lịch sử ghi chép của bảo vệ, cho dù hôm đó xảy ra trong giờ hành chính, nhưng lúc xảy ra người trong khu chung cư cũng không ít, có khoảng bảy tám người.
Tống Hi Thành xem camera nhiều lần, kéo kéo Lữ Thận Ngôn bên cạnh: “Cậu nói nếu không có dấu vết phá cửa, vậy chứng tỏ là có người mở cửa hoặc là bọn cướp có chìa khóa.

Đúng không?”
Lữ Thận Ngôn đang tra loại cửa căn nhà: “Cửa phòng trộm này dù có là chìa khóa vạn năng cũng rất khó mở ra, trừ khi là chìa khóa chính, nếu không thì cho dù có mở ra được thì lõi khóa cũng bị hư hại, nhưng theo giám định thì cánh cửa này được mở một cách tự nhiên.”
“Như vậy chỉ có hai khả năng.” Tống Hi Thành tự hỏi, “Hoặc là bọn cướp có chìa khóa căn nhà này, hoặc là có người mở cửa.”
Hà Mộ lắc đầu: “Tôi cảm thấy khả năng chúng có chìa khóa căn nhà này rất thấp, Sếp đã nói, là internet điều khiển phạm tội, hung thủ cũng không phải người địa phương, khả năng quen biết chủ hộ gần như bằng 0.

Trừ khi bảo mẫu này cũng là đồng bọn, trong thông ngoại hợp, tuyệt đối không có khả năng có chìa khóa nhà bọn họ.”
“Nếu nói vậy, giết bảo mẫu là bởi vì chia của không đều? Không thể, tôi đã điều tra thông tin bảo mẫu này và công ty cho thuê, là nơi rất đáng tin và cũng khá có tiếng tăm.

Khả năng người quen gây án, tôi cảm thấy không lớn.” Lữ Thận Ngôn nhanh chóng lấy tư liệu trong máy tính ra.
Tống Hi Thành cúi đầu suy nghĩ, vô thức gõ mép bàn: “Nếu nói như vậy, thì là cửa mở tự nhiên.

Đứa trẻ không thể mở cửa, như vậy chính là bảo mẫu...!Cho nên hung thủ nhất định là đã làm gì đó khiến cho bà ấy không đề phòng, tôi cảm thấy chúng ta nên đi điều tra xem quan hệ xã giao của bảo mẫu này, nếu không chúng ta căn bản không biết trong 7 8 người kia rốt cuộc ai mới là hai hung thủ chân chính.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.