Thiên Môn

Chương 44: Phía Sau Màn





☆ Chương 04
Tề Ninh đứng ở trên ban công, nhìn cái người xách theo bao lớn bao nhỏ từ xa đi tới.
Tống Hi Thành dao động, hắn cũng không phải là không phát hiện, sự ngập ngừng và kiềm nén của đối phương đương nhiên hắn cũng nhìn thấy.

Những cảm xúc xưa nay đè nén trong lòng đang gào thét, nhiều năm tự tin ngụy trang nay đã sụp đổ, ngoài sự bất đắc dĩ ra thì cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Cứ mặc cho số phận đi! Nghĩ đến đây, cửa mở.
“Sao không bật đèn?” Tống Hi Thành bị sự u ám bên trong phòng làm cho giật mình, tìm công tắc bật đèn lên, hai căn phòng lại được ánh sáng ấm áp bao trùm.
Tề Ninh mím môi, cuối cùng vẫn lựa chọn đề tài chắc ăn nhất: “Nghe Lữ Thận Ngôn nói, mọi người hôm nay thu thập được khá nhiều?”
Tống Hi Thành đi vào bếp, bắt đầu thành thạo rửa rau nấu cơm.
“Ừ, xem như phong tỏa được hai mục tiêu, nếu như thuận lợi, phá án cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai.”
Đôi mắt Tề Ninh dừng trên thân ảnh đang bận rộn với nồi niêu xoong chảo, phút chốc nguyện cả đời không rời mắt đi nơi khác.
“Tra ra thân phận nghi phạm là chúng ta có thể bắt tay điều tra kẻ đứng phía sau bọn họ.


Tớ ngược lại muốn xem xem, hắn ta rốt cuộc là người như thế nào.”
Tống Hi Thành cúi đầu thái đồ ăn trên thớt, những lời ấp ủ cả ngày nay lại hiện ra.
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn cơm, Tống Hi Thành chọc chọc cơm trong bát, cuối cùng vẫn lên tiếng.
“Tề Ninh…”
Tề Ninh dừng lại, nhưng không ngẩng đầu lên.
“Tớ đang suy nghĩ, đã ở đây quấy rầy cậu lâu như vậy…” Tống Hi Thành lần đầu tiên phát hiện nói một câu đầy đủ lại khó khăn đến như vậy, “Có lẽ tớ sẽ dọn ra ngoài ở.”
Tề Ninh để đũa xuống, vẻ mặt không nhìn ra vui buồn: “Cậu đi đâu ở đâu?”
“Vẫn chưa tìm được, nhưng tớ sẽ nhanh chóng sắp xếp.”
Tề Ninh đứng dậy trở về phòng: “Nếu vẫn chưa suy nghĩ xong thì cậu cũng không cần gấp, từ từ tìm đi.

Tớ ở đây, cậu đến khi nào cũng được.”
Cửa phòng khép lại, phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh.

Tống Hi Thành nhìn vị trí trước mặt gần như không động đến thức ăn, nắm chặc hai tay.
Cậu ấy thông minh như vậy, suy cho cùng vẫn cảm giác được!…
Hôm sau cuộc họp lại được tổ chức như thường lệ, Tề Ninh không giống ngày thường ngồi giữa mọi người, mà là đứng trước cửa phòng làm việc của mình.
“Đêm qua có tiến triển gì mới không?” Tề Ninh nhìn Lữ Thận Ngôn.
Lữ Thận Ngôn đứng lên báo cáo: “Là như thế này, chúng tôi điều tra camera giám sát, phát hiện trong đó có một người chuyển phát rất khả nghi.

Bọn tôi liên lạc với bưu cục, bọn họ sau khi kiểm tra lại thì ngày đó vốn không có hàng gửi đến khu chung cư đó.

Chúng tôi lại để bọn họ xem mặt nhân viên trong camera, bọn họ lại bảo là không hề có nhân viên như thế.”
“Nghi phạm có hai người, người còn lại đâu?” Tề Ninh tiếp tục hỏi.
Sắc mặt hắn u ám, Lữ Thận Ngôn thấp thỏm trả lời: “Bọn tôi nghi là người đàn ông mặc áo đen đến trước nhân viên đó khoảng nửa tiếng, có ghi chép khách ra vào của bảo vệ, chủ xí nghiệp mà người đàn ông đó nói đến thăm cũng phủ nhận, ngày xảy ra vụ án ông ta không hề gặp người này.”
“Chung cư sao có nhiều vấn đề vậy?” Phương Na Na mới vừa mua nhà nên rất quan tâm mức độ an ninh.
Lữ Thận Ngôn nhún vai: “Thì khai là đến thăm người quen mà, bảo vệ sau khi hỏi xong nếu như nói đúng địa chỉ tên người chủ nhà đó thì hơn phân nửa là sẽ cho vào rồi.”
Hà Mộ xen vào: “Về chuyện này, bọn tôi cảm thấy kẻ đứng phía sau kia mặc kệ là dùng biện pháp gì, phát tờ rơi cũng được, chuyển phát nhanh cũng được, nhưng nhất định là đã nắm giữ được một số thông tin cơ bản của khu chung cư này, thậm chí cả thông tin từng hộ gia đình.


Với cả, bọn tôi phát hiện nghi phạm ngụy trang thành nhân viên chuyển phát này đã từng đến đây hai lần để điều tra địa hình.”
“Nếu mọi người đã nắm chắc, vậy thì tất cả dùng tốc độ nhanh nhất để điều tra thân phận hai nghi phạm, sau đó chúng ta báo cáo lại với Tổng Cục điều thêm nhân lực để khống chế nghi phạm.

Lão Trương, tôi hôm nay phải đi họp, ở đây anh phụ trách.” Tề Ninh gật đầu chào mọi người, đi thẳng.
Hắn vừa đi, ánh mắt tất cả mọi người đều phóng lên trên người Tống Hi Thành.
Hà Mộ đại diện mọi người lên tiếng: “Xảy ra chuyện gì?”
Tống Hi Thành đang liên lạc với bên quản lý hộ khẩu: “Cái gì xảy ra chuyện gì?”
“Sếp hôm nay làm sao vậy? Như áp thấp nhiệt đới…”
“Anh không biết, cậu ấy không phải luôn như vậy sao?” Tống Hi Thành có chút cáu kỉnh âm ỉ, cảm thấy không thể hiểu nỗi mọi người, cho dù cậu ở cùng Tề Ninh, Tề Ninh cũng đâu có nghĩa vụ cái gì cũng khai báo với cậu!? Huống hồ cho dù cậu có biết, cậu có thể nói ra sao?
Phát hiện người anh em mình luôn chiếu cố lại là gay, loại kích thích này nhất thời khiến Tề Ninh không chấp nhận được, mà bản thân mình lại quá bận không thể lập tức đi tìm nhà ở, Tề Ninh thì dù ở trong cục cảnh sát hay ở nhà đều thấy mình.

Bất luận là một người đàn ông bình thường nào cũng sẽ cảm thấy khó chịu đúng không!?
Phương Na Na bọn họ nghi ngờ nhìn cậu, Hà Mộ đúng lúc hắng giọng: “Được rồi, tiếp tục thảo luận tình tiết vụ án đi!.


Trong cuộc họp mỗi quý ở cục cảnh sát, Tề Ninh ngồi bên cạnh Tôn Hoàn Sinh, suốt cuộc họp hắn không hề tập trung, lúc sau thì mặc kệ dùng điện thoại lên mạng lướt web.
“Nghe nói hôm nay chú tới tháng?” Khi đến phiên Thôi Bằng bắt đầu dài dòng lên tiếng, Tôn Hoàn Sinh nhiều chuyện mở miệng nói.
Tề Ninh nhíu mày: “Có ý gì?”
“Hôm nay tôi có gặp Tiểu Lữ tổ chú, cậu ta bảo chúng tôi phải cẩn thận, nói hôm nay tâm trạng chú không tốt, vậy nên tôi phỏng đoán, có thể bà dì mỗi tháng tới một lần của cậu lại đến…” Hắn đột nhiên xoay người, né được cú đạp người của Tề Ninh.
“Lữ Thận Ngôn xem ra không muốn sống nữa…” Giọng Tề Ninh âm trầm, mà Lữ Thận Ngôn đang ở phòng làm việc không hiểu sao lại rùng mình.
“Ừm, vậy tại sao cậu không theo dõi vụ án kia?” Tôn Hoàn Sinh biết Tề Ninh là người một chuyện chỉ có thể đem ra đùa một lần, liền quay lại chủ đề chính, “Cảm thấy quá đơn giản?”
Tề Ninh lắc đầu: “Vấn đề không phải là vụ án, mà là tôi có hứng thú với kẻ ‘đứng sau màn’ hơn, đây cũng là dịp trui rèn đội ngũ trẻ, quan trọng hơn — là vấn đề của chính tôi.”
Tề Ninh hiếm khi thẳng thắn làm cho Tôn Hoàn Sinh có chút kinh ngạc: “Có thể ảnh hưởng đến việc cậu phá án… Tôi thật sự không nghĩ ra.”
“Anh ở hiện trường có phát hiện dấu vết nghi phạm để lại hay không?”
Tôn Hoàn Sinh nhớ lại: “Rất thông minh, hung thủ không chỉ không để lại vân tay, thậm chí ngay cả công cụ gây án cũng là thứ vơ được ngay tại hiện trường, coi như chuyên nghiệp.”
Tề Ninh nghiền ngẫm: “Coi như? Chứng tỏ bọn họ vẫn để lại nhược điểm trước mắt sếp Tôn!?”

“Đương nhiên.” Tôn Hoàn Sinh tự phụ vươn ba ngón tay, “Bọn họ để lại ba chứng cứ.”
“Thứ nhất, là dấu chân, từ cách vội vã đến độ sâu của vết, size giày 42 kia rất có thể là một người béo, size 40 nhỏ hơn có thể là chân vòng kiềng.

Thứ hai, một sợi vải, rất có thể là hung thủ để lại.”
Tề Ninh hừ nhẹ: “Chúng tôi có camera giám sát, đã biết hình dáng đặc thù của bọn họ.

Anh đem dấu chân và sợi vải để lại là được, bắt được đám người đó rồi có thể xem là bằng chứng.”
Tôn Hoàn Sinh ra vẻ bí mật: “Đừng gấp, hai thứ vừa rồi chỉ là thả con tép bắt con tôm, phát hiện thứ 3 quan trọng hơn, chỉ cần mấy cậu bạn nhỏ của cậu phát hiện được điểm then chốt.”
“Tôn Hoàn Sinh…” Tề Ninh nghiến răng nghiến lợi, “Anh có nghĩ tới nếu như bọn họ không phát hiện, làm trễ nãi việc điều tra phá án, không chỉ không có cách sớm bắt được hung thủ, mà còn có thể để kẻ đứng sau màn tiếp tục nhởn nhơ trước pháp luật?”
“Không phải cậu rất tín nhiệm bọn họ sao? Mới nãy cậu còn bảo để cho bọn họ rèn luyện.” Tôn Hoàn Sinh làm mặt vô tội.
Tề Ninh nhắm mắt lại, không nhìn gương mặt đáng ghét kia nữa: “Nếu bọn họ không phát hiện được, trở về tôi lóc da bọn họ.”
“Nỡ sao?” Tôn Hoàn Sinh gỡ mắt kính, lau nhè nhẹ.
“Có gì mà không nỡ…”
Trong tổ trọng án, bọn họ đang nghiên cứu vật chứng.
Bành Cương phàn nàn: “Mấy cái vật chứng này, dấu chân sợi vải chỉ có thể xem là bằng chứng, còn nếu là đầu mối thì thật sự không giúp được gì nhiều.”
Lữ Thận Ngôn vẫn cố gắng kiểm tra sợi vải kia, cuối cùng tuyệt vọng: “Được rồi, tôi cảm thấy đây chỉ là sợi vải thông thường.”
Hà Mộ vẫn như cũ ngoáy lỗ tai: “Tôi nói chứ hay là chúng ta đem đoạn camera đó phát toàn quốc, làm cuộc truy nã lớn đi!? Hoặc là chúng ta trực tiếp đem hồ sơ cho Sếp, nói ổng tính đi.”
“Có chút tiền đồ đi, Sếp đã nói là muốn chúng ta rèn luyện, luôn dựa vào Sếp, thì cả đời này chúng ta cũng không dứt được sữa!” Lữ Thận Ngôn trực tiếp đem văn kiện ném lên mặt Hà Mộ.
Lúc bọn họ cãi nhau ầm ĩ, Tống Hi Thành đột nhiên lên tiếng: “Tôi cảm thấy sếp Tôn như đang chơi chúng ta!… Nội dung quan trọng như thế này mà lại đi viết ở phần phụ lục, còn dùng nhỏ size chữ nhỏ như vậy.”
“Cái gì?”
“Từ tro thuốc lá ở gạt tàn và phần thừa điếu thuốc, trải qua giám định đã xác định được đây là thuốc lá được sản xuất tại nhà máy thuốc lá L thành phố Y..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.