Thiên Môn

Chương 47: Phía Sau Màn





☆ Chương 07
Ngày hôm sau Tống Hi Thành đem vành mắt đen đến tập họp, cũng không ngờ sẽ gặp các cảnh sát ở thành phố Y đến phối hợp.
“Ừm, Trần Quảng và mẹ già ở Hợp Trụ, lúc chúng ta bắt người phải chú ý, ngàn lần không được làm kinh động dân chúng bình thường.

Hơn nữa nghi phạm này liên quan đến vụ án liên hoàn, tôi hi vọng lần hành động này mọi người đừng tiết lộ ra ngoài.” Hà Mộ khẽ nói với cảnh sát bản địa.
Tống Hi Thành quan sát cảnh vật xung quanh, thấy ánh mắt thăm dò của Lữ Thận Ngôn, không khỏi nhíu mày: “Làm sao vậy?”
“Tiểu Tống, sắc mặt cậu tệ quá, tối qua ngủ không ngon sao?” Lữ Thận Ngôn suy nghĩ.
Tống Hi Thành cười cười: “Ừ, có thể là do lạ giường hoặc không thích ứng được khí hậu.” Mùa đông miền Bắc Trung Quốc lạnh đến đáng sợ, há miệng có thể thấy khói trắng, cảm giác không khí chỉ trong chớp mắt là có thể đóng băng.
Lữ Thận Ngôn xoa xoa mũi mình: “Cũng đúng, mà nói chứ chúng ta còn phải đứng ở đây bao lâu, tôi cảm giác mũi sắp bị đông rớt luôn rồi.”.

truyện đam mỹ
Tống Hi Thành nhìn về phía Hà Mộ đang sắp xếp: “Tôi đoán cũng sắp xong rồi, trên người Trần Quảng không có súng, việc bắt người cũng sẽ không phức tạp.”

“Sáng hôm nay…” Lữ Thận Ngôn do dự một chút, “Sáng nay Sếp gọi điện tới, kêu chúng ta ở lại thành phố Y, thông qua internet nắm tình hình kẻ đứng sau, sau đó tranh thủ lúc hắn chia chác bắt lại.”
Trong lòng Tống Hi Thành đau nhói, thì ra bọn họ đã đến tình trạng này, ngay cả điện thoại cho nhau cũng không thể…
Lữ Thận Ngôn tiếp tục truyền đạt chỉ thị của lãnh đạo: “Có thể hai ngày nữa Sếp sẽ dẫn cảnh sát kỹ thuật tới, dù sao tội phạm có dính tới công nghệ, chỉ dựa vào mấy người chúng ta khẳng định không được.”
“Ừ.” Tống Hi Thành gật đầu, “Có thể phá án sớm là tốt nhất.”
Khi bọn họ xông lên lầu bắt Trần Quảng, hắn đang bón đồ ăn cho người mẹ bị bại liệt trên giường, người đàn ông cao to không một chút phản kháng, rất bình tĩnh thỉnh cầu: “Có thể chờ một lát không? Tôi đút thức ăn xong rồi giặt quân áo.”
Hà Mộ rất dứt khoát: “Có thể, 10 phút.

Tiểu Tống, anh ở đây.”
Căn nhà như được để lại từ thập niên 80, hầu như không có ánh sáng hay cửa thông gió.

Trần Quảng quỳ trên mặt đất, từng muỗng từng muỗng bón mẹ hắn ăn, là một món ăn rất bình thường nhưng được phối hợp đủ dinh dưỡng.
Tống Hi Thành lạnh nhạt nhìn Trần Quảng bón xong, từ trong tủ lấy ra một cái túi nhỏ, thu dọn vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày, lại cúi đầu dặn dò gì đó với mẹ mình.
“Đi thôi, cảnh quan.” Trần Quảng vẫn cười được, nhưng giống như trút được gánh nặng.
Tống Hi Thành gật đầu, còng tay hắn.
Xuất phát từ nguyên nhân bảo mật, bọn họ không có mở còi cảnh sát, một nhóm người lặng lẽ trở về đồn cảnh sát thành phố Y.
“Sếp, bắt được người rồi, xin yêu cầu chỉ thị tiếp theo.” Không biết bắt đầu từ khi nào, Hà Mộ bắt đầu trở thành người liên lạc với Tề Ninh.
Tề Ninh ở trong điện thoại nói gì đó, thanh âm rất nhỏ, Tống Hi Thành chỉ có thể mơ hồ nghe được vài chữ.
“Địa chỉ IP, thẩm vấn, xử lý khoan hồng, thủ phạm chính…”
Hà Mộ gật đầu: “Biết rồi, vậy Sếp cảm thấy ai thích hợp chịu trách nhiệm thẩm vấn?” Cúp điện thoại, Hà Mộ cười cười: “Tiểu Tống, anh chủ thẩm, em phó thẩm, Thận Ngôn ghi chép.”
“Hả?” Tống Hi Thành ít khi phụ trách thẩm vấn, lắc đầu liên tục, “Hay là thôi đi, vụ án này tuy anh vẫn theo, nhưng vẫn không rõ từng chi tiết lắm, bằng không để Thận Ngôn phó thẩm, anh ghi chép!?”
Hà Mộ khoác vai cậu nói: “Nếu Sếp để anh chủ thẩm, vậy anh cứ thử xem, đừng phụ kỳ vọng của người ta chứ, hửm?” Cảm giác Tống Hi Thành có hơi ru lên chống cự, hắn cười híp mắt thu tay lại, “Tình tiết vụ án khẩn cấp, thời gian càng kéo dài, sợ rằng kẻ chủ mưu sẽ cảnh giác, việc này không nên chậm trễ, chúng ta bắt đầu luôn đi.”
Trong phòng thẩm vấn, Trần Quảng mặt vô cảm ngồi nhìn móng tay mình.
“Danh tính.” Giọng Tống Hi Thành lạnh lùng.
“Trần Quảng.”
“Tuổi tác.”

” 19.”
Tống Hi Thành có chút kinh ngạc nhìn hắn, rất khó tưởng tượng một người đàn ông cao to như khúc gỗ này vậy mà chỉ mới thành niên, nói hắn 30 tuổi không chừng cũng có người tin.
“Nghề nghiệp.


“Tự do.”
“Đối với thảm án xảy ra ở thành phố B, có ấn tượng gì không?” Có thể do vừa rồi thấy một màn tình thân, Tống Hi Thành khó có ác cảm nhiều với Trần Quảng, quyết định đi thẳng vào vấn đề.
Biểu cảm Trần Quảng cứng đờ, ngay cả hai bên má cũng biến dạng, cuối cùng gật đầu mạnh.
“Là tôi làm.”
Tốt, xem ra rất thuận lợi.

Tống Hi Thành thừa thắng xông lên: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.

Cậu nghĩ biểu hiện tốt sẽ được khoan hồng sao?”
Trần Quảng cười thê lương: “Giết người đền mạng, đạo lý hiển nhiên, làm gì có khả năng sẽ được khoan hồng?”
Tống Hi Thành và Hà Mộ liếc nhau, đều cảm thấy dường như không làm chủ được.
“Làm sao bây giờ?”
Hà Mộ nháy nháy mắt: “Nếu không…… Anh gọi điện thoại xin phép Sếp xem?”
“Hả? Hay là em gọi đi?” Tống Hi Thành theo bản năng từ chối.
Hà Mộ duỗi người một cái: “Anh là chủ thẩm, liên hệ với cấp trên là trách nhiệm của anh nha!? Tiểu Tống, đôi khi trốn tránh trách nhiệm không phải là một thói quen tốt.”
Tống Hi Thành thấy hắn có ẩn ý riêng, cười khổ: “Anh biết… Quá thông minh sẽ tổn thọ đó, Hà Mộ!”
Lại nói cũng rất lâu rồi cậu không nghe giọng Tề Ninh, Tống Hi Thành chậm rãi lấy điện thoại ra, tay lại bị Hà Mộ ngăn lại.
“Dùng của em đi, có đăng ký gói cước.”
Tống Hi Thành nghi ngờ nhìn hắn, nhưng vẫn bấm số gọi Tề Ninh.
Bên kia nhận rất nhanh: “Hà Mộ, tiến triển sao rồi?”

Giọng hắn có chút khàn khàn, xem ra không nghỉ ngơi tốt, hoặc là uống quá nhiều cafe.
Tống Hi Thành cố gắng tập trung: “Là tớ, Tống Hi Thành.”
Tề Ninh trầm mặc, Tống Hi Thành không thể làm gì khác hơn là chủ động hỏi: “Bọn tớ đang thẩm tra Trần Quảng, nếu như hắn cung cấp cho chúng ta  thông tin nghi phạm khác, còn có tình hình kẻ đứng sau, hắn có được khoan hồng không?”
“Có xử nhẹ cũng sẽ chết, dù sao cũng là cố ý giết người.” Tề Ninh không chút nghĩ ngợi.
“Nếu như động cơ gây án đáng khoan dung?”
“Vậy phải xem manh mối hắn cung cấp có ích đến mức nào, nhưng thường các trường hợp này không phải tử hình lập tức thì cũng là chết chậm.”
Mặc dù biết Tề Ninh không nhìn thấy, nhưng Tống Hi Thành vẫn miễn cưỡng nhếch môi: “Được, tớ biết rồi.

Bye bye.”
Đặt điện thoại xuống, Tống Hi Thành nhìn ánh mắt Trần Quảng nói: “Nhà cậu còn có mẹ bệnh nặng, cuộc sống đối với cậu mà nói chẳng lẽ không đáng quý sao? Cậu có nghĩ tới, nếu như cậu chết trẻ, mẹ cậu phải làm sao bây giờ?”
Trần Quảng đem mặt chôn vào tay, quả nhiên phòng tuyến tâm lý đang từ từ sụp đổ.
“Nếu như cậu cung cấp cho chúng tôi manh mối có giá trị, thì xem như có lập công, rất có thể tòa án sẽ phán quyết nhẹ, tình huống tốt nhất là kéo dài thời gian tử hình, nhưng nếu cậu biểu hiện tốt ở trong ngục, biết đâu sẽ thay đổi thời hạn, thành 20 năm hay vài chục năm.

Cậu chỉ có 19 tuổi, cuộc sống còn rất dài.”
“Huống hồ…” Tống Hi Thành đột nhiên nghiêm túc lại, khẩu khí lạnh lùng, “Mẹ cậu và nạn nhân tuổi không chênh lệch bao nhiêu đúng không!? Cậu có nghĩ tới, bà ấy có thể cũng có con trai, mà vì con trai mình nên dù đã lớn tuổi vẫn phải làm việc, nhưng chỉ vì cậu tham lam mà giết mất một mạng người cũng  như hủy đi một gia đình, chẳng lẽ không phải sao? Còn có đứa bé kia, chỉ có 8 tháng, không biết nói cũng càng không thể chỉ mặt nhận ra hai người, tại sao hai người phải giết nó? Ba mẹ nó đến tận bây giờ còn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý, vì thái độ tiêu cực hiện tại của cậu, sẽ để cho một hung thủ khác và chủ mưu ung dung ngoài vòng pháp luật, người chết và người sống, nạn nhân còn có mẹ của mình, cậu xứng đáng với ai?”
Trần Quảng im lặng một lúc, cuối cùng ngẩng đầu: “Tôi khai, xin đồng chí cảnh sát giao manh mối tôi lập công cho toà án và viện kiểm sát, dù vẫn xử tử hình, tôi cũng nhận.”
Tống Hi Thành và Hà Mộ liếc nhìn nhau, Hà Mộ tiếp tục hỏi: “Cậu biết tên nghi phạm còn lại không?”
Trần Quảng lắc đầu: “Quy tắc là để tránh phiền phức, cũng như đề phòng bán đứng nhau, chúng tôi không được biết tên của đối phương.”
“Quy tắc này là ai lập?”
Trần Quảng rụt lại: “Người hùng trở về.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.