Thiên Môn

Chương 9: Trầm Giang





Dựa theo chỉ thị của Tề Ninh, mọi người tập trung vào mục tiêu cuối cùng là người đàn ông trung niên tên Vương Triết, người này từng thuê phòng ở khu đất lành ngoài Tứ Hoàn vào tháng 6 năm trước, theo phản ứng của người dân xung quanh và văn phòng cho thuê bất động sản, thì đúng là có một cô gái họ Tôn sống cùng hắn.
Sau khi chứng thực lại lần nữa, cấp trên đã phê chuẩn để trình lên Viện Kiểm Sát lấy lệnh bắt người, Tề Ninh lập tức ra chỉ thị bắt giữ Vương Triết.
Không cần mở còi xe, xe cảnh sát chạy thẳng vào nơi ở của Vương Triết.
Tống Hi Thành ngẩng đầu nhìn khu nhà ở có phần cổ xưa, đột nhiên nhớ đến mảnh đất xa xỉ cách đây mấy chục cây số của cả hai.

Tề Ninh vỗ vai cậu, ra dấu ngẩng đầu nhìn lên ban công.
Mọi người trang bị súng rồi nấp ở hai cửa đề phòng bất trắc.

Đợi khi Tề Ninh gật đầu ra dấu, Hà Mộ mới chỉnh lại nét mặt vui vẻ gõ cửa: “Xin chào, đây là dịch vụ chuyển phát Thuận Phong, ở đây có chuyển phát nhanh của anh.”
Mở cửa là một phụ nữ trung niên trên 30 tuổi, mặt vàng sạm tóc tai lôi thôi lếch thếch, vẻ mặt có hơi mất kiên nhẫn hỏi: “Cần ký tên không?”
Hà Mộ giả vờ do dự: “Là thế này, vì đây là chuyển phát siêu tốc nên cần chính người đề xuất là anh Vương Triết, Vương tiên sinh ký nhận.

Xin hỏi phu nhân có thể gọi anh ấy ra giúp tôi không?”
“Phiền quá, chờ chút.” Dứt lời, người phụ nữ hùng hổ đi vào.

Không lâu sau có một người đàn ông đeo tạp dề vội vàng chạy ra:“Thật ngại quá, khiến chờ đợi lâu.”
Nhóm Tống Hi Thành đứng bên cạnh nhìn thấy rất rõ, người này đúng là Vương Triết.
Vương Triết nhận hàng chuyển phát xong, lúc chuẩn bị ký tên thì tay bị còng số 8 khóa chặt, Tề Ninh từ xa bước đến: “Con gái anh có nhà không?”
Vương Triết tuy có hơi ngơ ngác, nhưng vẫn gật đầu.
“Anh hẳn là biết vì sao chúng tôi đến tìm anh? Nếu không muốn kích động người thì mời phối hợp với chúng tôi, thái độ nhận tội của anh cũng sẽ có tác dụng khi tòa án xem xét về hình phạt.”
Cắn môi, Vương Triết quay đầu vào hô to: “Chuyển phát này có vấn đề, anh phải về công ty ngay.

Hôm nay anh không ăn chiều, mọi người ăn trước đi.”
Nghe tiếng đáp của vợ vọng lại, Vương Triết đã bình tĩnh hơn, thấp giọng nói: “Dẫn đường đi.”
Trên đường về Cục cảnh sát, gã im lặng suốt cả đoạn đường, nếu không phải hai tay vẫn khẽ run thì chẳng khác gì người máy.
Đội hình thẩm vấn đổi thành Tề Ninh chủ thẩm, Tống Hi Thành và lão Trương phó thẩm, ghi chép Bành Cương.
“Anh có quen Tôn Tiểu Lan không?” Lão Trương trực tiếp hỏi.
Vương Triết cúi đầu không nói, xem ra đã chuẩn bị tốt kiểu chống cự tiêu cực.
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ thêm tội.

Nếu cậu thành thật khai báo, thái độ nhận tội tốt sẽ có cơ hội giảm hình phạt.

Nên cậu đừng cứng đầu như thế!” Lão Trương sinh vào những năm 60 nên cách nói chuyện hay mang theo cảm xúc cá nhân.
Vương Triết vẫn im thin thít, người như vậy bọn họ đã gặp rất nhiều, bởi vì phạm phải tử tội còn không đi tự thú, nên dù thái độ nhận tội tốt thế nào cũng khó thoát khỏi tội chết.

Muốn để bọn họ mở miệng thì không nên nói đạo lý làm gì, cũng không cần phải đề ra giao dịch gì, mà chỉ cần nói ra chân tướng sự thật.
Tề Ninh nói: “Thi thể nạn nhân được vớt lên từ tháng trước, trước khi chết đã mang thai 9 tháng.” Hắn quan sát biểu cảm Vương Triết, mỉm cười nói, “Là con trai.”
Vương Triết đột nhiên ngẩng đầu, nét mặt gã phức tạp, vừa có chút hối hận lại vừa có chút tiếc nuối.
Tề Ninh đưa mắt nhìn Tống Hi Thành, Tống Hi Thành hiểu ý, bắt đầu nhã nhặn nói: “Chuyện là có một cô gái tên Tôn Tiểu Lan, trước khi chết từng sống ở phòng 302 khu đất lành Tứ Hoàn, theo điều tra của chúng tôi, căn nhà đó là do anh thuê.

Hơn nữa theo lời hàng xóm xác nhận anh thường ra vào căn nhà đó, thậm chí từng ở chung với Tôn Tiểu Lan.

Tôi nghĩ, anh hẳn là có thể cung cấp thông tin của nạn nhân cho chúng tôi nhỉ?”

Vương Triết ngập ngừng: “Tôi không biết, tôi không quen cô ta.”
“Nếu anh thật sự không biết gì, vậy chúng tôi chỉ có thể đi hỏi vợ anh.” Tống Hi Thành giả vờ đứng dậy.
Vương Triết phản ứng mạnh bật dậy, gân xanh trên trán như muốn nổ tung, cuối cùng gã suy sụp ngồi phịch lại ghế: “Không cần phiền phức như vậy, tôi khai, tôi khai.”
“Tôn Tiểu Lan… Tiểu Lan là một công nhân.

Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là ở Túy Sinh Mộng Tử, cô ấy còn trẻ tuổi như vậy, có sức sống như thế.” Nhìn gã đang chìm vào hồi ức xa xăm với ánh mắt hoài niệm, Tống Hi Thành cảm thấy ghê tởm không thôi, người đàn ông ngồi đối diện cậu, lương không quá cao nhưng công việc ổn định, dù cuộc sống không mấy thoải mái nhưng gia đình hòa thuận.

Mặc tây trang đeo caravat, lại ra vào nơi giải trí phi pháp, không giàu có mà lại thích bao nuôi tình nhân, người như vậy có khác gì cầm thú đội lớp người?
Vương Triết đút tay vào tú lấy ra chiếc bật lửa rồi ngẩng đầu nhìn Tề Ninh, ánh mắt sợ hãi cực độ: “Có thuốc không?”
Chỉ có lão Trương hút thuốc nên ném cho gã một điếu, gã khó khăn nhận lấy, tay run rẩy rất lâu sau mới bật được lửa.
“Chúng tôi thường xuyên qua lại rồi yêu nhau.

Tôi không biết cô ấy có yêu tôi không, nhưng tôi cảm thấy mình rất yêu cô ấy.

Cô ấy muốn cái gì tôi đều cho cô ấy, tiền, quần áo giầy dép rồi đồ trang điểm đảm bảo không dưới 50 nghìn tệ, vợ tôi hỏi thì tôi nói bảo đem đi đầu tư cổ phiếu.

Cuối cùng có một ngày cô ấy nói với tôi, cô ấy không muốn nằm bán tiếng cười nữa, tim cô ấy chỉ có một mình tôi.” Gã cười lạnh, “Lời nói của đàn bà ai biết là thật hay giả? Từ đó về sau, cô ta bắt đầu được voi đòi tiên…”
Có lẽ chuyện tình thương tâm của gã chẳng có sức mê hoặc người khác, lão Trương sốt ruột hối thúc: “Cho nên cậu và nạn nhân nảy sinh mâu thuẫn không thể hòa giải, cuối cùng khiến cậu nổi ý giết người?”
Vương Triết rít mạnh điếu thuốc một hơi: “Mâu thuẫn không thể hòa giải? Cảnh sát học môn chính trị cũng được quá nhỉ, cô ta là một con đàn bà đáng sợ.

Biết tôi không có tiền nhưng vẫn ép tôi ly hôn, lúc trước cô ta từng mang thai, may mà tôi phát hiện sớm bắt cô ta phá đi.”
Tống Hi Thành kiềm chế cơn giận: “Anh đang khai báo thêm tội của mình à.”
“Lần thứ hai cô ta mang thai cũng là việc ngoài dự tính của tôi, vì lần nào tôi cũng dùng bao tốt.

Nên tôi cảm thấy lần này chắc chắn là do cô ta động tay động chân.

Giống như lần đầu tiên, tôi tiếp tục yêu cầu cô ta phá thai nhưng cô ta cầu xin tôi, bảo lần nạo thai trước đó đã ảnh hưởng tới cơ thể, bác sĩ nói nếu nạo thai lần nữa thì sau sẽ bao giờ mang thai được nữa, cô ta nói rất muốn có một đứa con của chúng tôi.”
Hút thuốc xong, gã bóp đầu thuốc rồi cúi đầu nhìn ngón tay mình: “Tôi bị thuyết phục, tôi nói với vợ là mình phải đi công tác nên mỗi tuần chỉ về nhà một lần.


Đồng nghiệp bao che làm chứng giúp tôi, sau đó tôi tìm thuê một căn nhà ở chung với cô ấy.

Sau đó tôi mới cảm nhận được, thỉnh thoảng gặp nhau vẫn tốt hơn.

Vì con người một khi sinh hoạt với nhau lâu ngày, làm nũng đáng yêu sẽ dần biến thành cố tình gây sự, vui vẻ thẳng thắng biến thành thô lỗ thấp kém.

Bụng của cô ta càng lúc càng to thì tâm trạng của tôi càng lúc càng trượt dốc.

Lúc cô ta mở miệng đòi tiền học phí cho em trai, tiền sửa nhà cho gia đình ở quê, tôi cuối cùng cũng chịu hết nổi nên rời đó trở về nhà, chỉ thỉnh thoảng mới đến gặp cô ta.”
“Mời nói cho chúng tôi biết quá trình anh gây án với Tôn Tiểu Lan.” Tề Ninh không quan tâm đến đời tư của gã.
Mắt Vương Triết đỏ lên, bắt đầu rùng mình: “Cô ta gọi điện nói với tôi là có vẻ sắp sinh rồi.

Lúc đó toàn thân tôi đờ đẫn, không ngờ ngày này đã đến.

Nhưng sau khi sợ hãi thì tôi tỉnh táo lại, không thể để chuyện này xảy ra, tôi chỉ là một nhân viên bán bảo hiểm, sao có thể nuôi sống cả hai gia đình, hai đứa trẻ? Hơn nữa nếu con gái tôi biết, nó sẽ nhìn tôi như thế nào? Cho nên tôi đi mua túi dệt và cưa điện, sau đó…”
“Siết chết cô ấy?” Giọng nói lạnh lẽo của Tống Hi Thành như viên đá rơi vào hồ nước tĩnh lặng.
Vương Triết chôn mặt vào hai tay, gần như khóc không thành tiếng: “Tôi dùng gối đầu đè cô ta chết ngộp, vậy mà cô ta lại nhìn tôi, cứ nhìn tôi, lúc tắt thở vẫn không chịu nhắm mắt lại… Tôi sợ hãi quá độ, tôi sợ có người phát hiện thi thể, tôi biết cảnh sát sẽ có cách điều tra ra tôi. ‘Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng’, lúc đó không hiểu sao tôi lại có can đảm… phân thây cô ấy, đầu và tứ chi dễ bị người ta phát hiện thân phận nhất nên tôi đem hai phần đó…”
“Thế nào?” Tống Hi Thành truy hỏi.
“Tôi đem chúng…” Vương Triết chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười, chỉ là nụ cười mỏi mệt nhưng cũng khiến người ta thấy rợn người, “Tôi đem đầu và tứ chi chôn xuống đất, phía trên thì trồng rau.

Cơ thể thì buộc vào tảng đá, ném xuống sông.”
.:..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.