[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Thiên Mục Cùng

Quyển 2 - Chương 1: Tiết tử



Thảo nguyên túng tính tuần Ô Tôn

Băng tuyết sơ dung lâm u yến

(Thảo nguyên phóng túng thuần Ô Tôn

Băng tuyết gặp mặt tại U Yến)

Địa danh U Yến, mặt tây có Thái Hành, lưng dựa Yến Sơn, phía đông giáp biển rộng, nam được Hoàng Hà bao quanh. Có thảo nguyên rộng lớn, như được trời ban, gia súc nhan nhản khắp nơi, từng đàn tụ họp như mây.

Nơi đây có dân tộc Bưu Hãn, người người cắt cỏ chăn ngựa nấu rượu sữa, săn bắn nuôi trồng tự cung tự cấp qua ngày.

Liêu Tống tuy có hiềm khích, nhưng đã cùng nhau lập hiệp ước hòa hảo, tộc dân cùng người Hán cũng không thật sự thủy hỏa bất dung, Yến Vân mười sáu châu này tuy có binh mã xung đột, nhưng chung quy vẫn là bình ổn, chưa động can qua.

===========================================================

Đang tiết xuân về hoa nở, trên thảo nguyên rộng lớn, phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy từng núi xa xa mờ ảo, không hề thấy tận cùng.

Trải qua mấy tháng thời tiết gió sương mưa tuyết, tuy rằng tuyết đã tan nhưng không khí vẫn còn lạnh lẽo, dân du mục trên thảo nguyên sớm đã không chờ được nữa, dẫn theo từng đàn gia súc lên đường trở về vùng đồng cỏ xanh nõn của quê hương.

Nơi đây đất đai phì nhiêu, đồng cỏ cùng nguồn nước đều sung túc, đúng là vùng đất để chăn nuôi, vì vậy nơi này không hề ít mã tràng (trang trại nuôi ngựa) chăn bắt nuôi dưỡng lương câu (ngựa tốt), chuyên cung cấp cho quân đội. Mà tại vùng Yến Vân này, có một mã tràng tên là “Mộc Luân”, chiếm cứ phần lớn thảo nguyên trung tâm, bao quanh ngàn khoảnh, phải biết, ở nơi vũ khí đao thương lúc nào cũng có thể xảy đến này lại lập được một mã tràng lớn như vậy, chắc chắn phải có chỗ bất phàm.

Xuân về cỏ non đâm chồi, cũng là lúc đàn ngựa hoang đi tìm kiếm thức ăn.

Sâu trong thảo nguyên, có thể nhìn thấy vài mã phu đang cưỡi ngựa bủa vây một đám dã tuấn (ngựa hoang). Con ngựa hoang đầu đàn phi thường nhạy bén, thật sự có linh tính, mấy lần trở mình tránh thoát bẫy rập của đám người, dẫn theo đàn ngựa chạy đá lung tung.

Đàn ngựa chạy rầm rập, có là người lão luyện trong nghề cũng không dám đứng trước chặn lại, chỉ đành cưỡi ngựa đuổi theo chờ thời cơ hành động.

Thật vất vả mới có cơ hội, đám người chớp lấy thời cơ quăng dây muốn khống chế liệt mã đầu đàn, nó ngay lập tức bốn chân phát động sức lực cực đại chạy như điên, suýt nữa đem đám ngựa đằng sau lôi ngã.

Tả xung hữu đột, căn bản là không thể khống chế.

Liệt mã nan thuần, nhưng thường cũng là hảo mã. Đám người càng nhất định không chịu buông tha, dây thừng trên cổ ngựa đã siết đến mức thấy máu, liệt mã kia cự nhiên vẫn như cũ không chịu khuất phục.

Đang giằng co, đột nhiên một đạo thanh ảnh xẹt qua, ở trước mắt nhóm mã phu nhoáng lên một cái, chỉ thấy một người thanh niên không biết từ lúc nào đã yên vị trên lưng liệt mã điên cuồng kia, chỉ nhẹ nhàng vung tay vài cái, cư nhiên đem toàn bộ đám thừng bắt ngựa tháo hết quăng ra xa.

Người thanh niên này mi thanh mục tú, anh khí bức người, hắn nhìn thấy trên cổ ngựa có vết máu, nhất thời nhíu mày, hừ nói: “Bạo điễn thiên vật.” (tàn hại vật trời.)

Thân ảnh mạnh mẽ trên lưng con ngựa đang kích động như điên vẫn ổn tọa như núi, vài tên nhìn thấy liền trợn mắt há hốc mồm, nếu thay bằng bọn họ, chỉ sợ đã sớm bị con ngựa kia hất xuống đất, rồi bị đạp đến xương sống gãy từng khúc, thế mà người thanh niên kia lại chỉ cần dùng một bàn tay nhẹ giữ lấy bờm ngựa dài rủ, ngồi trên lưng ngựa bóng loáng không hề yên cương, lại hoàn toàn không có vẻ gì là miễn cưỡng, ngược lại, bộ dáng cậu ta xem ra thật thích thú.

Cứ như vậy một trận giãy dụa tiếp tục, thanh niên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tây nam, thở dài một tiếng, tay trái đột ngột tóm lấy tai ngựa, quát lên một tiếng: “Yên lặng cho ta!”

Liệt mã kia lại ngay lập tức phục tùng, không dám loạn động, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, mặc người thanh niên bừa bãi vuốt ve.

Quy củ trên thảo nguyên, con ngựa hoang vô chủ, ai có bản lĩnh thu phục thì là của người đó. Nhưng mà con ngựa đầu đàn này chính là giống Ô Tôn, được Hán Võ Đại Đế ngự ban tên này, thật sự là ngựa tốt hiếm có, mấy tên mã phu đã hơn mười ngày nay vây đuổi mới có thể dồn nó đến đường cùng, đương nhiên không hề cam lòng, đều quay đầu nhìn về phía núi xa xa.

Một lát sau, quả nhiên có một người cưỡi ngựa vội vàng ruổi xuống từ trên sườn núi, so với thanh niên kia, người này tuy ăn mặc như người hầu, nhưng lại cực kì ngăn nắp, cưỡi cũng là lương câu hiếm có. Người mới tới vội vàng hành lễ với thanh niên: “Tiểu nhân tên là Lưu Vĩnh, kính chào công tử! Chủ nhân ta là Uất Trì Lăng, tràng chủ của Mộc Luân mã tràng, nhân gặp công tử thần tuấn uy vũ, thu phục được con Ô Tôn này, chủ nhân có tâm muốn cùng công tử kết giao, không biết công tử có nể mặt mũi, theo tiểu nhân đi một chuyến không?”

Hắn ăn nói tuy rất lễ phép, nhưng dù sao chủ nhân cũng là tràng chủ mã tràng lớn nhất U Yến, thái độ cũng vẫn là cao ngạo hơn người khác vài phần. Trong lòng nghĩ, chỉ cần là người sống trên đất này chắc chắn đều biết đại danh Uất Trì Lăng, chỉ mong được ưu ái, lại càng không dám không nể mặt.

Thế nhưng cố tình người thanh niên kia vẫn hoàn toàn coi thường, ngay cả liếc hắn một cái cũng không thèm, thẳng tắp hướng về nơi xa, nhìn không dời mắt.

Đợi một hồi lâu mà vẫn không được đáp lại, Lưu Vĩnh đã có chút không kiên nhẫn, đang muốn nói nữa, đột nhiên lại thấy thanh niên kia nhảy xuống ngựa, liều mạng hướng phía xa phất tay, giống như một đứa trẻ con thật vất vả mới chiếm được chỗ ngồi tốt đi xem xiếc, uy vũ thần vận hồi nãy hiện giờ đúng là hoàn toàn không thấy.

“Ly Lâu! Mau tới a!”

Được vị thanh niên kiêu căng anh tuấn này hưng phấn gọi đến như thế không biết tột cùng là người thế nào?

Mọi người không khỏi âm thầm đoán, chắc là một vị thiếu nữ mỹ mạo đi? Thế nhưng đến khi bóng người ở phía xa dần dần đến gần, tất cả không khỏi cảm thấy thực thất vọng.

Người tới là một nam tử đã cao lại còn gầy, thân thể thật sự thiên bạc, có điều thắt lưng hắn thật thẳng, đi mặc dù vội, vẫn từng bước hữu lực. Ngũ quan cũng coi như đoan chính, đáng tiếc nếu đem so sánh với thanh niên kia lại quá sức bình thường, nếu nói là đồng bạn của thanh niên kia, còn không bằng nói là người qua đường còn có cảm giác thích hợp hơn.

Thanh niên kia khi nhìn thấy nam tử hai mắt liền mở to tỏa sáng, hiển nhiên nam tử cao gầy này chính là người hắn đợi. Hắn thậm chí còn không chịu nổi đối phương bước đi quá chậm, buông ngựa chạy thẳng đến trước mặt, thần mã Ô Tôn cũng đã nhận thức chủ nhân, không cần dắt cũng tự động bước qua.

Thế mà nam nhân kia khuôn mặt vẫn không hề thay đổi, cũng không dừng lại cước bộ, tùy ý thanh niên chạy tới gần, rồi lại cứ thế bước qua, coi người kia như là không khí.

Hiện giờ xem ra, ngược lại, vị thanh niên này lại trở thành người qua đường, hắn nhất thời há miệng, bộ dáng có chút bị đả kích, nhưng rất nhanh đã lại đuổi theo, bước đến bên cạnh đối phương nhẹ giọng than thở: “Đã nhiều ngày như vậy, ngươi tức vẫn chưa đủ sao?” Thấy người kia vẫn không để ý tới, lại ủy khuất đến cực điểm nói lầm bầm, “Không muốn đáp mây bay cũng được, dù sao cũng phải có con ngựa đi? Ngựa này là ta mất rất nhiều công phu mới thu phục được...... Ngươi nhìn cũng không muốn nhìn một cái sao?”

Cũng không biết có phải là bị làm phiền đến không chịu nổi hay không, nam nhân cuối cùng cũng dừng bước, quay đầu, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng thanh niên kia, thật lâu sau, đối phương phun ra một câu: “Nếu muốn mạt tướng không tức giận cũng không khó.”

Thanh niên nghe xong vội vàng lắc đầu: “Không, không, không được! Chỉ cần ta lấy ra hồn tinh, ngươi chắc chắn sẽ vô ảnh chạy mất!”

Nam nhân khóe miệng vừa kéo, khuôn mặt có hơi vặn vẹo, gần như nhe răng nói: “Mạt tướng được Đế Quân hạ lệnh, tự nhiên sẽ đi theo bên cạnh Tinh Quân, không có ý định rời đi.”

Thanh niên kia hiển nhiên là không tin: “Việc kháng mệnh Đế Quân ta cũng làm không ít!”

“Ngươi ──” Nam nhân chán nản, xoay người bước đi.

Lưu Vĩnh vội vàng chặn đường, bản lĩnh sát ngôn quan sắc của hắn thật cũng không kém, chỉ cần nhìn thái độ giữa nam nhân cao gầy kia với thanh niên liền biết, chỉ cần dụ được nam tử kia, tự nhiên cũng có thể mời được người muốn mời, lại vội vàng tiến lên vái chào, nói lý do đến đây.

Vốn tưởng nam tử nhìn có vẻ bình thường vô hại này đại khái cũng là người dễ nói chuyện, thế nhưng vừa nghe hắn nói xong dứt lời, người đã nâng mắt nhìn về phía đồi núi, lạnh nhạt nói: “Ánh mắt chủ nhân nhà ngươi vẫn chằm chằm nhìn vào con ngựa Ô Tôn này, nếu đã muốn, sao không nói thẳng, việc gì phải quanh co lòng vòng?”

Người hầu kia nhất thời ngạc nhiên, hắn quay đầu nhìn về đồi núi đằng sau, nơi đó cách đây cũng khá xa, ước chừng cũng chỉ nhìn thấy bóng người mà thôi, làm sao có thể nhìn được đến phương hướng tầm mắt của chủ nhân?

Đang muốn quát đối phương nói bậy, lại không biết nên tiếp tục ứng đối thế nào, đột nhiên bụi bặm cuồn cuộn bốc lên, một người một ngựa từ đâu xuất hiện.

Đám mã phu cùng người hầu kia đều không khỏi giật mình, không ngờ chỉ một con Ô Tôn  nho nhỏ cự nhiên lại có thể khiến chủ nhân ra mặt.

Nam tử giục ngựa đến trước mặt bọn họ, ghìm cương dừng lại, người này tướng mạo ngay ngắn, ngũ quan thâm thúy, hai bên thái dương điểm vài sợi tóc bạc, tuy nhiên dáng người lại thực sự cường tráng, khí độ bất phàm. Chỉ thấy hắn vứt roi, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, nhìn thanh niên vẫn còn đang dây dưa, cất tiếng nói: “Hai vị là đi ngang qua nơi đây?”

Thanh niên liếc mắt nhìn hắn, cũng không trả lời, ngược lại, nam nhân cao gầy kia lại bất đắc dĩ thở dài, xoay người, đáp: “Thật sự là đi ngang qua.”

Chủ nhân mã tràng kia hào sảng cười, lại nói: “Ta tên là Uất Trì Lăng, hôm nay có vinh hạnh gặp được hai vị, muốn mời hai vị về nhà uống chén rượu, không biết có được không?”

Uất Trì Lăng tuy cũng là cự phú một vùng, nhưng hắn ngữ khí thành khẩn, thật không giống giả bộ.

Thanh niên tròng mắt vừa chuyển, cũng không biết nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì, bỗng nhiên đáp: “Như thế rất tốt!” Quay đầu nói với nam tử kia, “Trời cũng sắp tối rồi, Ly Lâu, chúng ta dù sao cũng phải có chỗ nào đặt chân chứ?”

Thấy nam tử kia vẫn không gật đầu, thanh niên tiếp tục ai nha ai nha kêu lên: “Đã nhiều ngày đều ngủ trên cỏ rồi, sống lưng cũng sắp bị đá cứa nứt rồi....”

“......” Cứng ngắc trên khuôn mặt nam tử có chút do dự, rất nhanh, liền gật đầu.

Uất Trì Lăng vui mừng, liền chắp tay hỏi: “Không biết hai vị cao tính đại danh là?”

Thanh niên tùy tiện gật gật đầu, sảng khoái trả lời: “Ta tên là Khai Dương. Hắn......”Trả lời có điểm do dự, nô bộc bên cạnh trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi ngươi không phải gọi hắn là “Ly Lâu” sao? Sớm đã nghe được rồi.

Lại nghe thấy thanh niên kia nói: “Hắn tên là Thiên Lý Nhãn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.