Khai Dương mở đôi to mắt, phát hiện trời đã sáng choang.
Hắn vặn vặn thắt lưng, thuận tay thu lại hỏa chướng bên ngoài, nguyên thần nhiều ít cũng có chút mệt mỏi, nhưng hắn càng vội vàng muốn biết đôi mắt Thiên Lý Nhãn rốt cuộc đã khôi phục được chưa. Vội vàng lăn qua, nâng Thiên Lý Nhãn dậy, kêu: “Ly Lâu, ngươi tỉnh, tỉnh!”
Không biết vì sao, con người ngày thường luôn mẫn tuệ sâu sắc hôm nay lại không lập tức đáp lại, đợi hắn hô vài lần, mới thấy người kia mở ra đôi mắt.
Đôi mắt hắn quả nhiên đã khôi phục lại thanh minh, Khai Dương nhịn không được hoan hô: “Thật tốt quá! Ly Lâu, ngươi nhìn thấy ta rồi đúng không?”
Nam nhân ngồi dậy, lộ ra ý cười, gật đầu nói: “Thấy được. Khai Dương, đã vất vả ngươi rồi.”
Tưởng tượng đến sự tình đủ loại hôm trước, Khai Dương không khỏi đỏ mặt, tuy nói chỉ là nguyên thần giao hợp, thế nhưng tình cảnh kịch liệt đến mức ấy cũng không khỏi khiến hắn ngượng ngùng. Hắn ồn ào vội nhảy xuống giường: “Ngươi biết vậy là tốt rồi!”
Thiên Lý Nhãn nhìn bộ dáng hoạt bát của hắn, biết lần này nguyên thần ly thể đối với hắn cũng không gì thương tổn đáng kể, lập tức liền yên lòng.
Khai Dương xuống giường đi giầy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ho khan vang lên từ phía sau, vội vàng quay đầu lại nhìn, thấy Thiên Lý Nhãn đang lấy tay che miệng ho khan liên tục.
“Xảy ra chuyện gì? Lại không thấy thoải mái sao?”Khai Dương lo lắng hỏi.
Thiên Lý Nhãn nói: “Yết hầu có hơi ngứa, chắc là đã nhiễm lạnh.”
Khai Dương lập tức nghĩ đến trước khi mình xuất nguyên thần đã có đắp cho hắn cái chăn, chắc hắn vội vàng quá cũng không đem góc chăn cẩn thận ghém kỹ xuống, Thiên Lý Nhãn vốn đã có thương tích trong người, đương nhiên không chịu nổi giá rét. Lập tức trong lòng liền áy náy không thôi, lại thấy sắc mặt người kia trắng bệch, vội vàng ấn hắn quay về trên giường, cẩn thận đắp hảo chăn, mới nói: “Ta đi làm cho người chút dược trà, ngươi cứ nằm đây, đừng nhúc nhích!”
Nói xong xoay người vội vàng lao ra khỏi phòng, đang muốn đóng cửa, lại nghe Thiên Lý Nhãn bên trong kêu to một tiếng: “Khai Dương!” Trong giọng nói dường như có chút gì đó không đành lòng.
Khai Dương chỉ nghĩ hắn luyến tiếc mình không ở bên cạnh, trong lòng lại càng cao hứng, cũng không nghĩ ngợi gì liền hỏi: “Có chuyện gì?”
Người bên trong bị cái bóng đen của đỉnh giường che kín, nhìn không thấy rõ biểu tình trên mặt, tựa hồ như đang do dự một lát mới nói: “Có thể ở trong dược trà cho thêm chút mứt táo không? Nó có tác dụng nhuận hầu......”
Khai Dương cười đáp ứng: “Hảo!”
“Mứt táo tơ vàng ở Thuần An nghe nói không tồi.”
“Nga! Được! Không thành vấn đề!” Nam nhân luôn chỉ thừa nhận mọi loại tình cảnh này đột nhiên lại đưa ra yêu cầu, này thật sự đáng quý, muốn nhờ hắn làm hộ một việc, Khai Dương làm sao lại không đáp ứng, “Ngươi chờ ta trở lại!”
Đóng lại cửa phòng, Khai Dương vội vàng đáp mây bay nhắm thẳng nhân gian bay tới.
Hắn lúc này chân trước vừa rời đi, bên trong phòng đột nhiên bạo khởi một trận ho khan kịch liệt, liên miên không dừng.....
□□□ tự □ từ □ tự □ ở □□□
Lúc này không phải mùa táo chín, Khai Dương đằng vân giá vũ rời khỏi Yêu Vực, vội vàng đi tới Thần An tại Hàng Châu, mứt táo tơ vàng hổ phách tốt nhất chợ đã sớm bị đám khách thương tinh mắt tranh cướp mua hết, Khai Dương đành phải đi tìm nông hộ mua lại, đáng tiếc, hỏi thăm đã thật nhiều nhà mà vẫn không có thu hoạch. Cuối cùng may mắn một nhà nông hộ thấy hắn y phục đẹp đẽ chỉnh tề, chắc là công tử của một gia đình phú hộ nào đó vì thích mứt táo mà tự mình chạy đến mua, mới hảo tâm đem mứt táo vốn dự trữ để nhà dùng bán lại cho hắn.
Khai Dương trong lòng mừng rỡ, cũng không hỏi giá tiền, vội vã vứt xuống một nén bạc lớn, xoay người liền đi.
Hắn vội vàng muốn chạy về ngao dược cho Thiên Lý Nhãn, lúc tỉnh dậy trời cũng không còn sớm, hơn nữa tìm mứt táo lại tốn nhiều thời gian như vậy cho dù hắn có ra roi thúc ngựa chạy đi, vẫn là lãng phí mất nửa ngày, tuy rằng bôn ba mệt nhọc, nhưng nhìn đến mứt táo trong lòng, mỗi quả đều mượt mà đầy đặn, ánh lên màu như hổ phách tơ vàng triền khỏa, nghĩ đến nếu Thiên Lý Nhãn nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất thích.
Ngây ngốc mà cười đáp xuống đụn mây nhảy vào Yêu Cung, vừa vặn gặp Thiên Tuyền cùng Ly Khế.
Yêu Đế Thiên Tuyền thấy hắn vội vàng từ đâu trở về liền hỏi: “Khai Dương, ngươi đi đâu về vậy?”
“Ta tới nhân gian mua ít mứt táo cho Thiên Lý Nhãn.” Lại nhớ ra Thiên Lý Nhãn bị phong hàn, liền nói với Thiên Tuyền, “Thiên Tuyền, Thiên Lý Nhãn không cẩn thận bị nhiễm lạnh, ngươi đi nhìn rồi khai thang thuốc, ta còn đi ngao!”
“Nhiễm lạnh?” Thiên Tuyền nhíu mày, “Thiên Lý Nhãn là thần tướng trên trời, làm sao có thể bị lạnh?”
“A?” Khai Dương kinh ngạc tại trận, hắn chỉ lo làm sao chiếu cố người cho tốt, lại quên mất Thiên Lý Nhãn cũng không phải thân thể thường nhân giống hắn, người kia là lấy chân thân hạ phàm, vậy làm sao có thể nói bệnh liền bệnh?!
Thế nhưng hắn, rõ ràng nói......
Khai Dương trong lòng rùng mình một cái, nhất thời xoay người chạy về Thiên Điện.
Thiên Tuyền cùng Ly Khế cũng liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.
Khai Dương mạnh đẩy ra cửa phòng, trên giường không có một bóng người, người từng an phận nằm bên trong hiển nhiên đã rời đi thật lâu.
“Ly Lâu? Ngươi ở đâu rồi?!”
Khai Dương đi vào trong phòng, cực kỳ hoang mang, rõ ràng đã bảo người kia chờ hắn trở về, làm sao giờ bóng dáng cũng không thấy rồi?!
Lúc này Ly Khế mới từ đằng sau bước vào trong phòng, mùi vị huyết tinh trong không khí tuy rằng mỏng manh vẫn kích thích khứu giác mẫn tuệ của hắn, hắn lướt qua người Khai Dương, đi đến trên giường, lật lên tấm chăn phủ bên trên, lộ ra một mảng máu lớn trên nền vải, nhìn thấy mà ghê người. Hắc Lang Yêu nhíu mày, khom người lấy tay chạm vào bề mặt huyết tinh, lại nâng lên mũi ngửi ngửi một chút, quay đầu nói với Thiên Tuyền: “Là máu của hắn. Bất quá đã lạnh rồi, đại khái chắc đã khoảng năm sáu canh giờ.”
“Lạch cạch......” một tiếng, mứt táo tơ vàng như hổ phách trân châu rơi đầy mặt đất, lăn đi tứ phương.
Khai Dương cũng bất chấp tất cả, trong lúc bối rối lại nhớ ra hồn tinh hắn lưu lại trên người Thiên Lý Nhãn, vội vàng sử dụng pháp thuật xác định vị trí. Chỉ cảm nhận được một tia phản ứng mỏng manh như sắp biến mất ở một nơi rất xa về phía nam, Khai Dương ngay cả một câu cũng không kịp dặn đã cuốn thân bay lên trời, vội vàng phóng về phía tây nam.
Thiên Tuyền cũng chưa đuổi theo, ngón tay vẽ niệm bí quyết, khoảng trống bên người đột nhiên xuất hiện một con đại diêu màu đỏ, giương cánh đuổi theo Khai Dương.
Rồi lại quay đầu nhìn về phía Ly Khế: “Chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ ra khỏi Yêu Vực.”
Lại nói đến Thiên Lý Nhãn, sau khi Khai Dương đi rồi, vẫn cường ngạnh tự nhẫn từng trận ho khan như muốn xé tan yết hầu, mỗi một lần ho như liên lụy đến thần kinh toàn thân, cảm giác đau đớn như thân thể bị xé toạc ra. Trước mắt một trận màu đen, cổ họng đột nhiên ngọt lịm, ngay cả phản ứng nhịn xuống cũng không kịp làm đã phun ra một giường máu tươi.
Không chỉ có thế, từ trong yết hầu, giống như dòng sông đã không còn đập chắn, một ngụm lại tiếp một ngụm nôn ra toàn máu đỏ lẫn đen.
Vất vả thật lâu mới dừng lại được, Thiên Lý Nhãn cố sức nâng người, xả chăn che dấu đám huyết tương nồng nặc vị tanh kia. Rồi mới bước xuống giường, thở dài một tiếng, cơ hồ mỗi một động tác đều như hao hết tất cả sức lực của hắn, hắn thậm chí còn không biết bản thân từ lúc nào đã mất đi tri giác.
Hắn chỉ biết rõ một điều, việc này không thể để Khai Dương biết, nếu không, hậu quả chỉ sợ không thể tưởng tượng nổi.
Hắn nâng nhìn bàn tay, ngón tay thon dài đã trở nên khô vàng nhăn lại, như lão thụ khô da, thế mà hắn cũng không có nửa phần kinh ngạc, kỳ thật bắt đầu từ ngày rời khỏi rừng trúc kia, thân thể cũng đã bắt đầu khô mục từ tận sâu bên trong, tuy rằng bên ngoài không thể nhìn ra, nhưng từng thời từng khắc vẫn mang đến cho hắn từng cơn thống khổ.
Đến hôm nay, có lẽ là do lực lượng Khai Dương rót vào quá mức cường đại, cũng có thể là đã đến lúc, ngay cả hình dáng bên ngoài cũng đã không còn duy trì được nữa.
Hắn biết, rốt cuộc hắn đã không còn chống đỡ nổi nữa. Hắn phải trở về, kẻ kia, kỳ thực vẫn đang một mực ôm cây đợi thỏ.
Thiên Lý Nhãn cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt lại, trong miệng niệm niệm vài từ, thân thể liền hiện lên kim quang mỏng manh, lại dần dần sáng lên mạnh mẽ, thân thể lại từ từ trong suốt, cuối cùng hoàn toàn biến mất vào khoảng không, bỏ lại chiếc giường vẫn còn vương lại độ ấm.
=================================================
Đêm qua hình như đã có một trận đại tuyết, trên đỉnh Thiên Phong một tầng tuyết sương thật dày, đến ngay cả cây đào cô độc kia trên thân cũng treo đầy bông tuyết, từng đóa từng đóa hồng đào đang nở phải chịu băng cực sở phong, lại vẫn kiên cường bám trụ trên cành, hoàn toàn tương phản với thân cây đã khô héo mục rữa, cảnh tượng cực kì khác thường.
Đột nhiên trên thân cây sáng lên một trận kim quang, gần như ngay sau đó, một người từ trong gốc cây dần dần hiện hình, gục xuống trên mặt đất, tuyết sương bay bay, bám lại trên mái tóc mà hắn cư nhiên ngay cả khí lực giơ tay giũ xuống cũng không có, chỉ có thể dần chìm xuống mặt đất phủ tuyết, lâm vào hôn mê.
Trên một tảng đá cách cây đào không xa, một người đang ngồi.
Một thân đạo bào sắc đỏ, kình phong trên đỉnh núi thế nhưng lại không thể làm lay động một góc ống y bào của hắn.
Tiếng động dưới gốc cây đằng sau cũng không thể khiến hắn quay đầu lại, người này chỉ không nhanh không chậm, như cũ nhìn dãy núi bên cạnh Thiên Phong, lại bỗng nhiên ngâm nga : “Một Đại Tông nho nhỏ, làm sao lại dám kiêu ngạo tự xưng « Đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn ». Đỗ Thiểu Lăng chẳng qua là tên ếch ngồi đáy giếng, nếu có duyên đi lên núi này, chắc chắn sẽ bị giết tại trận.” Nói xong, lại xoay người, nhìn nam nhân té ngã trên mặt đất vẫn không hề nhúc nhích kia mà nở nụ cười, “Thần tướng đã ở đây đợi vạn năm, không biết ở trên Thiên Phong này lại có cái gì đang nhìn vậy, Phi Lăng bất quá chỉ mới ngồi đây hơn một tháng, đã cảm thấy thực sự nhàm chán.”
Người này tướng mạo nho nhã, thần thái phi dương, thật sự là tên tiên gia đạo nhân, Việt Phi Lăng kia!
Hắn nhảy xuống khỏi nham thạch, thong thả bước đến bên cạnh nam nhân cao gầy nằm trên mặt đất, lại không hề động thủ giúp đỡ, chỉ tùy ý lướt nhìn qua, lại vượt qua nam nhân đi đến dưới cây đào, vươn tay sờ lên thụ thân thô ráp.
Thân cây khô mục, lớp vỏ bên ngoài gần như đã sắp tróc ra, xù xì đâm vào da tay mềm mại, lòng bàn tay Việt Phi Lăng hình như bị vỏ cây cào xước vài đường, ánh mắt liền nhíu lại, “Tê lạp ──” một tiếng, giật xuống một mảng lớn vỏ cây đã khô héo.
“Ách! ── Khụ khụ......” Nam nhân đang nằm úp sấp trên mặt tuyết lập tức rên lên một tiếng, tựa như chính hắn mới là người bị lột da, đau đến cả thân run rẩy, chỉ nghe hai tiếng ho khan vang lên, lại một trận máu tươi từ trong miệng hắn ào ra.
Đau đớn khiến người kia dần dần khôi phục thần trí, hắn giãy dụa chống người dậy, cố sức ngồi thẳng thắt lưng nhìn về phía Việt Phi Lăng.
Con ngươi đen như mực lúc này như phản chiếu cả thiên địa, hiển nhiên là đã khôi phục lại thị lực vốn có.
Việt Phi Lăng mặc dù vẫn là tươi cười, nhưng sắc mặt đã rõ ràng trầm xuống một bậc: “Xem ra, Vũ Khúc Tinh Quân đã vì thần tướng mà thực hiện phương pháp song tu kia. Phi Lăng thật phải chúc mừng thần tướng đã lấy lại được quang minh!”
Thiên Lý Nhãn kiệt quệ ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, sử dụng pháp thuật trở về bản thể lại biến ra nhân hình đã hoàn toàn hao hết sức lực vốn đã ít ỏi của hắn, thế nhưng vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi lại: “Việt đạo trưởng, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Chẳng lẽ thần tướng thật sự không biết sao? Khoảng thời gian một năm trong rừng trúc kia, Phi Lăng luôn hữu lễ đối đãi. Lại từng ám chỉ không ít lần, nhưng thần tướng đều như vô tình mà lảng tránh, ta vốn nghĩ thời gian có thể cảm động thiên nhân, lại không ngờ Vũ Khúc Tinh Quân vừa đến, thần tướng liền không hề lưu tình bỏ lại Phi Lăng mà đi. Rơi vào đường cùng, Phi Lăng đành phải dùng cách khác, tìm được chân thân thần tướng, ở bên cạnh sớm chiều làm bạn, kiếm chút an ủi......” Ngón tay mơn trớn một nụ hoa đào đã kết một tầng sương lạnh, vẻ mặt mất mát, ẩn ẩn như có tình ý đậm sâu.
Nhưng Thiên Lý Nhãn vẫn chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn, không có lấy nửa phần động dung.
Việt Phi Lăng dưới ánh mắt thanh duệ chăm chú của hắn bỗng nhiên cười ha ha lên, trên khuôn mặt tuấn nhã lộ ra cuồng ý, hắn bước đến trước mặt Thiên Lý Nhãn, khom người kề sát lại: “Quả thật như Phi Lăng đã nghĩ, chỉ cần ngươi thấy lại được ánh sáng, trên đời này sẽ không có thứ gì có thể qua được đôi mắt cao cao tại thượng khuynh tẫn thiên địa này nữa.”
Thiên Lý Nhãn vẫn không đáp lời: “Đạo trưởng đơn giản muốn đoạt tính mạng này của ta thôi sao, vậy sao còn không mau một chút động thủ đi ? »
Việt Phi Lăng lại càng cười cổ quái, nắm lấy bàn tay vô lực của Thiên Lý Nhãn, tinh tế vuốt ve nếp nhăn thô ráp bên trên: “Lấy tính mệnh của ngươi? Kia thì có gì khó...... Đáng tiếc, Phi Lăng không thể tự mình động thủ, nếu phạm vào sát kiếp, thiên lý khó dung, huống chi ngươi lại là một tiên nhân, nếu làm như vậy, thiên giới chí tôn Đế Quân làm sao có thể dung tha ta?” Hắn quay đầu liếc nhìn về phía cây đào tiều tụy phía sau, “Kỳ thật chỉ cần đào hết rễ cây, thiêu hủy thụ thân, ngươi cũng sẽ hôi phi yên diệt, nguyên thần diệt tẫn. Nhưng nếu muốn làm sao cho giống bất tri bất giác, lại thật sự khó khăn. Cho dù ta đã thả cổ độc vào thân thụ, ngươi cư nhiên vẫn có thể xanh tươi hơn một tháng trời, thật là hiếm có.”
Mây mù trên đỉnh Thiên Phong dần dần tụ lại chồng chất, trong đám mây lóe lên từng luồng sét sáng chói, dị tượng dận sinh.
Việt Phi Lăng thần sắc đột nhiên ngưng trọng, khuôn mặt lại lập tức giãn ra, cười nói: “Cũng không còn sớm nữa, đành nhờ thần tướng tự binh giải, kết thúc mọi chuyện, miễn cho bản thân phải chịu nhiều tra tấn.”
Thiên Lý Nhãn liếc mắt nhìn hắn, ho ra một ngụm đàm huyết, lạnh nhạt nói: “Việt đạo trưởng đại nạn đã đến, nhãn lực có phải cũng kém đi nhiều chăng? Mạt tướng chỉ muốn nhắc nhở đạo trưởng một câu, quan sai đầu trâu mặt ngựa của địa phủ đã sớm cầm chắc gông xiềng đằng sau đứng chờ đạo trưởng đó.”
Việt Phi Lăng trong lòng giật thót, vội vàng quay đầu lại nhìn, hắn thiên nhãn đã sớm mở, yêu ma quỷ quái cũng trốn không được một đôi pháp nhãn của hắn, thế nhưng phía sau làm gì có thứ gọi là đầu trâu mặt ngựa chứ, bất quá chỉ là gió cuốn tuyết bay, không hề có một bóng người.
Lại nghe Thiên Lý Nhãn nói: “Đạo trưởng không phải thường nói, vạn vật đều thuận theo tự nhiên sao? Sinh tử nhất kiếp, nhân thế luân hồi, đạo trưởng tự xưng đã tu luyện ngàn năm, hóa ra vẫn chưa thể nhìn thấu.”
Việt Phi Lăng bị đâm trúng chỗ hiểm, nhất thời thẹn quá hóa giận, bất ngờ phất y bào một cái, một cỗ kình phong phá không lao tới, đem Thiên Lý Nhãn quật thẳng vào thân đào.
“Ba!! ──”
Cây đào bị va mạnh đến lung lay lắc lắc, hoa đào kết băng sớm đã yếu ớt bị một trận này rung đến rời cây, rơi xuống đầu vai Thiên Lý Nhãn. Thiên Lý Nhãn giờ phút này đã suy nhược đến đi không nổi, làm sao chịu được một đòn như vậy, chỉ kịp kêu một tiếng đau đớn, đã lại phun ra một ngụm máu đen.
Việt Phi Lăng lộ ra bộ dạng thương tiếc, chậm rãi đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh, vươn tay vì Thiên Lý Nhãn lau đi vết máu nơi khóe miệng, thở dài nói: “Ngươi cần gì phải nói khích ta? Ta đối với ngươi nếu đã vô tình, làm sao lại phạm phải tình kiếp...... Phi Lăng tu đạo đã ngàn năm, pháp lực sớm sánh ngang với tiên chúng trên trời, không phi thăng, là do thủy chung không tìm được người có thể khiến Phi Lăng động tâm. Không ngờ tại phủ trạch Hắc Long Vương lại gặp được ngươi, thiên mệnh sớm định, ngươi và ta ứng với kiếp nạn này. Thiên ý sáng tỏ, nguyên lai đã sớm định sẵn......” Trong mắt hắn lại thấy một tia sáng xoẹt qua, “Chỉ cần người ứng với thiên kiếp chết đi, tình kiếp sẽ tự độ. Chín ngày liền phi thăng, đến lúc ấy Phi Lăng nhất định sẽ không quên ngươi.”
Hắn ôn nhu vén lên từng lọn tóc tán loạn trên vai Thiên Lý Nhãn, “...... Vì sao lại không thành toàn cho ta?”
“Khụ khụ!......” Thiên Lý Nhãn ngẩng lên, cũng không nhìn Việt Phi Lăng, chỉ ngửa đầu nhìn vào khoảng không mông lung vạn trượng, “Ngươi có từng nghĩ tới, nếu có thể dễ dàng bỏ cuộc, thứ tình cảm này, cũng chỉ là giả dối mà thôi......”
Việt Phi Lăng sắc mặt ngưng trọng, bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai đột nhiên biến thành siết lấy cổ họng Thiên Lý Nhãn.
“Còn kéo dài thời gian nữa, chớ trách Phi Lăng không niệm tình xưa!”
Thiên Lý Nhãn chỉ chăm chú nhìn lên bầu trời đầy mây đen ngưng tụ trên đỉnh núi, đang dần dần trầm trọng thêm, như đang muốn áp chế thứ gì đó.
“Mạt tướng với đạo trưởng, hình như chưa từng nửa thứ gì gọi là tình cảm.”
Việt Phi Lăng mắt phượng đột nhiên sắc lạnh, hừ một tiếng: “Vậy ta thật muốn nhìn xem, thần tướng có thể chịu đựng tới khi nào!!”
Chỉ thấy hắn vươn tay ở trên cây đào nhẹ phất một cái, giòn tan bẻ xuống một cành đào, Thiên Lý Nhãn cả người đau đớn như bị chặt mất cánh tay, toàn thân chấn động, ngay cả kêu cũng không kịp hừ ra tiếng Việt Phi Lăng đã một tay tóm lấy cánh tay trái của hắn ấn chặt xuống thân cây, lại “Phập!” một tiếng đem chính đoạn cành gãy kia cắm ngập qua bàn tay, đóng đinh cánh tay lên thân đào mục rữa.
“!! ────”
Thê minh (tiếng kêu thê lương) không thuộc nhân gian, chấn động chói tai chỉ có Yêu Mộc mới có thể phát ra âm chấn trên Thiên Phong tiên đãng, đáng tiếc ngọn núi tuy ở trong nhân gian, nhưng lại cách phàm trần quá xa, không một ai có thể nghe thấy thanh âm khiến cả nhân thần đều tẫn kinh này.