Mỹ Nhược và Đàm Tiếu hẹn nhau đi dạo phố.
Đàm Tiếu mặc trang phục màu sắc như trước kia, Mỹ Nhược trêu chọc nàng ta: "Diêu Hào Ngụy Tím, thật là sắc nước hương trời."
Đàm Tiếu khiêm tốn: "Tôi cũng muốn học hỏi cô, một thân áo tơ trắng, đáng tiếc ngũ quan không bắt mắt bằng cô, đành phải quần áo sặc sỡ thôi."
Mỹ Nhược nhìn xung quanh. "Cameras giống như toàn bộ tập trung trên người cô."
Hai người cùng cười. Đàm Tiếu giữ tay nàng. "Đi nhanh đi, đừng quan tâm lũ phóng viên kia."
"Ngày mai, tôi dự đoán là tuần san bát quái sẽ có bái bào 'Tình xưa tình cũ' vui vẻ cầm tay nhau, chị em tình thâm." Mỹ Nhược nói.
Đàm Tiếu cười to.
Hai cô gái thoải mái như vậy làm cho người ta động lòng, Mỹ Nhược thở dài: "Hắn thật sự đang ở Bảo Sơn Bất Tự."
"Cô nói ai? Người kia của tôi?" Đàm Tiếu thu nụ cười. "Anh ấy làm sao không hiểu lòng tôi? Không biết ý tốt của tôi? Bất quá, thói hư tật xấu của đàn ông không thể bỏ, tài tài, lợi ích muốn nhưng cũng không thể bỏ mặt mũi và danh dự."
"Cô cứ định vậy thôi?"
"Con mẹ nó, tôi không quan tâm anh ấy." Đàm Tiếu dừng chân, nhìn nàng. "Xin cô, đừng lấy ánh mắt đồng tình này nhìn tôi, cho dù tôi không quan tâm anh ấy, cũng sẽ bị cô làm thương tâm mà rơi lệ."
"Tình cảm của cô thật vĩ đại."
"Tôi làm sao có thể chịu bất lợi, anh ấy cũng chỉ ở giới hạn của anh ấy. Muốn tôi và anh ấy là vợ chồng, tôi tuyệt đối không chịu."
"Vì sao?"
"Anh Lãng là một người sạch sẽ. Tôi làm sao có thể lấy anh ấy, tôi nói tử tế là phụ nữ bình thường. Nói quá thì chính là kỹ nữ."
Nhớ tới ngày đầu gặp gỡ, trong miệng mẹ nàng cũng bật ra từ này, Mỹ Nhược bật cười. "Cô thật sự rất sáng suốt giống như thủy tinh ấy."
"Phải thế, trước mắt là phồn hoa, nhận thức không rõ bản thân, sẽ thiệt thòi." Đàm Tiếu nhướng mày. "Thời trang trẻ em?"
Mỹ Nhược cầm một bộ dò xét, giải thích: "Chị em tốt của tôi sinh quý tử, tôi bỏ qua tiệc trăm ngày, muốn chuẩn bị quà bù đắp."
Đàm Tiếu giúp nàng chọn lựa, lại nói: "Chỉ sợ một màn này bị chụp được, ngày mai tạp chí lại được tin hot. Ông chủ Cận không biết gì lại vừa mừng vừa lo."
"Quanh hắn nhiều rận không lo người, thêm một hai chuyện, với hắn có ngại gì?" Mỹ Nhược nhìn thấy một cái váy vàng nhạt, nàng tán thưởng. "Tiểu Mỹ mặc bộ này chắc đẹp lắm."
Đàm Tiếu nhướng mày.
"Xin chớ dùng ánh mắt này nhìn tôi, Tiểu Mỹ thật sự là em gái tôi."
"Ngôn từ trên tạp chí có bao giờ chuẩn xác." Đàm Tiếu lắc đầu. "Công ty biên kịch đã hỏi qua ông chủ Cận về tin tức đó."
Mỹ Nhược kinh ngạc, người nào có gan chó thế?
"Đừng hiểu lầm, là hỏi ông chủ Cận, có thể lấy sự tích đó làm kịch bản làm phim điện ảnh không."
Mỹ Nhược cười to.
"Đàm Tiếu, cô như thế này vì sao ông chủ Cận không coi trọng cô?"
"Cả hai đều ti tiện giống nhau, trong đầu chỉ có vật chất. Cái gọi là dục vọng là bản năng. Tôi và hắn là hai người thô lỗ, nhìn đối phương như nhìn bản thân, chỉ có ghét cay ghét đắng, làm sao sinh ra tình cảm."
"Cô nói như vật đúng là có vài phần đạo lý." Mỹ Nhược lặng im.
Hai nàng đi uống trà, Mỹ Nhược gọi điện thoại, Cận Chính Lôi hỏi: "Em ở cùng Đàm Tiếu?"
Mỹ Nhược nói: "Cùng tình nhân của anh ở một chỗ nói chuyện."
Hắn lúng túng.
Nàng cười. "Đàm Tiếu khen anh hai năm qua tu thân dưỡng tính, là thật?"
"Anh nói thật, em cũng không tin."
Mỹ Nhược trầm mặc.
"Bao giờ về? Anh tới đón em."
"Hôm nay không có việc?"
"... Bỗng nhiên anh nhớ em."
Lúc rời đi, Đàm Tiếu nháy mắt với nàng. "Tôi sẽ không ngăn cản chuyện tốt của hai người, tôi đi trước đây."
Nàng biết Cận Chính Lôi đã đợi ở ngoài cửa.
Ba người chạm mặt, không khỏi lúng túng. Đàm Tiếu gọi "Ông chủ.", lập tức nói: "Lưu công tử tới đón tôi, chắc hắn quên. Ông chủ, tôi đi vào gọi điện."
Mỹ Nhược biết ý tốt của nàng ta, khuyên nhủ: "Đi cùng đi, cũng không phải xa quá."
Dứt lời, thân hình Cận Chính Lôi lao tới, ôm cổ nàng, kéo tới cửa xe. Cùng lúc đó, hai tiếng súng vang lên, Mỹ Nhược nghe thấy tiếng kêu đau đớn. Cận Chính Lôi dùng cơ thể bảo vệ nàng, nàng tránh qua một chút, qua bả vai hắn nàng thấy Đàm Tiếu ngã xuống mặt đất.
Tất cả chỉ có mấy giây, nhưng động tác rất chậm, mỗi một giây đều làm cho người ta sợ vỡ mật.
Cận Chính Lôi nhét nàng vào xe, nói: "Khóa chặt cửa, đừng đi ra ngoài." Hắn và tay chân đuổi theo người ở bên kia đường.
Mỹ Nhược chưa hoàn hồn, hít sâu hai cái, bước xuống xe.
Đàm Tiếu nằm trong vũng máu, cành hoa cúc cái trên áo đã nhuộm đỏ, mặt trắng như tờ giấy, bờ môi run rẩy
"Gọi xe cấp cứu!" Mỹ Nhược quỳ bên cạnh nàng, xé váy giúp nàng che vết thương, đồng thời kêu cứu, thanh âm thê lương. "Giúp tôi gọi xe cấp cứu!"
Bên ngoài phòng cấp cứu, Mỹ Nhược ngồi đợi.
Nàng ngẩng đầu nhìn ánh sáng trên cửa phòng bệnh, cho tới khi Cận Chính Lôi xuất hiện.
Nàng nhìn hắn.
Hắn nắm vai nàng, thì thầm: "Bắt được người rồi."
"Vì anh mà đến?"
Hắn gật đầu. "Lát nữa sẽ có người tới lấy khẩu cung."
"Tôi biết rõ nên làm thế nào." Mỹ Nhược nhìn đầu ngón tay mình. "... Cô ấy xinh đẹp như thế, lại phóng khoáng cởi mở, giống như đóa mẫu đơn, diễm lệ cao ngạo. Hóa ra trời ghét hồng nhan."
Cận Chính Lôi hít sâu, dùng sức ôm nàng.
Phòng cấp cứu mở ra, có y tá đi ra, Mỹ Nhược vội hỏi: "Y tá..."
"Viên đạn trúng lá lách, xuất huyết quá nhiều."
Y tá vội vàng đi, vội vàng về, hỏi họ: "Ai là người nhà bệnh nhân? Ai nhóm máu B hoặc nhóm máu O cũng được?"
Cận Chính Lôi nói: "Hình như tôi nhóm máu O."
"Đi theo tôi."
Cận Chính Lôi lấy máu xong, nhân viên công ty điện ảnh và trợ ký của Đàm Tiếu cũng đã tới, còn có phóng viên. Cận Chính Lôi phân phó bảo vệ, bước tới vài phóng viên vây quanh Mỹ Nhược.
Phóng viên Tây Cửu Long hỏi Mỹ Nhược: "Chiêm tiểu thư, cô có thấy rõ mặt kẻ bắn súng không?"
Cận Chính Lôi đẩy bọn họ ra, ngồi xuống cạnh Mỹ Nhược.
Tay phóng viên sợ hãi, lùi một bước.
Mỹ Nhược lắc đầu: "Lúc ấy tôi bị đẩy ra cửa xe, không thấy."
"Bị ai đẩy?"
"Tôi." Cận Chính Lôi trả lời.
Phóng viên hỏi hắn: "Cận tiên sinh, vì sao anh ở đó?"
"Tôi đón vợ tôi."
"Anh có thấy mặt người bắn súng?"
"Có, mặc quần jean, áo thể thao, tóc ngắn, hơi gầy. Tôi chỉ thấy bóng lưng."
"Có người chứng kiến nói, sau khi chuyện xảy ra, anh đuổi theo?"
"Đuổi không kịp." Vẻ mặt Cận Chính Lôi bất đắc dĩ.
"Có ai cùng anh ở một chỗ?'
Cận Chính Lôi gọi tay chân chạy tới.
"Cận tiên sinh, nghe nói Bảo Hoa gần đây liên tiếp thị uy với anh, tuyên bố không cho anh sống yên. Các người có thù oán gì?"