Thiện Nam Tín Nữ - Bộ Vi Lan

Chương 66



"Hắn bất kính thiên địa quỷ thần, đơn giản bởi vì chưa từng được ông trời chiếu cố."

Chương Huệ Sơn cảm thấy hứng thú.

"Lúc tôi mới Luân Đôn, tôi sống nhờ ở một quán cơm Tàu. Chỗ đó có một cô gái là đồng hương với hắn, cô ấy nói bọn họ ở bên kia mười thôn thì chín thôn không người, không có thanh niên trai tráng, chỉ có người già yếu. Cô ấy nói với tôi là vì đói khát quá mới phải nhập cư trái phép."

"Khi đó tôi nghĩ, nếu trước kia tôi không gặp hắn trong tình trạng suýt chết, hắn sẽ ra sao? Quá khứ như thế kia hắn làm thế nào vượt qua?"

"Không phải bởi vì đói khát quá lâu, hứng chịu khó khăn quá lâu, vì vậy hắn mới nóng lòng cướp đoạt?"

Chương Huệ Sơn chậm rãi nói: "Con người cùng quái vật đấu tranh phải cẩn thận, nếu không chính bản thân mình sẽ biến thành quái vật."

"Người nhìn vực sâu đã lâu, vực sâu đã ở lại nhìn người." Mỹ Nhược cười. "Ý của tôi chính là ý tứ này."

"Cô thì sao?" Chương Huệ Sơn hỏi. "Cô cùng hắn đối đầu lâu như vậy?"

Mỹ Nhược ngạc nhiên.

Sau một hồi, trong yên lặng, nàng mê man, do dự nói: "Tôi? Tôi không biết."

"Hoặc là cô nói rất đúng, chống cự lại hắn quá lâu, tôi cũng đã trở thành quái vật." Nàng cười nhạt. "Vì vậy năm đó khi hắn tìm được tôi, tôi đã nổ súng bắn hắn, muốn cùng hắn đồng quy vu tận."

"Hắn không có chết, cũng không tố cáo tôi, chỉ yêu cầu gặp mặt." Mỹ Nhược chớp mắt. "Khi đó hắn còn chưa khỏi hẳn, ngồi xe lăn tới, cởi từng lớp áo. Rất chậm, rất vất vả, từng giọt mồ hôi thấm ra, rơi xuống đùi hắn. Hắn cho tôi xem hình xăm."

"Hắn đã từng kiêu ngạo tự đắc mà cho tôi xem hình xăm, đầu rồng trên ngực hắn, rất uy vũ. Đẹp như thế, tôi một phát súng đập nát."

"Hắn rốt cuộc chịu thua, thừa nhận thất bại, đồng ý buông tay."

"Đúng như tôi mong muốn... Nhưng tại sao thấy khó chịu như thế?"

Chương Huệ Sơn ân cần hỏi: "Cô có muốn nghỉ ngơi không?"

Mỹ Nhược lắc đầu.

"Từ nhỏ tôi đã biết yêu thương bản thân, không thể để bản thân chịu thiệt thòi, ủy khuất, tôi biết làm sao dỗ dành bản thân mở lòng, cũng biết thứ gì thích hợp nhất."

"Mấy năm ở Oxford chính là mấy năm mơ ước của tôi. Duy là người tốt, giống như Maria ở giáo đường, ấm áp, bình tĩnh, an bình."

Chương Huệ Sơn nhẹ giọng hỏi: "Về sau cô yêu mến hắn?"


Mỹ Nhược không đáp. "Vài ngày trước có người nói với tôi, dục vọng là bản năng. Tôi khát vọng ở bên Duy, giống như khát vọng cứu rỗi. Duy là một biểu tượng tôi luôn ao ước."

"Cô lợi dụng hắn để thoát khỏi nỗi đau."

"Vâng." Mỹ Nhược nhắm mắt, nhớ tới lễ giáng sinh nhiều năm trước, khi nhìn thấy cây dù đen kia, bóng lưng quen thuộc kia, quá khứ lại tái hiện trước mắt nàng, bên tai phảng phất tiếng vọng của chuông gió treo trên quán cà phê, hắn từng bước đi về phía nàng, bình tĩnh trong mặt không thể che giấu tâm tình phức tạp.

"Tôi chủ động hôn Duy, tôi muốn anh ấy lấy tôi. Tôi muốn thoát khỏi quá khứ."

"Chiêm tiểu thư." Chương Huệ Sơn nhìn nàng. "Không phải cô chống cự với người khác, đó là cô chống đỡ với lòng mình."

Nàng mỉm cười gật đầu, nước mắt trượt xuống gò má. "Người kia, hắn mạnh như vậy, năng lực lớn như thế. Khi tôi tuyệt vọng, hắn đã từng cho tôi ngọn lửa hy vọng, cho tôi tưởng tượng, hắn sẽ bảo vệ tôi, chăm sóc tôi. Nhưng cũng chính hắn dập tắt hy vọng ấy, tôi cũng vì quá ngây thơ mà trả giá đắt.

"Đã từng có một khoảnh khắc, tôi thích hắn, có một khoảnh khắc, tôi chờ mong ở hắn. Tình yêu không phải điều cay đắng nhất trên thế giới, tôi không biết, tình yêu không có được mới thật sự làm con người ta tuyệt vọng."

Đàm Tiếu rời khỏi phòng bệnh nặng, gương mặt không chút máu, trong mắt mất đi ánh sáng trước kia.

Mỹ Nhược cảm thấy bản thân có lỗi.

Đàm Tiếu cười: "Tôi không phải muốn đỡ hộ cho ông chủ Cận, hắn thật sự quá nhanh, hù tới tôi. Tôi cho là hắn muốn làm gì cô, tôi muốn cản hắn."

"Tôi liên lụy cô rồi."

"Cũng may không chết, nếu không tôi cũng nghẹn mà chết rồi, làm sao mà tố khổ với Diêm Vương?"

Mỹ Nhược cười một cái, nắm tay nàng. "Cô là cô gái tốt, Diêm Vương không đành lòng đưa cô đi, thế gian thiếu cô, thiếu đi một người tốt."

"Nguy nan mới biết lòng người." Đàm Tiếu thở dài. "Tôi không một lần cho rằng ông chủ Cận chỉ chấp mê, hiện tại đã tin tưởng, không có người nào ác độc hoàn toàn cả."

Nàng có đầy đủ lý do hận hắn, nhưng luôn có một khoảnh khắc, làm nàng do dự. Mỹ Nhược vô cớ bật cười, nàng là quả cân làm hỗn loạn chòm sao Thiên Bình.

Nàng lần nữa bỏ rơi người của Cận Chính Lôi, gặp Hà Chiêu Đức.

Vẻ mặt của Hà Chiêu Đức trịnh trọng.

Mỹ Nhược hỏi: "Anh có phát hiện mới?"

"Hành lang triển lãm của Thân Triệu Văn vốn là dành cho du khách, bốn năm trước con út hắn bị nhiễm trùng đường tiểu, phải mang hành lang ra thế chấp, nửa năm sau thì chuộc lại. Sau đó không lâu, công ty đầu tư các tác phẩm nghệ thuật khai trương."

Mỹ Nhược nín hơi.

"Vay tiền cho hắn quay vòng là một công ty đầu tư khác, đăng ký địa chỉ ở một tòa cao ốc, chỉ có hai văn phòng. Công ty bỏ vốn là có liên quan tới xã hội đen, là của một vị hương chủ ở Hòa Hưng. Hiện tại có lý do tin rằng, Thân Triệu Văn không làm giao dịch hợp pháo, vì Hòa Hưng rửa tiền."

"Còn gì nữa không?"

"Còn có thu hoạch ngoài ý muốn, Thân Triệu Văn hối lộ một quản lý cao cấp của một ngân hàng xin mở tài khoản, thông qua bộ phận tài chính chuyển khoản. ICAC đã chính thức tham gia."

Nàng gật đầu.

Hà Chiêu Đức nhìn nàng: "A Như, em nhắm vào kẻ đứng sau Thân Triệu Văn?"

"Nhiều năm trước, anh không phải khuyên bảo tôi, phải cẩn thận hắn, tránh bước vào con đường xưa của mẹ tôi sao."

"Em còn nhớ rõ?" Hắn gượng cười. Lại nói. "Có người muốn gặp em."

Mỹ Nhược nghi hoặc.

Hà Chiêu Đức khó khăn mở miệng. "Theo như những gì bây giờ điều tra được, số tiền trong vụ án này rất lớn. ICAC và lực lượng cảnh sát có ý định hợp tác. Cục tội phạm thương mại, cục ma túy, phòng tính báo, còn có chúng tôi sẽ lập một nhóm hoạt động chung. Lãnh đạo muốn gặp em."

"Có quan hệ gì với tôi? Tất cả những gì tôi biết đã nói hết với anh."

"Em cùng hắn quan hệ không phải là nông cạn."

"Tội rửa tiền, mức phạt cao nhất là mười bốn năm?"

Hà Chiêu Đức gật đầu.

"Mười bốn năm là đủ rồi." Đủ để nàng chăm sóc cô Bảy, nuôi lớn Tiểu Mỹ.

"Nếu như làm nên làm tới cùng. Không trừng trị hắn, em ngủ ngon được?"

____"A Như, muốn tôi chết, nhớ phải tự tay xác nhận hô hấp và nhịp tim của tôi."

____ "Cô nhỏ, người sống ở đời, có mấy ai phân biệt rõ thiện ác, thị phi, đúng sai?"

Hai tay nàng run rẩy, nắm chặt ly trà.

Lúc ngẩng đầu, trong mắt nàng kiên định. "Tôi không muốn hắn chết, hắn là cha em gái tôi. Các anh muốn, tự nỗ lực đi." Mỹ Nhược cầm túi xách. "Tôi còn có hẹn, đi trước một bước."

Cùng lúc đó, tay chân của Cận Chính Lôi báo là Mỹ Nhược biến mất, hắn lâm vào trầm tư.

"Lúc nhỏ anh chưa từng học hành?" Cho dù là Chiêm Mỹ Nhược, cũng chỉ biết ít ỏi. Chương Huệ Sơn hiếu kỳ.

"Lúc nhỏ?" Cận Chính Lôi thất thần. Lại nói, "Có thì sao? Tôi sớm quên lãng."

Chương Huệ Sơn trịnh trọng nói: "Lúc nhỏ quyết định tính cách sau khi anh trưởng thành, xã hội, hoàn cảnh và gia đình là nhân tố quan trọng."

Cận Chính Lôi cười to, cắt ngang lời nàng: "Chương tiến sĩ, tôi là khách của cô, không phải đối tượng của nghiên cứu của cô."

Chương Huệ Sươn tự xét, nàng là căn cứ vào mục đích cần thiết, muốn thông qua tâm lý học giải quyết, hắn nói như vậy nàng nên làm thế nào?

Nàng trầm mặc.

Cận Chính Lôi vuốt bật lửa, nhìn ngọt lửa cam. "Không có gạt cô, chuyện lúc nhỏ tôi đã quên hết rồi. Ai nguyện nghĩ trở lại những chuyện không vui trong quá khứ?"

"Tôi cũng chưa từng nói cho cô ấy. Tôi không cần đồng tình, dù là cô ấy. Nếu như sai, cứ sai tới cùng. Ông trời và tôi không hợp nhau, không cần ông ta chiếu cố tôi, tôi chỉ tin tính mạng, tin vận mệnh."

"Vận mệnh trêu ngươi, chính là như thế."

"Vài ngay trước, có một đêm, cô ấy nói vơi tôi 'Không muốn tôi chết.' Nha đầu đó, trong cao triều ân ái, còn muốn dỗ dành tôi vui vẻ."

"Cô ấy muốn tôi chết, tôi biết rõ từ lúc ở Oxford."

"Lần kia, tôi phát hiện tung tích cô ấy, muốn bắt cóc cô ấy về. Quá lâu không thấy, nhất thời nổi lòng tham, nhìn cô ấy thêm một chút, bỏ qua thời cơ. Cô ấy cầm súng hướng tôi, giống như khi mười mấy tuổi, rất xinh đẹp, đẹp tới nỗi trái tim tôi như ngừng đập."

"Cô ấy quả thật là A Như của tôi, dám nổ súng. Trước khi nổ súng, cô ấy nói từng có một khoảnh khắc động lòng với tôi; sau đó nổ súng, tôi tuyệt vọng, cô ấy hận tôi, căm thù tận xương tủy."

"Tính tình của cô ấy khiến người ta vừa yêu vừa hận, cô ấy có dũng khí, có thể đem bản thân đẩy vào tuyệt cảnh, điểm này chúng tôi giống nhau. Tôi hiểu tôi tiếp tục dây dưa, cô ấy là gì, tôi cũng không biết làm sao với cô ấy, cũng chỉ có thể tương tổn chính mình."

Hắn nhắm mắt, hô hấp thâm trầm. "Cô ấy sợ chết, nhưng tôi tin tưởng một lúc cô ấy sẽ tình nguyện chết."

"Tôi buông tay."

"Tôi có cái gì không biết đủ? Chín tuổi một mình sinh hoạt, hơn mười một tuổi có đàn bà đầu tiên. Người đàn bà kia lớn gấp đôi tôi, tôi ở gia đình cô ta vài ngày, ăn vài bữa. Tới bây giờ, đàn bà qua tay tôi nhiều vô số. Chỉ là, không ai so được với cô ấy. Cô ấy nói từng thích tôi, tôi rất vui mừng. Có lẽ tôi đã thấy đủ."

"Dù hôm nay cô ấy có mục đích khác, muốn dỗ dành tôi vui vẻ, tôi cũng thấy đủ."

Cận Chính Lôi nhướng mày, cười quỷ dị: "Chương tiến sĩ, chắc hẳn cô rõ ràng tâm tư của cô ấy."

Chương Huệ Sơn hít sâu, mạnh mẽ trấn tĩnh. "..."

Hắn khoát tay. "Không cần lo lắng, tôi sẽ không hỏi cô, không phá hư đạo đức của cô. Tôi không cần rõ ràng, tỉ mỉ, tôi rõ ràng, cô ấy ở lại, đơn giản muốn tôi chết."

"Cả đời cô ấy chỉ muốn rời khỏi Chiêm gia, không thân người giàu, làm gà giống như mẹ, làm trai bao dẫn mối giống như cậu. Cô ấy muốn làm người tử tế, được người ta tôn trọng. Tôi không chỉ hủy đi mặt nạ của cô ấy, truyền tin hủy hoại danh dự cô ấy, biến cô ấy thành trò cười. Cô ấy như thế nào không hận tôi, muốn tôi chết?"

"Anh biết rõ nhược điểm của cô ấy, thứ cô ấy cần, vì sao cố ý làm cho cô ấy căm hận anh?" Chương Huệ Sơn hỏi.

"Tôi không có lựa chọn khác."

Cận Chính Lôi mở lòng bàn tay, lần nữa nắm chặt. "Tôi cho là tôi có thể buông tay, nhưng nhìn thấy cô ấy, tôi phát hiện tôi làm không được."

"Tôi cho là tôi không cần hôn nhân, không cần gia đình. Sự thật, tôi cũng cần. Tôi nghĩ tới cô ấy mặc váy cưới, bước về phía Đinh Duy, hoặc người khác, lòng tôi giống như bị dao cắt."

"Cô ấy vốn là của tôi, gả cho tôi, mặc áo cưới vì tôi, sinh con dưỡng cái cho tôi, mỗi ngày gọi tôi ''chồng à, chồng à"." Hắn hối hận, đầu gục xuống.

"Anh đẩy cô ấy tới tuyệt cảnh, hiện tại mới thật sự là không khoan nhượng." Chương Huệ Sơn lãnh khốc nói.

Hắn cười nhạo. "Vậy thì thế nào?"

"Cô ấy tiền tài bạo lực, rượu và đàn bà tất cả của tôi. Cô ấy sai rồi, tất cả của tôi là cô ấy."

"Tôi dùng hai cánh tay, một cái mạng, sống tới bây giờ, có cái gì không hưởng qua? Lăn lộn nhiều, sớm muộn phải trả giá. Tôi thiếu nợ cô ấy, tôi sẽ trả hết cho cô ấy."

"Dù sao khi cô ấy rời đi vài năm, tôi cũng sống không bằng chết."

Chương Huệ Sơn cảm giác thất bại vô cùng, nàng không cách nào giúp hai người kia, bọn họ hiểu rõ bản thân, cũng rõ đối phương. Bọn họ biết thứ bọn họ cần là gì, đồng nghĩa với việc sẽ không chùn bước.

"Chương tiến sĩ, nếu như tôi may mắn, tôi còn một cơ hội. Nếu như không may, xin cô nói cho cô ấy biết, tôi hối hận, tôi thiếu nợ cô ấy rất nhiều, kiếp sau tôi sẽ trả lại."

Vành mắt Chương Huệ Sơn đỏ ửng, khuyên nhủ: "Anh còn cơ hội, hãy nói với cô ấy tiếng lòng, cầu cô ấy tha thứ."

"Đã quá muộn." Hắn cô đơn. "Đã quá muộn, đã muộn mất mười năm rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.