"Hắn bất kính thiên địa quỷ thần, đơn giản bởi vì chưa từng được ông trời chiếu cố."
Chương Huệ Sơn cảm thấy hứng thú.
"Lúc tôi mới Luân Đôn, tôi sống nhờ ở một quán cơm Tàu. Chỗ đó có một cô gái là đồng hương với hắn, cô ấy nói bọn họ ở bên kia mười thôn thì chín thôn không người, không có thanh niên trai tráng, chỉ có người già yếu. Cô ấy nói với tôi là vì đói khát quá mới phải nhập cư trái phép."
"Khi đó tôi nghĩ, nếu trước kia tôi không gặp hắn trong tình trạng suýt chết, hắn sẽ ra sao? Quá khứ như thế kia hắn làm thế nào vượt qua?"
"Không phải bởi vì đói khát quá lâu, hứng chịu khó khăn quá lâu, vì vậy hắn mới nóng lòng cướp đoạt?"
Chương Huệ Sơn chậm rãi nói: "Con người cùng quái vật đấu tranh phải cẩn thận, nếu không chính bản thân mình sẽ biến thành quái vật."
"Người nhìn vực sâu đã lâu, vực sâu đã ở lại nhìn người." Mỹ Nhược cười. "Ý của tôi chính là ý tứ này."
"Cô thì sao?" Chương Huệ Sơn hỏi. "Cô cùng hắn đối đầu lâu như vậy?"
Mỹ Nhược ngạc nhiên.
Sau một hồi, trong yên lặng, nàng mê man, do dự nói: "Tôi? Tôi không biết."
"Hoặc là cô nói rất đúng, chống cự lại hắn quá lâu, tôi cũng đã trở thành quái vật." Nàng cười nhạt. "Vì vậy năm đó khi hắn tìm được tôi, tôi đã nổ súng bắn hắn, muốn cùng hắn đồng quy vu tận."
"Hắn không có chết, cũng không tố cáo tôi, chỉ yêu cầu gặp mặt." Mỹ Nhược chớp mắt. "Khi đó hắn còn chưa khỏi hẳn, ngồi xe lăn tới, cởi từng lớp áo. Rất chậm, rất vất vả, từng giọt mồ hôi thấm ra, rơi xuống đùi hắn. Hắn cho tôi xem hình xăm."
"Hắn đã từng kiêu ngạo tự đắc mà cho tôi xem hình xăm, đầu rồng trên ngực hắn, rất uy vũ. Đẹp như thế, tôi một phát súng đập nát."
"Hắn rốt cuộc chịu thua, thừa nhận thất bại, đồng ý buông tay."
"Đúng như tôi mong muốn... Nhưng tại sao thấy khó chịu như thế?"
Chương Huệ Sơn ân cần hỏi: "Cô có muốn nghỉ ngơi không?"
Mỹ Nhược lắc đầu.
"Từ nhỏ tôi đã biết yêu thương bản thân, không thể để bản thân chịu thiệt thòi, ủy khuất, tôi biết làm sao dỗ dành bản thân mở lòng, cũng biết thứ gì thích hợp nhất."
"Mấy năm ở Oxford chính là mấy năm mơ ước của tôi. Duy là người tốt, giống như Maria ở giáo đường, ấm áp, bình tĩnh, an bình."
Chương Huệ Sơn nhẹ giọng hỏi: "Về sau cô yêu mến hắn?"
Mỹ Nhược không đáp. "Vài ngày trước có người nói với tôi, dục vọng là bản năng. Tôi khát vọng ở bên Duy, giống như khát vọng cứu rỗi. Duy là một biểu tượng tôi luôn ao ước."
"Cô lợi dụng hắn để thoát khỏi nỗi đau."
"Vâng." Mỹ Nhược nhắm mắt, nhớ tới lễ giáng sinh nhiều năm trước, khi nhìn thấy cây dù đen kia, bóng lưng quen thuộc kia, quá khứ lại tái hiện trước mắt nàng, bên tai phảng phất tiếng vọng của chuông gió treo trên quán cà phê, hắn từng bước đi về phía nàng, bình tĩnh trong mặt không thể che giấu tâm tình phức tạp.
"Tôi chủ động hôn Duy, tôi muốn anh ấy lấy tôi. Tôi muốn thoát khỏi quá khứ."
"Chiêm tiểu thư." Chương Huệ Sơn nhìn nàng. "Không phải cô chống cự với người khác, đó là cô chống đỡ với lòng mình."
Nàng mỉm cười gật đầu, nước mắt trượt xuống gò má. "Người kia, hắn mạnh như vậy, năng lực lớn như thế. Khi tôi tuyệt vọng, hắn đã từng cho tôi ngọn lửa hy vọng, cho tôi tưởng tượng, hắn sẽ bảo vệ tôi, chăm sóc tôi. Nhưng cũng chính hắn dập tắt hy vọng ấy, tôi cũng vì quá ngây thơ mà trả giá đắt.
"Đã từng có một khoảnh khắc, tôi thích hắn, có một khoảnh khắc, tôi chờ mong ở hắn. Tình yêu không phải điều cay đắng nhất trên thế giới, tôi không biết, tình yêu không có được mới thật sự làm con người ta tuyệt vọng."
Đàm Tiếu rời khỏi phòng bệnh nặng, gương mặt không chút máu, trong mắt mất đi ánh sáng trước kia.
Mỹ Nhược cảm thấy bản thân có lỗi.
Đàm Tiếu cười: "Tôi không phải muốn đỡ hộ cho ông chủ Cận, hắn thật sự quá nhanh, hù tới tôi. Tôi cho là hắn muốn làm gì cô, tôi muốn cản hắn."
"Tôi liên lụy cô rồi."
"Cũng may không chết, nếu không tôi cũng nghẹn mà chết rồi, làm sao mà tố khổ với Diêm Vương?"
Mỹ Nhược cười một cái, nắm tay nàng. "Cô là cô gái tốt, Diêm Vương không đành lòng đưa cô đi, thế gian thiếu cô, thiếu đi một người tốt."
"Nguy nan mới biết lòng người." Đàm Tiếu thở dài. "Tôi không một lần cho rằng ông chủ Cận chỉ chấp mê, hiện tại đã tin tưởng, không có người nào ác độc hoàn toàn cả."
Nàng có đầy đủ lý do hận hắn, nhưng luôn có một khoảnh khắc, làm nàng do dự. Mỹ Nhược vô cớ bật cười, nàng là quả cân làm hỗn loạn chòm sao Thiên Bình.
Nàng lần nữa bỏ rơi người của Cận Chính Lôi, gặp Hà Chiêu Đức.
Vẻ mặt của Hà Chiêu Đức trịnh trọng.
Mỹ Nhược hỏi: "Anh có phát hiện mới?"
"Hành lang triển lãm của Thân Triệu Văn vốn là dành cho du khách, bốn năm trước con út hắn bị nhiễm trùng đường tiểu, phải mang hành lang ra thế chấp, nửa năm sau thì chuộc lại. Sau đó không lâu, công ty đầu tư các tác phẩm nghệ thuật khai trương."
Mỹ Nhược nín hơi.
"Vay tiền cho hắn quay vòng là một công ty đầu tư khác, đăng ký địa chỉ ở một tòa cao ốc, chỉ có hai văn phòng. Công ty bỏ vốn là có liên quan tới xã hội đen, là của một vị hương chủ ở Hòa Hưng. Hiện tại có lý do tin rằng, Thân Triệu Văn không làm giao dịch hợp pháo, vì Hòa Hưng rửa tiền."
"Còn gì nữa không?"
"Còn có thu hoạch ngoài ý muốn, Thân Triệu Văn hối lộ một quản lý cao cấp của một ngân hàng xin mở tài khoản, thông qua bộ phận tài chính chuyển khoản. ICAC đã chính thức tham gia."
Nàng gật đầu.
Hà Chiêu Đức nhìn nàng: "A Như, em nhắm vào kẻ đứng sau Thân Triệu Văn?"
"Nhiều năm trước, anh không phải khuyên bảo tôi, phải cẩn thận hắn, tránh bước vào con đường xưa của mẹ tôi sao."
"Em còn nhớ rõ?" Hắn gượng cười. Lại nói. "Có người muốn gặp em."
Mỹ Nhược nghi hoặc.
Hà Chiêu Đức khó khăn mở miệng. "Theo như những gì bây giờ điều tra được, số tiền trong vụ án này rất lớn. ICAC và lực lượng cảnh sát có ý định hợp tác. Cục tội phạm thương mại, cục ma túy, phòng tính báo, còn có chúng tôi sẽ lập một nhóm hoạt động chung. Lãnh đạo muốn gặp em."
"Có quan hệ gì với tôi? Tất cả những gì tôi biết đã nói hết với anh."
"Em cùng hắn quan hệ không phải là nông cạn."
"Tội rửa tiền, mức phạt cao nhất là mười bốn năm?"
Hà Chiêu Đức gật đầu.
"Mười bốn năm là đủ rồi." Đủ để nàng chăm sóc cô Bảy, nuôi lớn Tiểu Mỹ.
"Nếu như làm nên làm tới cùng. Không trừng trị hắn, em ngủ ngon được?"
____"A Như, muốn tôi chết, nhớ phải tự tay xác nhận hô hấp và nhịp tim của tôi."
____ "Cô nhỏ, người sống ở đời, có mấy ai phân biệt rõ thiện ác, thị phi, đúng sai?"