Thiên Nam Tự

Chương 26: Thương pháp





"Vù, vù."



Cầm trên tay Tịch Diệt Long Thương, một chiêu đâm thẳng tựa hồ vô cùng nhẹ nhàng, cả căn phòng gió rít lên theo từng động tác của hắn. Đối diện với Thanh Thiện là ba bức hình trung niên nhân đang dùng thương đâm vào đám lá cây, phong thái trung niên nhân vô cùng nhàn nhã, thương cũng không nhanh không chậm, có điều ở bức tranh thứ ba, đám lá cây đều thủng một lỗ rất nhỏ tại tâm chiếc lá.



" Thương pháp chú trọng nhất là đâm, nhanh tựa chớp giật, ra tay phải chuẩn xác, ý đến khí đến, khí đến thương đã đâm trúng mục tiêu, một kích trí mạng, tại đầu mũi thương phải hình thành xoắc ốc, không vật gì là không thể phá. Cảnh giới tiếp theo là chậm vô cùng, lấy tĩnh chế động, lấy chậm mà thắng nhanh. Cảnh giới thứ ba chính là Nghịch Thiên, Thiên Đạo vốn bao la vô tận, nhưng chứa trong nó là sức mạnh cường đại, cuồng phong, sóng ngầm, sấm sét chính là tượng trưng của Thiên Đạo, chỉ có vượt qua nó, con người mới chính thức là Nghịch Thiên giả."



Thấy những lời ghi chú của Hư Thiên Quân, thì lúc này Thanh Thiện chỉ mới sơ nhập cảnh giới đầu tiên, tuy chưa được giống trong hình vẽ, bất quá lúc này thương pháp của hắn cũng đã rất nhanh, chỉ cần vừa nghĩ đến, trong tay Tịch Diệt Long Thương đã xuất ra .



" A, mệt thật, chỉ mỗi một thức đâm mà tiêu tốn quá nhiều sức lực." Thanh Thiện vừa dừng lại, hơi thở hơi chút dồn dập nói. Tịch Diệt Long Thương dài hơn mét tám, toàn thân màu đen bóng, cân nặng tới gần trăm cân. Mặc dù xương cốt, cơ nhục đều dẻo dai, sức khỏe tăng tiến rất nhiều, nhưng luyện tập vài ngày liên tục, cơ thể có chút ăn không tiêu.



" Chiêu này đã kha khá, tiếp theo là đồ hình nào đây?" Thanh Thiện vừa nghĩ, sau đó nhìn tới một hình vẽ trung niên nhân vây giữa sấm sét luyện thương, chỉ thấy bao quanh trung niên nhân là một lồng thương ảnh tạo nên, bên ngoài mặc kệ sấm sét đánh vào, trung niên nhân vẫn nhắm mắt múa thương.



" Thương pháp chú trọng tiếp theo là gạt đỡ, thân hình trầm ổn, sống lưng toàn thân phải thẳng, chân khí truyền khắp toàn thân, hai chân vững như núi, lấy nhanh chế nhanh, có thể đứng trong mưa mà không dính hạt mưa nào, đứng dưới bão tố sấm sét, thậm chí sấm sét đánh cũng không lọt vào. Cảnh giới cao nhất, có thể đứng dưới thiên kiếp mà vô sự."



" Vù, vù."



Vừa nghỉ ngơi xong, Thanh Thiện lại luyện tập theo đồ hình này, ban đầu chỉ là gạt đỡ vô cùng đơn giản, sau đó càng lúc càng nhanh, Tịch Diệt Long Thương tựa như ảo ảnh lóe lên giữa không trung.



"Xuy, xuy." Âm thanh càng rít lên từng hồi, càng luyện Thanh Thiện càng nhập tâm, hai mắt cũng từ từ nhắm lại, dựa vào tiếng gió là cảm nhận chiêu thức.



Chiêu thức khi nhanh thì lóe lên từng đạo tàn ảnh, xung quanh người Thanh Thiện đâu đâu cũng là bóng thương ảnh, khi chậm thì vô cùng chậm, ngay cả so với thương pháp bình thường khác còn chậm hơn.



Cứ như vậy, Thanh Thiện một mực diễn luyện, ở trong Hư Thiên động này không phân ngày đêm sáng tối, còn như với Thanh Thiện, hắn không ăn cũng không chút ảnh hưởng, khi nào mệt mỏi chỉ cần tĩnh tọa hấp thụ linh khí là đủ.



Thời gian cứ tiếp diễn trôi qua, hắn chỉ có diễn luyện hai chiêu thương pháp.




" Phù, phù, chiêu này đã đến bình cảnh rồi."



Thanh Thiện chợt mở mắt, khóe miệng lại hơi mỉm cười, cảm giác với công lực của mình cùng sự lĩnh ngộ đã đến cực hạn, Thanh Thiện liền dừng lại. Dù nói chiêu thức càng luyện càng quen, càng ảo diệu, bất quá với hắn lúc này, dù muốn tiến triển thêm không phải trong một chút thời gian, có nhiều thứ quan trọng hơn, tựa như thực lực bản thân, chỉ cần tiến vào tầng bảy trung kỳ khi đó thương pháp sẽ tự động tăng tiến.



Hư Thiên quyết tầng bảy tiền kỳ tương đương với Nghịch Thiên giả cấp một, tiến tới trung kỳ tầng bảy lại có thể sánh với Nghịch Thiên giả cấp ba, tới hậu kỳ tầng bảy tương đương với Nghịch Thiên giả cấp năm. Nếu tiến tới tầng tám sơ kỳ, cho dù Nghịch Thiên giả cấp bảy cũng không là đối thủ, tiến lên trung kỳ tầng tám tương đương với Nghịch Thiên giả cấp chín, hậu kỳ tầng tám tương đương với Nghịch Thiên giả cấp mười một. Đột phá tầng chín đã là Thiên Quân cũng là cảnh giới cao nhất của Nghịch Thiên giả mong đạt tới.



Khi xưa Tử Thiên Long cũng đã đạt tới Nghịch Thiên giả cấp mười một, bất quá hiện tại thực lực còn chưa đạt tới Nghịch Thiên giả cấp bốn. Đây chính là những điều Thanh Thiện thấy Hư Thiên Quân ghi lại.



" Hư Thiên Quân cũng thật quá ác a, thực lực của Tử Thiên Long cấp mười một, nhốt trong trận pháp từ viễn cổ, dù thế nào cũng không đột phá tầng bốn được." Thanh Thiện không ngừng cảm thán.



" Mẹ kiếp tên Hư Thiên, chỉ cần thực lực của ta đạt tới tầng bốn, trận pháp liền khởi động đánh ta, linh khí cũng không thể hấp thu, thực lực ta tất nhiên không thể đột phá rồi." trong Tịch Diệt Long Thương, Tử Thiên Long liền nghiến răng nghiến lợi nói.



Phải công nhận biện pháp của Hư Thiên Quân có chút tàn ác, bất quá nếu để Tử Thiên Long trở về cảnh giới cao nhất, cái trận pháp này sẽ không vây khốn được nó, mặc dù nó có thể không thoát khỏi Tịch Diệt Long Thương nhưng có thể hấp thu toàn bộ linh khí tích lũy của linh mạch nơi đây. Khi đó nó sẽ rất cường đại, chủ nhân của Tịch Diệt Long Thướng sẽ không thể tiêu diệt được nó mà còn bị nó giết chết.



Tịch Diệt Long Thương vô kiên bất tồi, Hư Thiên tin tưởng, cho dù chính mình bị nhốt trong đó cũng không thể cường công mà ra. Muốn ra chỉ khi nào có chủ nhân cho phép.



" Được rồi, đều do ngươi thực lực thấp kém, chỉ có thể tùy người ta định đoạt. À ta có chút kỳ quái, ngươi rút cuộc chỉ còn lại long hồn hay cả thân thể ngươi đều bị phong ấn bên trong vậy?" Thanh Thiện tò mò hỏi.



"Hừ, cái đó có gì khác nhau sao, ta tu luyện đã tới Nghịch Thiên giả cấp mười một, cho dù thân thể bị hủy diệt, chỉ cần long hồn bất diệt liền dễ dàng tạo ra thân thể mới y như bản thể ban đầu." Tử Thiên Long bên trong nói.



" Ừ, sau này ta sẽ gọi ngươi là Tử Long đi. Chỉ cần ngươi biết thân một chút, rất nhanh ngươi sẽ được thả ra, khi đó ngươi có thể vùng vẫy thiên địa."



Nói xong, Thanh Thiện cũng không để ý nó có gì phản đối hay không. Thương pháp vẽ trên tường còn rất nhiều, hơn nữa không chỉ mình thương pháp, còn có rất nhiều hình vẽ của các loài động vật với tư thế rất kỳ quặc. Không có thời gian tham ngộ nhiều, Thanh Thiện liền theo lời dặn của Hư Thiên Quân, đem tất cả các bức vẽ thu vào trong Hư Thiên giới chỉ.



Trở lại gian phòng đầu tiên, tiện tay hắn lại thu cả bức tượng của Hư Thiên Quân vào trong, dù sao Hư Thiên cũng từng là một trong bốn vị thần bảo vệ Âu Lạc bộ tộc, nếu có thể được mọi người thờ cúng cũng là xứng đáng.



...



Đứng dưới nắng chiều, bên dưới ngọn thác, một dã nhân đang tắm rửa, đó là Thanh Thiện. Cả thân hình hắn từ bên dưới lòng sông mà thoát ra, lâu lắm mới được thấy ánh sáng mặt trời, điều này khiến tâm trạng hắn có chút sảng khoái.



Quần áo trên người vốn có chút rách nát cộng thêm đầu tóc, râu ria, nói hắn là dã nhân cũng không sai.



Đi dọc bờ sông, tìm đến vài nhà ven sông, Thanh Thiện chỉ định sửa sang chút đầu tóc, râu ria, nếu không với hình dáng này của mình mà đi vào thành phố chắc ai cũng nghĩ hắn là tên bị tâm thần đi lang thang. Cũng may mắn cho hắn, nhà người ta cũng thương tình hắn, không những sửa sang lại đầu tóc, ngay cả bộ quần áo cũng cho luôn hắn.



Sau trận chiến với vài con linh vật, tấm thẻ ATM đã đánh mất, hiện tại trong túi cũng không có một chút tiền, vừa tới thành phố thì trời cũng đã tối, không có tiền, hắn đành một mình phi hành trở về Hà Nội, dù sao cũng có vài chục Km, với thực lực hiện tại của mình chưa tới vài tiếng đã về tới nơi.



Hơn một năm, hắn đã bỏ đi hơn một năm, một cuộc gọi điện thoại cũng không, hắn có thể cảm giác được bố mẹ hắn lo lắng, tức giận cỡ nào, vì thế, vừa về Hà Nội, hắn đã tìm đường trở về nhà mình.



Vừa nhìn thấy ngôi nhà của mình, Thanh Thiện không khỏi có chút nghẹn ngào, không biết bố mẹ, em gái hắn thấy hắn sẽ thế nào, chắc chắn mẹ hắn sẽ la hắn một trận suốt cả đêm mất, trong đầu nghĩ vậy, Thanh Thiện bước nhanh đến cửa sau đó bấm chuông.



" Coong, coong, coong"



Hiện giờ chỉ chưa tới mười giờ đêm, hẳn nhiên trong nhà vẫn còn thức, có người sau vài giây liền ra mở cửa, đó là một thân hình nam nhân tầm bốn mươi tuổi, bất quá Thanh Thiện không nhận ra đối phương.



" Xin hỏi, em tìm ai?" người nam nhân cũng không nhận ra hắn, liền hỏi.



"Anh cho em hỏi, nhà cô Thảo có phải ở đây không?"




" Thảo? Ở trong tổ này có tới hai nhà có người tên Thảo, hay em tìm nhầm nhà?" người đó lại nói.



" Xin hỏi anh có phải mới mua nhà này phải không?" Thanh Thiện liền hỏi.



" Đúng vậy."



" Anh có biết chủ cũ nhà này đã chuyển đi đâu không, tại sao lại bán nhà ?"



" Chuyển đi đâu thì anh không biết, nhưng hình như nghe nói, nửa năm trước bọn họ bị đám xã hội đen quấy phá mà phải bán nhà." nam nhân suy nghĩ một chút liền nói.



" Xã hội đen? Hắc Long bang. " ánh mắt Thanh Thiện liền lóe lên như độc xà, một cỗ cuồng nộ từ thân người phát ra, sát khí điên cuồng bộc phát.



Cho tới khi Thanh Thiện quay người bước đi, nam nhân mới hết sức bình tĩnh lại được, khi vừa rồi nam nhân như có cảm giác bị lưỡi dao sắc bén đè tới cổ.



" Lạnh, rét lạnh." nam nhân khẽ lẩm bẩm nói, hắn cũng không biết vì sao mình bị như vậy, bất quá xương sống không ngừng lạnh mà thôi.



Thanh Thiện liền nhớ tới Văn Thành cùng Anh Thy, trước khi hắn rời đi đã nhờ nàng chiếu cố tới thân nhân mình, cũng bỏ hơn ba tỷ ra.



Đây là khu biệt thự rất lớn, nó phải rộng đến gần năm trăm mét vuông. Lúc trước Văn Thành từng cho hắn địa chỉ, với trí nhớ của mình không khó để hắn tìm đến.



" Coong, coong, coong."



Một nữ nhân tầm bốn mươi mang trang phục giản dị bước ra, vừa đến cổng liền hỏi:



" Xin hỏi cậu hỏi ai?"



" Cho cháu hỏi, đây có phải nhà của Văn Thành cùng Anh Thy không ạ." Thanh Thiện liền hỏi.



" Đúng thế, cậu là bạn của cậu chủ và cô chủ à, cậu tên gì để tôi vào thông báo."



" Cháu là Thanh Thiện."



Nữ nhân liền chạy vào nhà thông báo, chưa tới một phút sau, một thanh niên cao lớn đi nhanh ra cửa, bên cạnh là một nữ nhân còn trẻ rất xinh đẹp, đúng là Văn Thành cùng Anh Thy .



" Thanh Thiện à, lâu lắm không gặp, em vào nhà đi." cánh cửa vừa mở Văn Thành liền nói.



" Đúng a, Thanh Thiện rất lâu rồi a, ngươi đi đâu vậy? Ta nghe nói có người còn bảo ngươi đã ... ." Anh Thy bên cạnh cũng tò mò hỏi. Chỉ là từ " chết" còn chưa nói thì đã biết mình lỡ lời, liền không nói nữa.



Thanh Thiện liền theo hai người vào nhà.



" Quái a, trông thanh niên này vô cùng quê mùa, mình còn tưởng ăn xin, ai ngờ vừa nhắc đến hắn, cả cậu chủ cùng cô chủ đều ra đón. Ngay cả ông chủ cũng không được đối đãi như vậy ?" nữ nhân vừa mở cổng cũng kinh ngạc nhìn Thanh Thiện.



" Anh, em muốn hỏi một chút về gia đình, bọn họ hiện giờ ở đâu?" Thanh Thiện vừa ngồi xuống ghế liền hướng Văn Thành hỏi.



" Bố mẹ, em gái em đều không sao cả, chỉ là anh đã bố trí cho bọn họ một nơi an toàn khác, bất quá ..." đến đây Văn Thành lại có chút lấp lửng không nói tiếp.



Thanh Thiện nghe được gia đình mình đều an toàn, áp lực toàn thân cũng giảm đi đôi chút, nhưng thấy Văn Thành không nói tiếp liền hơi lo lắng .



" Bất quá, mấy tháng qua, bọn họ đã chuyển rất nhiều nơi, cuộc sống không tốt lắm, Ngô Kiệt đã tiếp quản Hắc Long bang, hắn cho rất nhiều người truy sát ba mẹ em, còn có em gái em, chút nữa đã bị hắn hủy hoại." Văn Thành liền nói tiếp.




" Rộp, rộp." Mặc dù rất bình tĩnh nhưng hắn cũng không khống chế được bản thân, chiếc chén trên tay vô ý bị bóp nát, sát khí một lần nữa không kìm chế được bộc phát. Cả người hắn tựa như quái thú tỏa ra khí thế vô cùng đáng sợ.



" Vù, vù, vù." rất nhanh chóng, mấy thân ảnh liền lao vào trong nhà, đó là ba lão giả tóc lốm đốm bạc, ánh mắt lấp lánh có thần, dù là đã đến sau lưng Văn Thành cùng Anh Thy nhưng bọn họ cũng bị sát khí làm cho sợ hãi.



" A, xin lỗi." Thanh Thiện phát giác mình có chút không thể khống chế, liền thu liễm tâm tình, hướng Văn Thành xin lỗi.



Vừa vào đây, Thanh Thiện cũng phát hiện được vài người này, mà ba lão giả này là mạnh nhất trong bọn họ, bất quá võ công chỉ cỡ Hạo Lâm mà thôi, thực lực còn chưa đột phá Nghịch Thiên giả, có tới bao nhiêu người hắn cũng không để mắt tới.



" Anh có thể cho em địa chỉ của Ngô Kiệt, Trương Hồng?, tốt nhất là toàn bộ thành viên của Hắc Long bang luôn!." Thanh Thiện sau đó nói.



" Toàn bộ thành viên!" Văn Thành có chút nhìn hắn, bởi Văn Thành nhận ra hắn muốn làm gì.



" Nghe nói Trương Hồng vừa mời được một cao thủ là trưởng lão, người này nghe nói tới từ một môn phái rất thần bí, thực lực cũng mạnh hơn Trương Hồng rất nhiều." Văn Thành nhìn Thanh Thiện rồi nói.



" Không sao cả, anh cứ cho em địa chỉ bọn họ." Thanh Thiện cũng không có đổi sắc nói.



Lấy được địa chỉ tổng bộ Hắc Long bang cùng với vài nơi ở của các nhân vật, Thanh Thiện nói chuyện với hai người về người nhà của mình, biết họ vẫn được an toàn, hắn liền chào rồi rời khỏi.



" Ba vị, mọi người thấy thực lực của hắn thế nào?" Văn Thành đợi Anh Thy lên phòng sau đó quay sang hỏi ba vị lão giả.



" Không thể đoán ra, vô cùng mạnh." ba lão giả nhìn nhau một chút sau đó vị đứng giữa nói.



" Vậy, nếu so với vị trưởng lão mới gia nhập Hắc Long bang thì thế nào?" Văn Thành hơi chút mừng liền hỏi tiếp.



" Mạnh hơn rất nhiều." người kia lại nói.



" Tốt quá." Văn Thành liền hô lên một tiếng, bởi gần đây Ngô Kiệt vô số lần gây áp lực khiến hắn phải giao bố mẹ cùng em gái Thanh Thiện ra, có đôi khi hắn cảm giác không thể bảo vệ tiếp nữa. Hơn nữa còn có tin hắn đã chết, điều này khiến Văn Thành vô cùng bất an.



Văn Thành cũng có vài dự án đang cùng Hắc Long bang tranh giành, Thanh Thiện đột ngột xuất hiện khiến hắn an tâm rất nhiều, nhất là khi nghe lời nhận xét của ba bị cường giả được hắn bỏ rất nhiều công sức mới mời được.



" Ba vị, tập hợp tất cả mọi người, chỉ cần Thanh Thiện hắn tiêu diệt mấy nhân vật đầu não, chúng ta sẽ lo đám còn lại, lần này phải diệt tận gốc Hắc Long bang." Văn Thành suy nghĩ một lát rồi quyết định. Hắn từng gặp vị trưởng lão kia của Hắc Long bang, phải nói là vô cùng cường đại, kể cả ba vị trước mặt cũng không phải đối thủ. Rất có thể vài dự án đều bị Hắc Long bang chiếm mất, lần này đánh cuộc vào nhận xét của ba vị cao thủ bên mình. Nếu có thể diệt trừ Hắc Long bang hắn sau này có thể thuận lợi trong thương trường rất nhiều.



Không có gì không mạo hiểm mà thắng lợi lớn cả, hắn đánh cuộc cả vào Thanh Thiện cùng ánh mắt nhìn người của mình, nếu không, sau này hắn sẽ tiếp tục bị Hắc Long bang chèn ép.



> Văn Thành liền thông báo cho cha mình Nguyễn Việt Đông. Sau đó nói lại một lượt sự việc lúc nãy, cũng nói nhận định của ba người bên mình.



> Việt Đông qua điện thoại cũng có chút động tâm hỏi lại.



>



> âm thanh của lão lại vang lên, lão rất tin tưởng ánh mắt của con trai mình, kẻ được lão bồi dường từ nhỏ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.