Thiên Nam Tự

Chương 33: Gặp gỡ quái vật biển..









Thanh Thiện còn đang quan sát nữ nhân kia thì nữ nhân đã tới trước mặt hắn nói:



" Cảm ơn cậu đã cứu Hạnh nhi."



Thanh Thiện thu hồi ánh mắt, sau đó để ý đến cô bé, cô bé chỉ tầm mười bốn, mười lăm, trông rất lanh lợi, ở má trái còn có lúm đồng tiền trông rất đáng yêu, chỉ là vừa mới kinh qua cơn sợ hãi vì thế cô bé hơi chút thần thần, bàn tay vẫn nắm chặt áo tay mẹ mình.



" Hạnh nhi, con mau cảm ơn anh đi, ban nãy may nhờ anh ấy cứu con đó." nữ nhân bên cạnh tiếp tục hướng cô bé bên cạnh nói.



" Em, em ... cảm ơn." cô bé lý nhí nói.



Thanh Thiện bên cạnh khẽ mỉm cười, có thể cứu một cô bé đáng yêu như vậy quả là một việc tốt, võ công có thể giết người cũng có thể cứu người, hắn từng giết người không ít, nay cứu một mạng người cảm giác đúng là rất tốt.



" Không có gì cả, chỉ là cháu may mắn mắc kẹt ở đó nên mới cứu được." Thanh Thiện hướng nữ trung niên nhân nói.




" Không biết mấy cháu có rỗi không, nếu không cô mời mọi người đi ăn."



Thanh Thiện liền nhìn hai người Anh Thy cùng em mình dò hỏi. Buổi trưa Anh Thy còn chưa ăn mà vừa rồi tắm biển lại tiêu hao của nàng khá nhiều sức lực, Thịnh Minh buổi trưa cũng ăn rất ít, hai người liền nhanh chóng đồng ý, bọn họ ở nơi này không quen thuộc, nay có người nguyện ý mời ăn tự nhiên là đi.



...



Tại nơi biên giới phía bắc xa xôi, Bùi Thành cùng vợ mình đang ngồi trong phòng, bên cạnh là mấy vị huynh đệ sinh tử trong đó có cả Lâm Trần, chỉ là ống tay áo bên trái của lão hiện giờ phất phơ. Gần một năm trước vì cứu Bùi Thành một mạng, lão bị sát thủ của Nhật Bản chém mất cánh tay trái. Trong năm người chỉ có người đứng đầu Thi Lập không may chết trên đường chạy trốn.



Bất quá bọn họ hôm nay đã không còn an nguy, mấy tháng trước dưới áp lực của một viên tướng quân cao cấp, phe đối lập liền đình chỉ công kích hướng bọn họ. Bọn họ tụ tập nơi đây chính là vì Tâm Nhiên, từ sáng hôm nay nàng được sư phụ cho dùng Thất diệp tử thảo, dù biết sư phụ nàng tài giỏi nhưng nghe nói một lá Thất diệp tử thảo tăng tiến ba mươi năm công lực, điều này có thể thấy dược lực của nó mãnh liệt đến mức nào.



Bên phòng trong chỉ có Nguyệt Lệ đang ngồi phía sau Tâm Nhiên, Phong Long đứng ngoài căn phòng làm hộ pháp.



Việc dùng linh vật tăng tiến công lực luôn luôn có rủi do, trong quá trình dùng, linh khí của linh vật sẽ bộc phát toàn bộ, do chỉ là linh khí nên nó hoàn toàn không chịu khống chế của con người, vì thế nếu không cẩn thận linh khí sẽ tàn phá kinh mạch của người dùng nó.



Tâm Nhiên không những dùng một lá mà nàng dùng tới hai lá. Tối hai hôm trước Thanh Thiện gọi điện thoại, nàng rất kích động, nếu không có hắn nàng cùng gia đình mình có thể hoàn toàn bị diệt, hơn nữa trên đường lưu lạc hắn còn chiếu cố cho nàng rất nhiều, vì nàng mà gia đình hắn có thể gặp nguy hiểm.



Cuối cùng hắn không chết, nàng cảm giác bầu trời lại trong xanh trở lại, ba lá Thất diệp tử thảo nàng còn muốn đưa cho hắn nhưng hắn lại thác cho nàng tùy tiện dùng. Tâm Nhiên ngay hôm sau định trở lại Hà Nội nhưng Bùi Thành không cho phép, lý do rất đơn giản, bọn họ còn có một kẻ thù khác ở Hà Nội là Hắc Long bang, đương nhiên Thanh Thiện thảm sát Hắc Long bang lúc đó không thể truyền tới tai bọn họ.



Để cha mẹ mình đồng ý Tâm Nhiên đành quyết định dùng Thất diệp tử thảo, biết được thực lực của Thanh Thiện, Tâm Nhiên càng muốn tăng tiến thực lực bản thân. Trong tâm trí của nàng, một ngày nào đó hai người có thể sánh vai chiến đấu.



Ngày hôm qua nàng đã dùng một lá Thất diệp tử thảo, hôm nay chính là lá thứ hai. Cũng may Nguyệt Lệ bên cạnh trợ giúp, từ lần đầu tiên một viên hoàn thuốc đã giúp nàng cải tạo kinh mạch, Nguyệt Lệ chỉ có duy nhất một viên, nó được bào chế từ hơn mười loại linh vật chân quý. Chính vì vậy Tâm Nhiên mới có thể chịu đựng được dược vật của Thất diệp tử thảo.



Ngồi trong phòng, chỉ thấy khuôn mặt nàng lúc xanh lúc đỏ, Nguyệt Lệ ở đằng sau giúp nàng chống lại sự tàn phá của linh khí đánh vào kinh mạch, Tâm Nhiên một đường dẫn linh khí quy tụ nơi đan điền của bản thân. Mồ hôi không ngừng ướt đẫm quần áo nàng, càng lúc đám linh khí càng bị đan điền nàng hấp thu, sau khi quy tụ vào đan điền nó tự động chuyển thành chân khí trong nội thể, chân khí càng lúc càng cường đại, đám linh khí càng yếu bớt.



Ngay khi chút linh khí cuối cùng chuyển hóa thành chân khí, Tâm Nhiên cũng mở mắt, nàng cảm giác so với khi xưa như một trời một vực, tất cả mọi thứ trong phòng đều được nàng quan sát cực kỳ rõ ràng, từng hoa văn trên khung cửa, ngay cả vài con muỗi bay trong phòng nàng cũng quan sát khá rõ ràng, những tiếng vo vo khi nó bay phát ra, tất cả đều được nàng cảm nhận .



" Cảm ơn sư phụ." Tâm Nhiên liền hướng sư phụ nói.



Nguyệt Lệ ở phía sau cũng đã thu tay về, liên tục duy trì bảo hộ cả tiếng đồng hồ, công lực của bà suy giảm không ít, nhưng thấy đồ đệ của mình thành công tăng tiến thực lực, bà cũng vui mừng.



" Đồ đệ tốt, quả không phụ lòng vi sư, sau này còn cần chuyên cần tu luyện hơn, phải biết công lực không phải do mình tu luyện ra rất khó khống chế, nhưng chỉ cần con siêng năng, trong vòng một năm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều." Nguyệt Lệ tươi cười nói.



Tâm Nhiên liền đứng dậy thay bộ quần áo khác, sau đó dìu sư phụ ra ngoài, ở bên ngoài Phong Long vẫn kiên trì đứng gác ở trước cửa, thấy vợ mình đi ra, lão biết bọn họ đã thành công, còn về sắc mặt của Nguyệt Lệ có chút tái thì đều trong suy đoán, chỉ cần một ngày nghỉ ngơi đều khôi phục hoàn hảo.




...



Ở Đà Nẵng, sau khi được hai mẹ con đãi khách, Thanh Thiện biết cô bé tên Phạm Ngọc Hạnh còn mẹ nàng là Vi Thiên Tâm, mặc dù có chút hoài nghi Vi Thiên Tâm nhưng Thanh Thiện cũng không muốn hỏi cụ thể.



Rời khỏi nhà hàng, sau khi đưa hai người liền trở lại Lam Sa môn, Thanh Thiện liền trở lại bãi biển. Tuy vừa rồi chỉ có một tiếng thời gian, nhưng Thanh Thiện có cảm giác trợ giúp hắn hơn mười lần so với ở trên đất liền luyện tập. Hiện tại thực lực của hắn chỉ là đỉnh cấp của tiền kỳ tầng bảy, cón chút xíu nữa có thể đột phá.



Nếu có thể tiến vào trung kỳ tầng bảy cộng thêm Tịch Diệt Long Thương, Thanh Thiện tự tin đánh bại bất kỳ Nghịch Thiên giả cấp ba nào. Đáng tiếc linh khí bên trong Tịch Diệt Long Thương thì dư thừa nhưng kinh mạch của hắn lại còn quá yếu.



Trở lại bãi biển thì nơi đây không có một khách nhân nào dám tắm, vừa rồi còn xuất hiện cá mập có cho bọn họ vài lá gan cũng không dám lúc này tắm tiếp, hơn nữa xung quanh cũng có các bảo an ngăn cản nếu ai xuống tắm, Thanh Thiện chỉ đành tìm chỗ nào hẻo lánh rồi tiến sâu vào lòng biển.



Lần này không phải lo lắng cho Anh Thy cùng Thịnh Minh, Thanh Thiện tâm lý càng thêm thoải mái, cả người càng đi càng xa bờ, hơn nữa nơi đây không có thuyền bè, hắn trực tiếp phi hành nên tốc độ cực nhanh. Cảm giác đã ra xa bờ hơn mười km Thanh Thiện bắt đầu lao xuống biển.



Ở nơi đây đã cách xa đất liền, dưới sâu đáy biển áp lực nước vô cùng lớn, theo dự tính của Thanh Thiện thì đáy biển nơi đây phải thấp hơn so với đất liền ít nhất gần ba trăm mét. Thân thể Thanh Thiện nhanh chóng chống lại áp lực cường đại dưới đáy biển, rút bên mình Tịch Diệt Long Thương, Thanh Thiện bắt đầu luyện tập thương pháp đồng thời chân khí cũng vận chuyển theo đồ hình thứ sáu của Cửu Chuyển Kim Cương Thân .



Nơi đây linh khí so với lúc trước càng thêm nồng đậm, mà pháp quyết của Hư Thiên Quân để lại lại càng bá đạo, cưỡng đoạt thiên địa linh khí khiến nó điên cuồng tụ tập lại nơi đây.



Dưới áp lực nơi đây cơ nhục, xương cốt liên tục phải chống đỡ, bên trong thì chân khí liên tục đánh sâu vào kinh mạch khiến cho toàn thân Thanh Thiện không ngừng run rẩy. Có thể xem đây như một cách tàn phá bản thân để đột phá. Thân thể Thanh Thiện khi tiến vào tầng sáu của Cửu Chuyển Kim Cương Thân đã cứng rắn tới mức súng đạn đều bắn không thủng, bất quá thừa nhận vài tiếng đồng hồ dưới độ sâu ba trăm mét cũng có chút khó chịu, mỗi khí cơ nhục, xương cốt tê mỏi thì linh khí lại tự động xâm nhập, mà kinh mạch bản thân lại chịu hai tầng xung kích, thứ nhất là chân khí bản thân thứ hai là áp lực của nước biển.



Bản thân Thanh Thiện lại luyện tập thương pháp, dưới sức cản của nước biển, Tịch Diệt Long Thương đã nặng càng thêm nặng, cầm hơn năm trăm cân mà tu luyện quả nhiên tiêu hao sức lực cực nhanh, nhưng Thanh Thiện cũng không tu luyện cuồng đến độ bất kể tổn thương cơ thể, trong ba tiếng đồng hồ hắn phải dừng lại nghỉ ngơi một đoạn thời gian.



Hắn sợ nhất chính là những quái vật ở nơi đây, một nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, linh khí lại đông đúc rất có thể sản sinh ra quái vật cường đại, nghĩ tới Đại Phá Diệt ghi trong bia đá, Thanh Thiện biết rất nhiều quái vật cường đại xuất sinh nơi biển cả, thậm chí còn có quái vật cường đại cỡ Hư Thiên Quân, vì vậy hắn không dám bừa bãi khinh thường.



Đáng tiếc Thanh Thiện dù chỉ suy nghĩ trong đầu nhưng vì hắn luyện tập sinh ra quá nhiều linh khí tụ tập, điều này khiến cho một vài cường đại sinh vật nơi này chú ý, bọn chúng đơn thuần do linh khí dày đặc nơi này mà đến.



Đang tu luyện Thanh Thiện chợt cảm giác toàn thân nguy hiểm, nơi này dù có chút tối tăm nhưng hắn cũng đã khá quen, trong vòng trăm mét đều nhìn rõ, bất quá cảm giác nguy hiểm càng lúc càng mạnh mà hắn không hề nhìn thấy đối phương.



Thanh Thiện liền dừng tu luyện thân hình phi thân hướng mặt biển mà lên, ngay khi hắn còn cách mặt biển một trăm mét, một đầu quái thú như tên bắn lao tới hắn, nó có chút tương tự cá mập nhưng thân thể to hơn gấp đôi, ánh mắt màu đỏ sậm, hàm răng sắc bén, cảm giác nguy hiểm chính là xuất phát từ quái vật này.



" Quái vật này thực lực chỉ sợ tương đương với Nghịch Thiên giả cấp bốn, nhanh chóng chạy đi, ở nơi này ngươi không phải đối thủ của nó đâu." bên trong Tịch Diệt Long Thương một đạo âm thanh phát ra.



" Nghịch Thiên giả cấp bốn, nó còn chưa hóa được thành nhân hình a, phải xem thực lực của Nghịch Thiên giả cấp bốn mạnh cỡ nào đã." Thanh Thiện liếm liếm mép, hưng phấn truyền âm thanh đến Tử Long. Trong thư tịch có ghi lại, bất kỳ loại vật nào nếu đã tiến tới Nghịch Thiên giả cấp năm đều có năng lực hóa hình người. Thanh Thiện dù có cảm giác nguy hiểm nhưng ngoài chân khí trong nội thể hắn gần tương đương với Nghịch Thiên giả cấp ba, bản thân cơ thể hắn cũng mạnh không kém, nếu xét tổng lực thêm cả Tịch Diệt Long Thương thì hắn cũng không thể nhanh chóng bị đánh bại, vì thế hắn muốn một lần giao đấu với đối thủ thực lực hơn hẳn mình.




" Ngươi thật là tên điên cuồng, không khác gì tên Hư Thiên, tất cả đều cuồng chiến." âm thanh từ trong Tịch Diệt Long Thương một lần nữa vang ra.



Thanh Thiện có chút sững người khi nghe câu nói của Tử Long, hắn rõ ràng thay đổi rất nhiều so với xưa, khi xưa hắn rất nhút nhát, chỉ cần sự việc không ảnh hưởng đến hắn hắn liền không để ý, có khi liên quan nhưng lại lấy dĩ hòa vi quý làm hàng đầu. Bất quá nay hắn lại có chút điên cuồng, không phải điên cuồng mà là ngông cuồng.



Chỉ là không đợi hắn suy nghĩ nhiều, quái vật kia đã tới trước mặt, phía sau hắn là hàng loạt quái vật khác Thanh Thiện không nhận ra, nhưng thực lực chỉ có quái vật trước mặt này khiến hắn để ý, đám còn lại có lẽ chỉ có thực lực Nghịch Thiên giả cấp một cấp hai mà thôi.



Thanh Thiện bị vòng vây quái vật bao quanh, bất quá chúng không tấn công ngay mà chăm chăm nhìn con mồi sau đó nhìn con quái vật trông giống cá mập, chắc chúng đang chờ đợi mệnh lệnh từ nó.



" Gào, gào." không để Thanh Thiện đợi lâu, con quái vật dẫn đầu liền rống lớn hai tiếng, đám quái vật kia liền hướng Thanh Thiện lao vào.



"Đến hay lắm." Thanh Thiện trong đầu có chút mừng rỡ. Tịch Diệt Long Thương huy động nhanh chóng sau đó một chiếc lồng thương ảnh tạo nên.



" Bồng, bồng, ... bồng." Hàng loạt âm thanh va chạm, hơn năm quái vật lao đến trước tiên bị phòng ngự thương pháp ngăn chặn, hàm răng của chúng trực tiếp va chạm với Tịch Diệt Long Thương sau đó bị đánh bay ra sau.



" Hèn gì nói trong nước là thế giới của chúng, quả nhiên tốc độ thương ảnh giảm đi đáng kể." Thanh Thiện không ngừng suy nghĩ, vừa rồi tốc độ thương pháp giảm đi vài phần, may mắn hình thể đối phương quá mức to nên dễ dàng cản phá. Ở nơi này lực cản của nước ảnh hưởng rất nhiều tốc độ của hắn cùng tốc độ của thương pháp, hiện giờ hắn mới nghĩ đến vì sao Tử Long ban nãy lo lắng nói hắn không có chút phần thắng nào.



" Gào, gào." quái vật bên ngoài phẫn nộ rống vài tiếng, đám quái vật khác đều lui một quãng lớn, chiếc mồm cực rộng của nó nhanh như chớp lao đến .



" Quá nhanh đi." Trong đầu Thanh Thiện chỉ kịp nghĩ vậy, bởi lẽ chiếc mồm quái vật đã tới trước mặt, Thanh Thiện công lực toàn thân vận chuyển vào Tịch Diệt Long Thương, phòng thủ thương pháp liền gạt chiếc mồm rộng của nó, bất quá tựa như xe ô tô tải húc vào xe máy, cường đại lực lượng đánh sâu vào thân ngọn thương, dù sức cản của nước biển rất lớn nhưng Thanh Thiện nhanh như sao xẹt bắn ngược lại đằng sau, bàn tay run rẩy cố gắng không để Tịch Diệt Long Thương rời tay, máu tại nơi miệng không ngừng hòa vào nước biển.



" Chạy." trong đầu Thanh Thiện ý nghĩ không ngừng thôi thúc, dựa vào phản chấn cơ thể liên tục chạy hướng mặt biển mà lên, quái vật thấy con mồi của mình chạy trốn liền rống lên một tiếng rồi cực tốc đuổi theo .



Nhưng ngay khi vừa rồi va chạm ý nghĩ chạy trốn trong đầu Thanh Thiện đã lóe lên, nên lực va chạm vừa lại khiến hắn bắn ngược lên trên, lúc này Thanh Thiện chỉ cách mặt biển năm mươi mét, mà quái vật cá mập còn cách mặt biển một trăm mét.



" Hô, hô," Thanh Thiện vừa chạy khỏi mặt nước, quái vật theo quán tính lao lên mặt biển đớp, rất tiếc nó vẫn chậm một nhịp, Thanh Thiện đã vượt quá mặt nước biển tới mười mét, khi chưa hình thành thân người nó chưa có khả năng phi hành như Thanh Thiện, nó đành gầm gừ một lúc sau đó quay trở xuống đáy biển.



" Quá mạnh, tý nữa thì nguy rồi." Thanh Thiện trong lòng lẩm bẩm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.