Thiên Nam Tự

Chương 70: Linh hồn thiên phú





" Minh Trúc huynh, xin mời chỉ giáo."



" Cảnh giới của chậm không phải là ý nghĩa chậm chạp trì trệ, nếu thế giới có âm dương thì đây là hai thái cực nhanh chậm, nhanh luôn gắn với chí dương tức là cảnh giới đầu tiên, còn chậm lại gắn liền với chí âm tức cực nhu nhuyễn, chỉ cần thương pháp mềm mại tựa như sóng biển nhấp nhô có thể dần dần luyện thành ý cảnh của tầng thứ hai này." Minh Trúc suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói. Sau đó lại cầm cây thương mà luyện rất từ từ, ở tạo nghệ của chiêu thức Minh Trúc đúng là rất cao, vừa thi triển đã hình thành, không gian một lần nữa chấn động.



Thanh Thiện lần này đã nhìn rõ, mà linh hồn của hắn cũng có cảm ứng được một chút của ý cảnh Minh Trúc vừa mới nói tới, Thanh Thiện lập tức nhắm mắt tưởng tượng ra ý cảnh này, hắn lúc như ở trên đệm bông mà nằm, lúc lại như cảm giác sóng biển vỗ về, rất nhẹ nhàng, không tự chủ ngọn thương trên tay bắt đầu từ từ đâm tới, hắn một mực cứ đứng như vậy đâm tới, đó không phải Long Phá mà chỉ là đâm, duy nhất đâm về phía trước.



Minh Trúc ở một bên cũng thấy thiên phú Thanh Thiện hơn hẳn mấy người lúc trước hắn từng chỉ điểm, ngay cả Minh Phong cũng không thể nhanh như vậy lĩnh ngộ, có điều so với Minh Trúc, Thanh Thiện còn kém nhiều, nên hắn không để ý tới nữa, xem như lĩnh ngộ nhanh như thế chỉ là chuyện bình thường mà thôi.



Trong con mắt của đại đại thiên tài thì thiên tài chỉ là bình thường a.



Thanh Thiện chìm vào tu luyện thì Minh Trúc cũng không bỏ lỡ thời gian, hắn cũng lấy cây thương một mực diễn luyện lại Vô Cực Thủ, nếu ai nhìn cảnh này chắc thấy kỳ lạ, nhìn hai người không giống luyện công gì, một người chỉ đâm, thế đâm yêu ớt đến đáng thương, hoàn toàn vô lực, người còn lại thì lúc gạt trái, lúc đỡ phải, ngọn thương khi nhanh khi chậm, bất quá hai người khác nhau một người liên tục di chuyển gạt đỡ, một người lại đứng im đâm liên tục.




" Oong, oong, oong."



Âm thanh của sân luyện càng lúc càng lớn, mà âm thanh đó xuất phát từ mỗi thế đâm của Thanh Thiện, chỉ đâm nhẹ nhàng như vậy mà không gian không ngừng chấn động, đây không phải âm thanh do gió rít mà thật sự không gian chấn động.



Nếu ai quan sát lúc này thật sự cánh tay cầm thương của Thanh Thiện mềm dẻo tựa như người đang uốn dẻo cùng thân ngọn thương, không còn cứng rắn như lúc vừa mới đầu nữa.



Minh Trúc cũng vì âm thanh phát ra liên tục này mà dừng tu luyện lại, lúc đầu ý cảnh của chiêu này Minh Trúc nắm vững hơn xa Thanh Thiện, chỉ là chân khí vận chuyển khi hắn không biết nên uy lực giảm đi rất nhiều, giờ Thanh Thiện ở trong tu luyện, mới đầu không dùng chút nào chân khí, sau đó vì thói quen vừa luyện tập vừa di chuyển chân khí theo chiêu thức, vì thế dù chân khí chỉ dùng chút ít mà có thể gây chấn động như vậy, dĩ nhiên ý cảnh tầng hai hắn đã nắm giữ.



Thanh Thiện vì cảm giác chiêu thức đã gần hoàn hảo, sau này chỉ cần chuyên tâm khổ luyện sẽ càng thành thục thu phát tùy tâm, vấn đề này không thể giải quyết nhất thời, chỉ có thời gian mới có thể hình thành.



" Thanh Thiện đạo hữu, ngươi là người tu luyện nhanh nhất ta từng biết a." Minh Trúc lần này lại có chút kinh ngạc, chỉ mới một lúc mà Thanh Thiện đã nắm vững ý cảnh của tầng hai, đúng là nhanh nhất hắn từng gặp.



Phải biết ý cảnh là thứ rất khó để dạy kẻ khác, bởi nó là thứ mộng ảo do tưởng tượng mà ra, bởi thế nó phải do người tu luyện có thể cảm giác ra được ý cảnh lúc đó, sau đó tu luyện, cảm nhận được ý cảnh đã rất khó, tựa như ban nãy Minh Trúc từng nói, "thương pháp phải mềm mại, tựa như sóng biển nhấp nhô" nói thì đơn giản, nhưng có người cả đời cũng không cảm nhận được, lại có kẻ ngay lập tức ngộ ra. Như Thanh Thiện linh hồn thiên phú cực cao, dễ dàng ngộ ra cảm nhận được ý cảnh, cộng thêm Thanh Thiện tu luyện rất nhiều chiêu này nên từ ngộ ra ý cảnh sau đó ứng dụng cũng mất ít thời gian, nếu linh hồn hắn vẫn như xưa thì chưa chắc đã nhanh như vậy luyện thành cảnh giới này.



" Đa tạ Minh Trúc huynh chỉ điểm." Thanh Thiện khom người chút rồi nói.



" Không có gì a, chỉ tiếc là vẫn chưa thông suốt chiêu Vô Cực Thủ, cảnh giới của chiêu này quả thật ảo diệu, hiện tại Minh Trúc còn chưa nghĩ ra." Minh Trúc khẽ thở dài một tiếng rồi nói.



Sự thật nếu Minh Trúc hắn ngay tức khắc mà thấu hiểu cả Vô Cực Thủ thì đúng là dọa chết Thanh Thiện mất, Thanh Thiện nghiền ngẫm hơn một năm chỉ biết có một chút, nếu tự nhiên bị dễ dàng thấu hiểu thì người này không còn là người nữa rồi. Phải biết luận thương pháp Hư Thiên Quân cả đời chỉ sáng tạo ra hai chiêu này, nếu quả thực dễ dàng ngộ ra thì Hư Thiên Quân e phải từ bỏ vị trí thiên quân mất.



" Minh Trúc huynh, không sao, Vô Cực Thủ có thể từ từ nghĩ, chiêu thức nếu ngộ ra dễ dàng cũng không còn thú vị nữa phải không? Giờ huynh có thể biểu diễn đao pháp ý cảnh của Phá Diệt Quân cho tiểu đệ mở rộng tầm mắt không, sau đó chúng ta có thể trao đổi ý kiến của mình cùng nhau."



" Đúng a, mãi nghĩ chiêu Vô Cực Thủ, chút nữa ta quên mất." Minh Trúc khẽ vỗ vỗ đầu rồi nói, hắn quả thực không có ý quên đi, điều này Thanh Thiện rõ ràng biết, đối phương rõ ràng vì quá chăm chú nghiên cứu chiêu thương pháp của Thanh Thiện mà quên thôi, điều này Thanh Thiện mong còn không được nữa là, bởi hắn không thể ở quá lâu nơi đây, dù sao cũng không phải môn phái hắn gia nhập, vì thế nhanh một chút quan sát đao pháp của Phá Diệt Đao, sau này cho dù giao đấu cùng Lê Minh Phong cũng ít bỡ ngỡ hơn, mà quan trọng hơn nữa là, hắn có thể từ đao pháp ý cảnh mà lĩnh ngộ thương pháp của mình. Tựa như ban nãy Minh Trúc từng nói, ý cảnh của Long Phá tầng hai có chút giống với một ý cảnh trong đao pháp của Phá Diệt Quân .




" Đao pháp này chiêu thức cực kỳ bá đạo, chiêu chiêu đều sát khí rất nặng, không chết không ngớt, đao có bốn chiêu, tên của chiêu thức có lẽ không cần nói tới. Mỗi chiêu đao đều mang đao ý khác nhau, xem đây." Minh Trúc vừa nói xong liền đi tới giá binh khí lấy một thanh đao cầm lên tay.



" Đao Chiến." chỉ thấy đao pháp Minh Trúc thi triển như cuồng phong bạo vũ, chiêu chiêu tấn công không ngừng, một chút phòng thủ cũng không có, tựa như liều chết tiến tới, tuy lần này đao pháp không có tạo thành chấn động không gian như trước nhưng Thanh Thiện nhìn ra uy lực của nó không kém, so với tầng đầu ý cảnh của Long Phá xem như ngang hàng, hai ý cảnh đều lấy chí dương chí cương, cuồng phong bạo vũ để tấn công.



Điểm này Thanh Thiện quan sát một hồi cũng nhận ra, quả thật là vạn pháp quy tông, chưa gì đao pháp cùng thương pháp đã có hai ý cảnh có chút tương tự nhau.



" Đao Nộ."



Lần này ý cảnh có chút tương tự chiêu đầu, nhưng đao pháp càng về sau lại thể hiện khác hẳn, đao lúc ban đầu không nhanh lắm, chỉ khi đến gần tự nhiên tốc độ tăng lên vài lần, động tác ác liệt cực kỳ dứt khoát, Thanh Thiện lại có chút liên tưởng tới khi núi lửa phun trào, đúng vậy đao pháp này như mô phỏng lại ngọn núi lửa đang súc tích, súc tích, sau đó càng thêm súc tích, cuối cùng là "Bùm" ở khoảnh khắc đó bùng nổ sức mạnh không gì kháng cự được.



" Tựa hồ là núi lửa phun trào a."



Thanh Thiện vừa nhìn vừa lẩm bẩm, âm thanh tuy nhỏ, cũng đã lọt vào tai Minh Trúc, hắn được mệnh danh quái tài, cái này hắn biết, hắn cũng biết ở phương diện này mình rất giỏi, vì thế hắn muốn có một người có thể cùng hắn nói chuyện, cùng hắn luận bàn về chiêu thức, đáng tiếc không một ai có được thiên phú này, cho tới lúc này hắn phát hiện, ngoài mình ra tên thanh niên đứng trước mặt đúng là không hề kém chút nào, chỉ vừa mới thi triển một lần hắn đã nhận ra, cái này khác gì Minh Trúc hắn chứ?



Minh Trúc càng thi triển càng hưng phấn, chiêu thứ ba là "Đao Phá." ý cảnh của nó tương tự cùng tầng hai của Long Phá, giờ phút này Thanh Thiện trong đầu lướt qua vô số hiện tượng tự nhiên, hắn mới ý thức được các chiêu này vốn không hề xa lạ mà chính là dựa vào đại tự nhiên sáng tạo ra.



Nghịch Thiên Giả vì sinh tồn từ thời thượng cổ nên đã ý thức được đại tự nhiên vô cùng vô tận cường đại, muốn chống lại ít nhất phải hiểu nó, từ đó mà các chiêu thức dựa vào ý cảnh cường đại của tự nhiên được sinh ra.



" Đao Diệt." Minh Trúc khẽ hô một tiếng, Minh Trúc vốn chỉ thi triển ba chiêu đầu mà thôi, dù hắn rất si mê chiêu thức nhưng không ngu đến nỗi truyền thụ hết đao pháp ra, dù sao như thế rất có lỗi với Minh Phong cùng Huyền Môn, chỉ là lúc này hắn phát hiện ra Thanh Thiện có năng lượng rất tiếp cận mình, vì thế không ngần ngại thi triển hết ra, hắn nghĩ tới dù mình không truyền thụ thì Thanh Thiện chỉ cần quan sát một lần Minh Phong thi triển cũng biết được, biết trước biết sau chỉ kém chút ít thời gian, vì thế mới không quan tâm truyền thụ lại cả.



" Tựa như là thiên lôi nổi giận, không, là thiên kiếp, rất cường đại thiên kiếp." Lần này Thanh Thiện cũng nói ra cảm giác của mình, bởi đao pháp vừa ra Thanh Thiện đúng là tưởng tượng ra mình đang bị thiên kiếp bao phủ, rất cường đại, rất bạo nộ mà tựa như thiên la địa võng, muốn trốn cũng trốn không thoát.



" Ý, tại sao lúc này đao pháp giống như cuồng phong vậy?" Thanh Thiện bất giác lại nói lên, bởi Minh Trúc đã thay đổi đao pháp khác, đây không phải là đao pháp của Phá Diệt Quân Thanh Thiện chắc chắn như vậy, bởi vì bốn chiêu kia ý cảnh cùng cảnh giới đều từ từ tăng dần, trong khi đao pháp này ý cảnh dù cũng được nhưng so ra còn kém so với Đao Diệt rất nhiều.




Minh Trúc lúc này tựa như người điên, hắn không ngừng thi triển vô số đao pháp khác nhau, tuy mỗi lần thi triển xong đều dừng lại vài phút dường như để nghe nhận xét của Thanh Thiện, mỗi lần như thế hắn lại mỉm cười, tựa như sư phụ dạy đệ tử lại tựa như tìm được tri kỷ của mình.



Không ngừng thay đổi binh khí, kiếm, đao, côn, thương, là các vũ khí thường dùng, Minh Trúc đều tuần tự lấy rồi thi triển, đây vốn là vốn liếng của hắn nhờ vào thiên phú của mình tích lũy được, lần này không ngờ một lần thi triển hết ra, hắn là muốn xem Thanh Thiện có thể hấp thu được bao nhiêu hoặc giả hắn muốn xem thiên phú của mình cùng Thanh Thiện ai hơn ai.



Hai người, một người một mực thi triển, người kia vừa xem vừa nhận xét, nhìn từ bên ngoài không rõ ai mới là sư phụ của ai, bất quá hai người đã luận bàn được gần sáu tiếng, đến cả cơm ăn tối cũng quên mất, Minh Trúc một thân quần áo đều ướt đẫm, dùng sáu tiếng liên tục thi triển vô số chiêu thức trên trời dưới đất ra, cho dù là thiên tài cũng phải hoa đầu chóng mặt, nơi này chỉ có hai con quái vật mới chống đỡ được không ngất đi mà thôi. Kỳ thực cả hai đều tổn hao vô số tâm trí, Minh Trúc mệt mỏi đã đành, còn Thanh Thiện có mệt không? Hắn rất mệt, không những mệt thông thường mà so với Minh Trúc có phần hơn là khác. Sáu tiếng liên tục, vô số ý cảnh lướt qua trong đầu, linh hồn hắn liên tục tưởng tượng ra, nếu không phải linh hồn hắn đã ngưng tụ thành tinh ngọc thể, nếu so cùng linh hồn của Anh Thy không kém chút nào, thì lúc này hắn đã gục xuống rồi.



" A, vì sao không đánh nữa?" Trong đầu Thanh Thiện đang điên cuồng vận chuyển, chợt thấy đối phương tự nhiên dừng lại, liền nghi hoặc hỏi.



" Hết rồi, ta vừa thi triển một trăm bảy mươi hai loại chiêu thức, trong đó có hơn một trăm ý cảnh khác nhau, ngươi hai mươi tám lần trả lời sai, tám lần ý cảnh gần đúng, còn lại đều đúng cả." Minh Trúc vừa lau mồ hôi, sau đó cất cây côn lên giá binh khí, sau đó nói.



Thanh Thiện không biết lúc này mình ra sao? Có chút lâng lâng như trên mây, hắn không tin mình trở nên cổ quái đến thế? Ngày trước hắn một mực tu luyện cũng không nhanh như thế tìm ra ý cảnh, trước kia Kim Cường Quyền, hắn chỉ ở lúc tâm linh hoảng loạn mới ngộ ra, nếu bình thường thì lại dốt đặc, giờ thì sao? Đối phương chỉ dùng một lần cùng cho hắn vài phút đã nhận ra được, dù sai hai mươi tám lần cũng xem như thiên tài rồi.



Linh hồn thiên phú a, vì thế Băng phách ngọc nữ mới có thể được Huyền Môn hết sức tài bồi, Anh Thy không chỉ thân thể mà quan trọng nhất là linh hồn của nàng, chỉ có linh hồn thiên phú cực cao mới có thể dễ dàng tu luyện, dễ dàng đột phá, mà Thanh Thiện linh hồn được thiên hỏa nuôi dưỡng, cũng cùng cấp bậc với Băng phách ngọc nữ, hắn không ngộ ra ý cảnh của Long Phá tầng thứ hai bởi vì từ khi sống lại hắn chỉ mới về nhà là tu luyện thương pháp này, cũng vì không tin cảm giác của mình nên hắn rất khó cảm nhận được ý cảnh, cũng chỉ có Minh Trúc vì thử tài hắn mới khiến hắn tiến vào vô thức phán đoán, hai tám lần trả lời sai chính là hai tám hiện tượng tự nhiên hắn không biết đến hoặc chưa nhìn thấy, đó là ý cảnh của bão cát sa mạc, rồi một lần nữa là đầm lầy.



" A, đã tối rồi, chúng ta chỉ mới luận bàn một chút thôi mà." Tự nhiên Thanh Thiện nhìn trời, thấy trời đã tối, vì thế hắn cáo từ trở về, sau đó hẹn ngày mai sẽ tới thỉnh giáo tiếp.



Trước khi đi hắn hỏi Minh Trúc, thực sự đao pháp của Phá Diệt Quân chỉ có bốn chiêu sao? Bởi hắn cảm giác được đao pháp này còn có ý cảnh cao hơn nữa, ý cảnh đó là gì hắn cũng không biết, đó chỉ là cảm giác, có điều Minh Trúc cũng không biết, bởi Minh Phong chỉ xin hắn chỉ giáo bốn chiêu này, còn đao pháp có bao nhiêu chiêu hắn cũng thật sự không rõ.



" Đa tạ." trước khi đi Thanh Thiện chỉ biết nói hai từ này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.