Thiên Nam Tự

Chương 71: Tập kích





"Ngươi đi đâu giờ này mới về? Có phải vừa để ý nữ đồ đệ nào đó của Huyền Môn phải không?"



" Anh Thy, ta nói nàng đừng suy nghĩ ta như vậy chứ, ta biết ta tướng mạo đẹp một chút, võ công giỏi một chút, hào hoa phong nhã một chút, nhưng dù sao ta cũng đang nhỏ tuổi, tướng mạo đường hoàng, nàng tôn trọng nhân phẩm của ta chút được không?" Thanh Thiện hoa tay múa chân, miệng lại giải thích.



" Phì, phì, tức chết đi được, xem như ngươi biết điều, nhưng ngươi cũng không nên vì luận bàn cái gì đó mà để chúng ta chờ mấy tiếng rồi chứ." Anh Thy tay chống nạnh, tay véo tai hắn mà nói.



" Hì, hì" ngồi một bên Tâm Nhiên cũng phải cười, bên cạnh hắn lúc nào nàng cũng vui vẻ vậy, nàng thầm ước thời gian cứ mãi như vậy, chỉ cần ở bên hắn dù ba người cũng tốt, không phải vẫn vui vẻ sao?



" A, u, đau quá, ta nói nàng đem thức ăn cho ta hay là đến đánh ta thế, thức ăn của ta nguội rồi kìa."



" Xem như ngươi may mắn, nể tình lần này chị Tâm Nhiên làm đồ ăn cho ngươi, nếu để nó nguội thì chị ấy sẽ oán ta." Anh Thy vừa nói xong liền đi lại ngồi bên cạnh Tâm Nhiên. Thức ăn của Huyền Môn không cấm thịt cá, Tâm Nhiên bản lĩnh nấu ăn lại rất cao, mà Thanh Thiện hắn tiêu hao quá nhiều năng lượng, giờ hiển nhiên ăn lấy ăn để, thức ăn trên mâm từng chút từng chút giảm đi, ngay khi miếng thịt cuối cùng biến mất thì Thanh Thiện cũng đã dừng đũa.



" A, no quá, ngon thật." Thanh Thiện vỗ vỗ cái bụng đã căng lên một ít của mình, khuôn mặt thỏa mãn nói.



" Ta nói này, ngươi không phải bị trư thần nhập thể chứ? Số thức ăn này ta ăn được mười lần mới hết đó." Anh Thy trừng to mắt nhìn hắn nói, Tâm Nhiên cũng kinh ngạc, số thức ăn này nàng chuẩn bị rất nhiều, bởi người Việt Nam thường như vậy, khi chuẩn bị thức ăn thì bao giờ cũng dư thừa một ít, thà dư thừa còn hơn thiếu mà thất lễ, vậy mà hắn ăn một lèo hết sạch, tuy kinh ngạc nhưng nàng thấy lòng mình rất vui. Nam nhân trong lòng nàng khen đồ ăn ngon làm sao nàng không vui cho được a?



" Dĩ nhiên rồi, ngươi không biết chị Tâm Nhiên năm đó từng đi thi nấu ăn đạt giải nhì đó, ngươi phúc phận lắm mới được thưởng thức tài nghệ."




" Hì, đa tạ nàng, Tâm Nhiên."



Náo loạn vài tiếng, đến lúc các nàng đều phải trở về. Thanh Thiện ngồi một mình trong phòng không khỏi miên man suy nghĩ, ở bên cạnh hai người hắn vô cùng vui vẻ, có thể cùng Anh Thy đấu khẩu cười đùa, lại có Tâm Nhiên hiểu chuyện, hai nàng đều xinh đẹp, nếu bảo hắn chọn người nào trong hai nàng hắn có thể cam đoan không buông bỏ ai được, nhân sinh trong thiên hạ, có ai không tham lam, hắn nguyện làm kẻ tham lam, hắn muốn cùng hai nàng ở một chỗ, mãi không phân ly.



" Mình có phải quá đa tình không? Chẳng phải ở bên ngoài kia các đại gia có thể có nhiều bà vợ, mình không lẽ không bằng được bọn họ? Hai người thôi mà, cầu trời các nàng không đấu đá nhau." đang miên man suy nghĩ, Thanh Thiện chợt cười vô cớ, sau đó hai tay chấp lại khấn khấn.



Hôm nay Thanh Thiện lĩnh ngộ rất nhiều, tuy cái chính yếu nhất là thương pháp của bản thân lại đột phá chút ít, có điều hắn cũng hiểu võ học vô bờ, dù hắn lĩnh ngộ nhanh thế nào cũng không thể một sớm một chiều hoàn thiện nó, tỷ như ý cảnh tầng thứ hai của Long Phá, hắn ngộ ra nhưng để thu phát tùy tâm phải cần thời gian dài khổ luyện, mà cái Thanh Thiện không thiếu đó là thời gian, dù sao hắn chỉ mới hai mươi mà thôi. Cả buổi chiều tuy thời gian chỉ có sáu tiếng, nhưng sáu tiếng đó đúng là bằng cả sáu ngày liên tục khổ luyện, cơ bản là linh hồn hắn có chút mệt mỏi, vì thế bình thường mỗi ngày hắn có thể âm thầm vào ban đêm tu luyện, còn hôm nay lại thật sự muốn ngủ.



Bầu trời đêm luôn là thiên địa của những kẻ ưa làm chuyện mờ ám.



" Chủ Nhân, dựa theo khí tức, bên trong khu nhà kia chỉ có mình hắn, hắn trong tay cũng không cầm Tịch Diệt Long Thương, mà hơi thở hắn tự nhiên, ta đoán hắn đang ngủ."



"Ngủ?, ngủ cũng tốt, chỉ cần hắn không có Tịch Diệt Long Thương bên người, ta tin tưởng một kích có thể giết được hắn, lần này cũng đành ủy khuất Hoa Long sư thúc rồi." nói xong Minh Phong khẽ cười gian xảo, hắn biết Hoa Long có mối thù không đợi trời chung với yêu vật, ngay cả biểu hiện lúc sáng đã chứng minh điều này, chỉ cần lúc hạ thủ hắn để lại vài dấu vết là mọi người có thể liên tưởng đến người nào hạ thủ.



Huyền Môn ban đêm tuy cũng có người canh gác, nhưng vì có trận pháp bảo vệ bên ngoài nên số đi canh phòng cũng rất ít, Minh Phong lại là đệ tử trong môn phái, hắn dễ dàng tính toán lúc nào có người canh phòng đi qua, hơn nữa hắn còn có Ma Long trợ giúp, còn ai có thể phát hiện ra hắn.



Hắn biết người tu luyện cảnh giới càng cao có giác quan rất nhạy cảm, để đề phòng bất trắc hắn đợi đến nửa đêm mới bắt đầu hành động, lúc này cơ thể con người mới thả lỏng nhất, cũng là lúc ám sát tốt nhất.



Cơ thể Minh Phong tựa hồ hòa vào màn đêm, cả thân hình trùm kín hắc y, chỉ để lộ mỗi ánh mắt, căn phòng dành cho các khách nhân của Huyền Môn càng lúc càng tiếp cận. Những căn phòng nơi đây đều xây theo nhà mái ngói thời xưa, Minh Phong dựa vào Ma Long dễ dàng tìm được căn phòng Thanh Thiện đang nằm.



Dỡ miếng ngói trên trần, hắn không ngờ kẻ mình ám sát, một Nghịch Thiên Giả tám cấp lại có thể ngủ ngon đến vậy, từ khi Minh Phong hắn tu luyện thành Nghịch Thiên Giả tới nay, hắn cơ hồ chẳng có thời gian ngủ, ngay cả ban đêm cũng tĩnh tọa là chính, chính vì thế hắn mới có được cảnh giới như ngày hôm nay, vậy mà hắn thấy Thanh Thiện ngủ giấc ngon lành mà thực lực còn cao hơn hắn, điều này làm hắn vừa hận vừa căm ghét.



Minh Phong quan sát bốn phía, sau đó mới từ từ vận dụng toàn thân chân khí, hắn chọn lựa đột phá từ mái nhà, thứ nhất đỉnh mái nhà chính là đối diện với Thanh Thiện, một kích toàn lực từ nơi đó lực công kích là cường đại nhất, cũng là nơi khiến đối phương bất ngờ nhất.



" Ầm."



Âm thanh từ phía đỉnh căn phòng vang lên, Minh Phong cả người tựa như đại bàng lao xuống, Tàn Thần Đao càng lóe lên ánh sáng yêu dị, một đao chém xuống thế như dời non lấp biển.



Thanh Thiện dù sao cũng ở Nghịch Thiện Giả cấp tám, giác quan vô cùng nhạy bén, huống chi vì cẩn thận Minh Phong hắn tới tận nửa đêm mới ra tay, Thanh Thiện ngủ cũng đã được bốn tiếng, lúc này cơ thể đã phục hồi hoàn toàn, chỉ là dù khôi phục hoàn toàn nhưng chỉ chưa tới một giây thanh đao đã chém tới thân mình,



Lê Minh Phong sau khi dùng Tàn Thần Đao thực lực đích xác đã cao hơn Thanh Thiện nửa bậc, cao thủ cùng cấp lại đánh lén, Thanh Thiện dù có thân pháp nhanh đến thế nào lúc này cũng vô pháp né tránh. Mắt thấy thanh đao đã tới sát thân mình, Thanh Thiện chỉ tận sức vận dụng chân khí bảo hộ thân thể



" Bồng."




"Không đúng?"



Toàn lực một kích, Minh Phong hắn có cảm giác không đúng lắm, lúc thanh đao chém trúng người đối phương thì lập tức bị phản lực ép ngược trở lại chứ không chém vào được cơ thể đối phương. Chiếc giường trong căn phòng bị một đao chém vỡ vụn, thân hình Thanh Thiện cũng vì thế mà lao xuống sàn nhà.



"Phòng ngự thần khí." âm thanh của Ma Long liền truyền tới Minh Phong, lúc này Minh Phong hắn cũng thấy trên cơ thể Thanh Thiện, chiếc áo ngoài đã rách nát, lúc này để lộ thân thể, nhưng thân thể có chút phá ra hồng quang nhè nhẹ, nếu ở ban ngày có thể không nhìn ra, có điều lúc này là đêm tối nên phát hiện dễ dàng.



Thanh Thiện nếu không có Hỏa Lân thần giáp, lần này đúng là lại mất đi cái mạng nhỏ, Hỏa Lân thần giáp lần đó được Địa liên yêu hỏa dung nhập vào cơ thể, nó tựa như đã thành một phần cơ thể của Thanh Thiện, lần này nó mới có cơ hội thể hiện tác dụng của mình. Cho dù vậy thì Thanh Thiện vẫn bị thương nhẹ, Hỏa Lân thần giáp dù đỡ được năm thành lực đạo, nhưng năm thành kia vẫn đánh sâu vào thân thể Thanh Thiện, may mắn cơ thể Thanh Thiện cũng vô cùng cứng rắn, vì thế trên khóe miệng máu chảy ra không ít.



Không đợi Thanh Thiện phản ứng, bóng đen lại lao tới tiếp, hiển nhiên đối phương biết mình không chết trong chiêu đầu liền, tiếp tục quyết định giết cho bằng được, lần này đối phương tấn công chính là vùng đầu Thanh Thiện, Ánh mắt Thanh Thiện chỉ kịp nhìn một chiêu này, rõ ràng chiêu này hắn từng nhìn thấy, đúng, đó là " Đao Diệt." đao chiêu tựa như có sức mạnh hủy diệt tất cả, cả vùng không gian run rẩy tựa như sắp sụp đổ, đao pháp lại bao trùm cả thân thể hắn vào đó, muốn tránh đã không còn kịp.



Chiêu thứ hai này tựa như ánh chớp, hai chiêu xuất ra chỉ trong vòng vài giây đồng hồ, bất quá vài giây này cũng đủ để Thanh Thiện xuất ra Tịch Diệt Long Thương, bởi Hư Thiên giới chỉ tương thông với linh hồn nên muốn xuất vật ra chỉ cần nghĩ đến liền được.



Đối diện với một đao này Thanh Thiện không còn chỗ tránh né, cũng không có dùng Vô Cực Thủ đón đỡ, bởi hắn biết cảnh giới của Vô Cực Thủ vốn không đủ để đỡ được.



Trong phút chốc hắn liền nghĩ tới dùng bạo phá bạo, ý cảnh tầng thứ hai của Long Phá hắn vừa mới lĩnh ngộ, tuy rằng còn kém so với một chiêu đao này, có điều hắn không còn tâm trí để tính đến chuyện đó nữa.



" Long Phá."



Ngọn thương tựa như độc long xuất động, thân ngọn thương xoay tròn, cả ngọn thương như chậm vô cùng đâm tới, một chiêu này đã là cực hạn của hắn.



" Oanh, oanh, oanh."



Hai thanh thần binh trên không va chạm mãnh liệt, sóng chấn động không ngừng phát tán, cả khu nhà ầm ầm sụp đổ xuống, ở trên không Tịch Diệt Long Thương tựa như rơi vào thiên kiếp, ngọn thương không ngừng vẫy vùng nhưng không thể đâm tới đối phương, còn đao của đối phương lại liên miên bất tuyệt chém xuống.



Long Phá một thương sáu thức, tất cả đều bị Đao Diệt ngăn cản, không những thế đao pháp còn không ngừng áp chế, hung sát chi khí càng điên cuồng ép chặt tới, Thanh Thiện một bên không ngừng trút chân khí vào ngọn thương một mặt phải chống đỡ sát khí tấn công vào linh hồn mình.



" Oanh."



Thân hình Thanh Thiện một lần nữa bị đánh bay lại phía sau, cả người va chạm vào vách tường đã sụp của căn phòng, một chiêu vừa rồi, về cảnh giới Thanh Thiện rõ ràng kém đối phương, ngay cả công lực cũng kém đối phương nửa bậc, vì thế bị đánh ngược trở lại.



Cũng may có Hỏa Lân thần giáp cùng cơ thể cường đại chống đỡ, nên chỉ thương nhẹ một chút mà thôi.



Bóng đen thấy đối phương một lần nữa không bị làm sao, máu nóng càng bốc lên cao, đó đã gần như là chiêu cường đại nhất của hắn, đánh bất ngờ, dùng chiêu thức càng cường đại hơn đối phương, vậy mà hai lần đều không giết được. Hắn biết đối phương vì bị đánh lén nên chân chính thực lực chưa dùng đến, chỉ cần nghĩ đến ở thời kỳ toàn thịnh của đối phương hắn cũng không khỏi sợ hãi, huống chi hắn chưa thấy đối phương dùng tới chiến hồn của Tịch Diệt Long Thương.




"Nếu lần này không diệt hắn lần khác càng không có cơ hội" Minh Phong liền phán đoán, sau đó hắn tụ tập toàn thân công lực, một chiêu cực mạnh của Phá Diệt Quân sáng tạo ra đến bây giờ hắn chỉ lĩnh ngộ được một nửa, chiêu này cũng là chiêu hắn chưa từng cho ai xem qua, đây có thể nói là chiêu bảo mệnh của hắn.



Tàn Thần Đao một lần nữa giơ lên, sát khí hung lệ như thực chất như bị hút vào thanh đao, cả thanh đao lóe lên ánh quang yêu dị, năng lượng chứa trong Tàn Thần Đao càng lúc càng cường đại.



Lúc này Thanh Thiện đã đứng dậy, ánh mắt chăm chú một màn, giờ hắn có thể nghĩ tới đối phương là người nào? Nhìn ánh mắt đối phương cay độc, Thanh Thiện cũng đồng quan điểm với hắn, chỉ là ánh mắt Thanh Thiện lạnh tanh, sát khí của đối phương đã đánh thức cuồng chiến trong lòng hắn, Hư Thiên chân khí tuy bị phế bỏ nhưng linh hồn hắn vẫn chứa đựng ý chí cuồng chiến trong đó.



" Chủ nhân để ta giúp người." âm thanh của Tam Nhãn Ngưu Yêu vang lên trong đầu Thanh Thiện.



" Được, ta cũng thật muốn giết chết hắn."



Khí thế của Thanh Thiện bỗng tăng lên cả một cấp bậc, cường đại chân khí như thác lũ chảy vào Tịch Diệt Long Thương, ban nãy lần đầu hắn chỉ vận dụng được ba thành chân khí, lần thứ hai giao thủ cũng chỉ vận dụng được bẩy thành, lần này hắn đã vận dụng toàn bộ công lực, hơn nữa có thêm năng lượng của Ngưu Yêu rót vào, lực công kích của hắn chính thức đạt tới chín cấp Nghịch Thiên Giả, dù cảnh giới của chiêu thức còn kém đối phương, nhưng hắn tin chắc sẽ đánh cho đối phương trọng thương, Thanh Thiện cực kỳ tin tưởng bởi trên mình của hắn mặc là thần giáp.



"Đến đây đi, ta xem truyền nhân của Phá Diệt Quân có bao nhiêu lợi hại." âm thanh của Thanh Thiện lạnh lùng nói.



Chỉ là hai người đã giương cung lên, nhưng người bên ngoài lại đã chạy tới nơi, huống hồ căn phòng của Đặng Tinh ngay sát bên cạnh, giao thủ chỉ chưa tới mười giây đồng hồ, thời gian đó cũng đủ Đặng Tinh phản ứng, mà các cao thủ của Huyền Môn càng thêm lợi hại, hàng loạt người đã nhanh chóng chạy tới.



" Chủ nhân, có rất nhiều người chạy đến, chúng ta rút thôi." Ma Long bên trong truyền âm.



" Ta không cam lòng a." Minh Phong thống hận nói, chỉ là hắn vẫn ý thức được, bọn họ đã không thể tiếp tục đánh nữa, hắn cũng không có sợ Thanh Thiện tố cáo, bởi dù mọi người có tin cũng không có bằng chứng.



Cỗ năng lượng trong Tàn Thần Đao cuối cùng tan biến, thân hình hắn đã di động chuẩn bị rời đi. Bất quá hắn muốn rời đi nhưng có kẻ còn chưa có đồng ý, cũng không phải nơi đây là nơi thích đến thì đến thích đi thì đi.



" Muốn chạy, không lưu chút máu của ngươi lại ta không phải họ Nguyễn." Thanh Thiện cười gằn một tiếng, thân pháp Thiên Hỏa Thiểm vừa động, thân hình Thanh Thiện đã tiến sát tới đối phương, ánh mắt đỏ ngầu, Tịch Diệt Long Thương như giao long gấm rú quét ngang thân thể đối phương " Hống."



" Chết đi."



Đây là chiêu thứ ba của Diễm Nguyệt Thương, cũng là chiêu hắn miễn cưỡng thi triển được," Sát Long" một chiêu này vừa sử dụng liền tiêu hao chín thành chân khí của bản thân. Thanh Thiện rõ ràng dù không giết được đối phương cũng quyết khiến hắn trọng thương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.