Anh Thy vốn muốn cùng Thanh Thiện đi, mấy người khuyên ngăn nàng mãi nàng mới chịu ở lại, Thanh Thiện phải nói dối nếu nàng không luyện võ công cho tốt, sau này sẽ điên điên khùng khùng chạy lang thang ngoài đường, vì thế Anh Thy đành ở lại, hứa sẽ học thật tốt. Cũng may chỉ bốn năm tháng nữa mọi người sẽ có cơ hội gặp nhau.
Rời đi Huyền Môn, Thanh Thiện lấy ra di động gọi cho gia đình mình cùng Văn Thành, mọi người ở nhà đều lo lắng cho hai nàng, nhất là Thanh Thiện đi hơn một ngày cũng chưa gọi điện thông báo về, dạo này con gái có chút nhan sắc có rất nhiều cái bẫy giăng sẵn dành cho bọn họ. Nhận được điện thoại, mọi người mới nhàn hạ thở dài, hoàn hảo, Thanh Thiện hắn mất tích sáu tháng cũng không sao, mà hai nàng cũng không việc gì cả.
Khi Thanh Thiện thông báo hai nàng hiện tại chưa thể trở về, hắn cũng giải thích mãi mọi người mới tin. Hắn vốn định sẽ đi Thiên Long phái, chỉ là chưa kịp nói mẹ hắn đã bắt trở về ngay, vì thế Đặng Tinh cùng hắn lại trở về Hà Nội, con người không phải động vật máu lạnh, so với tu luyện thì gia đình vẫn là thứ quý giá hơn, có người vứt bỏ thời gian để theo đuổi cực hạn bản thân, nhưng Thanh Thiện hắn đã chết một lần, lần này hắn muốn dành thời gian của mình nhiều hơn cho gia đình.
Thanh Thiện lại nghĩ đến kẻ thần bí bắt Anh Thy cùng Tâm Nhiên, sau ba ngày hắn mất tích, các nàng cũng bị bắt, kẻ này lại không có ý đồ gì khác, chỉ muốn các nàng gia nhập Huyền Môn, hắn chỉ đoán ra hai khả năng, thứ nhất là do con rồng trong Tịch Diệt Long Thương làm, hai là do kẻ này nhận ra thiên phú của hai nàng nên mới trợ giúp, chỉ là Thanh Thiện tin vào khả năng thứ nhất hơn, có lẽ con rồng đó vì trả ơn hơn nghìn năm linh khí, mới giúp các nàng. Nhưng hắn nghĩ mãi không ra, vì sao một môn phái như Huyền Môn lại dễ dàng nhận đệ tử kiểu đó? Bởi hắn biết con rồng đó bị nhốt mấy ngàn năm, làm sao quen được mấy môn phái này, đã không quen thì chắc con rồng này có thủ đoạn khác, càng nghĩ càng không ra, vì thế hắn không nghĩ đến nữa.
"Thanh Thiện, nếu có cơ hội cậu nên đến Thiên Long phái, một mình cậu tu luyện không thể bằng có người đi trước chỉ dạy." Đặng Tinh ngồi bên cạnh khuyên, vốn hai người có thể bay trở về thì giảm đi rất nhiều thời gian, chỉ là Thanh Thiện không biết một quy định bất thành văn của tu luyện giới là, trước mắt thường nhân hạn chế phi hành hay giao đấu. Lần trước Thanh Thiện vì nóng lòng tìm người nên Đặng Tinh mới phi hành đi cùng mà thôi. Lần nãy đã tìm được, các nàng cũng không có việc gì, hiển nhiên Đặng Tinh tranh thủ truyền cho Thanh Thiện ít kiến thức, do vậy hai người đang dùng taxi đi.
" Tiền bối, có lẽ vãn bối phải ở nhà lâu một chút, lần trước vì yêu hỏa mà mất tích hơi lâu một chút. Có lẽ vãn bối phải ở nhà vài tuần hay một tháng, sau đó mới có thể tới được."
" Cứ như vậy đi, đây là bản đồ để đi Thiên Long phái." Thiên Long vì trấn giữ biên giới phía bắc, vì thế bản môn rất ít tiết lộ, hơn nữa còn có trận pháp che giấu, cho dù Thanh Thiện biết nó ở đâu cũng tìm không ra, cho nên Đặng Tinh mới đưa bản đồ. Thiên Long phái từng là môn phái đứng đầu Nghịch Thiên môn, chiến đấu lực cũng rất cường hãn, nếu cùng cấp bậc đa số Thiên Long phái sẽ chiến thắng, cái này cũng do địa thế của Thiên Long phái, bởi theo truyền thuyết Thiên Long phái là chính tông Nghịch Thiên Giả cổ xưa nhất, cũng là năm đó Âu Lạc bộ tộc tối cường nhất môn phái, năm đó bọn họ là chiến đấu cùng yêu thú hồng hoang, sau trận chiến Đại Phá Diệt, yêu thú đại bại, các yêu thú cường đại đều im hơi lặng tiếng, tiếp đó Thiên Long phái lại phải chiến đấu cùng Tu Chân Giả xâm lấn, ngàn năm chinh chiến, thắng, bại vô số, vì điều này nên chiến đấu lực của bọn họ hơn hẳn môn phái khác.
Đáng tiếc nhân tài điêu linh, thiên địa linh khí của Âu Lạc bộ tộc sau trận chiến bị phá hủy nhiều nhất, thiếu đi điều kiện tu luyện. Vì thế chỉ dùng tất cả tâm huyết chiến đấu, chỉ có một điều kiện tiên quyết, muốn xâm lược Âu Lạc bộ tộc, bất cứ thế lực nào cũng phải bước qua xác của Thiên Long phái, đây là truyền ngôn trước khi gia nhập Thiên Long phái ai cũng phải nhớ trong lòng. Dù sau này Âu Lạc bộ tộc phát triển thành đất nước gì thì Thiên Long phái đều phải thủ hộ. Thiên Long phái từng gặp phải tai nạn hủy diệt, nhưng những môn nhân đệ tử luôn luôn không quên di huấn tiền nhân, chỉ cần còn một người thì Thiên Long phái mãi mãi tồn lưu, bọn họ luôn luôn là người sống lại từ tro tàn.
Thanh Thiện nghe Đặng Tinh kể về lịch sử của môn phái, nhiệt huyết có chút dâng trào, có dân tộc nào luôn luôn chiến thắng kẻ thù mạnh hơn bọn họ, bọn họ từng mất nước, từng bị nô dịch, nhưng bọn họ luôn luôn không ngừng chiến đấu để giành trở lại, cho dù phải dùng máu của cả dân tộc cũng phải giành lấy, đó là tôn nghiêm của dân tộc, Trung Hoa từng đô hộ mấy trăm, ngàn năm, sau vẫn bị đánh đuổi khỏi đất nước bọn họ, Mông Cổ gót ngựa cường đại, bọn họ xâm chiếm cả Trung Hoa, cả phân nửa Châu Âu, nhưng vó ngựa bọn họ cũng không thể khuất phục bọn họ, Pháp Mỹ các cường quốc cũng như vậy. Đó là một dân tộc nhỏ bé hơn đối phương nhiều, bọn họ chỉ có nhiệt huyết, lòng yêu nước, đối với bọn họ, cái gì trả giá đều xứng đáng hết, chỉ cần giữ vững quốc gia mình.
Thanh Thiện tin tưởng, chỉ cần là một người dân Việt Nam, nghe tới lịch sử hào hùng của tiền nhân, ai cũng ngẩng đầu đi tới bất cứ nơi đâu mà nói, tôi là người Việt Nam.
Trên đường đi Thanh Thiện cũng kể một chút về tổ đặc biệt, nói về đơn vị đặc biệt này thì quốc gia nào cũng có, như Trung Quốc hiện nay cũng có Long tổ, trong Long tổ có những đơn vị chuyên giám sát nhiệm vụ khác nhau, có tổ chuyên làm gián điệp, tình báo, có tổ chuyên chống các thế lực bên ngoài, có tổ lại giám sát quan chức các ngành. Tổ đặc biệt của Việt Nam cũng như vậy, mỗi bên đều có một trách nhiệm khác nhau, chỉ những nhân vật chủ chốt mới có thể biết sự tồn tại của bọn họ, bề ngoài bọn họ chỉ được xem như các đặc công mà thôi, có điều ai biết đều hiểu, đặc công chỉ là thân phận đối với toàn dân xưng hô mà thôi.
Tất cả người gia nhập tổ này đều phải theo dõi lý lịch hết sức nghiêm ngặt, hơn nữa còn có người trong Thiên Long phái khảo sát linh hồn, với hai điều kiện đó mới có thể gia nhập vào. Nguyễn Luân tuy là thượng tướng nhưng chỉ nắm một nhiệm vụ trong cả tổ đặc biệt mà thôi, mà trên tổ đặc biệt còn có Nghịch Thiên tổ, bọn họ là tinh anh của ba môn phái Nghịch Thiên Giả đứng đầu, nhiệm vụ của bọn họ chỉ là trấn áp các thế lực ngoại giới mà thôi. Bất quá về sau này, bởi vì thể hiện sức mạnh, nên các quốc gia đều chọn đám người trẻ tuổi vào tổ này, đó là thể hiện tiềm lực tương lai của cả quốc gia, một quốc gia cường đại hay không thì nên nhìn vào thế hệ trẻ.
Cũng vì điều này mà cứ mấy năm các quốc gia đều so sánh các tổ đặc biệt này với nhau, tuy chỉ là so tài, nhưng ai cũng biết đó là thị uy đối với nhau. Mấy trăm năm nay, Trung Quốc vẫn là kẻ luôn đứng đầu, với diện tích cùng dân số, lại có thiên địa linh khí nồng đậm hơn các quốc gia khác, lần gần nhất, Mộ Dung Linh Phong thể hiện sức mạnh khiến các quốc gia đành ngậm ngùi lui bước, Lê Minh Phong mặc dù được đánh giá rất cao, tuy thế cũng chỉ đứng thứ tư mà thôi, trên Minh Phong còn có đệ tử của Phật Giả cùng Thần Giả.
Hai người trò chuyện quên cả thời gian, chẳng mấy chốc đã trở về Hà Nội. Trước khi rời đi Đặng Tinh đưa cho hắn một miếng ngọc bội, bên trong có một cỗ khí tức còn cường đại hơn miếng huy hiệu trước đây Nguyễn Luân đưa cho hắn, trên miếng ngọc bội còn ghi bốn chữ " Nam Quốc Nghịch Thiên." đây là chữ cổ, Thanh Thiện vừa nhìn đã hiểu, ngôn ngữ này rất ít người biết, lần trước Hỏa Long sống cả mấy trăm năm cũng không nhận ra, mà Ẩn Thần Thuật người Nhật Bản cũng không mấy người dịch được. Vậy mà giờ xuất hiện nơi này, có lẽ Nghịch Thiên Giả vẫn có người biết thứ ngôn ngữ cổ đại này.
Thanh Thiện không biết, ngôn ngữ này tưởng chừng đã không còn, số biết thì cực ít, mà Ẩn Thần Thuật là báu vật của môn phái, bọn họ sao có thể đưa ra cho ai thích nhìn thì nhìn, chính vì thế Ẩn Thần Thuật mới thất truyền.
Đây chính là ngọc bội chứng thực thân phận của Nghịch Thiên tổ. Sau đó Đặng Tinh hướng dẫn Thanh Thiện đưa một chút linh hồn của mình vào bên trong, chỉ cần chủ nhân ngọc bội chết đi thì tự động ngọc bội cũng vỡ vụn, cầm ngọc bội này trong tay tuy chỉ là một thành viên trong Nghịch Thiên tổ nhưng so với Nguyễn Luân càng thêm oai phong, mà cho dù Nguyễn Luân là đội trưởng của một tổ, nếu xét về thân phận cũng chỉ ngang với Thanh Thiện mà thôi. Bình thường thành viên của Nghịch Thiên tổ đều là bí mật quốc gia, tuy chẳng có quyền lực gì, nhưng nếu là các cao cấp sĩ quan quân đội sẽ biết bọn họ có đặc quyền như thế nào? Cho dù cấp bậc có là tướng quân cũng không dám trêu chọc bọn họ.
Thanh Thiện không biết điều đó, Đặng Tinh cũng không nói cho hắn, chỉ nói đây là Trần Huyền trước đó giao phó đặc cách cho hắn vào tổ này, vốn Trần Huyền còn muốn thử thách Thanh Thiện rồi mới đưa vào Nghịch Thiên tổ, cho nên dự định đưa hắn lên làm đội trưởng, có được kinh nghiệm, sau đó mới thảo luận đưa vào Nghịch Thiên tổ, chỉ là Đặng Tinh cho rằng không cần làm bước đó, thân thế trong sạch, tuổi trẻ mới hai mươi đã có thực lực cường đại, lại còn dùng thần khí của Hư Thiên Quân, nếu hắn không xứng vào Nghịch Thiên tổ còn ai được vào đây. Có điều những người trong Nghịch Thiên tổ đều ít nhất trên ba mươi, kinh nghiệm có thừa, Thanh Thiện chỉ mới hai mươi, Đặng Tinh không nói đặc quyền cũng là tránh tuổi trẻ hiếu thắng lấy thứ này ra làm trò đùa mà thôi.
" Nghịch Thiên tổ vốn là cao nhất trong tổ đặc biệt, cũng là người chuyên đi xử lý những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, nếu cậu cảm thấy việc này khó khăn, thì lúc này có thể từ chối." Đặng Tinh chợt hỏi, các lần trước đều chọn người này trong số đệ tử của Thiên Long phái, lần này có chút khác, Thanh Thiện vẫn chưa chính thức gia nhập, hơn nữa người trong Nghịch Thiên tổ là đại biểu cho cả quốc gia, nhiệm vụ vô cùng quan trọng, vì thế hắn mới hỏi.
" Vãn bối từ rất lâu đã có một mơ ước, đó là vì đất nước làm việc gì đó, ngày trước thực lực không có, điều này chỉ dám giấu trong lòng vãn bối, nay có cơ hội, vãn bối nhất quyết không từ bỏ."
" Tốt, vậy từ này cậu là thành viên thứ hai mươi bảy của tổ chúng ta, sau này lúc có người cứ gọi ta là đội trưởng, không cần xưng hô tiền bối gì cả." Đặng Tinh vui vẻ nói, hắn làm sao không vui cho được, Thanh Thiện đồng ý gia nhập Thiên Long phái, lại còn gia nhập Nghịch Thiên tổ, đây chính là vì quốc gia thu hút nhân tài, huống chi hắn không chỉ là nhân tài mà còn là thiên tài, đệ nhất thiên tài mấy nghìn năm qua chưa từng xuất hiện.
Taxi vốn đưa Thanh Thiện đến tận nhà, nhưng vừa qua nhà của Anh Thy đã thấy đám đông đang chờ ở đó, ngoài cha mẹ, Thịnh Minh, Văn Thành, còn có cả người Thanh Thiện chỉ gặp qua một hai lần là cha của Anh Thy là Việt Đông, hiển nhiên vị trung niên có chút béo này rất lo lắng cho nữ nhi, vì thế vốn rất ít về nhà, lần này lại xuất hiện. Bên trong nhà cũng bày sẵn tiệc chờ Thanh Thiện, mọi người tuy nghe qua Thanh Thiện điện thoại, nhưng vẫn bắt hắn nói lại hết thảy. Các nàng béo gầy ra sao? Thức ăn nơi đó thế nào? Nhà cửa có đầy đủ, người ở đó bao nhiêu nữ nhân, bao nhiêu nam nhân? Họ đối xử với các nàng ra sao? Tất cả đều được mọi người hỏi hăng say.
Đang khi mọi người vừa ăn uống vừa hỏi, chợt Thanh Thiện thấy Văn Thành rời đi, lúc này Thanh Thiện mới quan sát thấy khuôn mặt của Văn Thành cùng Việt Đông tuy vẫn tươi cười nhưng lại có chứa chút ưu tư trong đó, hắn cũng không muốn nghe lén, chỉ là khi thực lực tăng mạnh, mọi âm thanh trong vòng vài chục mét hắn đều nghe rõ ràng.
" Giám đốc, không xong rồi, vụ đấu thầu mỏ đá quý ở Nam Phi, chủ thầu đã đổi ý, bác bỏ lần trúng thầu của chúng ta." một vị trung niên mặc âu phục nói.
Văn Thành cùng ba mình mấy ngày nay lo lắng đã thành hiện thực, mỏ đá quý ở Nam Phi tuy đã trúng nhưng là lão làng, Việt Đông biết mấy công ty của Nhật Bản cùng Trung Quốc cùng Mỹ sẽ không dễ dàng để yên như thế, chỉ là không biết bọn họ sẽ tìm thủ đoạn gì.
" Chung luật sư, có gì mau nói."
" Giám đốc, vừa sáng nay bên Nam Phi liên lạc tới, bọn họ cũng đành thu hồi quyền khai thác này, bởi ngày hôm qua mấy công ty kia phái đến mấy kẻ gây loạn, hơn nữa còn đe dọa tính mạng của bọn họ, cuối cùng bọn họ đành thỏa hiệp với mấy bên kia, để mấy bên đó tự giải quyết với nhau, kẻ cuối cùng sẽ đàm phán khai thác mảnh đất đó." vị Chung luật sư gấp gáp nói.
Sự thật ai cũng biết trong thương trường, Nhật Bản, Mỹ, Trung Quốc đều là các cường quốc, không chỉ về kinh tế mà còn về khía cạnh khác, đó là tổ chức ngầm, bọn họ đều có các sát thủ đi làm những nhiệm vụ quan trọng, mà quan trọng nhất chính là dùng sức mạnh để chiếm lấy thứ mình muốn, nếu ngươi không hợp tác ư? Sau nửa ngày con cái ngươi sẽ mất mạng, hoặc là chính cả ngươi cũng như vậy luôn.
Vì thế càng là các quốc gia mạnh thì các tổ chức này càng phát triển, lần này bọn họ lại tung ra thủ đoạn đó, Việt Đông cùng Văn Thành vốn tưởng còn dàn xếp được, bởi khu mỏ đá quý này cũng không tính là lớn để đáng bọn họ làm vậy. Nhưng nếu bọn họ đã làm như vậy thì công ty của Văn Thành xem như hết hi vọng, bởi trong đó có một thiết luật được công nhận, kẻ mạnh nhất là kẻ được trúng thầu, "mạnh nhất" ở đây không phải kinh tế, mà là nắm đấm nào mạnh nhất.
Lần này tham gia đấu thầu, tiền bạc bỏ vào cũng không ít, số vốn cũng đã lo xong để chuẩn bị khai thác, nhưng tất cả chỉ vì thực lực không đủ để giữ nó. Tuy nó không mang đến cho công ty tai nạn gì lớn, chỉ là lòng người có chút không cam tâm.