Bị Tiêu Lỗi bắt nạt,
Lâm Yến Vũ quyết định trả đũa lại. Sau khi Tần tuyển trở về, cô vẫn dính lấy
hắn, không cho Tiêu Lỗi có bất kỳ cơ hội nào để đến gần cô. Nhưng bất kể cô đi
tới đâu, vẫn không thoát khỏi tầm mắt của anh, điều này làm cho cô rất sợ hãi,
sợ hãi một khi tầng cửa sổ giấy kia bị xuyên thủng, cả ba người đều khó xử.
Cô có thể cảm giác được
bầu không khí giữa Tần Tuyển và Tiêu Lỗi có chút không tốt, nhưng lại không nói
được không tốt ở điểm nào. Nhìn hai người bọn họ vừa nói vừa cười khách khách
khí khí, nhưng cảm giác được sau lưng họ đang che giấu giương cung bạt kiếm
(gươm súng sẵn sàng bất kỳ lúc nào cũng có thể chiến đấu). Tất cả những chuyện
này lại không nằm trong tầm kiểm soát của cô, nếu như có thể kiểm soát, cô sẽ
không đi cùng với Tần Tuyển tới đây.
"Lỗi, chúng ta so
tài đi!" Tần Tuyển phá vỡ cục diện căng thẳng, chủ động hạ chiến thư, dắt
con ngựa mà Lâm Yến Vũ đã cưỡi lúc trước. Tiêu Lỗi hơi sững người, gật đầu đồng
ý.
Mọi người nghe hai
người họ muốn so tài với nhau, sôi nổi vây lại xem. Hai vị thiếu gia nổi tiếng
khí phách ở Bắc Kinh tranh giành tình cảm, tình huống này hiếm gặp, người nhiều
chuyện tất sẽ thêm mắm dặm muối, sẽ trở thành đề tài bàn tán nhất. Đoạn Nhạn
Linh lo lắng, đi theo Tiêu Lỗi, cố gắng thuyết phục anh, nhưng tất cả mọi người
đều không lên tiếng, cô lên tiếng ngăn cản e rằng không thích hợp lắm.
"Người nào tới
sườn đồi trước thì người đó thắng”. Tần Tuyển vung chiếc roi ngựa chỉ về một
ngọn đồi nhỏ ở phía xa, quyết định đích cuối của trận đấu. Tiêu Lỗi không phản
đối, theo bản năng nhìn về Lâm Yến Vũ, ngạc nhiên khi thấy cô đang trong vòng
tay của Tần Tuyển khẽ cau mày, độ cong khóe miệng rất lạ, có vẻ như trong ánh
mắt chứa một ý nghĩ sâu xa khó hiểu.
Nhưng Tiêu Lỗi lại ngầm
hiểu được, anh biết ý nghĩa của ánh mắt kia, đó là muốn nói với anh không cần
cạnh tranh với Tần Tuyển trong thời điểm này, muốn anh phải chú ý đến sự an
toàn. Họ trao đổi bằng ánh mắt, chỉ cần trong chốc lát, là có thể thấu hiểu tâm
tư của nhau.
Nhìn thấy hai con ngựa
như mũi tên cùng lúc phi ra ngoài, Lâm Yến Vũ đuổi theo vài bước, trong lòng có
một dự cảm xấu, nhưng lại không biết sẽ phát sinh ra điều gì, bất an nhìn về
triền núi, hai kỵ mã tuyệt vời, dần dần biến thành đốm đen, Lâm Yến Vũ cúi đầu,
trong lòng cực kỳ cảm thấy có lỗi.
"Cô lo lắng cho
người nào hơn?" Giọng nói của Diệp
Tiểu Hàng đột nhiên vang lên từ phía sau. Lâm Yến Vũ thấy anh ta, không lập tức
trả lời, anh ta nói như vậy, đã nhìn ra được cái gì rồi? Cũng khó trách, lần
trước Tiêu Lỗi tìm anh ta đi dạy dỗ nhóm người của tên mập, nhất định anh ta đã
đoán ra được cái gì rồi.
"Tôi lo lắng cho
chính mình”. Lâm Yến Vũ ném xuống một câu như vậy, đi về hướng câu lạc bộ nông
thôn. Diệp Tiểu Hàng mỉm cười, cô gái này thật là thú vị, nhưng cũng đúng, kỹ
thuật cưỡi ngựa của hai người kia điêu luyện, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì,
nhưng con mồi của họ chỉ có một, mặc kệ người nào lấy được cô, mùi vị bị hai
con sói tranh đoạt cấu xé tuyệt đối sẽ không dễ chịu chút nào.
Hình như hai con ngựa
leo lên đồi cùng một lúc, sau khi thúc ngựa đứng vững vàng, Tần Tuyển thở hổn
hển: "Cậu cũng không tệ, nhiều năm như vậy, tôi chưa gặp được người nào có
kỹ thuật cưỡi ngựa có thể so với tôi”. Tiêu Lỗi cười một tiếng: "Quá
khen”.
Tần Tuyển vung roi chỉ
vào ngựa của mình, hỏi Tiêu Lỗi: "Cậu cảm thấy con ngựa của tôi thế
nào?" "Rất tốt”. Lời bình của Tiêu Lỗi rất ngắn gọn, anh mơ hồ đoán
ra ẩn ý mà Tần Tuyển muốn cùng so tài với anh, là muốn tránh mọi người, muốn
một mình nói chuyện với anh.
"Mặc dù tốc độ của
nó so ra kém con ngựa thuần chủng Anh của cậu, nhưng ngoại hình và sức bền của
nó thuộc hàng đầu. Tặng cho cậu thì thế nào?" Tần Tuyển nhìn ánh mắt Tiêu
Lỗi, vẫn có chút ý cười trên môi.
Tiêu Lỗi chậm rãi lắc
đầu, biết suy đoán của anh là đúng, lời nói của tên này mang hàm ý khác. Tần Tuyển
thở dài: "Lỗi, cậu đã xem tôi là bạn bè, có một số chuyện tôi cũng nói
thẳng, một con ngựa tốt, một chiếc xe sang trọng, du thuyền, cho dù là khu nhà
cao cấp, những thứ này đều là đồ chơi, nếu bạn bè ưa thích, Tần Tuyển chắp tay
xin nhường, mắt cũng sẽ không chớp, nhưng có một số đồ… không thể được!"
Tuy rằng hắn không nói
ra, nhưng Tiêu Lỗi sao không hiểu được lý lẽ đó, cười nhẹ: "Tôi cũng cảm
thấy vậy, của người nào chính là của người đó, muốn cướp đi cũng vô dụng, đồ
của mình thì mãi mãi là của mình”. Nói xong, hai chân anh kẹp chặt hông ngựa,
vung roi, phi nhanh như bay.
Tần Tuyển đứng tại chỗ
nhìn anh ta, hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, giục ngựa đi từ từ. Lúc hắn
trở về cổng câu lạc bộ, đã thấy Lâm Yến Vũ đợi ở đó từ trước, lập tức nhảy
xuống ngựa, hắn sải bước đi tới chỗ Lâm Yến Vũ, ôm lấy cô hung hăng hôn xuống.
Lâm Yến Vũ không biết
hắn đang tức giận hay là cao hứng, chỉ có thể khó chịu không lên tiếng. Lúc
Tiêu Lỗi trở lại đầu tiên, cô sợ anh ta sẽ đi quá giới hạn, nên trốn đi, chờ
đến khi nhìn thấy Tần Tuyển, mới đi ra ngoài, không nghĩ đến Tần Tuyển cũng như
vậy, vừa nhìn thấy cô liền nhào đến hôn cô, làm tay chân cô luống cuống.
Tiêu Lỗi đứng ở cửa sổ
đúng lúc nhìn thấy cảnh này, tim đột nhiên đau nhói, đau đến không thể hô hấp.
Tận mắt chứng kiến rốt cuộc không giống lời anh nói, người anh yêu, lại đang
trong vòng tay kẻ khác.
Trong phòng riêng của
câu lạc bộ Nông Thôn, đàn ông ngồi chung một chỗ đánh bài, phụ nữ không phải là
ngồi ở sau lưng bạn trai xem bài thì ngồi ở bên cạnh nói chuyện phiếm, mười mấy
người, rất náo nhiệt.
Bạn gái Diệp Tiểu Hàng
là Trình Dục có lẽ rất quen thuộc với nhóm người này, so với những cô gái câu
nệ khác, cô ấy rất khéo léo, với ai cũng bắt chuyện được.
Lâm Yến Vũ nghe Tần
Tuyển nói về chuyện riêng tư của cô ấy, cô ấy và nhóm đàn ông này đều mới phất
lên, xem tình yêu như trò chơi, tính cách tùy tiện, không quan tâm nặng nhẹ, vì
vậy ở trong nhóm rất được lòng người.
Lâm Yến Vũ biết, đây là
bởi vì bối cảnh của Trình Dục không khác biệt với nhóm người này, cô ấy không
phải bị đàn ông mang vào cái vòng này, mà bản thân cô ấy chính là ở trong vòng
luẩn quẩn này, cho nên cô ấy mới hòa đồng cởi mở như vậy, khác với những cô gái
khác, nhiều hoặc ít đều phải xem sắc mặt đàn ông, không được tự do như vậy.
Đoạn Nhạn Linh ngồi bên
cạnh Trình Dục, mặc dù thỉnh thoảng tán gẫu với cô ấy, nhưng ánh mắt lại thường
xuyên nhìn Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ ngồi bên cạnh Tần Tuyển với một tư thế vô
cùng ưu nhã, có lúc xem bài một chút, có lúc cúi đầu nghịch điện thoại, cái
miệng nhỏ nhắn chu ra, bộ dạng thoạt nhìn thực đáng yêu.
Nhiệt độ trong phòng
vừa phải, cô nới rộng bộ quần áo cưỡi ngựa màu xanh hải quan của mình ra, một
hàng nút đồng khảm pha lê rực rỡ ở dưới ánh đèn, phía trong mặc một chiếc áo sơ
mi trắng chất liệu tơ tằm quý giá, cổ áo thả hai nút, làn da cổ trắng nõn đẹp
tuyệt trần, quần dài màu đen cắt may tinh xảo, phô bày đường cong hoàn mỹ của
cơ thể và đôi chân dài, giày bốt màu nâu càng tăng thêm vài phần xuất sắc.
Tần Tuyển thỉnh thoảng
đặt tay trên đùi cô, cô tự nhiên nghiêng người dựa vào hắn thì thầm, mười ngón
tay hai người đan vào nhau, thoạt nhìn tình cảm rất tốt. Đoạn Nhạn Linh nhìn
bọn họ một lát, lại lén nhìn Tiêu Lỗi, cảm thấy bầu không khí này thật sự là
lạ.
Lâm Yến Vũ cúi đầu xem
tin nhắn, là Tiêu Lỗi đã gửi một tin nhắn cho cô, mở ra xem.
"Đừng dựa vào anh
ta gần như vậy”. Anh chàng này đang ghen tỵ.
"Chán ghét, liên
quan gì tới anh”. Lâm Yến Vũ tức giận vặn lại.
"Làm thế nào lại
không liên quan đến tôi, người em yêu rõ ràng là tôi”. Tiêu Lỗi tranh luận.
"Anh thật phiền”.
Lâm Yến Vũ trả lời xong liền bỏ điện thoại lại trong túi của mình.
Trên bàn bài không biết
ai đã nói điều gì đó, mọi người đều cười, Tần Tuyển cũng cười theo, tay đặt
trên hông Lâm Yến Vũ, chọc nhẹ vào eo của cô. Lâm Yến Vũ giật mình, cũng không
có thể hiện sự bất mãn nào.
Lâm Yến Vũ nhìn Trình
Dục, lại nhìn Diệp Tiểu Hàng và Diệp Tiểu Phảng, người cùng một nhà thật là ăn
ý, cô cảm thấy mũi có chút chua xót, lấy cớ đi vào nhà vệ sinh. Đoạn Nhạn Linh
lặng lẽ đi theo.
Tiêu Lỗi vốn chú ý nhất
cử nhất động của Lâm Yến Vũ, thấy cô và Đoạn Nhạn Linh một trước một sau đi ra
ngoài, có cảm giác không ổn, lợi dụng cớ đi mua thuốc, cũng theo ra ngoài, kết
quả thấy cả hai cùng vào nhà vệ sinh. Lần này anh không còn cách nào theo sau,
đành đứng chờ ở hành lang.
Trong nhà vệ sinh, Lâm
Yến Vũ rửa tay, lấy ra một chiếc khăn giấy lau nhẹ khóe mắt, nước mắt làm ướt
khăn tay, lại thấy Đoạn Nhạn Linh xuất hiện ở trong gương, khôi phục lại tinh
thần, lấy hộp phấn ra trang điểm lại.
"Xuất hiện cục
diện thế này, cô hài lòng?" Đoạn Nhạn Linh không định quanh co lòng vòng.
Lâm Yến Vũ nghe ra giọng nói không có ý tốt của cô ta, nhất định là phẫn nộ với
cuộc tranh đua giữa Tần Tuyển và Tiêu Lỗi, chỉ đành giải thích: "Tôi không
biết Tiêu Lỗi sẽ đến, lúc Tần Tuyển dẫn tôi tới đây chỉ nói là dẫn tôi đi cưỡi
ngựa”.
Đoạn Nhạn Linh giật
mình, không nghĩ tới cô ấy sẽ thẳng thắn như vậy, thấy vẻ mặt cô ấy buồn buồn,
trong đôi mắt có một màn hơi nước mông lung, giống như là mới khóc xong, cảm
thấy có chút khó xử, không biết làm thế nào tiếp tục đề tài này, sau đó điều
chỉnh lại cảm xúc: "Như cô thấy đấy, bọn họ vừa chạm mặt thì bầu không khí
trở nên căng thẳng, tiếp tục như vậy đối với người nào cũng không có lợi”.
Lâm Yến Vũ không nói
gì, cúi đầu trầm tư.
"Làm người đừng
nên quá tham lam, tôi thấy Tần Tuyển đối với cô không tệ, tại sao cả hai người
họ cô đều muốn chiếm, kết quả không nắm được ai”. Đoạn Nhạn Linh thẳng thắn.
Nếu cô ấy đã cởi mở lời nói, bản thân cũng không có gì phải kiêng kị. Đứng trên
lập trường của chính mình, chỉ cần là vì Tiêu Lỗi, tiếng xấu gì cô ấy cũng tình
nguyện cam chịu.
"Tôi không có”.
Lâm Yến Vũ phủ nhận, nhưng lời nói này vô lực, ngay chính cô cũng cảm thấy
phiền lòng, cô không công khai trêu chọc anh ta, nhưng lại ngầm cho anh ta cơ
hội tiếp cận cô, không phải sao?
"Cô Lâm, tôi cũng
không muốn làm một người nói năng thô lỗ làm người khác phải khó chịu, nhưng
hành vi của cô ở đây, đừng nói với tôi là cô không muốn anh ta. Nếu cô không ám
chỉ với anh ta, anh ta không thể nào mê luyến cô như vậy được”. Đoạn Nhạn Linh
đã sớm nhìn ra, ánh mắt Tiêu Lỗi luôn luôn dừng trên người Lâm Yến Vũ, bất kể ở
đây có bao nhiêu người, phần tâm tư kia căn bản không thể che giấu.
Đoạn Nhạn Linh chưa
từng thấy qua biểu hiện đó, luôn nghĩ anh sẽ không có vẻ mặt như vậy, sau khi
tận mắt chứng kiến, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Cho tới nay, cảm giác
Tiêu Lỗi mang đến cho cô là một bầu không khí thoải mái và cởi mở, không dính
vào si tình, nhưng ai có thể nghĩ đến, khi một người đàn ông thật tâm yêu, mà
lại không chiếm được tình yêu, sẽ có một dáng vẻ tội nghiệp ủy khuất. Đoạn Nhạn
Linh là đồ ngốc, cô lại không cảm thấy ghen tỵ, chỉ cảm thấy đau lòng.
Lâm Yến Vũ như có điều
suy nghĩ, im lặng chốc lát mới nói: "Cô rất thích anh ta?"
"Đúng”. Đoạn Nhạn
Linh không chút nào phủ nhận.
Lâm Yến Vũ rơi vào trầm
mặc, nội tâm không ngừng giãy giụa, thật lâu sau mới rốt cục nhẹ giọng nói:
"Đối với anh ấy tốt một chút, anh ấy đáng để cô yêu”. Nói xong lời này, cô
cúi đầu, rời khỏi nhà vệ sinh.
Đoạn Nhạn Linh nghe
được ra được ý tứ trong lời nói của cô, cũng soi gương một chút, lấy lại tinh
thần đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa liền thấy Tiêu Lỗi đứng ở hành lang, lúc Lâm
Yến Vũ đi ngang qua bên cạnh anh, anh vươn tay giữ chặt cánh tay cô, thấy mí
mắt cô ửng đỏ, cúi đầu liền muốn cùng cô nói chuyện, lại bị cô quay nhanh đi.
Vừa vặn lúc này, Diệp
Tiểu Hàng từ trong phòng đi ra, trong lúc vô tình thấy một màn như vậy, ra vẻ
tỉnh bơ, trực tiếp hướng hành lang bên kia đi tới.
Tiêu Lỗi đang khó hiểu,
thấy Đoạn Nhạn Linh cười như không cười đi tới, liền hỏi: "Cô nói với cô
ấy cái gì?" "Không có gì, chỉ là đề tài con gái, anh phải nghe
sao?" Đoạn Nhạn Linh ung dung cười, tinh thần phấn chấn, thoạt nhìn so
bình thường có thêm mấy phần quyến rũ. Nhưng Tiêu Lỗi lại vô tâm thưởng thức,
người trong tâm khảm của anh, đang không tiếng động mà
tra tấn anh.
"Đừng làm khó cô
ấy, lòng tôi sẽ đau”. Tiêu Lỗi nói xong lời này, đi vào trong phòng mà không
quay đầu lại. Đoạn Nhạn Linh bị lời nói đó của anh, nước mắt bất giác tuôn ra
từ hốc mắt. Đây chính là đàn ông, anh ta có thể vì người con gái anh ta yêu mà
băng qua sông vượt qua lửa, thần hồn điên đảo, còn đối với người anh ta không
thương, ngay cả một câu nói ấm áp cũng sẽ tiết kiệm.
Lúc ăn cơm, Tần Tuyển
cùng Tiêu Lỗi đều trầm mặc, vợ chồng Diệp Tiểu Phảng cũng không phải là người
nói nhiều, Lý Trường Nhạc chỉ lo cùng bạn gái mới thì thầm cười nói to nhỏ
không coi ai ra gì, nhóm người còn lại cũng đều không biết mở miệng thế nào,
cục diện có chút áp lực, thật may là còn có Diệp Tiểu Hàng cùng Trình Dục hai
người này giỏi về điều chỉnh không khí, không khí mới vừa nặng nề như vậy, sau
lại cùng Lý Trường Nhạc nói đến một đề tài mà tất cả mọi người cảm thấy hứng
thú thoại, không khí mới sinh động lại.
Tiêu Lỗi yên lặng chú ý
nhất cử nhất động của Tần Tuyển cùng Lâm Yến Vũ. Tần Tuyển giống như không biết
Lâm Yến Vũ thích ăn cái gì, mỗi lần đem lên món mới cũng sẽ gắp cho cô một
chút, mà cô thích ăn nhất là thịt dê thì hắn lại không có gắp cho cô, có thể
chính hắn không thích ăn, cho nên cho là cô cũng sẽ không thích ăn.
Các món ăn ở Câu lạc bộ
nông thôn đều là món ăn gia đình, không có gì quá đắt giá, nhưng khẩu vị lại
ngon vô cùng. Tiêu Lỗi không lộ dấu vết, xoay nồi Dê nấu tiêu và kim châm
chuyển tới trước mặt Lâm Yến Vũ. Lần đó bọn họ cùng nhau ăn lẩu, anh biết là cô
thích ăn thịt dê, mà trước kia, Mộ Tình cũng thích ăn nhất là thịt dê .
Lâm Yến Vũ dĩ nhiên là
ngầm hiểu được, vừa định gắp một miếng vào bát, chợt nhớ tới cái gì, liền rụt
chiếc đũa lại, gắp một chút món ăn khác.
Một loại tương tư, hai
nơi nhàn sầu, rõ ràng là ý hợp tâm đầu, nhưng lại không thể không thể bên nhau,
so sự tra tấn không tiếng động này khiến cho tinh thần chán nản, gặp nhau làm
như không thấy, hữu tình mà phải vô tình, mắt thấy trong lòng suy nghĩ đều là
tình thế bất đắc dĩ, nhưng lại cũng chỉ có thể yên lặng không nói gì.
Lâm Yến Vũ khó xử nhìn
thấy tình hình của Tiêu Lỗi, khó chịu không nói nên lời, mà nhìn trong mắt Đoạn
Nhạn Linh có chút hả hê, cảm giác ác ý tại đáy lòng nhanh chóng nảy sinh lan
tràn, cô không tiếng động đem nồi thịt dê chuyển tới trước mặt mình, gắp mấy
đũa, ăn không vui cũng phải ăn.
Tần Tuyển cùng Trình
Dục ngồi chung một chỗ, hai người thỉnh thoảng nói đùa, nhưng tâm tư của hắn
vẫn ngầm đặt ở trên người Lâm Yến Vũ, thế nào cũng cảm thấy cô cùng Tiêu Lỗi có
cái gì không thích hợp, nhưng Tiêu Lỗi vẫn rũ mi mắt, không nhìn ra bất kỳ biểu
tình nào, tầm mắt Lâm Yến Vũ cũng không có nhìn về hướng hắn, điều này làm cho
hắn nghẹn một bụng không được tự nhiên.
Hắn từ nhỏ đến lớn, đi
nơi nào cũng được săn đón dụ dỗ, luôn luôn là tùy lòng ham muốn, bao lâu lại vì
một cô gái mà đa nghi như vậy, vậy mà ngại vì trong này toàn là anh em, hắn
bình thường đều tu dưỡng, cũng không thể vô duyên vô cớ bộc phát.
Lâm
Yến Vũ dĩ nhiên đối với sự việc hết thảy đều biết rõ, trong đầu tính toán làm
sao có thể qua được cửa ải này, như thế nào mới có thể để cho trong lòng Tần
Tuyển hết nghi ngờ.