Vừa đúng lúc nữ nhân
viên phục vụ cẩn thận bưng một thố canh đi tới, Lâm Yến Vũ định bất cứ giá nào
quay người lại, cô phục vụ không tránh kịp, thố canh bị nghiêng, nước canh văng
vào tay của Lâm Yến Vũ, canh nóng tiếp xúc làn da, trên tay nhất thời đỏ một
mảng. Lâm Yến Vũ cố nén đau nhức, hít một hơi.
Mắt thấy làn da mềm mại
bị nóng tựa như pháo đỏ, tất cả cảm xúc không vui nhất thời ném ra phía sau,
Tần Tuyển khẩn trương nắm lấy tay Lâm Yến Vũ lên, đau lòng hỏi: "Có đau
hay không?" Lâm Yến Vũ không kịp trả lời, Tần Tuyển trách cứ nhân viên
phục vụ: "Cô bị làm sao vậy, mắt để ở nơi nào?"
Nữ phục vụ đã sớm bị
dọa đến choáng váng, bị anh ta khiển trách như vậy, càng thêm nói không ra lời,
run run nói: "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý, thật xin lỗi. . . . .
."
Cô biết một bàn này đều
là khách quý không đắc tội nổi, thất nghiệp là chuyện nhỏ, vạn nhất bọn họ muốn
phạt cô, vậy cũng liền. . . Cô làm phục vụ viên đã hai năm ở chỗ này, đã biết
quá rõ những người có tiền bởi vì ngại phục vụ viên hậu hạ không chu toàn, mà
để cho nhân viên phục vụ bị phạt quỳ, bị đánh cũng có, tóm lại đắc tội với bọn
họ, mình chịu không nổi.
Những vị khách hôm nay,
nghe quản lý nói đều là cán bộ cao cấp, trong lòng cô phục vụ sợ hãi, cô từng
nghe người khác nói, so với những công tử nhà giàu mới nổi thô tục không chịu
được, những người này bình thường trông nhã nhặn lịch sự, nhưng thật ra bản
chất bên trong lại hoành hành ngang ngược, một khi bị chọc giận sẽ càng đáng sợ
hơn, thủ đoạn bọn họ tra tấn không đơn giản chỉ có một từ “hung ác”, mà còn
“biến thái”.
Nhìn thấy cô phục vụ bị
dọa sợ hãi đến sắp khóc, Tiêu Lỗi nói: "Cô ra ngoài đi, gọi quản lý của cô
tới đây." Làm sao anh không biết, Tần Tuyển đang mượn đề tài khác để nói
chuyện của mình. Chỉ sợ hắn đã sớm ôm một bụng tức tối, chờ đợi tìm một cơ hội
để phát tiết.
Cô phục vụ như được đại
xá, chạy nhanh ra ngoài, chỉ chốc lát sau, cả giám đốc và quản lý cùng nhau
bước vào, xin lỗi Tần Tuyển và Lâm Yến Vũ. Tần Tuyển để ngoài tai lời xin lỗi
của họ, mặt lạnh như sương giá nắm chỗ tay bị bỏng của Lâm Yến Vũ vuốt ve.
"Không có sao,
nước súp cũng không nóng lắm. Do bản thân tôi không cẩn thận, không thấy cô
phục vụ đang đi tới." Lâm Yến Vũ muốn làm dịu đi không khí, người quản lý
đưa ra một tuýp thuốc mỡ trị bỏng chuyên dụng của đầu bếp, sau khi bôi một ít
lên bề mặt da bị bỏng thì chỗ đau vô cùng mát mẻ, giảm bớt đi không ít cảm giác
nóng rát.
Tần Tuyển cũng không
chịu đồng ý theo, nói trước mặt quản lý không thể không khai trừ cô phục vụ
kia. Những người khác vì nể mặt hắn, không tiện nói gì. Tiêu Lỗi muốn nói lại,
nhưng bị Diệp Tiểu Hàng lặng lẽ đè xuống, ra hiệu anh không nên xung đột chính
diện với Tần Tuyển.
Thấy mọi người không
còn tâm trạng dùng cơm, Lâm Yến Vũ biết mình là đầu mối gây ra, đành phải ấn tay
của Tần Tuyển: "Đừng nóng giận, không phải em vẫn tốt sao." Cô nhấc
cằm, ra hiệu cho giám đốc và quản lý rời đi. Hai người họ thăm dò ý tứ qua lời
nói và sắc mặt, biết Tần Tuyển đang giận dữ, không dám tự tiện rời đi.
"Tốt cái gì, em
xem tay của mình xem, phồng rộp lên hết rồi. Tôi đã nói với các anh, nhất định
phải khai trừ cô phục vụ vừa rồi, bằng không tôi sẽ không để yên chuyện
này." Không rõ là Tần tuyển đang đau lòng hay không vui, tóm lại chuyện
này cũng đã xảy ra rồi, trong lòng hắn không bực bội không được.
"Anh đừng như
vậy!" Lâm Yến Vũ không thể nhịn được nữa, đứng lên rời khỏi. Tần Tuyển
thấy thế, đành phải đuổi theo. Những người đang ngồi đây nhìn thấy cảnh tượng
trước mắt, đều trợn mắt há hốc mồm. Là thật sao, cô gái này quả nhiên lợi hại,
không nói đến việc chỉnh đốn Tần Tuyển thành người dễ bảo, bản thân cô còn nổi
giận, thật là. . . Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngoài câu nói này, không nghĩ
ra từ ngữ khác để hình dung.
"Đi rồi thì cứ đi,
chúng ta tiếp tục dùng cơm của chúng ta, đây đây, Trình Dục, anh gắp cho em món
thịt sườn Đông Pha mà em thích ăn nhất." Diệp Tiểu Hàng kịp thời phá vỡ sự
im lặng. Trình Dục liếc anh ta một cái: "Béo ngấy, người nào thích ăn món
này, anh tự ăn đi, anh thích làm đẹp mà, ăn cái này vừa đúng xinh đẹp luôn."
Mọi người nghe vậy cười
rộ lên, không khí thoải mái một chút, tiếp tục dùng cơm. Chỉ có Tiêu Lỗi ăn gì
cũng không thấy ngon, tâm trạng giống như bị sụp đổ, trái tim bị khuấy đảo đến
thất linh bát lạc (vụn vặt), rối tinh rối mù.
Lúc ra về, Diệp Tiểu
Hàng nói vài câu với anh làm tâm trạng của anh càng tồi tệ hơn.
"Anh Lỗi, hôm nay
anh có thể đừng nói gì được không, anh lại để ý cô đó, cũng phải cho Tuyển chút
thể diện chứ." Diệp Tiểu Hàng hiếm khi nói chuyện nghiêm túc, nên Tiêu Lỗi
hiểu được, ngay cả anh ta cũng không chịu được nữa, nên chắc chắn trong lòng
Tần Tuyển không vui vẻ đến cỡ nào.
"Tiểu Hàng…"
Tiêu Lỗi không biết làm thế nào để bày tỏ cảm xúc của mình. Diệp Tiểu Hàng vỗ
nhẹ vào vai anh: "Không cần giải thích, đều là bạn bè, có chuyện gì không
nhìn ra được, lần đó anh gọi em đến phòng trưng bày, em liền đoán được anh xem
trọng cô ấy. Nhưng dù sao cô ấy cũng đã có bạn trai, nếu anh thích người ta,
vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn."
Tiêu Lỗi cười cay đắng,
trong lòng phiền muộn không thôi. Tất cả bạn bè đều cảm thấy anh quá cố chấp,
nhưng anh vẫn không thể nào buông tay. Nếu như vì chuyện này mà đắc tôi với tất
cả bạn bè, như vậy đáng giá không? Tiêu Lỗi hồi tưởng lại vẻ mặt cô đơn của Lâm
Yến Vũ khi nhìn Diệp Tiểu Hàng và Trình Dục, lập tức không dao động niềm tin,
hít một hơi thật sâu.
"Cám ơn cậu đã
nhắc nhở, chuyện của anh bản thân anh biết rõ." Tiêu Lỗi đi về phía chiếc
xe của mình. Diệp Tiểu Hàng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng anh, tự nói với mình:
"Đều vì hồng nhan mà phẫn nộ."
Bạn gái Trình Dục của
anh ta đứng một bên đã không chờ đợi thêm được nữa, gọi to: " Diệp Tiểu
Hàng, tai của anh bị điếc sao, gọi một trăm lần anh cũng không nghe."
"Lỗ tai không có điếc cũng bị tiếng rống sét đánh của em làm cho điếc, kêu
la cái gì." Diệp Tiểu Hàng vừa nghe được giọng nói của Trình Dục, tâm
trạng liền tốt lên. Ai nói không phải là oan gia (*).
(*): tiếng gọi người mà
mình hờn giận, nhưng sâu trong lòng lại rất yêu thương, thường thấy trong hý
kịch, dân ca.
Lâm Yến Vũ chạy một hơi
ra khỏi câu lạc bộ nông thôn, Tần Tuyển đuổi theo sau lưng cô, có một bụng câu
hỏi muốn chất vấn cô. Lâm Yến Vũ chạy đến bãi đậu xe, thì bị hắn bắt được.
"Em…"
Hắn còn chưa kịp nói
chuyện, đôi môi bị ngón tay mảnh khảnh của Lâm Yến Vũ chặn lại. "Suỵt, đừng
giận, chúng ta chạy như vậy, anh không cần phải thanh toán tiền. Một bàn đó ít
nhất cũng vài ngàn, vừa đủ trả chi phí thuốc men cho em." Lâm Yến Vũ tựa
vào vai hắn, cười đến run rẩy cả người.
Tần Tuyển không có biện
pháp đối với suy nghĩ kỳ quái của nha đầu này, đành vỗ vỗ lưng cô: "Được
rồi, anh không tức giận nữa, lúc nãy quả thật anh cũng hơi quá đáng, cô phục vụ
kia cũng không phải cố ý, ngoan nào, đưa tay của em cho anh xem nào, rốt cuộc
có bị bỏng không?"
"Anh thử bị một
nồi súp nóng đổ vào tay xem, nếu không phải em mau tránh đi, cánh tay này chắc
tàn phế luôn rồi. Tốt rồi, anh yêu, đừng
tức giận nữa, anh hay nổi cáu như vậy, rất có hại cho sức khỏe, hơn nữa sẽ mau
già, anh xem Diệp Tiểu Phảng nhà người ta, trời có sập xuống thì mặt cũng không
biến sắc." Lâm Yến Vũ chạm vào gương mặt hắn, hôn một cái, biết dỗ dành để
hắn cao hứng.
Tần Tuyển xem tay của
cô, ngẩng lên: "Anh dễ nổi cáu còn không phải là vì em sao, nếu không phải
là em, anh phải nổi giận với một tiểu nha đầu sao! Ngày nào đó nếu bỗng nhiên
anh bị đột quỵ, thì tám phần là tức giận vì em."
Lâm Yến Vũ không muốn
tiếp tục đề tài này với hắn, dựa vào vai hắn: "Tay bị đau, còn không đưa
em đến bệnh viện, nhanh chóng đưa em đến bệnh viện đi." "Chỉ lo tức
giận, quên mất đại sự, đến bệnh viện nhanh lên, em bị thương như vậy phải nhanh
chóng xử lý, nếu không sẽ để lại sẹo." Tần Tuyển mở cửa xe, để cho Lâm Yến
Vũ lên xe. Tài xế ngồi ở ghế trước, hắn và Lâm Yến Vũ ngồi cạnh nhau ở ghế
sau./////////////////
Ngồi ổn định trên xe,
Lâm Yến Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sớm nhận ra không khí trên bàn ăn không
tốt, nên đã suy nghĩ tìm một lý do rời đi, thật may là nồi súp kia đổ xuống kịp
thời, coi như giải vây, cô thực sự không muốn nhìn hắn và Tiêu Lỗi trở mặt.
"Tiêu Lỗi theo
đuổi em?" Bỗng nhiên Tần Tuyển đề cập tới chuyện này. Lâm Yến Vũ rùng
mình, biết chuyện này không dễ dàng lừa dối cho qua như vậy, ừ một tiếng.
Tần Tuyển nghĩ ngợi một
lát: "Em đối với anh ta… Nếu em cũng có cảm giác đối với anh ta, anh hi
vọng em có thể thẳng thắn nói với anh, đừng để anh là người cuối cùng biết
chuyện đó."
"Em đối với anh ta
không có cảm giác, là anh ta đơn phương tình nguyện. Nếu anh không vui khi em
nói chuyện với anh ta..., về sau em sẽ không gặp lại anh ta nữa." Lâm Yến
Vũ rất thông minh, biết đây chỉ là kế thăm dò của Tần Tuyển, cô hiểu rõ tính
tình của hắn thế nào, hắn không bao giờ độ lượng như vậy.
Quả nhiên Tần Tuyển rất
hài lòng, giọng nói cũng thay đổi : "Con người của Lỗi không tệ, anh cũng
không muốn mất đi người bạn này. Còn em nữa, anh đối với em như thế nào, trong
lòng em rõ ràng, anh sẽ không nói những lời dư thừa này nữa." Lâm Yến Vũ
lặng lẽ nắm bàn tay của hắn, để cho cảm xúc của mình dần dần ổn định lại, suy
nghĩ.
Nghe được ý nghĩa trong
lời nói của Tần Tuyển, trước mắt hắn còn chưa dự định có hành động gì, một khi
hắn hành động, chỉ sợ Tiêu Lỗi muốn đối phó cũng không phải dễ dàng như vậy,
đầu tiên anh là một quân nhân, có rất nhiều bất tiện, không giống như Tần Tuyển
tự do ở mọi nơi. Nhưng mà Lâm Yến Vũ cũng biết, trong chuyện lần này, cô không
thể biện hộ thay Tiêu Lỗi được, một câu cũng không thể.
Tần Tuyển dẫn Lâm Yến
Vũ đến bệnh viện cẩn thận kiểm tra, xác định vết bỏng trên tay cô không sao,
mới đưa cô về nhà. Sau khi Lâm Yến Vũ tiễn hắn ra cửa, tắm rửa đơn giản sạch sẽ
và nghỉ ngơi.
Lên giường ngủ một lúc,
Lâm Yến Vũ cảm giác đầu càng ngày càng đau, cả người rét run, xem ra là bị cảm
lạnh khi cưỡi ngựa rồi, vội vàng đi tìm thuốc uống.
Đang ngủ mơ mơ màng
màng, chợt nghe điện thoại ở đầu giường vang lên, nhìn thấy số của Tiêu Lỗi, cô
không nhận, trực tiếp nhấn nút từ chối. Nhớ tới tình hình buổi chiều, anh ta
quấy rối cô, cô hận đến ngứa răng, cảm giác trên ngực đến bây giờ vẫn còn hơi
đau, xúc cảm nơi những ngón tay của anh chạm vào vẫn còn trên làn da cô. Ngược
lại, anh ta rất biết điều, không gọi lại, nhưng lại gửi một tin nhắn.
"Tần Tuyển tìm tôi
ngả bài." Tiêu Lỗi nhắn tin nói với Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ thấy mấy chữ
này, cơn buồn ngủ biến mất, chộp lấy điện thoại ở đầu giường, gọi cho anh.
"Anh nói gì với
Tần Tuyển rồi, tôi cho anh biết, nếu anh nói lung tung với anh ấy, cả đời tôi
sẽ không bao giờ gặp anh nữa." Lâm Yến Vũ vô cùng bực bội nói. Với cá tính
của Tiêu Lỗi có thể suy ra, , tất nhiên là có sao nói vậy, sẽ không né tránh.
"Tôi không nói gì
với anh ta hết, em khẩn trương như vậy làm gì." Tiêu Lỗi tựa vào cạnh
giường của mình, tâm trạng nặng nề . Từ câu lạc bộ nông thôn trở về, tâm trạng
của anh luôn luôn không tốt, quả thực không thể chịu đựng thêm nữa, đành phải
gọi điện cho cô.
"Vậy thì tốt,
không có việc gì thì tôi cúp máy đây." Lâm Yến Vũ biết anh sẽ không nói
dối, nếu anh đã nói là không nói gì với Tần Tuyển, vậy thì sẽ không nói bất cứ
điều gì.
"Đừng gác
máy!" Tiêu Lỗi nghe nói cô muốn cúp điện thoại, gấp gáp: "Tay của em
không sao chứ?" Thấy tay cô bị nồi súp nóng hắt vào, anh lo lắng đến chết,
nhưng hết lần này tới lần khác trong tình huống tương tự, anh phải đè nén sự
quan tâm đó.
"Không sao, Tần
Tuyển dẫn tôi đến bệnh viện rồi, bác sĩ nói không bị bỏng nhiều, bôi thuốc vào
chỗ bỏng sẽ khỏi. Anh. . . Ngày mai còn phải đi làm, nên ngủ sớm một chút, đừng
gắng gượng." Lâm Yến Vũ hạ thấp ngữ điệu, thanh âm êm dịu đi rất nhiều.
"Thanh âm của em
làm sao thế, bị cảm à?" Tiêu Lỗi nghe ra giọng nói của cô mang theo giọng
mũi, sau câu cuối cùng còn ho nhẹ. “Còn không phải đều tại anh!” Trong lòng Lâm
Yến Vũ báo oán, ngoài miệng lại nói: "Hơi bị cảm lạnh, tôi đã uống thuốc
rồi."
Lời này rót vào tai của
Tiêu Lỗi như đánh đổ ngũ vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn), do dự một
lát, cuối cùng Tiêu Lỗi hỏi: "Anh ta đối với chuyện này ra sao, có làm gì
em không?" Nếu không hỏi những câu này, chắc anh đoán đến chết. Theo như
tình hình trước mắt, Tần Tuyển không thể nào không chất vấn cô, vạn nhất đối
với cô. . . . . . Chiều nay tâm hoảng ý loạn* (hoang mang, lòng dạ rối bời) là
vì cái gì, trong lòng anh rất rõ ràng.
Lâm Yến Vũ chau mày,
lời này của anh là có ý gì, đứng trên lập trường nào mà nói với cô những lời
như vậy, cố tình chọc giận anh: "Anh ấy là bạn trai tôi, có làm gì với tôi
cũng không cần báo cáo lại với anh." Tiêu Lỗi nghe xong, tức giận, sặc
sụa: "Em đừng lừa mình dối người, em không yêu anh ta!"
"Làm sao anh biết
tôi không yêu anh ấy, anh đâu phải là tôi." Lâm Yến Vũ đối chọi gay gắt.
"Nếu em yêu anh
ta, cần gì phải diễn trò trước mặt anh ta, thật may là nồi súp kia không nóng
lắm, bằng không tay của em đã sớm tróc da, em cho rằng tôi không nhìn ra sao.
Em muốn tôi lôi tất cả chân tướng ra ngoài thì em mới bằng lòng thừa nhận sao?
Em căn bản không phải là Lâm Yến Vũ, Lâm Yến Vũ thực sự đã bị chết ở hiện
trường vụ nổ 4 năm trước." Tiêu Lỗi hoảng loạn, nói ra hết suy đoán của
mình. Anh đau lòng vì tay của cô, nhưng cô lại tuyệt tình không cảm kích.
Những ngày qua, anh đem
tài liệu lấy được từ Diệp Tiểu Phảng và Lý Trường Nhạc cẩn thận nghiên cứu vô
số lần, nhận định kết luận lúc trước anh suy đoán là chính xác, trước mắt Lâm
Yến Vũ vốn không phải cô gái đã tốt nghiệp Học Viện Nghệ Thuật New York-
Cynthia Lâm, còn chuyện cô có phải là Mộ Tình hay không thì chưa thể chắc chắc,
nhưng khẳng định cô không phải là Lâm Yến Vũ thật.
Quả nhiên, Lâm Yến Vũ
im lặng, bị sốc đến nỗi nói không nên lời. Cô không thể xác định cuối cùng Tiêu
Lỗi đã biết được những gì, nhưng bản năng nói với cô, anh ta rất nguy hiểm. Anh
ta suy nghĩ quá kín đáo, quá đáng sợ, kể từ lúc họ gặp lại nhau, cô đều bị anh
dẫn dắt, mỗi một bước đều nằm trong phạm vi kiểm soát của anh.
Vì cô giống hệt Diệp Mộ
Tình, cho nên anh muốn cô, hơn nữa theo ý nghĩ của anh, từng bước một biến cô
thành mẫu người mà anh muốn, việc này thật khủng khiếp, cô không thể tiếp tục
rơi xuống, tiếp tục sơ hở trong lời nói, như vậy tất cả kế hoạch của cô cũng sẽ
bị làm cho rối tung lên.
Vì muốn tiếp cận Tần
gia, cô tốn toàn bộ thời gian 1 năm để nghiên cứu cuộc sống của Tần Tuyển, từ
việc ít được quan tâm trong gia đình; cũng như tính cách, sở thích, thói quen
của hắn trong cuộc sống; ngay cả lần vô tình gặp gỡ ở buổi đấu giá, cũng là hao
tâm sắp xếp, cô không thể nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tiêu Lỗi có thể đoán
được tâm tình của cô lúc này, giọng khàn khàn, dùng một giọng nói rất ưu
thương: "Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì để cho em phải ở lại
bên cạnh hắn, tôi sẽ điều tra rõ, hứa với tôi, trong khoảng thời gian này,
không được để anh ta chạm vào em. . . Nếu không tôi…" Anh khổ sở nói không
được.
Trai tim Lâm Yến Vũ đau
như dao cắt, hớp từng ngụm không khí, lời nói này của Tiêu Lỗi làm cho cô vừa
tức giận lại vừa chua xót. Rốt cuộc là một người đàn ông, suy nghĩ của anh rất
bá đạo, anh không hy vọng cô bị người đàn ông khác chiếm lấy, ngay cả khi người
đàn ông đó là bạn trai của cô, còn anh hiện tại cái gì cũng đều không phải. Tuy
nhiên, cô lại rất hiểu rõ tâm trạng của anh, vì hiểu rõ nên cô đau đến không
muốn sống, nhưng lại không thể làm được gì.
"Yến Vũ… Yến Vũ…
Hứa với tôi, tôi chỉ có yêu cầu như vậy thôi." Tiêu Lỗi nài nỉ. "Ngốc
nghếch, anh thật quá cố chấp." Lâm Yến Vũ rốt cục cũng kiềm chế không
được, lên tiếng.
Suy nghĩ lại cảm thấy
không ổn, cô nhanh chóng bổ sung thêm: "Tôi đối với anh không tốt như vậy,
tôi căn bản không thích hợp với anh. Tần Tuyển đã biết chuyện này, bất cứ ai
cũng không lường trước được anh ấy sẽ đối phó anh thế nào, tôi không muốn liên
lụy anh." Cô cúp điện thoại, giật hết dây điện thoại ra, tắt luôn điện
thoại di động.
Lâm Yến Vũ ngồi trên
giường, ôm mặt phiền não, sự tình có cục diện hôm nay, cô phải chịu hơn một nửa
trách nhiệm. Nhớ tới khuôn mặt ảm đạm của Tần Tuyển lúc tối, lòng cô không khỏi
lo lắng.
Chi bằng, bỏ đi một
thời gian? Lâm Yến Vũ tự hỏi. Cô trở về nước gần nửa năm, cũng nên về Mỹ thăm
cha cô - Lâm Lệ Sinh. Nói là làm, cô lập tức gọi điện thoại đặt vé máy bay.