Gia đình của Diệp Mộ
Tình có lẽ cũng biết có một cậu bé luôn quấy rầy con gái của họ, bắt đầu cho xe
đưa đón, Tiêu Lỗi có rất ít cơ hội để tiếp cận cô. Tuy vậy anh vẫn không nản
lòng, nhìn thấy mẹ cô đi chiếc Audi tới đón cô, anh biết gia đình của cô chắc
chắn không đơn giản. 10 năm về trước, xe ô tô chưa phổ biến như hiện nay, anh
cẩn thận ghi nhớ bảng số xe, nhanh chóng tra ra được địa chỉ nhà cô.
Từ cung thiếu nhi đến
khu đại viện dành cho người nhà của Đoàn Múa Ballet Trung Ương, từ trường học
của cô đến những nơi cô thường đi, anh thăm dò tất cả tuyến đường mỗi ngày cô
đi qua, khi có cơ hội thì lập tức bám đuôi, giống như một miếng cao dính chó
*(tục ngữ, gần với câu “đeo như sam” của VN mình), anh nhận định về sau sẽ đeo
bám cô.
Mộ Tình vẫn không để ý
đến anh, anh cũng không ngại, vẫn đi theo cô. Cho đến một ngày, cô nảy sinh
tranh chấp với mẹ cô là Diệp Hinh Nhiên, từ trong nhà khóc chạy ra ngoài, anh
mới có cơ hội tiếp cận thế giới nội tâm của cô.
"Bạn muốn đi đâu
tôi đưa bạn đi." Nhìn thấy cô từ nhà đi ra, Tiêu Lỗi theo sau lấy lòng.
Trong những ngày này, anh có thời gian rảnh sẽ đi loanh quanh nhà cô, tìm cơ
hội. Mộ Tình dừng lại, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt mang theo một chút quật
cường, nhìn anh: "Tôi muốn đi Hương Sơn."
"Đi Hương Sơn? Chỗ
đó khá xa." Tiêu Lỗi có chút do dự, anh còn chưa đến 18 tuổi, tuy rằng
thường xuyên trộm xe của gia đình đi ra ngoài, nhưng vẫn chưa đủ tuổi thi giấy
phép lái xe.
"Tôi sẽ đi Hương
Sơn!" Mộ Tình bướng bỉnh nói. Bình thường cô luôn là một cô bé ngoan hiền,
nhưng khi ầm ĩ cũng làm cho người khác phải đau đầu. Tiêu Lỗi lo lắng cô một
mình chạy đến Hương Sơn, lại thấy trên mi mắt của cô còn vương lại vài giọt
nước mắt, bộ dáng vô cùng động lòng người, đành nghe theo cô: "Được được,
tôi dẫn bạn đi Hương Sơn, bạn muốn đến chỗ nào ở Hương Sơn?" "Biệt
thự Song Thanh." Sau khi Mộ Tình lên xe thì nói cho Tiêu Lỗi nơi mà cô
muốn đi.
"Vì sao phải đến
đó?" Tiêu Lỗi khó hiểu hỏi. Mộ Tình liếc anh: "Đi tìm cha tôi."
"Hả? Cha bạn ở chỗ nào? Nơi đó là một thắng cảnh mà, cha bạn là hướng dẫn
viên du lịch à? Hay là nhân viên quản lý khu vực đó?" Tiêu Lỗi càng nghe
càng hồ đồ. Cho tới giờ anh chưa từng gặp qua cha của cô, cũng biết cô không có
cha, chỉ hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau.
Mộ Tình không nói gì,
kỳ thật cô cũng không biết cha đang ở đâu, thậm chí không biết cha cô là ai. Từ
nhỏ đến lớn cô có hỏi qua vô số lần, nhưng Diệp Hinh Nhiên không trả lời, sau
này khi cô dần hiểu chuyện, rất ít khi hỏi đến.
Nhưng hôm nay, cô nhắc
tới với mẹ Diệp Hinh Nhiên, trường học tổ chức đi cắm trại ở Hương Sơn, thái độ
Diệp Hinh Nhiên khác thường bảo cô không được đi, cô phản đối, còn bướng bỉnh
đòi đi tìm cha, làm Diệp Hinh Nhiên rất tức giận , hai mẹ con nảy sinh tranh
cãi kịch liệt.
Tiêu Lỗi và Mộ Tình đi
dạo một vòng lớn quanh biệt thự Song Thanh, đến khi mặt trời đỏ rực lặn ở hướng
Tây mới chạy xuống núi, kết quả gặp phải kiểm tra trên đường cao tốc, lái xe mà
không có giấy phép, cả hai bị đưa đến đồn cảnh sát.
Tiêu Lỗi không dám báo
cho gia đình, anh lái xe chở một cô gái ra ngoài dạo chơi kết quả bị nhốt vào
đồn cảnh sát, muốn gọi điện thoại cho thư ký của cha mình, để thư ký đến bảo
lãnh họ ra ngoài. Mộ Tình ngăn cản anh: "Đừng gọi điện thoại, chúng ta ở
trong này một đêm đi."
"Tại sao?"
Tiêu Lỗi làm sao biết được được tâm tư của một cô bé, sao có thể đoán được
chính là cô muốn giận dỗi với mẹ."Không tại sao cả, bạn muốn đi thì đi,
tôi không đi, tôi sẽ ở lại đây." Mộ Tình nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại.
Tiêu Lỗi nghiêm túc
nhìn cô: "Bạn không đi tôi cũng sẽ không đi, bàn tay lạnh quá, để tôi ủ ấm
cho." Không phân trần nữa, nắm bàn tay nhỏ bé của cô lên cuộn vào trong
lòng.
"Bạn làm gì
vậy?" Mộ Tình đỏ mặt muốn rút tay ra. Da mặt cô bé mỏng, họ còn chưa quen
thân với nhau lắm, anh đã nắm tay cô, tính sao bây giờ. Tiêu Lỗi vội vàng nói:
"Tôi sợ bạn bị lạnh, bạn xem xem bạn mặc ít như vậy, buổi tối gió rất lạnh.".
Lúc đó mới qua Trung thu, làm sao trời lạnh được, anh đúng là đang mượn cơ hội
để lấy lòng.
Tâm trạng của Mộ Tình
vốn không tốt, thấy anh ân cần như vậy, tâm trạng tốt lên rất nhiều, mỉm cười
nhìn anh. Hai người ngồi trên băng ghế của trại tạm giam, dựa sát vào nhau nói
chuyện.
"Bạn đói bụng
không?" Tiêu Lỗi hỏi Mộ Tình. Mộ Tình gật đầu: "Đói.". Vì thế
Tiêu Lỗi làm ồn trong đồn cảnh sát, nói họ cung cấp chút gì để ăn, cảnh sát
nhìn hai người họ vẫn còn là những đứa trẻ, nên đã cho hai người họ hai gói mỳ
ăn liền.
"Cho bạn hết
đó." Tiêu Lỗi sợ Mộ Tình không đủ ăn, nên giao luôn phần của mình cho cô.
Mộ Tình lắc đầu: "Bạn cũng ăn một chút đi, nếu không sẽ đói chịu không nổi
đâu."
"Bạn là con gái,
bạn ăn nhiều một chút, tôi là một người đàn ông, nhịn một hai bữa cũng không
sao." Tiêu Lỗi cười nói. Mộ Tình nhoẻn miệng cười, anh nói anh là một
người đàn ông, anh nhiều nhất cũng chỉ mới 17 tuổi, ngay cả giấy phép lái xe
cũng không có.
Viên cảnh sát cảm thấy
hai người họ thực là thú vị, còn nhỏ tuổi nhưng rất ân ái, biết khiêm nhường.
Giải quyết xong vấn đề
đói bụng, nhân tiện giải quyết hết thảy, hai người lại dựa vào nhau nói chuyện.
Bỗng nhiên Mộ Tình có cảm giác, cô thích nói chuyện với Tiêu Lỗi, anh biết tất
cả mọi chuyện, nhưng lại thuận theo cô, không phản bác lời của cô, cô không
biết chuyện gì, anh có thể bổ sung vào rất nhanh.
"Còn vài ngày nữa
tôi sẽ đi Hồ Nam học đại học, bạn cho tôi số điện thoại đi, tôi sẽ gọi điện cho
bạn." Tiêu Lỗi hỏi số điện thoại của Mộ Tình. Mộ Tình lắc đầu: "Tôi
không có số di động, mẹ tôi chưa cho tôi mua, mẹ nói tôi còn là học sinh trung
học, không cần xài di động." Thời điểm đó, điện thoại di động chưa thông
dụng như hiện tại.
Tiêu Lỗi suy nghĩ:
"Ngày mai tôi sẽ mua cho bạn một cái." "Tôi không cần." Mộ
Tình lại lắc đầu. Từ nhỏ Diệp Hinh Nhiên đã dạy cô, không thể tùy tiện nhận quà
của người khác, cô và Tiêu Lỗi lại không thân thiết lắm.
Tiêu Lỗi đoán được suy
nghĩ của cô, ra một ý cho cô: "Tôi mua điện thoại cho bạn, bạn đừng cho
người khác số điện thoại, bạn chỉ gọi điện và gửi tin nhắn với một mình tôi
thôi, mẹ của bạn sẽ không biết đâu."
À, Mộ Tình suy nghĩ,
không nói gì. Ánh mắt trầm tư, lông mi thật dài chớp động, khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng mịn hồng hào, bộ dáng của cô khiến cho người khác yêu mến.
Tiêu Lỗi sợ cô không
đồng ý, vội vã nói: "Tôi học Đại Học Khoa Học- Công Nghệ Quốc Phòng, là
trường quân đội, kiểm soát rất nghiêm ngặt, bình thường không cho ra ngoài,
giống như ngồi tù vậy, rất buồn chán, bạn đồng cảm với tôi một chút đi, nói
chuyện phiếm với tôi, bằng không tôi sẽ buồn đến chết."
Mộ Tình nghe anh nói
nghiêm trọng như vậy, tin là thật: "Thật sao? Trường quân đội nghiêm ngặt
như vậy sao?" Tiêu Lỗi trịnh trọng gật đầu: "Rất nghiêm ngặt, nếu
không sao gọi là trường quân đội được, cách quản lý được quân sự hóa, cái gì
cũng phải nghe chỉ huy và phục tùng mệnh lệnh, một năm cũng được phép về nhà
một lần, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè cũng rất ngắn. Hơn nữa... Trong trường học
cũng không có mấy nữ sinh."
"À." Mộ Tình
ừ một tiếng. Tiêu Lỗi thấy thái độ của cô đang dao động, trong lòng biết trò
lừa gạt của mình đã có tác dụng, không ngừng cố gắng: "Tôi gọi điện thoại
cho bạn, tôi còn có thể dạy bạn làm bài tập về nhà, tất cả các môn như Anh Văn,
Vật Lý, Hóa Học, bạn làm bạn với tôi, sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu."
Rốt cục Mộ Tình cũng
cười rộ lên, người này thật là không khiêm tốn, tự khen ngợi bản thân như một
bông hoa, cũng khó trách, nghe người khác nói thi vào trường quân đội rất khó
khăn, nhất là trường Đại Học Khoa Học- Công Nghệ Quốc Phòng, toàn đào tạo ra
phần tử bộ đội tinh anh, nếu chỉ là gọi điện thoại, chắc là không có vấn đề gì,
vì thế cô đồng ý.
"Tôi sẽ viết thư
cho bạn, gửi đến trường học của bạn, bạn không hồi âm cũng không sao."
Tiêu Lỗi dặn dò Mộ Tình. Mộ Tình gật đầu: "Không cần viết thư, nếu giáo
viên của tôi biết tôi thường xuyên thư từ qua lại với người khác, sẽ nói với mẹ
tôi. Tôi cho bạn nick QQ của tôi, chúng ta có thể nói chuyện phiếm trên QQ, mẹ
tôi sẽ không phát hiện ra."
Suy nghĩ rất chu đáo,
Tiêu Lỗi đồng ý gật đầu, sờ túi, không có giấy bút gì hết, cuối cùng thừa dịp
chú cảnh sát đang thi hành công vụ không chú ý, lấy trộm cây bút trên bàn,
nhưng lại không tìm thấy giấy, đành phải để Mộ Tình viết nick QQ trên tay anh.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng
yêu của Mộ Tình khi cúi đầu viết, trái tim của Tiêu Lỗi không ngừng xao động,
giống như trên người cô có một lực từ trường rất mạnh, chặt chẽ thu hút sự chú
ý của anh. Cô bé này, cô sao có thể xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, như
vậy... Mộ Tình ngẩng đầu thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, như đoán được điều
gì, khuôn mặt ửng hồng.
Hơn 9h, thư ký của cha
Tiêu Lỗi dẫn theo vài người đến làm thủ tục bảo lãnh Tiêu Lỗi ra ngoài, kết quả
thấy anh và một cô bé thân mật ngồi sát vào nhau trò chuyện, đầu dựa đầu, còn
cười hì hì, nghĩ rằng thằng nhóc này thật là, vào đồn cảnh sát mà còn nhàn hạ
như vậy, chỉ để ý đến cô bé đó, cũng không sợ về nhà bị cha đánh.
Tiêu Lỗi không chỉ mua
cho Mộ Tình một chiếc điện thoại nhỏ gọn tinh xảo, mà còn mua thêm một cái móc
treo điện thoại hình con gấu nhỏ bằng thạch anh xinh xắn, Mộ Tình vô cùng yêu
thích, nên đã đồng ý cho anh chụp vài tấm ảnh của mình để đem theo khi học đại
học.
Trường quân đội kiểm
soát rất nghiêm ngặt, nhưng Tiêu Lỗi vẫn thường xuyên lén lút gọi điện thoại và
nhắn tin với Mộ Tình, Mộ Tình sợ tiếng chuông điện thoại bị mẹ cô nghe được,
luôn để chế độ rung, nên đôi khi bỏ lỡ cuộc gọi của anh, khi nhìn thấy hiển thị
có cuộc gọi nhỡ, sẽ gửi tin nhắn lại cho anh.
Kết giao một thời gian,
Tiêu Lỗi mới phát hiện Mộ Tình bị mẹ cô quản thúc rất nghiêm, hơn nữa ngoại trừ
đến trường và luyện tập vũ đạo, cơ hồ không được giải trí gì hết, đừng nói đến
những vùng khác, thậm chí trong thành phố có rất nhiều phong cảnh đẹp cô cũng
chưa từng đến, mẹ cô cũng rất ít dẫn cô ra ngoài dùng cơm, Tiêu Lỗi thỉnh thoảng
dẫn cô ra ngoài ăn tối, cô luôn rất hưng phấn, ăn uống chỉ là thứ yếu, cô thích
cái cảm giác này.
Hai người âm thầm qua
lại, vẫn giấu Diệp Hinh Nhiên. Đến khi Diệp Hinh Nhiên phát hiện quan hệ của
hai người họ, Mộ Tình đã qua 16 tuổi, đang học trung học.
Ngày đó Chính phủ lâm
thời thông báo tổ chức hội nghị, sau khi kết thúc, Diệp Hinh Nhiên lái xe về
nhà, kết quả ở đối diện cổng tiểu khu nhìn thấy một cô gái dáng người thon thả
từ chiếc xe Jeep quân dụng bước xuống, ngay sau đó một thanh niên cao lớn cũng
từ trong xe bước xuống, ôm cô gái hôn vài cái, cô gái phải rời đi, anh ta còn
luyến tiếc không muốn buông tay.
Cô gái đó là con cái
nhà ai, thế nào lại trông rất giống Mộ Tình? Diệp Hinh Nhiên nhìn không rời
mắt, lúc đó trời khá tối, nhìn không rõ ràng lắm, nhưng bà nhận ra quần áo của
cô gái, chính là con gái Mộ Tình của bà. Trong lòng Diệp Hinh Nhiên kinh hãi,
như thế nào không tin vào mắt của mình, con gái của bà luôn luôn ngoan ngoãn và
vâng lời, thế nhưng lại yêu sớm như vậy. Khó trách trong khoảng thời gian này
cô thường hay trang điểm.
Diệp Hinh Nhiên vô cùng
tức giận, khó khăn lắm mới khắc chế được cảm xúc không đi quấy nhiễu đôi tình
nhân nhỏ bé ôm hôn quyến luyến, chờ Mộ Tình về nhà, Diệp Hinh Nhiên mới chất
vấn cô lui tới với người nào. Mộ Tình không thể chịu đựng được sự gặng hỏi của
mẹ, vừa khóc vừa kể hết tất cả sự tình.
Dáng vẻ của Mộ Tình
xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn đều có người theo đuổi, cho nên bình thường Diệp Hinh
Nhiên quản cô rất chặt, không nghĩ vẫn chẳng thể đề phòng.
Diệp Hinh Nhiên nhớ đến
hành động vừa rồi của Tiêu Lỗi, tức giận đến phát run, 2 năm trước có một thằng
nhóc không tốt hay quấy rầy con gái bà nhưng vẫn không có hy vọng, mà nay Mộ
Tình với thằng nhóc kia quen nhau hơn một năm, lại giấu không cho bà biết, khẳng
định là chủ ý của thằng đó, sợ gia đình cô không đồng ý, nên dụ dỗ cô gạt cha
mẹ.
"Con phải đoạn
tuyệt quan hệ với nó, có nghe không, con vẫn còn là học sinh trung học!"
Diệp Hinh Nhiên hận mình sơ ý, không trông coi tốt Mộ Tình. Cũng là, Mộ Tình rất
ngoan ngoãn, vâng lời làm cô không có chút lo lắng, mỗi ngày đều đến trường tan
học đúng giờ, ngoại trừ ngày lễ thỉnh thoảng đi chơi với bạn học, cô hầu như
không có giải trí gì.
Diệp Hinh Nhiên cẩn
thận nhớ lại, Mộ Tình học ở Học Viện Trung Học Vũ Đạo, cuối tuần đều có tiết
học văn hóa ở lớp phụ đạo, nhất định lúc ấy đã đi hẹn hò với thằng nhóc đó. Mỗi
lần cô nói đi qua nhà bạn học, chắc chắn cũng là nói dối.
Diệp Hinh Nhiên đâu
biết rằng, đôi tình nhân này bên nhau thì ít mà xa cách
thì nhiều, khi đó Tiêu Lỗi học Đại Học Khoa Học- Công Nghệ Quốc Phòng
ở Trường Sa, một năm chỉ có vài ngày nghỉ, có được một kỳ nghỉ,
anh trở về Bắc Kinh thăm Mộ Tình, ở bên cạnh nàng, cho dù là nàng lên
lớp học phụ đạo, anh và nàng đều như hình với bóng.
“Con muốn ở bên cạnh
anh ấy.” Lần đầu tiên Mộ Tình cãi lời mẹ, tỏ thái độ
quật cường. Diệp Hinh Nhiên tức giận đến đau đầu: “Con có biết nó là loại
người nào không, con lại muốn ở bên cạnh nó, lỡ như nó lợi dụng con,
con sẽ khóc với ai đây, con vẫn còn là một đứa trẻ, tuổi của nó cũng
không lớn, nó có đủ khả năng gánh vác tương lai của con sao? Congái không thể
so bì với con trai được.”
Diệp Hinh Nhiên ngẫm
lại thì thấy lòng chua xót, không biết đứa con này và
thằng nhóc kia phát triển tới mức độ nào, nhìn thấy bộ dạng mê đắm của
con gái, xem ra quan hệ khá sâu đậm. Từ nhỏ Mộ Tình đã không có cha, bà
một mình nuôi con gái, thường cảm thấy thể chất và tinh thần mệt mỏiquá độ, bây
giờ con gái đã đến tuổi trưởng thành, bà không biết làm sao để
quản giáo nàng .
Thấy Mộ Tình vẫn giấu
tay trái ở sau lưng, Diệp Hinh Nhiên bắt lấy tay của
nàng, Mộ Tình không dám cãi lời, đành rụt rè sợ hãi đưa tay ra, Diệp Hinh
Nhiên mới thấy trên ngón tay tinh tế trắng trẻo của nàng đeo một chiếc
nhẫn kim cương hình hoa hồng rất nhỏ nhắn tinh xảo.
Không cần hỏi, nhất
định là thằng nhóc kia tặng nàng. Thằng nhóc kia chắc
chắn dựa vào ân huệ nhỏ này để
lừa gạt những cô gái không hiểu chuyện, nói cách khác,
làm sao Mộ Tình dễ dàng mắc mưu như vậy.
“Anh ấy đối xử với con
tốt lắm.” Nhìn thấy dáng vẻ trừng mắt lạnh lẽo của
mẹ, Mộ Tình thì thầm giải thích giúp Tiêu Lỗi. Diệp Hinh Nhiên cười buồn
bã: “Con có biết cái gì là tốt hay không? Mua cho con quần áo đẹp, tặng
quà cho con, như vậy thì gọi là tốt
lắm?”
“Tụi con không có dung
tục như mẹ nói, anh ấy giúp con học phụ đạo, còn dạy
con làm bài tập, anh ấy học đại học ở Hồ Nam, mỗi ngày đều gọi điện thoại
viết thư cho con, ba mẹ anh ấy đều là quân nhân, anh ấy cũng đã dẫn
con về nhà của anh ấy, gia đình anh ấy ở trong một đại viện tại quânkhu.” Mộ
Tình huyên thuyên, đem gia cảnh của Tiêu Lỗi nói hết với Diệp Hinh
Nhiên.
Lại là con cháu
đại viện, xem ra thật sự là số mệnh đã định sẵn, chính bà đã
mang con gái thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đó, không nghĩ tới con gái
bà vẫn bị “quân khu tiểu trứng thối” dụ dỗ.
“Nó còn dẫn con đến nhà
nó? Đến nhà nó làm cái gì?” Diệp Hinh Nhiên cảnh giác
hỏi. Mộ Tình hơi xấu hổ: “Anh ấy dẫn con tới đó xem bộ sưu tập của anh
ấy, anh ấy thích sưu tầm trường đao Thụy Sĩ và các loại vật dụng quân
đội.”
“Nó có làm gì hay
không… Đối với con…” Diệp Hinh Nhiên lo lắng nhất chính
là thằng nhóc kia có làm ra chuyện gì với Mộ Tình hay không, ở tuổi
dậy thì mấy đứa trẻ thường hay hồ đồ, chỉ không cẩn thận sẽ dễ dàng…
Nhưng chuyện này, bà làm sao hỏi ra miệng được đây.
Mộ Tình là một
đứa trẻ thông minh, nàng biết mẹ đang lo lắng điều gì, nhanh chóng giải thích:
“Không có gì hết! Anh ấy không làm gì con hết… Cái gì cũng không có!”
Mấy chữ cuối cùng,
giọng của nàng rất nhỏ, mẹ đã nhìn thấy Tiêu Lỗi hôn nàng, nàng lại nói cái gì
cũng chưa làm qua, như vậy tựa hồ không hợp lý lắm. Trên thực tế, Tiêu Lỗi
không chỉ ôm nàng hôn nàng, còn vuốt ve nàng, tuy rằng nàng nói anh đừng làm
như vậy, nhưng nếu anh thực sự muốn như vậy, nàng cũng không chán ghét, cũng
may anh không đi quá giới hạn, nàng chắc chắn sẽ không hài lòng, nên anh không
làm.
Diệp Hinh Nhiên thở
dài, ý thức được, con gái rất cô đơn, cần có một người bạn, mới có thể nảy sinh
tình cảm với một đứa con trai xa lạ, nhưng mà phải ngăn cản họ, không nói đến
việc Mộ Tình còn nhỏ, mà Tiêu Lỗi lại sinh ra trong gia đình quân nhân, bà cũng
không vừa lòng, vì như vậy gia đình sẽ rất bảo thủ, làm sao có thể chấp nhận
thân phận đứa con ngoài giá thú như Mộ Tình.
Diệp
Hinh Nhiên cân nhắc trong hai ngày, quyết định mau chóng đưa Mộ Tình ra nước
ngoài du học