Thiên Nga Đen

Chương 4



Hai người hẹn gặp mặt tại một quán trà, vì nơi này ra vào thuận tiện, Lý Trường Nhạc không mặc cảnh phục, thấy Tiêu Lỗi ngồi sẵn đó và nghiêm túc nhìn mình, Lý Trường Nhạc không nhịn được cười: "Có cần trông ngóng tớ như vậy không? Tớ cũng không phải là người đẹp”. "Không cần nói lời vô nghĩa, ngồi xuống nói nhanh một chút”. Tiêu Lỗi nhìn anh ta ngồi xuống.

Lý Trường Nhạc chậm rãi, điều chỉnh tốt tư thế ngồi mới nói: "Tớ bận rộn hai ba ngày nay, ngay cả nước miếng cậu cũng không cho tớ nuốt, thật không có suy nghĩ”. "Nhanh nhanh, cậu uống nước trước đi”. Tiêu Lỗi rót trà cho Lý Trường Nhạc.

Lý Trường Nhạc mỉm cười, chậm rãi thưởng thức trà: "Chỉ dễ dàng như vậy thôi sao, vì việc điều tra người cậu muốn tìm mà tớ tốn rất nhiều tâm tư. Đặc biệt còn đến tìm đồng nghiệp phụ trách sự vụ ở Cục điều tra hình cảnh quốc tế, nhờ họ liên lạc với bên Mỹ, điều tra sắp xếp từng chi tiết, mới tra được người cậu muốn tìm. Cậu cho tớ một cái tên, không biết bất kỳ thứ gì về người đó, nếu không phải cô ấy có hồ sơ nhập cảnh ở hải quan, căn bản như tìm kiếm một cây kim trong đống cỏ".

"Tớ biết cậu đã làm một việc rất to lớn, nhưng cậu cũng đừng thừa nước đục thả câu để cho tớ phải sốt ruột, chuyện này đối với tớ rất quan trọng, một ngày chưa có kết quả, lòng tớ không thể yên ổn được”. Ánh mắt Tiêu lỗi đảo qua, thấy Lý Trường Nhạc có mang theo một túi hồ sơ.

Lý Trường Nhạc đem túi hồ sơ để lên bàn, mở ra, lấy ra một xấp tài liệu”.Tư liệu bên Mỹ cung cấp và lời nói của Lâm Yến Vũ đại khái giống nhau, cha cô tên Lâm Lệ Sinh, là một doanh nhân Trung Quốc nổi tiếng, kinh doanh khắp Châu Âu và Bắc Mỹ, Lâm Yến Vũ sinh ra tại Mỹ, tốt nghiệp Học Viện Nghệ Thuật New York, giấy khai sinh và giấy nhập học đều được fax qua đây, cậu có thể tự xem".

Tiêu Lỗi cẩn thận nhìn một trang văn kiện bằng tiếng Anh, tim ngày càng nặng nề, anh là chuyên gia mật mã thuộc Văn phòng Bộ tổng tham mưu, đã xem qua rất nhiều loại tập tin bí mật, anh cũng biết những tài liệu mà FBI cung cấp không thể là giả, thậm chí nếu đã được ngụy tạo, thì cũng không có cách nào tìm ra chỗ sơ hở.

Thậm chí ở trang cuối cùng, ngay cả thời gian và số chuyến bay cô và Tần Tuyển cùng trở về Trung Quốc cũng được ghi chép rõ ràng, tài liệu có thể nói là rất đầy đủ.

Lý Trường Nhạc thấy chân mày Tiêu Lỗi nhíu chặt, đoán được tâm trạng của anh, chủ động nói: "Nhưng lại không có phát hiện ra, bất kể ghi chép những kỷ lục từng đoạt giải thưởng hoặc hồ sơ nhập học, cũng không có tấm hình gần đây nhất để đối chiếu, ngay cả có thì đều là hình chụp chung rất nhiều người, căn bản không thể phân biệt được cô là ai trong các bức ảnh đó”.

Tiêu Lỗi không nói gì, lần lượt xem lại tài liệu đến trang đầu tiên, phía trên xác định Lâm Yến Vũ thuộc nhóm máu B, nhóm máu của Mộ Tình lại là A, chỉ một điểm này cũng đủ giải thích tất cả.

"Cô ấy không phải là người tớ muốn tìm”. Giọng nói Tiêu Lỗi lộ ra sự thất vọng. Trong nháy mắt, biểu hiện của Lý Trường Nhạc nhẹ nhõm đi rất nhiều: "Thật may là không phải, tớ rất sợ cô ấy chính là người cậu muốn tìm, Tuyển đã tốn nhiều công sức vào cô gái này, cậu cũng nhìn thấy, nếu cậu đâm sau lưng hắn, hắn nhất định sẽ hận cậu".

Tiêu Lỗi không nói lời nào, một chút nhẹ nhõm lúc trước toàn bộ tiêu tan, tâm tình lần nữa trầm thấp tới cực điểm. Vốn hy vọng kỳ tích xuất hiện, nào biết rằng kỳ tích căn bản sẽ không phát sinh.

"Cô gái cậu muốn tìm rốt cuộc là ai, cậu chỉ cần nói cho tớ biết tên, tớ nhất định đào ba thước đất quyết tìm cho ra". Mắt thấy vẻ mặt thống khổ của bạn, nhất thời Lý Trường Nhạc nổi lên nhiệt tình.

Tiêu Lỗi cười cay đắng: "Để tìm cô ấy thật sự phải đào ba thước đất, thi thể đều nổ tung, máu thịt đã sớm trộn lẫn vào bụi đất". Lý Trường Nhạc nghe anh mô tả một hơi, cơ mặt giật giật: “Cậu đang nói gì vậy?”, “Tớ nói thật, cô ấy đã chết trong nhà riêng tại nước Anh, đường ống dẫn gas phát nổ, là ngoài ý muốn". Tiêu Lỗi kìm chế thất vọng, đem chuyện của Mộ Tình nói cho Lý Trường Nhạc.

Năm Mộ Tình mười bảy tuổi, bị đưa vào Học Viện Vũ Đạo Hoàng Gia Vương Quốc Anh học múa ballet cổ điển, sau đó ở luôn tại Anh, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm, cô sẽ trở về Trung Quốc một mình để đoàn tụ với Tiêu Lỗi. Buổi sáng hôm xảy ra tai nạn, cô có gọi điện thoại quốc tế cho Tiêu Lỗi, nói với anh là cô sắp tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp sẽ trở về nước kết hôn cùng anh.

Lý Trường Nhạc nghe xong chuyện xưa, thở dài. Anh biết Tiêu Lỗi nhiều năm, nhưng không biết anh ta có một người bạn gái ở nước ngoài, cho tới bây giờ anh ta chưa từng nhắc qua với bạn bè. Có lẽ, bởi vì Diệp Mộ Tình là con ngoài giá thú của Diệp gia, chuyện này không thích hợp tiết lộ ra bên ngoài, nên anh vẫn kín tiếng.

"Sự việc đã điều tra rõ ràng chưa, thật sự chỉ là một tai nạn?" Lý Trường Nhạc cảm thấy thật khó tin, tự nhiên đường ống dẫn gas trong nhà lại phát nổ, hơn nữa hai mẹ con bị nổ tung đến hài cốt cũng không còn. Tiêu Lỗi gật đầu: "Cảnh sát bên Anh cũng đã điều tra, sau đó Tiểu Phảng đi Luân Đôn cũng liên lạc với cảnh sát địa phương, xác định đó là một vụ tai nạn".

Đích thân Diệp Tiểu Phảng đi qua đó, vậy hẳn là không có gì khả nghi. Chỉ có thể nói rằng: “Thiên hữu bất trắc phong vân - Nhân hữu đán tịch họa phúc”(*). Lý Trường Nhạc không biết làm thế nào để an ủi Tiêu Lỗi, nên ngồi cùng anh một lát.

(*): Trời có mưa gió khó đoán, người có hoạ phúc sớm chiều. Hoạ phúc của con người xảy đến nhanh chóng và bất ngờ khó đoán.

Từ khi biết thân thế của Lâm Yến Vũ, Tiêu Lỗi không đến tìm cô nữa. Mỗi tối sau giờ làm việc, anh luôn lái xe hơn một nửa trung tâm thành phố, từ Tây Thành đến Triều Dương, đi qua phòng triển lãm của cô, nhìn cô đóng cửa, mới an tâm rời khỏi.

Dường như cô luôn mặc đồ đen, bất kể thời tiết nóng hay lạnh, không bao giờ thấy nàng mặc màu sắc nào khác. Đôi khi Tần Tuyển đến đón cô, hai người rất thân mật, nụ cười hiếm hoi của cô chỉ nở vì hắn.

Tiêu Lỗi không biết tại sao anh lại muốn mua dây buộc mình như thế, anh chỉ biết, một ngày không nhìn thấy cô, cả ngày anh sẽ không thể nào an tâm được. Cô giống như là thuốc phiện, làm tê dại các dây thần kinh của anh, xoa dịu nỗi đau mất đi người thân yêu trong trái tim anh.

Tối nay, những cơn mưa thu ảm đạm từ sáng sớm đến giờ vẫn không ngừng, đến khi tan tầm thì mưa rơi nhanh hơn, trên đường xe cộ ngày một đông đúc, hỗn loạn không chịu nổi, Tiêu Lỗi bị mắc kẹt, đi một dặm mà phải mất tới 40 phút, xe cộ lúc này mới tương đối ít đi một chút.

Vô số hạt mưa vỡ vụn đánh vào trước kiếng xe thủy tinh, hội tụ thành những làn nước nho nhỏ chảy xuống, đèn hai bên đường đổ bóng dài trên kính xe, khiến tầm nhìn bị hạn chế.

Xa xa nhìn thấy cửa của Black Swan Gallery còn chưa đóng, trong lòng vui mừng, cuối cùng không uổng công, anh lo lắng suốt đường đi, sợ cô đã sớm đóng cửa rời đi. Không nhìn thấy cô, sẽ cảm thấy như thiếu cái gì đó.

Lâm Yến Vũ từ trong phòng triển lãm đi ra, bật chiếc ô ra đứng một mình ở ven đường, như đang đợi taxi, ánh sáng nhu hòa của đèn đường nhuộm lên mặt cô, váy dài trong mưa gió phiêu dật, có vẻ cô đơn mỏng manh. Tiêu Lỗi theo bản năng lái xe đến, dừng lại trước mặt cô.

"Tôi cho cô quá giang một đoạn, trời tối lại mưa, khó đón taxi". Tiêu Lỗi quay cửa kính xe xuống, thấy khuôn mặt cô nhỏ nhắn đông lạnh xanh tái, thỉnh thoảng lấy tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi hỗn loạn. Lâm Yến Vũ thấy anh, lông mày cong vút hình lưỡi liềm thâm thúy khó hiểu, nhưng không từ chối, mở cửa lên xe.

Lên xe, cô đem cái ô đặt ở bên chân, vẩy vẩy tóc: "Dưới con mưa nhỏ, trời liền trở lạnh a". "Lạnh không? Để tôi mở điều hòa không khí". Tiêu Lỗi hỏi cô.

Lâm Yến Vũ lắc đầu: "Không cần, lên xe đã tốt hơn nhiều, tôi cứ nghĩ hôm nay anh sẽ không đến". Tiêu Lỗi nghe xong liền kinh ngạc, cô làm sao biết anh mỗi ngày đều đến đây nhìn cô? Cô thật cẩn thận, thêm vào đó, chiếc xe của anh cũng không khó xác định. Chiếc Mercedes-Benz bảng số quân đội thuộc dạng xe ưu tiên, xe đỗ ở gần phòng triển lãm cũng không có bao nhiêu chiếc.

"Tôi xin lỗi". Anh nói xin lỗi.

"Anh xin lỗi gì, anh cũng không quấy rầy tôi. Xe của anh thích dừng chỗ nào thì dừng chỗ đó, dừng bao lâu tùy thích, không có vi phạm luật lệ, cảnh sát giao thông cũng không thể phạt anh". Khóe miệng Lâm Yến Vũ cong lên một đường cong duyên dáng, trông tâm trạng khá tốt.

"Tôi sợ cô không hài lòng". Anh nhìn cô chân thành nói. Ánh sáng bên trong xe lờ mờ, cô thật sự xinh đẹp, nhất là cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại, làm động lòng người.

Cô cũng đang nhìn anh, thông minh nói: "Tôi nghĩ tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, dù sao ngày nay đàn ông si tình cũng không nhiều lắm". Ánh mắt hai người chạm nhau, cô lập tức cúi đầu, lấy khăn giấy để lau nước mưa trên chân.

Anh không trả lời, bầu không khí đột ngột nguội lạnh. Không phải không muốn nói chuyện với cô, mà muốn nói quá nhiều, sợ nếu không cẩn thận sẽ khiến cô không vui, ngay cả quyền lợi đứng xa xa để nhìn cô cũng bị tước mất.

Tầm mắt của anh theo động tác của cô dời xuống, xương quai xanh xinh đẹp rơi vào mắt, xuống chút nữa, là một mảng nhu nhuận tuyết trắng, hôm nay cô mặc một chiếc váy cổ trễ, từ góc độ của anh mơ hồ có thể thấy đường cong nhu mỹ trước ngực cô, nhất là lúc cô nghiêng thân mình, cơ hồ có thể thấy hình dáng nửa vòng tròn rất no đủ, rất mềm mại và co dãn, gợi lên trí tưởng tượng vô hạn.

Trong giây phút đó, anh đột nhiên cảm thấy một âm thanh vang lên trong đầu, hệ thống máu chảy ngược lên đầu, có một loại xúc động khó có thể ức chế làm cả người anh run rẩy. Nhưng khi cô ngồi thẳng dậy, anh như thức tỉnh, nhìn đối phương trắng trợn như vậy, rất là bất lịch sự.

Lái xe đến khu cô sống, Tiêu Lỗi xuống mở cửa xe cho cô. Lâm Yến Vũ bước xuống, bật chiếc ô rồi nhìn anh, diện mạo của anh khi mặc quân trang trông anh rất hiên ngang, dáng đứng cao và thẳng, chẳng qua là đầu vai quân trang bị nước mưa làm ướt, không nhịn được nói: "Tại sao anh không che dù, quần áo ướt hết cả rồi".

"Không cần lo, mưa không lớn lắm". Tiêu Lỗi nói không sao. Nhìn hoàn cảnh xung quanh rất tốt, có vẻ như là Tần Tuyển tìm nhà cho cô, cách nhà anh ta không xa lắm". Anh muốn lên nhà uống chén trà không?" Lâm Yến Vũ bất ngờ mời anh.

"Có tiện hay không?" Tiêu Lỗi chưa quyết định, hỏi lại. Nếu cô sống chung với Tần Tuyển, anh sẽ không lên, tránh thấy cảnh đau lòng.

"Không sao, căn hộ này là tôi tự mua, Tần Tuyển ít khi đến". Lâm Yến Vũ nhìn ra nghi ngờ của anh, chủ động nói cho anh biết. Vì vậy, Tiêu Lỗi không ngần ngại, theo Lâm Yến Vũ đi lên tầng trên.

Ngôi nhà rất thoải mái, anh vừa bước vào liền cảm thấy sảng khoái. Đồ nội thất trong nhà đều được chạm trổ từ gỗ Đàn Hương màu đỏ, vô cùng tinh tế, không giống như đồ nội thất thông thường bằng gỗ Lim cồng kềnh. Giữa phòng khách là một sô pha phủ satin màu tím, gối tựa lưng cùng màu, hai bên cửa sổ sát đất là hai giàn trồng hoa chạm trổ từ gỗ Đàn Hương, làm nổi bật sắc xanh ngắt của cây xanh, chen chúc trong đám lá là những nụ hoa nhỏ đang hé nở.

Đích thực là hương thơm của thiếu nữ, hết thảy thiết kế đều là theo dạng giả cổ, ngay cả đèn bàn bên cạnh sô pha cũng là dạng đèn măng sông, tỏa ra ánh sáng mông lung, cảm thấy thanh thản.

Cô lớn lên ở Mỹ, nhưng lại quan tâm đến sự tinh tế của Trung Quốc, thật là một cô gái kỳ lạ. Tiêu Lỗi nhìn tổng thể mọi nơi, biết chủ nhân là người tao nhã, hỏi: "Nội thất trong nhà cô trang trí rất Trung Quốc". Lâm Yến Vũ cười nhạt: "Cha tôi là người rất thích phong cách truyền thống, nên tôi cũng bị ảnh hưởng một chút”.

Trong không khí mang theo một loại ngọt ngào kỳ lạ, Lâm Yến Vũ đi tới cạnh phòng khách, đẩy ra một cánh cửa sổ, để cho gió lạnh tràn vào trong phòng. "Thân thể cô không tốt, Bắc Kinh buổi tối gió nhiều, cẩn thận cảm lạnh". Tiêu Lỗi có ý tốt khuyên can cô. Lâm Yến quay đầu nhìn anh: "Làm sao anh biết thân thể tôi không tốt?"

"Không phải ngày đó Tần Tuyển có nói qua sao, thân thể cô không được tốt". Tiêu Lỗi mỉm cười. Ngày đó, cô và hai cô gái tranh chấp ở trước cửa nhà vệ sinh, nhắc đến không biết nên khóc hay cười.

"Ngày đó để anh nhìn thấy trò hề rồi, tôi vừa trở về nước, chưa thích nghi với khí hậu, cho nên chiếm dụng phòng vệ sinh hơi lâu, đâu biết hai cô gái kia thô lỗ như vậy, trực tiếp mắng lên, tôi cũng không nói gì với họ, chẳng qua là không nghĩ tới Tần Tuyển sẽ ra mặt". Lâm Yến Vũ chỉ vào ghế sô pha, ý bảo Tiêu Lỗi ngồi đợi một lát.

"Anh đợi một chút, tôi về phòng thay quần áo thoải mái". Lâm Yến Vũ vừa nói vừa đi vào phòng của mình. Mất một lúc cô mới ra ngoài, đổi một trường bào satin màu trắng (Trường bào là một cái áo dài rộng, chất liệu lụa satin. Theo Google). Trường bào là một cái áo rộng thùng thình, có in hoa văn màu vàng, tay áo Hồ Điệp rộng rãi, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn mềm mại, trên tóc cài một kẹp tóc pha lê tinh xảo, kẹp lấy tóc mái trên trán, trông vừa dễ thương vừa quyến rũ.

"Ngại quá, ở nhà ăn mặc thoải mái, không thay quần áo tôi cảm thấy rất khó chịu". Lâm Yến Vũ xin lỗi Tiêu Lỗi, đi tới quầy bar bên cạnh nhà bếp nấu nước pha trà.

Tầm mắt của anh vẫn dừng lại trên người cô, chất liệu nàng mặc là lụa mỏng màu trắng mềm mại, chiếc cổ duyên dáng như thiên nga đang ngẩng đầu bên hồ, toàn thân như được khói nhẹ bao phủ, nhẹ nhàng thoát tục. Anh nhìn cô có chút ngây ngốc, say mê không nhúc nhích. Cô thấy ánh mắt anh sáng quắc nhìn mình, ngạc nhiên nói: "Có cái gì không ổn sao?"

"Tôi chưa từng thấy cô mặc đồ trắng". Tiêu Lỗi ý thức được sự thất thố của mình, điều chỉnh tâm trạng. Mộ Tình cũng thích mặc màu trắng, đó là màu của sự tinh khiết, cô cũng rất hợp với màu trắng, trong mắt anh không ai có thể mặc màu trắng mà thanh tao và thuần khiết đến vậy.

"Tôi thích màu trắng và màu đen, quần áo của tôi cũng không có màu sắc nào khác". Lâm Yến Vũ bưng hai tách trà có nắp khéo léo tinh xảo đến, đặt khay trà trước mặt Tiêu Lỗi, nhìn anh bưng lên nhấp một ngụm lại đề xuống.

"Buổi tối không nên uống trà đậm, cho nên đã pha thực nhạt, thế nào?" Đôi mắt Lâm Yến Vũ hy vọng nhìn anh, lông mi chớp chớp. "Đương nhiên là ngon". Tiêu Lỗi khen một câu, tầm mắt dời xuống, chú ý trên cánh tay trắng noãn nhỏ nhắn mềm mại đeo một vòng tay trong suốt, trên làn da tựa hồ có hai vết đỏ nhàn nhạt, không nhịn được chỉ cánh tay cô: "Cô từng bị thương?"

“Trước đây cưỡi ngựa bị ngã”. Lâm Yến Vũ bưng cà phê lên, hờ hững trả lời. “Cô biết cưỡi ngựa?” Tiêu Lỗi mở to mắt. “Dĩ nhiên… Lạ lắm à?” Lâm Yến Vũ nhún vai.

“Không có gì lạ”, Tiêu Lỗi đè nén nghi vấn trong lòng, anh nhớ lại, trong báo cáo mà Lý Trường Nhạc đưa ra trong đó có bệnh án trong những năm qua của cô, nhưng không có ghi chép chuyện bị ngã ngựa. Phát hiện này khiến nghi ngờ trong lòng anh lan tỏa, tại sao cô lại nói dối? Trên cơ thể người bình thường có một hai vết thương cũng không có gì đáng ngạc nhiên, có thể là lúc nhỏ nghịch ngợm hoặc do tai nạn tạo thành, không cần thiết phải che giấu.

“Quân trang của anh ướt cả rồi, thay ra để tôi giúp anh dùng máy sấy tóc sấy khô, nếu không mặc như vậy sẽ cảm lạnh”. Lâm Yến Vũ nhìn quân trang Tiêu Lỗi, lâu như vậy chỉ sợ áo sơ mi bên trong cũng bị ướt, không khó chịu mới là lạ.

Giọng nói của cô không chứa chút ý tứ ám muội nào, như là quan tâm bạn bè bình thường, ma xui quỹ khiến Tiêu Lỗi cởi quân trang ra giao cho cô, nhìn cô lấy máy sấy trong phòng ra, cẩn thận từng chút sấy khô một phần vai áo bị ướt.

Cầm chén trà ấm trong tay, anh không cảm thấy lạnh, ngược lại có loại ấm áp trong lòng dần dần tản ra, các cuộc đối thoại với Lâm Yến Vũ đã trở nên thoải mái hơn nhiều.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đau đầu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.