Thiên Nga Thích Ăn Thịt Cóc

Chương 32: Hắc Bạch xứng đôi の Chúng ta chia tay đi!



【“Hạ Tiểu Bạch, anh với em mà nói mỗi một câu nói qua có liên quan đến tình yêu, đều là nói thật. Nếu em thật sự để ý cách thức chúng ta bắt đầu như vậy, thì, anh có thể một lần nữa theo đuổi em.” 】

※※※

Ngày mùng một tháng mười.

Buổi sáng, Dao Dao gọi điện thoại tới trong nhà bằng máy bàn, hẹn tôi ra ngoài đi dạo phố.

Tôi thu thập xong mọi thứ, mang theo túi mới xuống tầng một, đã thấy chiếc xe màu cam SUV của Mộ Nghịch Hắc đứng ở bên cạnh xe của cha tôi. Đầu óc tôi cứng đờ, còn không kịp tự hỏi, giọng nói quỷ mị của anh liền từ phía sau truyền tới: “Tiểu Bạch.”

Lưng tôi phát lạnh, ngây ngốc mà xoay người.

Anh mặc áo đôi trước kia chúng tôi cùng mua, đứng ở cách chỗ tôi bảy tám bước chân, mỉm cười nhìn tôi. Trong tay mang theo một lọ nước khoáng, trên mặt ướt sũng, như là những giọt nước còn lại sau khi rửa mặt.

Cắn chặt khớp hàm, tôi nâng mắt nhìn thẳng vào mắt anh, mặt không chút thay đổi hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Anh cười: “Anh nhớ em, muốn nhìn thấy em.”

Một bên nói như vậy, một bên anh chạy bộ lại gần tôi. Sau khi đứng vững, như rất nhiều lần giống nhau trước đây, nâng tay xoa xoa tóc tôi, giọng nói ôn nhu trách cứ: “Di động em vẫn tắt máy, anh lại không thể trực tiếp đi gõ cửa nhà em, ở dưới tầng này đợi một đêm……”

Tôi không lên tiếng, chỉ đứng ở đó lạnh lùng nhìn anh.

Bởi vì một đêm chưa ngủ, trước mắt anh một mảnh thanh bụi, khuôn mặt hiện ra cũng trắng bệch không có sắc máu.

Lòng của tôi, trong chớp mắt mềm một chút, đau một chút.

Cúi đầu, anh chớp mắt nắm lấy tay tôi. Sau khi giương mắt, con nguwoi đen láy lóe ra ánh sáng mềm mại, chớp chớp lông mi nhìn tôi nói: “Hạ Tiểu Bạch, lòng dạ em cũng thật hẹp hòi! Sai anh cũng nhận, mềm cũng nói rồi, tức giận của em sao lại cũng chưa hết?”

Tôi gạt tay anh ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh: “Mộ Nghịch Hắc, chúng ta nói chuyện đi.”

Anh cười gật đầu, trong giọng nói mang theo sủng nịch: “Được……”

※※※

Hai người đi vào khu đất trong quảng trường. Tôi dừng chân ở trước một cây cổ thụ, hỏi anh: “Ngày hôm qua em gửi tin nhắn qua cho anh, anh nhận được chưa?”

“Tin nhắn gì?” Anh ý cười trong trẻo hỏi lại.

“Anh có biết.”

“Anh không biết.”

Tôi giương mắt nhìn anh: “Mộ Nghịch Hắc, anh đừng giả bộ. Anh rõ ràng đã nhận được tin nhắn kia, cần gì phải làm vậy chứ?”

Ý cười trong mắt anh lạnh xuống, anh nhếch khóe môi lên, cười lạnh nhạt: “Hạ Tiểu Bạch, anh vì sao đeo mặt nạ với em, em thật sự không biết sao?”

Tôi chớp mắt nhìn anh không nói.

“Nếu em thật sự không biết, anh sẽ nói cho em——” Anh dừng lại một chút, một chữ một chữ nói boong boong đến thấu xương: “Em, mơ, tưởng!”

Tôi đã sớm biết anh sẽ trả lời như vậy, sắc mặt bình tĩnh chớp mắt nhìn anh: “Mộ Nghịch Hắc, anh cần gì phải làm vậy?”

“Cần gì phải làm vậy?”  Anh hừ lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống liếc tôi, “Hạ Tiểu Bạch, em đem anh trở thành cái gì? Em đem tình cảm của anh trở thành cái gì? Chỉ bởi vì một chút việc nhỏ kia, em đã chia tay, nói như vậy được không?”

Tôi cười cười châm biếm, nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi anh: “Mộ Nghịch Hắc, anh hỏi tôi đem anh trở thành cái quái gì? Vậy anh đã đem tôi trở thành cái quái gì? Đối tượng gặp gỡ? Đối tượng yêu đương? Hay là…… Chỉ là một món đồ chơi mà thôi!”

Anh híp mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em có ý gì?”

“Tôi có ý gì, không phải anh là người rõ nhất sao?” Tôi ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt lạnh như nước mùa thu, “Mộ Nghịch Hắc, anh cùng Trần Quyển Quyển chơi đùa tôi như vậy, rất thú vị sao?”

Ánh mắt anh nhíu lại.

Tôi còn nói: “Bẫy của hai người bố trí thật là tốt, dẫn tôi vào bàn cờ,  nhìn tôi bị hai người đùa giỡn xoay tròn như vậy, có cảm giác đặc biệt thành công hay không?”

Trong mắt anh có ánh sáng lóe ra, không biện cảm xúc.

Người, cũng im lặng, không phân biệt tâm tình.

“Mộ Nghịch Hắc, tôi rất muốn biết, tôi thật sự rất muốn biết ——” Mỉm cười nhìn anh, tôi một chữ một chữ hỏi anh: “Vì, sao, là, tôi?”

Vì sao là tôi?

Vì sao hai người đem tôi kéo vào trong đoạn tình cảm này?

※※※

Anh đứng ở kia, im lặng nhìn tôi. Trong con ngươi đen láy kia ẩn ẩn một cái lốc xoáy, trong cơn xoáy đó cất giữ những điều tôi không biết, nhìn không ra vui mừng đau thương.

Giây lát.

Khóe môi anh giật giật, nhìn tôi giọng điệu chầm chậm nói: “Hạ Tiểu Bạch, anh đối với em, cho tới bây giờ  không hề không chân thật. Tuy rằng, chúng ta khởi đầu là một âm mưu dày công tỉ mỉ dẫn quân vào tròng, nhưng tất cả tất cả dự tính ban đầu, đều là bởi vì anh yêu em……”

Tôi nhắm mắt không nói.

“Anh yêu em, mới có thể hao hết tâm tư tính kế em như vậy. Anh yêu em, mới có thể chân thành toàn bộ sức lực đối xử với em như vậy. Anh yêu em, mới có thể muốn lấy em, mới nghĩ muốn thiên trường địa cửu với em……” Nâng tay để trên vai của tôi, anh giữ vững tôi, từ từ nói: “Hạ Tiểu Bạch, anh với em mà nói mỗi một câu nói qua có liên quan đến tình yêu, đều là nói thật. Nếu em thật sự để ý cách thức chúng ta bắt đầu như vậy, thì, anh có thể một lần nữa theo đuổi em.”

Trong lòng tôi có một nơi nào đó rất đau, rất rất đau.

Nhếch môi cười mỉa mai, tôi hỏi anh: “Mộ Nghịch Hắc, anh dựa vào cái gì? Anh dựa vào cái gì yêu tôi? Anh dựa vào cái gì để tôi tin rằng anh yêu tôi?”

Anh im lặng.

“Cho tới nay, tôi ở đại học S không có ai biết đến. Rất nhiều lần, chúng ta ở trường học gặp thoáng qua, ánh mắt của anh đều lười dừng lại ở trên người tôi chẳng đến nửa giây. Khi tôi đi tỏ tình với anh, tôi thậm chí nghĩ đến anh căn bản đối với tôi là người nào cũng không hề ấn tượng——một người như tôi, anh dựa vào cái gì yêu tôi. Anh dựa vào cái gì làm cho tôi tin rằng, anh bởi vì yêu tôi, mới tính kế tôi?”

Sau khi tôi nói xóng, anh cười khe khẽ, trong ánh mắt mềm mại nhìn tôi: “Hạ Tiểu Bạch, cho tới nay người không ấn tượng với anh, là em.”

Tôi nhíu mày.

Anh nói: “ Mùa đông bốn năm trước, lưng em đeo túi vẽ, mang theo hòm vẽ đến đại học S thi mỹ thuật hội họa, bóng dáng của em đã đi vào mắt anh.”

Tôi ngạc nhiên.

“Ngày đó, anh lấy bản chứng nhận, đến chỗ trường thi nhìn em thi. Khi em thi dùng màu, anh ở phía sau đứng thật lâu. Khi em đứng dậy đổi bút nước, còn nghi ngờ nhìn anh liếc mắt một cái. Cau mày kia, bộ dáng nhỏ giọng than thở, ký ức anh đến nay vẫn còn mới mẻ……”

“Ngày khai giảng đó, cha mẹ em sau khi bố trí xong tất cả cho em, em đứng ở cửa chính nhìn chiếc xe đi xa lau nước mắt, anh còn chuyển chiếc khăn tay cho em. Khi đó, em nhìn chiếc khăn tay của anh một cái, không nhận, chỉ nức nở hỏi anh một câu: ‘Có khăn giấy hay không.’ anh đáp: ‘Không có.’ Sau đó, em nói một câu rất nhỏ: ‘Ngay cả khăn giấy lau mặt còn không có, còn học người ta dùng khăn tay Burberry……’ tuy rằng lần đó em tới cuối cũng không ngẩng đầu nhìn anh, nhưng anh đến bây giờ chỉ cần nhìn thấy khăn tay Burberry, đều nghĩ tới vẻ mặt khinh thường của em khi đó……”

“Khi sinh viên mới huấn luyện quân sự, em vẫn cùng Triệu Thông Dĩnh chơi cùng một chỗ. Mỗi lần ở cửa hàng trường học thấy hai người đứng ở trước tủ lạnh chọn đồ uống, thì thầm nói tiếng địa phương người bên ngoài nghe không hiểu. Khi đi qua tính tiền, cô ấy đã quay về nói tiếng Quan Thoại, em vẫn cùng người bán hàng nói tiếng địa phương. Lần đó, nghe em nói nhiều như vậy,  anh chỉ nghe hiểu một câu ‘ba đồng một cây’, đó là giá em mua kem ốc quế……”

“Sau khi đợt quân sự kết thúc, anh lên đọc diễn thuyết chào đón sinh viên mới học viện nghệ thuật. Ngày đó, em mặc áo phông tay áo bảy phân, ngồi ở trên vị trí bảng phát biểu thứ tư. Nghe diễn thuyết, em vẫn không tập trung cúi đầu chơi điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay. Diễn thuyết vừa chấm dứt, em đã khẩn cấp chạy ra khỏi phòng diễn thuyết. Anh đi ngay phía sau, thấy mặt em cười hớn hở vừa đi vừa nói gì đó với chàng trai bên cạnh. Sau lại, có người nói cho anh biết, chàng trai kia là  bạn trai ngoài trường của em, tên là Trình Quân……”

“Sau đó, anh được trường học đưa sang nước Mỹ trao đổi học tập một năm. Sau khi trở về, em đã là năm thứ hai. Khi triển lãm kỷ niệm một trăm năm thành lập trường đại học S, anh theo viện trưởng học viện nghệ thuật cùng nhau xem triểm lãm, em ở đại sảnh triển lãm chỉ vào bản thiết kế của anh cùng Trình Quân thì thầm to nhỏ giới thiệu gì đó. Bởi vì em nói tiếng địa phương, anh không có nghe hiểu em nói gì. Lần đó khi đi ngang qua bên cạnh em, anh cố ý nhìn em liếc mắt một cái. Khi cùng ánh mắt em giao nhau, em hơi hơi ngạc nhiên một chút……”

“Quyển Quyển chuyển đến trường đại học S, sau khi trở thành bạn cùng phòng với em, anh mới biết được em với Trình Quân không phải là người yêu. Cô ấy nói cho anh biết,  em và Trình Quân là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hơn nữa, em vẫn thích Trình Quân……”

“Sau khi Trình Quân cùng Triệu Thông Dĩnh qua lại, qua một tuần em cũng không lên lớp. Sau đó lại ở trường học gặp em vài lần, đều là vẻ mặt mệt mỏi, một bộ dáng ủ rũ. Một lần, giáo sư Đường dạy mọi người 《Thiết kế điêu khắc》mang mọi người đến viện nghiên cứu bên cạnh xem triểm lãm, em thừa dịp giáo sư không chú ý, tự mình đi bộ lên tầng cao nhất. Ngày đó, anh dựa vào tay vịn bên cạnh tầng cao nhất, vừa hút thuốc vừa nhìn em cầm máy ảnh kỹ thuật số chụp phong cảnh xung quang trường học. Rõ ràng em thấy anh, nhưng vẫn làm bộ như không thấy. Sau một vòng, cũng không quay trở về phòng triển lãm……”

“Quyển Quyển biết trong lòng anh nghĩ đến em, cô ấy mới giúp anh bố trí bàn cờ này. Thật ra, khi em đứng ở trước cửa thư viện cầm hoa hướng dương tỏ tình với anh, anh cũng không có chuẩn bị. Sau đó, như em thấy, chúng mình cứ như vậy từng bước từng bước một đi tới ngày hôm nay……”

Nói đến đây, anh đem hai tay để trên vai tôi, cúi người áp mặt lại gần tôi.

Khi hai mắt anh và tôi ở trên cùng một đường thẳng, anh dừng lại động tác, ánh mắt vẫn không di chuyển nhìn tôi chăm chú, vẻ mặt còn thật nghiêm túc, giọng nói ôn nhu hỏi: “Tiểu Bạch, trong khoảng thời gian này, tình cảm anh đối với em ra sao, em không có khả năng không cảm nhận được. Bây giờ, em còn cảm thấy tất cả xắp đặt của anh cùng Quyển Quyển, chỉ là vì đùa giỡn chơi đùa với em sao?”

Anh kể mọi chuyện xưa, khi những từ ngữ êm tai kia nói với tôi, tất cả những quyết tâm phía trước của tôi đã lung lay sắp đổ. Giờ phút này, anh nhìn tôi như vậy, hỏi tôi như vậy, ý chí và kiên trì của tôi giống như quân lính tan rã.

“Tôi cùng Tiểu Bạch ở một chỗ, cho tới bây giờ mọi người cũng không biết nói là——chỉ là một chuyện không ngờ. Khi Hạ Tiểu Bạch không biết trên thế giới này tồn tại Mộ Nghịch Hắc, tôi từ đầu tới cuối cũng đã, hoàn toàn trọn vẹn chỉ yêu một mình cô ấy.”

Giờ này phút này, nhớ tới lời nói này của anh, trong lòng tôi ruột mềm trăm mối, muôn vàn tư vị trong lòng.

※※※

Hai tay ở bên người nắm chặt thành nắm đấm, tôi hỏi anh: “Bốn năm trước, trên người tôi đến tột cùng có điểm nào hấp dẫn anh?”

Anh cong mi mắt cười, ánh mắt kiên quyết trả lời: “Tất, cả! Tiểu Bạch, mắt anh lần đầu tiên nhìn thấy em, chỉ biết——là em.”

“Tôi không tin.”

Trong mắt anh chứa ý cười yếu ớt, từ từ nói: “Tiểu Bạch, có biết hay không trong Bách Lạp Đồ Thức Tình Yêu[1] có một định nghĩa: Trên đời này, chỉ có thể có một người, đối với bạn mà nói, hoàn mỹ chỉ có thể là cô ấy, hơn nữa chỉ có thể hoàn mỹ đối với bạn. Nói cách khác, bất luận là người nào, đều có đối tượng hoàn mỹ này, hơn nữa chỉ có một……” Tạm dừng, mỉm cười: “Đối với anh, duy nhất kia chỉ là em.”

Tôi không thể hiểu được dạng nói này của anh, cũng không muốn suy nghĩ để hiểu, chỉ nhất nhất nhíu mày phủ định anh: “Không, tôi không phải người duy nhất kia của anh! Chúng ta căn bản là không thích hợp.”

“Không. Tiểu Bạch, trên đời này không còn có ai thích hợp với anh hơn em.”

“Mộ Nghịch Hắc, anh có biết, anh có biết chúng ta không xứng đôi. Một người như tôi, căn bản là không xứng với anh.”

“Tiểu Bạch, nếu giữa hai người chúng ta, có một người không xứng với người kia, người kia không xứng cũng là anh. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, em đều thuần khiết tốt đẹp như vậy……”

Nói xong, nụ hôn mới rơi xuống.

Đầu tiên là trán, sau đó là mắt, mũi, hai má, miệng……

Tôi bị anh hôn như vậy, trong đầu mơ hồ một mảng.

Một giọng nói khuyên nhủ tôi: Không cần từ chối, mày thương anh ấy không phải sao?

Một giọng nói chất vấn tôi: Hạ Tiểu Bạch, mày yêu cha mày không?

Anh đem môi từ trên môi tôi rời đi, trán để trên trán tôi, một đôi con ngươi đen nhánh  giữ chặt lấy mắt tôi, âm thanh hoàn toàn trong trẻo nói: “Hạ Tiểu Bạch, tin anh. Mặc kệ cách thức anh đến với em đê hèn cỡ nào, đều là bởi vì anh thật sự yêu em.”

Trái tim của tôi trong nháy mắt như bị một cái dùi đâm thủng, trong khi chảy máu, còn phát ra âm thanh xé rách “xoẹt xoẹt”.

Móng tay một chút cắm vào trong da thịt lòng bàn tay, tôi cắn chặt khớp hàm, buộc mình nhìn vào mắt anh, lạnh lùng nói: “Nhưng mà, Mộ Nghịch Hắc, tôi không yêu anh.”

Anh cười: “Không. Tiểu Bạch, em yêu anh. Cho tới bây giờ em, đều yêu anh. Mà lại, so với trong tưởng tượng em càng yêu anh.”

Tôi nâng tay đẩy anh ra, nhìn anh một chữ một chữ, từng chữ rõ ràng mà trảm đinh chặt sắt nói: “Mộ Nghịch Hắc, tôi không yêu anh. Cho tới bây giờ, tôi chỉ yêu có Trình Quân.”

Trong mắt anh có gì đó tan ra……

Mi mắt run run, anh cười hỏi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em có biết bây giờ em đang nói cái gì hay không?”

Tôi máy móc lặp lại câu nói kia: “Mộ Nghịch Hắc, tôi không yêu anh. Cho tới bây giờ, tôi chỉ yêu có Trình Quân.”

Hơi hơi nhắm mắt lại, phút chốc biểu tình trên mặt anh sụp đổ: “Hạ Tiểu Bạch—em—có—biết—em bây giờ— đang nói cái gì—hay không?”

Cùng cách nói như vậy, sau khi nói hai lần, đến lần thứ ba nói ra khỏi miệng, đã vô cùng trôi chảy: “ Mộ Nghịch Hắc, tôi không yêu anh. Cho tới bây giờ, tôi chỉ yêu có Trình Quân.”

Đều nói, nói dối nhiều, chính mình cũng không phân biệt được đó là nói dối hay là nói thật.

Nhưng mà, vì sao câu nói dối này, số lần tôi nói càng nhiều, càng cảm thấy nó rất rất không thật?

Anh đưa tay từ trên vai tôi xuống, đứng ở kia lạnh lùng nhìn tôi, trong giọng nói cũng không chứa một tia ấm áp: “Hạ Tiểu Bạch, em đã nói em yêu mến anh”

“Đúng, là tôi yêu mến anh. Cũng gần là yêu mến. Mộ Nghịch Hắc, tôi không có cách nào yêu anh.”

Anh híp mắt lại, nhìn tôi thật kỹ, thử phân biệt mỗi một biểu hiện trên mặt tôi. Cuối cùng, góc miệng anh nhếch lên, nói ra kết luận: “Hạ Tiểu Bạch, em đang nói dối!”

“Tôi không có!”

Anh tiếp tục cười, nháy mắt độ ấm trong mắt lại rơi đến đóng băng: “Hạ Tiểu Bạch, hôm nay từ trong lời nói của em, anh chỉ tin dấu chấm câu!”

Tôi hết sức mà nhắm mắt lại——

Những lời này, ngay cả dấu chấm câu tôi cũng không tin!

※※※

Hít sâu một hơi.

Tôi mở mắt ra nhìn về phía anh, giọng nói mang theo vài phần cầu xin thương xót, ôn nhu nói: “Mộ Nghịch Hắc, bên cạnh anh không thiếu gì các cô gái ưu tú, anh vì cái gì cứ quấn quít lấy tôi chứ?”

Anh hừ lạnh một tiếng: “Em cảm thấy anh mặt dày mày dạn quấn quít lấy em?”

Tôi gật đầu: “Đúng!”

Anh cười tự giễu, có chút vô lại nói: “Em cũng đã định ra tội danh này cho anh, nếu anh không đem tội danh này dùng, chẳng phải là rất ủy khuất rất oan uổng?”

Biết từ trước tới nay công phu mồm mép đấu không lại anh, tôi đành phải sử dụng chiêu đê tiện nhất của mình——

“Mộ Nghịch Hắc, anh thật sự không hiểu tôi vì cái gì mới chia tay anh sao?”

Anh im lặng không nói, vẻ mặt lành lạnh.

Trước kia, Thần Thần nói anh là “Từ khi xây dựng đại học S tới nay, người mặt than nhất cũng chỉ có một người.” Tôi không cho là đúng. Giờ phút này, anh đứng ở kia, mặt không chút thay đổi nhìn tôi, lại bỗng nhiên làm cho tôi không dám nhìn gần——

Mặt mũi môi anh đều dài tinh xảo đẹp đẽ như vậy, dường như, nếu như tôi chỉ cần liếc mắt một cái, trái tim rôt cuộc liền chịu không được!

Chớp mắt nhìn mặt đất, tôi cố gắng làm cho giọng mình nghe lên có chút bình tĩnh mà lại mạnh mẽ: “Mộ Nghịch Hắc, Trình Quân chia tay với Triệu Thông Dĩnh. Anh ấy vì tôi, mới chia tay cùng Triệu Thông Dĩnh. Tôi yêu anh ấy, tôi muốn được cùng một chỗ với anha áy. Nếu anh thật sự yêu tôi, thì đồng ý chia tay đi?”

Anh không trả lời.

Tôi thận chí không có can đảm nhìn vẻ mặt anh lúc này, chỉ lo nói: “Mộ Nghịch Hắc, anh có biết tôi và Trình Quân quen biết nhau bao nhiêu năm không? Mấy đời nhà chúng tôi thân nhau, chúng tôi từ lúc mặc quần yếm đã quen nhau. Mấy năm nay, tôi ngoại trừ William, người tôi thích nhất là anh ấy. Trên đời này, không có đôi nào hiểu biết nhau hơn chúng tôi……Anh không phải cũng có bạn thời thơ ấu sao? Anh không phải cũng có bạn gái thanh mai trúc mã sao? Anh nhất định biết, tình cảm ngắn ngủi mấy tháng của chúng ta, so ra kém tình cảm tích lũy từ nhỏ rất xa……Bây giờ, thừa dịp chúng ta đều chưa đi quá xa, chia tay đi? Coi như tôi xin anh, được không?”

Anh im lặng như trước.

Hai chúng tôi mặt đối mặt đứng như vậy một lúc lâu, giọng nói anh u ám khàn khàn hỏi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, là ai nói cho em quan hệ của anh cùng Trần Quyển Quyển?”

Tôi thở dài: “Đây không phải trọng điểm. Mộ Nghịch Hắc, chuyện anh cùng Trần Quyển Quyển, chỉ là một cái cớ tôi muốn gây sự với anh. Nguyên nhân thật sự tôi muốn chia tay, là tôi nghĩ muốn cùng Trình Quân ở một chỗ, anh thật sự không hiểu sao?”

“A!” Cười châm biếm, anh nhếch lông mày, hạ mắt xuống liếc tôi, chuyển giọng, giọng điệu khinh miệt hỏi: “Hạ Tiểu Bạch, tôi dựa vào cái gì tác thành cho hai người? Em cho là, em không thương tôi, yêu Trình Quân, thì tôi nên thả em đi sao? Em không khỏi quá ngây thơ rồi!”

Tôi bất đắc dĩ: “Mộ Nghịch Hắc, anh sao phải làm như vậy? Đem một người không có trái tim buộc ở bên người, có ý nghĩa không?”

Nhíu mày, im lặng.

Chốc lát, khóe môi anh cong vào thật sâu, dẫn ra một nụ cười lạnh nhạt: “Hạ Tiểu Bạch, nếu anh thả em đi, về sau em ở bên người khác hạnh phúc, anh tất nhiên sẽ ghen tị, sẽ không cam lòng; Nhưng nếu em không hạnh phúc, tất nhiên anh cũng sẽ hối hận, sẽ đau lòng. Nên mặc kệ em về sau theo ai, là hạnh phúc hay là không hạnh phúc, anh cũng sẽ không vui vẻ, như vậy anh bây giờ dựa vào cái gì phải thả em đi?”

Tôi kinh ngạc mở to mắt.

“Mặc dù bây giờ em không yêu anh, mặc dù chúng ta cùng một chỗ muốn tra tấn lẫn nhau, cũng tốt hơn em không ở bên cạnh anh……” Đuôi lông mày nhếch lên, con mắt anh lạnh nhạt mà nhìn tôi, “Hạ Tiểu Bạch, nếu em muốn trái tim này chết! Nếu muốn chia tay, trừ khi ——” Dừng một chút, anh tao nhã phun ra hai chữ: “Anh, chết!”

Trái tim tê liệt, tôi khiếp sợ nhìn anh trước mắt——

Anh thản nhiên nhìn lại tôi.

Gặp được vẻ kinh sợ trong ánh mắt tôi, nhếch môi lên, thế nhưng anh lại nở nụ cười!

Tôi chưa gặp anh cười như vậy bao giờ. Tươi cười trên mặt yêu mị long lanh như vậy, dưới mặt lại ẩn ẩn lộ ra hơi thở âm u lạnh lẽo. Mà thế, đuôi lông mày khóe mắt kia lại tà mị nhịp điệu ăn khớp chảy vào mê hoặc lòng người …… dứt khoát.

Chết.

Anh biết rõ tôi sợ chữ kia, lại dễ dàng nói ra khỏi miệng như vậy……

Quả thật là——

Tàn, nhẫn!

Đối mặt với cái nhìn ngưng đọng của tôi, anh dang hai cánh tay, tiến lên ôm lấy thân thể hơi run run của tôi, ngang ngược mà in một dấu hôn lên trán của tôi.

Tôi nâng mắt nhìn anh, trong mắt không một gợn sóng, cả người giống như con rối.

Môi lạnh lẽo dán ở trên trán tôi, bên tai truyền đến giọng nói yếu ớt của anh: “Hạ Tiểu Bạch, rồi sẽ có một ngày, em sẽ hiểu tại sao hôm nay anh làm như vậy…… Rồi sẽ có một ngày, em sẽ yêu anh……”

Hết chương 32

[1] Một loại tín niệm tình yêu theo triết học phương tây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.