【Đứng dậy tiến lên, người ấy khom người ôm lấy bé gái buồn ngủ trước mặt đi ra khỏi phòng vẽ, khóe miệng cất chứa một nụ cười nhỏ sáng rõ dịu dàng nhẹ nhàng. Trên giá vé, vẻ mặt kia nghiêng đầu ngủ ngon tựa vào trên ghế đẹp giống như ảnh chụp trắng đen hơi có màu vàng trên giấy, một cái chớp mắt đông lại mãi mãi……】
※※※
Tôi thật lâu thật lâu rồi cũng chưa có một giấc mơ vừa ảo cũng vừa thật như vậy.《bigbab0l.wordpress.com》
Trong mơ, bồng bềnh một vài đoạn ngắn nhỏ. Giống như từ trong ký ức lấy ra, lại giống như ký ức không có thật.
【Đoạn ngắn thứ nhất】:
Ánh nắng buổi chiều chói chang, lưu lại trên tóc bé gái đang mệt mỏi dựa vào cửa sổ phòng vẽ, nhìn thầy cô giáo thổi còi chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị mang mấy đứa trẻ đi ra bờ biển nhặt vỏ sò.
“Thật đáng ghét! Vì sao lại phát sốt vào lúc này?” Bé gái nói thầm một tiếng, cúi đầu xoay người rời đi.
Hành lang thật dài, vang vọng tiếng bước chân “Cộp cộp cộp”.
“Bốp!” Cái mũi mềm va vào bức tường.《bigbab0l.wordpress.com》
Ngẩng đầu, trong mắt bé gái xẹt qua một luồng ánh sáng lớn: “William, anh đã về rồi!”
Thiếu niên tuấn dật dục tú trước mặt nâng tay vỗ vỗ đầu cô bé, nhíu mày: “Nha đầu không lớn không nhỏ này, lại dám gọi thẳng tên sư phụ!”
Cô gái hé môi cười ngây ngốc: “Dì trưởng trại không phải nói anh đi tham gia trận đấu sao? Như thế nào mới ba ngày đã trở lại?”
“Mới ba ngày?” Thiếu niên vẻ mặt trầm xuống: “Hạ Tiểu Bạch, anh cho em vẽ tĩnh vật mấy bức tượng thạch cao em đều đã vẽ xong rồi sao?”
“Á……” Cô bé cúi đầu cắn cắn môi, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, mọi người hiện tại muốn ra bờ biển thây! Anh không đi theo cùng sao?”
“Em nghĩ muốn anh đi như vậy sao?”
“Vâng!” Đầu cô bé có chút vui sướng.
Ánh mắt thiếu niên bí ẩn: “Không đi!”《bigbab0l.wordpress.com》
Bé gái vẻ mặt thất vọng: “Vì cái gì? Nghe nói đi chơi vui lắm mà!”
Thiếu niên khóe miệng cong cong, chứa một mạt ý cười, âm thanh từ từ nói: “Đi không dạy được, sư phụ chỉ ở đây. Anh muốn xem bức tranh em vẽ!”
“Hả?” Bé gái méo miệng bộ dạng điềm đạm đáng yêu: “Nhưng mà em sốt……”
Thiếu niên nhíu mày: “Hả? Để cho anh xem thử nào!”
“Như thế nào……”
Thử?
Bé gái còn chưa kịp nói hết, thiếu niên bỗng chốc dùng môi dán lên trên trán của cô bé……
Ánh mặt trời từ phía sau hắt vào đây, cả người thiếu niên được bao trùm trong ánh sáng, nét mặt không rõ: “A, quả thật có chút nóng……”
Trong thanh âm kia ẩn ẩn gợn sóng dịu dàng, ở trong hành lang mênh mông mà vang vọng……
【Đoạn ngắn thứ hai】:
Hai tĩnh vật, tượng thạch cao phòng vẽ tranh.《bigbab0l.wordpress.com》
Thiếu niên ngồi ngay ngắn ở trước giá vẽ, tay cầm bút chì, híp mắt lại quan sát đường cong màu xám xinh đẹp trên bản phác họa.
Vẽ ra đường nét, vẽ ra đường ranh giới sáng tối, trải bóng mờ lên, khắc họa chiều sâu……
Ánh sáng bên trong từ từ tối xuống, thiếu niên cúi đầu đem bút để vào trong hộp.
Đứng dậy tiến lên, người ấy khom người ôm lấy bé gái buồn ngủ trước mặt đi ra khỏi phòng vẽ, khóe miệng cất chứa một nụ cười nhỏ sáng rõ dịu dàng nhẹ nhàng.
Trên giá vé, vẻ mặt kia nghiêng đầu ngủ ngon tựa vào trên ghế đẹp giống như ảnh chụp trắng đen hơi có màu vàng trên giấy, một cái chớp mắt đông lại mãi mãi……
【Đoạn ngắn thứ ba】:
Trong căn tin ồn ào.《bigbab0l.wordpress.com》
Một đám con nít hơn mười tuổi lớn nhỏ ngồi cạnh nhau, vừa cười nói vừa ăn cơm.
Bé gái tự mình ngồi một góc, cúi đầu, tóc tơ như nước chảy buông xuống, che khuất hai con mắt nai trong suốt của cô bé.
Đã là ngày thứ năm, sư phụ có thật sự trở lại hay không?
Cô bé đã làm xong bài vẽ người ấy giao cho rồi, người ấy như thế nào còn chưa trở lại?
Còn có một tuần, trại hè sẽ kết thúc, cô bé còn không biết phải mang bức tranh nào tới tham gia buổi trưng bày cuối cùng đây!
……
Được rồi, cô bé thừa nhận việc đó không phải là nguyên nhân quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là— —
Người ấy vừa đi sẽ không có người theo cô bé cùng nhau đi ăn cơm!
Sớm biết rằng, bình thường sẽ không nên chỉ cùng người ấy suốt ngày đi cùng nhau. Cái này được lắm, hai tháng này cô bé cũng chưa kết giao với một người bạn nào có thể cùng nhau ăn cơm— —thật sự là rất thất bại!
【Đoạn ngắn thứ tư】:
Phòng triển lãm rộng rãi sáng sủa, đầy chật bóng dáng phụ huynh cùng học sinh.
Mẹ bé gái đứng trước một bức tranh tên là『Vườn Hoa Hướng Dương Ngày Ấy』, tấm tắc khen ngợi: “Không tồi thật không tồi! Không tưởng được Tiểu Bạch nhà chúng ta còn có thiên phú hội họa! Về sau đưa con đi phòng vẽ tranh của chú Trình học được không?”
“A!” Bé gái gật gật đầu đáp ứng, một bộ dáng có vẻ không tập trung.
Hôm nay ngày cuối cùng.
William, anh thật không trở lại sao?
Ở phòng triển lãm không chút để ý mà lay động, nhìn thấy phía trước có mấy phụ huynh đang bàn luận về một bức tranh, bé gái đi tới— —
Đó là một bức tranh màu nước tên『Rung động』.
Bức tranh vô cùng tinh tế, dùng màu vẽ vô cùng thuần khiết, kết cấu vô cùng duyên dáng phối hợp với ý cảnh vô cùng mê người, làm cho bé gái trong nháy mắt trừng to mắt— —
Hình ảnh chủ yếu là hai màu xanh vàng, thiếu niên anh tuấn trên lưng mang theo túi vẽ vừa đi vừa ngoái đầu nhìn bé gái đang bị anh ta kéo đi, ánh mắt dịu dàng.
Cô bé khẽ hé miệng, trừng mắt một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thiếu niên, vẻ mặt có chút ngây thơ. Gió phất dịu dàng tóc trên trán cô bé, lộ ra cái trán bằng của cô, búi tóc lỏng lẻo dưới ánh chiều tà, tóc tơ, làm cho người ta nhịn không được muốn đưa tay chạm tới.
Phía sau bọn họ, là mảng lớn mảng lớn hoa hướng dương nở rộ. Nghiêng mình vươn lên, nở ra tươi đẹp rạng ngời, dường như chỉ vì điều đẹp đẽ này khiến người ta trong nháy mắt『Rung động』……
Hoa hướng dương luôn hướng thân về bầu trời, chính là bạn phải luôn hướng về phía trước.
Bé gái không kìm chế được nhìn chữ “W”ký phía dưới bên phải bức tranh, bỗng nhiên cảm thấy chính mình rất nghĩ muốn rất nghĩ muốn rất nghĩ muốn ôm thiếu niên đã bất ngờ hôn lên miệng bé gái trong vườn hoa hướng dương kia. 《bigbab0l.wordpress.com》
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Về William cùng Hạ Tiểu Bạch đủ loại. Không phải ngoại truyện nha! Là một mảng nhỏ trong mơ của Tiểu Bạch~~~