Thiên Nghịch

Quyển 1 - Chương 7: Huyết Cấm thuật



Dịch: Vô Hoàng

Cô gái vừa mới né ra liền bị một giọt máu đánh trúng cổ tay phải, sau đó chân trái của cô cũng tê rần, một giọt máu bắn trúng đầu gối, theo phản xạ có điều kiện khi bị đập vào gối khiến chân cô mềm nhũn.

Mặc dù công kích của huyết dịch có hạn, nhưng cô vẫn kinh ngạc về khả năng tính toán của đối phương, bất quá mấy giọt máu này không tổn thương cô được nửa điểm. Cô gái cười lạnh một tiếng, nhưng ngay lập tức nàng chú ý tới thứ công kích mình lại là máu tươi! Sắc mặt từ kinh nghi biến thành sợ hãi, gương mặt tái nhợt. Phương pháp dùng máu tươi công kích ở Mẫu Hoàng đại lục chỉ có một!

“Đây… đây chẳng lẽ là Huyết Cấm thuật !!”

Nói thì chậm nhưng thực tế mới chỉ qua mấy giây, Vương Lâm hiện giờ đã chạy cách xa cô gái gần mười mét. Hắn nghe thấy tiếng la của cô gái, trong lòng chợt động, quay đầu lại liếc nhìn cô. Hắn biết lực công kích của mình không đủ, không nói hai lời liền vung tay trái lên, bắn thẳng một giọt máu tươi về phía mắt phải của cô gái.

Đồng thời, hắn phát ra một giọng nói khàn khàn: “Không sai! Đây chính là Huyết Cấm thuật!”

Sau khi làm xong, Vương Lâm cũng không quay đầu lại, dùng hết sức mà chạy trối chết. Trong lòng hắn cũng hiểu được chênh lệch của hắn với Tôn giả, hắn thầm than tối nay thật là nguy hiểm. Nếu như bị bắt, hắn trước hết phải nói ra thân phận của hắn ở trong tử phủ, như vậy có lẽ cũng sẽ không bị giết chết. Còn về Huyết Cấm thuật lại là một chuyện ngoài ý muốn, chẳng lẽ thật sự có công pháp dùng máu để tấn công?

Nếu thật sự là như vậy, đó chính là trời cũng thương ta, đây đúng là thời cơ thoát đi hoàn hảo khi tâm thần cô gái còn đang chấn động!

Nhìn thấy ánh mắt của Vương Lâm lạnh như băng, nàng bỗng nhiên thấy lạnh cả người. Huyết Cấm thuật là tuyệt học kịch độc của Thanh Long thành, một trong bốn thành lớn không bị quản thúc ở phía Đông, nàng bỗng nhớ lại từng mảnh tin đồn về những người bị trúng Huyết Cấm thuật chết thảm thế nào.

Nhất là khi nàng thấy Vương Lâm vung tay trái lên, trong lòng nàng lập tức kinh hãi đang muốn né tránh, mà đối phương tận dụng thời cơ tốt đến “kinh khủng”, đầu gối của nàng đang tê dại không tránh kịp, tay trái nàng giơ lên ngăn cản theo bản năng.

Tay trái chợt lạnh, nàng nhìn thấy một giọt máu tươi trên mu bàn tay. Hơi chút do dự, ngẩng đầu nhìn lại, nàng không còn thấy thân ảnh của Vương Lâm đâu nữa.

Cẩn thận trở lại tử phủ, Vương Lâm liền cảm thấy mệt mỏi. Đây là trận chiến đầu tiên của hắn, may mà đối phương tưởng mình dùng Huyết Cấm thuật mới thoát đi được. Sự việc lần này là bài học lớn với hắn, hắn âm thầm quyết định, trừ khi sau này thực lực đủ, nếu không sẽ không làm chuyện mạo hiểm như vậy nữa.

Đối với Huyết Cấm thuật, Vương Lâm có thêm một chút hảo cảm. Hắn hít sâu một hơi, thả lỏng tâm thần, lôi ra thẻ trữ vật hắn tìm được ở chỗ vách tường…

Thời gian trôi qua thật nhanh, trong chớp mắt, Vương Lâm đã ở tử phủ này được hai tháng. Hôm nay, khi Vương Lâm đang tu luyện Thể Nội Thăng Hóa Thuật, hắn chợt nhướng mày thu công lại, đứng lên.

Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Xuân Lan truyền vào:

“Vương Lâm! Tiểu thư kêu ta tới lấy thuốc, ngươi chuẩn bị xong chưa?”

“Cũng sắp xong rồi, lúc ăn cơm tối ngươi đến lấy là vừa.” Vương Lâm mở cửa phòng, nhìn Xuân Lan, mỉm cười nói.

Xuân Lan nhìn thấy Vương Lâm không khỏi ngẩn ra, khuôn mặt đỏ lên, tim đập loạn nhịp. Nàng thầm nói sao nửa tháng không thấy mà người này biến hóa lớn như vậy, ánh mắt hữu thần, khí chất cũng khác xa so với nửa tháng trước.

“Ta….. Ta..... tiểu thư còn chờ ta quay lại. Cái kia….. buổi tối ta lại đến lấy.” Xuân Lan đỏ mặt, len lén nhìn đối phương, phát hiện ánh mắt tựa cười tựa không của hắn lập tức ngượng chín mặt, cuống quít rời đi.

Vương Lâm biết nửa tháng này mình biến hóa rất lớn, cơ hồ mỗi ngày đều lột xác rất nhanh, tất cả đều nhờ viên thuốc trong thẻ trữ vật kia.

Nhớ tới thẻ trữ vật kia, ánh mắt của hắn liền lộ vẻ hưng phấn. Trong thẻ ngoại trừ hai viên thuốc kia, còn có một cây chủy thủ có vỏ màu đen cùng với một ít vật lẻ tẻ.

Cây chủy thủ kia hắn đã thử qua, có thể nói nó chém sắt như chém bùn cũng không quá, hắn cực kỳ yêu thích cây chủy thủ này, không cất nó trong thẻ trữ vật mà cất trong người.

Trong hai viên hoàn thuốc, hắn dùng mất một viên để thí nghiệm. Sau khi xác định không phải là độc dược, hắn mới nuốt viên còn lại. Chỉ một viên thuốc đã khiến cho hắn thoát thai hoán cốt, chưa nói đến việc tạp chất được tống ra rất nhiều qua lỗ chân lông, kinh mạch trong cơ thể lớn hơn gấp đôi, thậm chí còn hơn, bắp thịt của hắn lại càng thêm bền chắc.

Mặc dù nguyên lực không tăng nhưng Vương Lâm cực kỳ coi trọng với viên thuốc này. Tu luyện từ trước tới giờ, hắn mơ hồ hiểu ra, kích cỡ kinh mạch trong cơ thể là cố định, đây cũng là một trong những nguyên nhân hạn chế sự tăng trưởng của nguyên lực.

Mà viên thuốc này bá đạo như vậy, có thể mở rộng kinh mạch ra, Vương Lâm suy đoán đồ vật mà những Tôn giả kia muốn, tám, chín mươi phần trăm là viên thuốc này. Đáng tiếc, vì để làm thí nghiệm hắn làm phí mất một viên, mỗi lần nghĩ đến đây, hắn lại ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ hận không thể xẻ thịt, lột da, ăn gan, uống máu con vật thí nghiệm kia…

Trừ hai thứ đồ này, trong thẻ trữ vật còn có một tấm mặt nạ da người, điều này cũng khiến cho Vương Lâm hưng phấn. Có tờ mặt nạ này, Vương Lâm biết ngày sau khi chạy trốn hắn nắm chắc thêm mấy phần.

Nửa tháng này, Vương Lâm tiến bộ lên không ít, đồ hình thứ hai của Thể Nội Thăng Hóa Thuật đã kiên trì được 55 phút, nguyên lực cũng hùng hậu lên chút ít. Có điều khiến hắn đau khổ chính là, từ sau khi đạt được 55 phút ở đồ hình thứ hai, tốc độ tu luyện của hắn chậm lại rõ rệt, dù cho có toàn lực tu luyện cũng chỉ có thể kéo dài thêm được mấy giây mỗi lần, nếu mạnh mẽ kiên trì, hắn sẽ thấy đau nhức mà đã lâu không thấy xuất hiện.

Vương Lâm biết rõ trong lòng, nhất định là con trùng kia lại phát tác thêm một lần nữa. Lần này con trùng cực kỳ cẩn thận, hơi phát tác một chút lại lập tức ẩn trốn, mặc cho Vương Lâm tìm thế nào cũng không phát hiện được tung tích.

Về điểm này, Vương Lâm đã quyết định, tối nay sẽ là lúc quyết định giải quyết nó.

Còn về việc rèn luyện thân thể, Vương Lâm rất hài lòng. Hiện tại cả ngày hắn đều đeo vật nặng 50 kg mà vẫn có thể chạy được 70 vòng.

Mục tiêu của hắn là 200 kg 200 vòng!

Điều duy nhất hắn không hài lòng chính là việc tăng sự khống chế chính xác đối với nguyên lực trong cơ thể. Tốn nửa tháng mà hắn vẫn không cách nào tùy tâm khống chế được từng tia nguyên lực, có điều bởi vì tu luyện cái này mà khi hắn luyện “vừa phóng liền thu”, ít nhiều gì cũng coi như có tiến bộ. Sau khi nguyên lực dung nhập vào trong tay, khi hắn chặt tay xuống, nguyên lực tốn so với trước kia ít hơn phân nửa.

Vương Lâm cũng biết luyện tập khống chế nguyên lực không thể nào có kết quả trong thời gian ngắn được, thu hồi suy nghĩ, đem tâm tư đặt trọng điểm ở việc chế thuốc cho Tam tiểu thư.

Ba ngày trước, Vương Lâm thử bỏ thời gian để chế thuốc. Hắn đem mấy loại dược liệu đập nát theo tỉ lệ nhất định, vo viên chúng lại. Mặc dù hình thức bên ngoài không đẹp nhưng hiệu quả lại không tệ.

Vì để phòng ngừa vạn nhất, Vương Lâm còn bỏ thêm vào trong một chút dược vật khác.

Sở dĩ hắn bảo Xuân Lan buổi tối tới lấy bởi vì hiện tại, viên thuốc hắn vo bừa vẫn còn quá dễ để nhận ra thành phần bên trong.

Trầm tư suy nghĩ, ánh mắt Vương Lâm thoáng hiện ra vẻ đùa cợt. Hắn nhớ tới nửa đoạn cơ thể của con trùng tháng trước hắn bắt được vẫn còn ở trong thẻ trữ vật, nhớ đến nó, Vương Lâm lấy nửa đoạn cơ thể của con trùng kia ra, cắt ra một lớp mỏng, bóp nát rồi cho vào viên thuốc.

Làm xong mọi chuyện, Vương Lâm đi ra ngoài sân tiếp tục luyện tập thể thuật.

Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc hoàng hôn buông xuống, Xuân Lan lại tới chỗ hắn.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Vương Lâm đem bỏ khối chì trên người xuống. Đây là lần tháo xuống đầu tiên sau nửa tháng, toàn thân hắn cảm thấy nhẹ nhàng, Vương Lâm kiểm tra lại cây chủy thủ trong ngực, rời theo Xuân Lan.

Lần thứ hai đi tới chỗ ở của Tam tiểu thư, bước chân Vương Lâm không dừng lại, tiếp tục đi vào, còn Xuân Lan thì dừng lại ở ngoài cửa.

Thân ảnh Vương bà bà như u linh xuất hiện sau lưng Vương Lâm, cặp mắt âm trầm pha chút kinh ngạc nhìn Vương Lâm, nói: “Người thiếu niên! Biến hóa của ngươi không nhỏ! Mau đi theo ta!”

Gian phòng của Tiêu thư vẫn bày biện như cũ, thoạt nhìn qua, nàng gầy hơn so với lần trước rất nhiều. Vương Lâm bén nhạy nhận ra, hai mắt của nàng không còn tiêu điểm.

“Mới có một tháng mà cặp mắt của nàng đã mờ đến mức như vậy, Thi Hoa độc quả nhiên bá đạo. Cơ mà cái bộ dạng bây giờ của nàng lại có lợi với mình.” Tâm niệm Vương Lâm khẽ động, Tam tiểu thư chậm rãi quay đầu, cặp mắt vô thần nhìn chằm chằm vào hướng của Vương Lâm, gương mặt khẽ run, vội vàng hỏi: “Thuốc đâu?”

“Thế thuốc giải của ta đâu?” Vương Lâm hời hợt nói.

Tam tiểu thư vung tay phải lên, một viên thuốc màu đỏ bay vào trong tay Vương Lâm, mặt hắn không biểu tình nói: “Nếu thuốc này có gì kỳ lạ, tháng sau cô đừng mơ lấy được thuốc của ta.”

“Ngươi trúng độc mãn tính, mỗi tháng chỉ phát tác một lần. Thứ ta đưa cho ngươi không hoàn toàn là thuốc giải, nhưng cũng không phải là giả.” Gương mặt tam tiểu thư hiện lên vẻ buồn bực, giọng nói lạnh như băng.

“Cô lập tức ăn đi, viên thuốc này chỉ có hạn sử dụng là ba phút, hiện giờ cô còn không tới mười giây.” Vương Lâm không nói hai lời, lập tức ném ra viên thuốc ở trong ngực.

Nàng ngẩn ra, sau khi do dự một chút, gương mặt nàng bỗng lộ ra vẻ kiên định, lập tức nuốt vào.

Vương Lâm chăm chú nhìn đối phương, sau đó rời đi đầu không ngoảnh lại.

Một lúc sau khi Vương Lâm rời đi, Vương bà bà như u linh xuất hiện, bàn tay nhăn nheo đặt trên lưng nàng. Mặt nàng bỗng nhiên ửng đỏ khác thường, sau đó phụt một phát ra một ngụm máu đen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.