Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 2 - Chương 10: Ý thức mơ hồ



Vì tán thành điểm này, Thiên Nguyệt Triệt cũng có ấn tượng không tệ với Thụy Phi, bởi vì những người quen biết hắn, ai cũng xem hắn như một hài tử.

Rõ ràng là hài tử, lại không thừa nhận mình là hài tử, tính cách như vậy không phải là tính cách trẻ con sao?

“Thủy Nguyệt.” Thiên Nguyệt Triệt hướng phía Thụy Phi giới thiệu tên mình, lấy chữ triệt trong tên hai người.

Đều nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, từ ánh mắt của Thụy Phi có thể thấy được hắn là tiểu tử phi thường đơn thuần mà nhiệt tình.

“Cách Lực Hộc.” Nam tử mà Thụy Phi gọi là Lãnh Diện hướng Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, dù sao cũng dễ nghe hơn Lãnh Diện, chỉ là khuôn mặt lãnh tuấn không chút thay đổi.

Hai người rất thú vị, một như lửa, một như nước.

Lúc này thị giả cầm lấy thực đơn tới cho Thụy Phi gọi món.

“Nếu như không để ý, ăn cùng bọn ta .” Thiên Nguyệt Triệt nhàn nhạt mở miệng, có lẽ cùng hai người kia lên đường có thể tăng thêm không ít vui thú.

“Tất nhiên, tất nhiên, trên đời này có ai đi cự tuyệt bữa ăn miễn phí, chỉ sợ còn chưa đủ cho ta ăn đâu, sức ăn của ta rất lớn.” Không đợi Cách Lực Hộc mở miệng, Thụy Phi đã kêu lên.

Tinh lực thật tràn đầy.

“Kỳ quái, thật là kỳ quái.” Thụy Phi nhìn quanh bốn phía bắt đầu nói thầm.

Nga? Kỳ quái?

“Không biết tiểu ca ca nói nơi nào kỳ quái?” Thiên Nguyệt Triệt có chút để ý lời của Thụy Phi, bởi vì hắn cũng cảm thấy nơi này thật kỳ quái.

Thụy Phi nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, theo sau ha ha phá lên cười: “Lãnh Diện, ngươi nghe thấy không, rốt cục lão tử được làm ca ca , ha ha… Rốt cục lão tử cũng làm ca ca .”

Lãnh Diện không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn Thụy Phi, chẳng qua là trong con mắt lạnh lùng ẩn ẩn nhu tình người khác xem không hiểu.

Kêu một tiếng tiểu ca ca, lại khiến hắn cao hứng như vậy.

“Thủy Nguyệt đệ đệ không biết, trong nhà, mặc dù ta không phải là nhỏ nhất, nhưng đám khốn kiếp kia không hiểu lớn bé, toàn bộ mọi người đều gọi tên của ta, khiến ta muốn chẻ bọn họ.” Mỗi lần nhớ tới chuyện này lại làm hắn sinh khí, khuôn mặt Thụy Phi ửng đỏ vì tức giận, khiến người khác nhìn cũng muốn cười phá lên.

Chẳng qua là, Thủy Nguyệt đệ đệ?

Xưng hô thế này thật sự chưa là gì, bất quá nhìn bộ dáng kia của hắn, đệ đệ, muội muội không gọi hắn là ca ca cũng rất bình thường.

“Đó là bởi vì ngươi không có bộ dạng của ca ca.” Cách Lực Hộc lạnh lùng nhắc nhở, hắn nhìn ra Thụy Phi rất niềm nở với Thiên Nguyệt Triệt, hơn nữa…

Cách Lực Hộc cau mày, mới vừa rồi ở bên bờ biển, mặc dù mọi người không thấy rõ, nhưng hắn vô cùng rõ ràng, tiểu hài tử còn cần phụ mẫu ôm vào trong ngực, ma pháp của hắn rất cao.

“Ngươi thiên vị, vô luận ta làm cái gì ngươi đều nói ta sai, lần này ta thật vất vả trốn ra ngoài, muốn chứng tỏ cho các ngươi thấy, ngươi lại muốn cùng đi ra, ngươi không quen nhìn ta tốt chứ gì.” Thụy Phi một tay chống eo, một tay chỉ vào lỗ mũi Cách Lực Hộc mắng .

Cách Lực Hộc híp mắt lại, không nói một lời, căn cứ vào kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn, hắn càng mở miệng, người này lại càng dừng không được.

“Hừ, ngươi cho là không nói lời nào sẽ không việc gì sao? Ngươi cho là không nói lời nào ta cũng không biết ngươi đang suy nghĩ gì sao? Ngươi nhất định đem ta mắng mấy ngàn lần, mấy vạn lần ở trong bụng, nhất định ngươi cũng đang nói ta không có tiền đồ.” Thụy Phi bắt đầu không coi ai ra gì.

Cách Lực Hộc xem thường, ngắm nhìn bốn phía, chân mày hắn càng nhăn càng sâu, từng màn kinh ngạc từ bốn phía khiến hắn khó hiểu.

“Ngươi còn dám cau mày, ngươi thật là càng ngày càng quá đáng, không nói lời nào cũng không sao, trong lòng nghĩ nghĩ cũng coi như không đi, lại còn cau mày với ta, không muốn ta biết thì đừng biểu hiện ra, ngươi có ý gì a?” Thụy Phi càng nói càng sinh khí, người trong nhà xem thường hắn, người này cũng xem thường hắn.

“Câm miệng, ngươi không sợ người ta nhìn thấy chê cười sao.” Ầm ĩ đến chết, nếu như mình xem thường hắn, sẽ cùng hắn tới nơi này sao? Tiểu bạch si này cái gì cũng đều không hiểu, người nhà của hắn xem hắn là bảo bối, nhưng không biết trong lòng tiểu bạch si này nghĩ như thế nào, lại nói người ta không tôn trọng hắn.

Cũng không muốn nghĩ, ý nghĩ của hắn làm sao có thể để nhân gia tôn trọng.

“Ngươi… .” Thụy Phi còn muốn tiếp tục mở miệng, bị Thiên Nguyệt Triệt ngăn trở.

“Tiểu ca ca, uống trà.” Thiên Nguyệt Triệt đích thân rót một ly trà cho Thụy Phi, cho dù người này ở một mình cũng sẽ không tịch mịch, Thiên Nguyệt Triệt mới gặp hắn lần đầu đã thấy tài ăn nói của hắn thập phần rất cao.

“Ách? A… , ngươi nhắc đến, quả thật ta có chút khát.” Thụy Phi xin lỗi gãi gãi đầu, tiếp lấy ly trà Thiên Nguyệt Triệt đưa tới, một hơi uống cạn.

Tiếu ý nồng đậm tràn trong mắt Thiên Nguyệt Triệt, đồng thời không quên quan sát Cách Lực Hộc.

Người này từ khi vào đây bây giờ, chân mày càng lúc càng dính sát lại với nhau, đồng thời không ngừng quan sát bốn phía, chẳng lẽ hắn cũng cảm thấy chỗ này có cái gì không đúng sao?

Nam nhân này thực không đơn giản.

Khách nhân bốn phía rất nhiều, nhưng khiến người ta để ý chính là, mặc dù mọi người thỉnh thoảng tò mò nhìn bọn họ, trong mắt lóe ra một số quang mang kỳ dị, nhưng không có thanh âm huyên náo truyền ra.

Cho dù là giao tiếp người với người cũng không có.

Nhìn quanh cửa, sao Liệt La Đặc còn chưa tới, tiểu tử kia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ. Nghĩ tới đây, tâm luôn bình tĩnh của Thiên Nguyệt Triệt dâng lên một chút phiền não.

Kỳ quái, loại phiền não này đến nhanh, lại không giải thích được, trong ngực giống như bị đồ vật gì đó đè lên, hết thảy trước mắt đều mơ hồ.

Màu tím, phảng phất tất cả thế giới đều là thâm tử sắc, hắn nhớ kỹ lần đầu tiên mở mắt nhìn cũng chính là màu này.

Đầu lưỡi không tự chủ bắt đầu liếm láp môi dưới, khô ráo, từ cổ họng phát ra khát khao, máu, một loại bản năng khát vọng, thị huyết vọng động.

Hắn biết trong thân thể của hắn chảy dòng máu của phụ hoàng, cho nên hắn cũng cần máu giống như Thiên Nguyệt Thần, chẳng qua là trừ đêm hôm đó, chưa từng có.

Phụ hoàng đã nói thân thể của hắn còn nhỏ, còn chưa tới tầng kia, nhưng tại sao, tại sao hôm nay, giờ phút này, hắn đặc biệt nghĩ muốn.

Không khí, không khí chung quanh biến hóa.

“Chủ tử.”

“Chủ tử.”

Nghe được thanh âm lo lắng của Đàn cùng Đàn Thành gọi, muốn mở miệng, rồi lại không mở miệng được.

Ai, là ai điều khiển ý thức của hắn, ánh mắt mông lung nhìn cảnh sắc chung quanh, tâm chấn động mạnh, đập vào mắt hết thảy đều biến thành một mảnh huyết hồng, bốn phía đều là thi thể.

Chết tiệt, đại não rối loạn, ý thức phảng phất biến thành không phải là của mình .

Thanh âm kêu khóc, thanh âm kêu khóc bi thương tới bên tai, là ai, là ai đang khóc.

“Hắn bị khống chế.” Cách Lực Hộc nhanh chóng đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt, lúc đưa tay về phía Thiên Nguyệt Triệt, Đàn Thành đã rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ vào Cách Lực Hộc.

Mọi người bên cạnh đều ăn cơm như cũ, giống như không nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra lúc này.

Cách Lực Hộc có chút ngạc nhiên, không ngờ thân thủ của Đàn Thành lại nhanh như vậy.

“Không muốn hắn chết, hãy thu kiếm của ngươi.” Thanh âm lạnh lùng nhả ra, cũng không ai biết trong lòng hắn có một tia vội vàng. Rõ ràng lúc trước ở bến tàu, tiểu hài tử này rất lợi hại, chẳng lẽ là mình đã đoán sai.

Đàn Thành cùng Đàn đưa mắt nhìn nhau, suy tư hồi lâu, mới để cho Cách Lực Hộc đến gần Thiên Nguyệt Triệt.

Song tình huống cũng không tốt như bọn họ suy nghĩ, tay Cách Lực Hộc tay mới áp tới mạch Thiên Nguyệt Triệt, đã bị một cỗ sức mạnh cường đại lực hất văng.

“Lãnh Diện.” Thụy Phi lo lắng đi đến đỡ lấy hắn.

“Không có chuyện gì.” Cách Lực Hộc an ủi Thụy Phi, kỳ quái, mới vừa rồi sức mạnh hất văng hắn lộ ra hơi thở thuần khiết, tại sao lại như vậy?

Không phải là tà ác, rốt cuộc hài tử này xảy ra chuyện gì?

Thủy Nguyệt, trong đầu suy nghĩ về cái tên này, trên đại lục này, phàm là người trong gia đình quý tộc, tựa hồ không có hài tử nào có tên này.

Nhưng nhìn thuộc hạ bên cạnh hắn cũng không phải là người bình thường, thân thủ lại rất lưu loát.

Đang lúc Thiên Nguyệt Triệt mê mang, từ thân thể của hắn truyền ra một cỗ cảm giác mới mẻ nhàn nhạt, giống như là không khí lúc sáng sớm.

Đem hết thảy phiền não trong cơ thể tiêu trừ, cảm giác này dần dần lưu chuyển toàn thân hắn, ý thức bắt đầu rõ ràng lên. Thiên Nguyệt Triệt biết đó là sức mạnh của thánh linh châu.

Thánh linh châu vào lúc chủ nhân gặp nguy hiểm sẽ tự động bảo vệ chủ nhân.

“Chủ tử.” Thấy Thiên Nguyệt Triệt tựa hồ thanh tỉnh lại, Đàn lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán Thiên Nguyệt Triệt.

“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, lại một lần nữa mở mắt, đã là một mảnh trong suốt.

Cảnh sắc bốn phía, hết thảy chưa từng có, nhưng Thiên Nguyệt Triệt biết, không phải nằm mơ, tựa hồ xuyên thấu qua ánh mắt người khác, hắn thấy rõ cái gì.

Tuy lúc này mọi người xung quanh có vẻ bình thản, nhưng lại là hung dữ.

“Lúc này đi thôi.” Thiên Nguyệt Triệt nhả ra bốn chữ, rời đi trước.

“Chủ tử.” Đàn bỏ lại vàng, cùng Đàn Thành vội vàng đuổi theo.

“Đi.” Cách Lực Hộc một tay nắm Thụy Phi vẫn còn ngơ ngác, cũng đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.