Nghe được lời nói của Thiên Nguyệt Triệt, bóng dáng nam tử đi lui về phía sau mấy bước, ngón tay có chút run rẩy chỉ vào Thiên Nguyệt Triệt: “Ngươi… Ngươi… .”
“Làm sao bổn điện hạ biết được, phải không?” Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi: “Vậy ngươi cho là trong nhóm người của bổn điện hạ, chỉ có mình bổn điện hạ biết? Ngốc tử, cả đầu bếp của bổn điện hạ cũng biết.” Thiên Nguyệt Triệt giống như cố ý kích thích người nọ, bất quá hắn nói thật, ngày ấy bọn họ vào khách điếm, Liệt La Đặc đã nói có người theo dõi bọn họ.
“Ta… Ta không rõ ngươi đang nói cái gì?” Nam tử phủ nhận, nhưng thanh âm ấp a ấp úng đã bán đứng hắn.
“Thật sao? Đã như vậy bổn điện hạ cũng nói rõ, chủ tử của ngươi không dạy cho ngươi lễ nghi cung đình, thân phận chủ tớ sao? Đã biết bổn điện hạ là lục hoàng tử của Mạn La đế quốc, thấy bổn điện hạ còn không hành lễ?” Lời nói xoay chuyển, thanh âm dịu dàng vừa rồi nhất thời trở nên trong trẻo lạnh lùng: “Hay là chờ bổn điện hạ đem thi thể của ngươi mang về cho chủ tử của ngươi xem, bổn điện hạ ngẫm lại, chủ tử của ngươi là Thiên Nguyệt Thiên Kỳ hay là Thiên Nguyệt Thiên Hâm? Đúng rồi, thật ra cái ngươi nên lo lắng chính là sau khi ngươi chết có chỗ để an táng hay không.”
Cái gì? Lời nói của Thiên Nguyệt Triệt làm cho mọi người trừ thân vương Khắc Lý Hi quốc chấn động, tiểu hài tử này, tiểu hài tử trong sáng giống như tinh linh này cư nhiên là lục điện hạ Mạn La đế vương, danh dương thiên hạ, Thiên Nguyệt Triệt?
Trong mắt bọn họ, hy vọng không ngừng lóe lên, con người chính là như vậy, bất kể ngươi là đại nhân (người lớn) hay là hài tử, có đôi khi thân phận thường làm cho người ta hy vọng.
Nam tử không khỏi run rẩy toàn thân, hướng phía Thiên Nguyệt Triệt quỳ xuống: “Tham kiến lục điện hạ.”
Hừ, Thiên Nguyệt Triệt cười lạnh: “Trở về nói cho chủ tử ngươi, bổn điện hạ không thích bị người khác theo dõi, món nợ này chờ bổn điện hạ hồi cung tính tiếp.” Sau đó thân thể chuyển hướng mọi người: “Nếu như các vị hy vọng rời khỏi đây sớm một chút, thì bây giờ tránh ra cho bổn điện hạ.”
Mặc dù thanh âm non nớt, ngọt ngào như vậy, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác uy nghiêm không thể kháng cự.
Thiên Nguyệt Triệt bình thản vung tay trái về phía mặt nước, quang mang hắc sắc kéo thủy linh tử lưu động, nhất thời cuộn sóng vạn trượng dựng lên thành Thuỷ cầu, thuyền trúc bên bờ bị đẩy ra xa mười thước: “Chúng ta đi thôi.”
Thanh âm bình thản nhả ra, không nhìn mọi người một bên đã kinh ngạc đến ngây người, Thiên Nguyệt Triệt là người đầu tiên đi trên Thuỷ cầu, nối thẳng tới thuyền trúc, nhóm người Đàn Thành vội vàng đuổi theo, ngay sau đó Thuỷ cầu từ từ ngăn chặn bên bờ cho đến khi Thiên Nguyệt Triệt lên thuyền, biến mất.
Nếu không phải trên mặt biển còn có ba quang đang rung động, một màn vừa rồi phảng phất là kính hoa thủy nguyệt ( >O< hoa trong gương trăng trong nước).
“Ngươi không đi tiễn bọn họ sao? Đi lần này không biết bao giờ mới gặp lại.” Cách Lực Hộc nhìn Thụy Miện đứng bên giường, hắn vốn là người thông minh, hắn nhìn ra cảm xúc trong mắt Thụy Miện.
“Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, huống chi hắn là hoàng tử Mạn La đế quốc, tương lai… Tương lai nói không chừng chính là thái tử… .” Sau đó, Thụy Miện không nói tiếp, nhưng hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Mặt trời dần dần lên cao, trên biển lớn mênh mông có một thuyền trúc biệt đi tới, thuyền rất lớn, bốn phía vây bằng trúc, trên mặt trúc dựng một trúc ốc, trong trúc ốc có một cái giường.
Nếu như không phải ở trên mặt biển, chỗ này nghiễm nhiên là chỗ nghỉ của nhà nông.
“Chủ tử thiết kế luôn đặc biệt như vậy.” Đàn đứng ở ngoài trúc ốc cảm thán.
Đàn Thành vẫn trầm mặc ít nói, nhưng cặp mắt kia không hề giống người chết như lúc trước, đáng giá nhất để Thiên Nguyệt Triệt hưng phấn chính là băng tầm say giấc mấy ngày rốt cục đã thức tỉnh, mà lúc này Thiên Nguyệt Triệt tận dụng mọi vật, cho nên băng tằm đáng thương ngồi ở phía sau trúc ốc lái thuyền buồm. ( >O< sặc, tội nghiệp tằm bảo bảo quá)
Bởi vì băng tằm vận dụng ma pháp, mà bản thân thuyền trúc lại nhẹ, cho nên lộ trình vốn là ba ngày rút ngắn còn hai ngày đã tới đảo Khắc Lý Hi.
Ngày thứ nhất tới bọn họ tìm khách điếm nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai Thiên Nguyệt Triệt để Liệt La Đặc cùng Đàn đến hoàng cung Khắc Lý Hi quốc, mà hắn và Đàn Thành đi Ma huyền sâm lâm.
Ma huyền sâm lâm ở phía đông Khắc Lý Hi quốc, cho nên bọn họ hướng dân thành thuê một chiếc xe ngựa, xe ngựa chạy một ngày đường, tới biên cảnh Ma huyền sâm lâm đã là buổi tối, nhìn sắc trời cũng muộn, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy buổi tối lên đường có nhiều bất tiện.
“Khách nhân muốn đi Ma huyền sâm lâm? Nơi đó đều là ma thú, rất nguy hiểm .” Phụ nhân nghe được ý định của bọn họ, có chút giật mình.
“Nga?” Thiên Nguyệt Triệt nghe, hỏi ngược lại: “Nó như thế nào?”
Phụ nhân kinh ngạc, Thiên Nguyệt Triệt nhỏ như vậy mà không biết sợ, nhưng Thiên Nguyệt Triệt muốn nghe nàng cũng nguyện ý nói: “Ta nghĩ khách nhân không biết, đi qua ngọn núi này cũng không phải là Ma huyền sâm lâm.”
“Ý của ngươi là bọn ta đi lầm đường sao?” Thiên Nguyệt Triệt giật mình, không phải nói đi dọc theo phía Đông sẽ đến Ma huyền sâm lâm sao? Bọn họ đã chạy một ngày đường a.
“Không cần lo lắng, các ngươi không đi nhầm đường.” Phụ nhân thành thực nói: “Qua ngọn núi này còn có một hồ nước, mà Ma huyền sâm lâm chính là ở trung tâm hồ nước này, nghe nói ước chừng 300 năm trước, buổi tối một ngày nào đó, từ trên trời rơi xuống một vật, mà vật kia lại rơi đúng vào trong hồ, nước hồ liền biến thành màu đỏ .”
” Kỳ dị như vậy?” Thiên Nguyệt Triệt tò mò, nhưng 300 năm trước? Tại sao lại là 300 năm trước, cũng không phải là hắn chú ý đến con số 300, mà là thật sự không chú ý cũng không được, bởi vì mọi chuyện cần thiết đều tập trung vào 300 năm trước, Tinh Linh hoàng, Ám Dạ chi vương, thánh linh châu, hết thảy đều nói cho Thiên Nguyệt Triệt cái này không đơn giản là trùng hợp.
“Nói như thế nào đây? Kỳ quái còn không chỉ là những thứ này, nếu đụng phải nước hồ con người còn có thể bị tê liệt, thật giống như có cảm giác bị nóng, nhưng cũng có người có cảm giác giống như bị đóng băng, tất cả mọi người nói đó là do ma thú vô cùng lợi hại đang tác quái.”
” Ma thú vô cùng lợi hại?” Thiên Nguyệt Triệt và Đàn Thành hai mặt nhìn nhau.
“Ân, ma thú vô cùng lợi hại, từ đó về sau không còn có người dám đến Ma huyền sâm lâm, cũng không có ai dám vào cái hồ kia, nhưng người hiếu kỳ cũng không ít, cũng có người muốn đi xem đây là ma thú lợi hại như thế nào, nhưng đáng tiếc a… .” Phụ nhân lắc đầu.
“Đáng tiếc cái gì?”
“Mấy người tò mò cuối cùng được cứu ra trong tình trạng nửa sống nửa chết, ánh mắt trống rỗng, trong miệng lẩm bẩm tự nói, lại nghe không ra cái gì.”
Nghe phụ nhân nói, Thiên Nguyệt Triệt cúi đầu trầm tư, Đàn Thành hỏi: “Chủ tử, có thể là ngũ hành thú hay không?”
Thật ra Thiên Nguyệt Triệt cũng có ý nghĩ này, từ tình huống đột biến của Hỏa và Thuỷ, hẳn ma thú này nắm trogn tay Thủy nguyên tố và Hỏa nguyên tố, thiên hạ này, ngoại trừ ngũ hành thú thì còn ma thú nào?
Ngày thứ hai, trời vừa sáng, Thiên Nguyệt Triệt cùng Đàn Thành liền cáo biệt phụ nhân.
Đường núi rất tốt, ít nhất xe ngựa chạy rất dễ dàng, cái này hẳn là do công lao của những đám người hiếu kỳ lui tới.
“Chủ tử, nơi này hẳn là hồ do người nọ nói.” Đàn Thành cùng Thiên Nguyệt Triệt đứng ở bên hồ, nhìn trong hồ, sương khói có chút mông lung, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy trong sương mù kia là rừng cây bích lục.
Thiên Nguyệt Triệt ngồi chồm hổm xuống, tay vươn vào trong nước quơ quơ.
“Chủ tử.” Đàn Thành lo lắng hô.
Ai ngờ Thiên Nguyệt Triệt không hề xảy ra: chuyện gì “Lời đồn đãi cũng chưa hẳn là thật, ngươi thấy bổn điện hạ có việc gì đâu.” Nước mát lạnh, không hề có cảm giác nóng hay lạnh thấu xương như lời đồn.
Nhưng Thiên Nguyệt Triệt không cẩn thận làm bọt nước trong tay nhỏ giọt lên tay Đàn Thành, khói khí nóng hổi đột nhiên toát ra, vốn là mu bàn tay hoàn hảo nay lại bị đốt sưng phồng lên.
Đây là?
Hai người đều bị một màn này làm ngây ngẩn cả người: “Đau không?” Thật lâu Thiên Nguyệt Triệt mới nói được, Đàn Thành lắc đầu, nhưng sự quan tâm trong mắt Thiên Nguyệt Triệt làm cho hắn rất cảm động.
“Đây là sao?” Thiên Nguyệt Triệt không giải thích được nghi ngờ, chẳng lẽ vật này vô hại đối với mình?
“Ngươi tạm thời canh giữ ở bên bờ, ta đi lên xem.” Nói xong Thiên Nguyệt Triệt lên thuyền nhỏ trên mặt hồ, để Thánh Anh từ trong chiếc nhẫn đi ra giúp hắn chèo thuyền.
Đàn Thành gật đầu, chỉ có thể ở một bên đợi.
Thuyền nhỏ theo lưu thủy mà đi, lúc trước ở bên bờ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy rừng rậm, đến nay vào trong hồ mới phát hiện rừng rậm này cách bờ rất dài, mà ngăn trở trước mắt là một toà sơn giả.
Nham thạch chảy vào khe, nhiệt độ bên trong so với bên ngoài cũng lạnh hơn mấy phần: “Đến bên kia, bọn ta lên bờ.”
Nham thạch trong khe lại có ở hai bên bờ, Thiên Nguyệt Triệt cùng Thánh Anh lên bờ, dọc theo bên đường đi về phía trước, mới vừa rồi, ở bên ngoài không phát hiện, mà lúc này vào bên trong lại phát hiện rất lớn.
“Nơi này giống như thiên ngoại phi tiên.” Thánh Anh mở miệng: “Nếu có người sống cũng chẳng có gì lạ.”
“Thiên hạ rộng lớn, chuyện gì là lạ vốn không có định nghĩa, đối với người khác xem ra bản thân Thiên Nguyệt Triệt cũng là một chữ lạ, mà trong mắt của ta những thứ này chẳng có gì lạ, ngược lại, mấy ngày qua thấy những điều chưa hề thấy, cổ kim có nói, chuyện đều vì cách nhìn của người xem mà định ra.” Thiên Nguyệt Triệt cũng hiếm khí nhàn rỗi cùng Thánh Anh trêu chọc vài câu, bọn họ đã đi qua Địa cầu, cảm thụ nơi đó, kiến thức tự nhiên khác thường nhân, mà đối với bản thân Thiên Nguyệt Triệt và Thánh Anh, những chuyện này là bình thường.
Bây giờ, Địa cầu chỉ là nơi Thiên Nguyệt Triệt đã từng đi qua, mà không phải là nơi hắn xuất phát.