Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 2 - Chương 34: Thiếu niên



Lúc Thiên Nguyệt Triệt mông lung mở mắt là giữa trưa ngày hôm sau, mặc dù không thoải mái như giường ở nhà mình, nhưng bởi vì có nhiệt độ cơ thể quen thuộc, cho nên Thiên Nguyệt Triệt ngủ ngon một đêm.

Miễn cưỡng duỗi cái lưng mệt mỏi, Thiên Nguyệt Triệt quyết định rời giường, vén chăn bông, Đàn đã chờ một bên.

“Phụ hoàng đâu?” Không thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Thần, suy nghĩ một chút rồi hỏi.

“Bệ hạ đi tham gia yến hội.” Đàn vừa thay y phục cho Thiên Nguyệt Triệt, vừa trả lời.

“Yến hội? Ở hoàng cung Anh Túc sao?”

“Vâng, nghe nói quý tộc các quốc gia đã đến đủ, cho nên quốc chủ Anh Túc đế quốc cử hành yến hội, bệ hạ phân phó, nếu như điện hạ mệt, có thể không tới.”

“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu lĩnh hội.

Hôm nay Thiên Nguyệt Triệt cũng không mặc tùy ý như trước, mà một thân huyền y thiển hoàng sắc (vàng nhạt) thể hiện thân phận bất phàm, gương mặt phấn phấn tinh thần sáng láng, như búp bê mềm mại, khả ái.

Ra khỏi hành cung là đại viện hoàng cung Anh Túc đế quốc, mặc dù Anh Túc đế quốc không giàu có như Mạn La đế quốc, nhưng từ cổ chí kim hoàng cung đều là sân khấu diễn kịch.

Đi vài bước, đột nhiên Thiên Nguyệt Triệt nhớ lại một chuyện, liền len lén thông báo với Liệt La Đặc, hai mắt Liệt La Đặc sáng ngời, kích động rời đi, làm cho Đàn hiếu kỳ, trong lòng có chút bứt rứt.

“Không vội, không lâu các ngươi sẽ biết.” Thiên Nguyệt Triệt cười giải thích, nụ cười kia rất sáng, nhưng Đàn biết, nhất định chủ tử lại đang tính toán người khác.

Đoạn đường này chỉ ngẫu nhiên gặp mấy cung nữ, thái giám, cũng khẽ hành lễ với bọn hắn, dù sao hôm nay những người ở hoàng cung Anh Túc đế quốc đều là quý tộc.

“Sao hoàng cung Anh Túc đế quốc không có hoa anh túc?” Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy có chút kỳ quái, bây giờ là tháng 6, theo lý mà nói là thời kỳ quả anh túc trưởng thành.

“Cái này cũng không có gì lạ.” Đàn nói: “Điện hạ không cảm thấy khắp hoàng cung Mạn La đế quốc chúng ta cũng không có Mạn Đà La hoa sao?”

Điều này cũng đúng, Thiên Nguyệt Triệt không có phản bác, nhưng ở trong Mạn La các của phụ hoàng có rất nhiều Mạn Đà La hoa, hơn nữa đủ mọi màu sắc.

Ngày đó Anh Túc đế quốc đưa nha phiến tới, người thời đại này không thể hiểu rõ về nó, cho nên lần này tới Anh Túc đế quốc, lý do quan trọng nhất là Thiên Nguyệt Triệt muốn tìm hiểu về việc chế tạo nha phiến.

Cứ như vậy ba người đi thật chậm, đình viện tỏa mùi thơm ngát, truyền tới lỗ mũi Thiên Nguyệt Triệt, tâm chấn động, Thiên Nguyệt Triệtcó nghiên cứu qua rất nhiều thực vật, mà mùi thơm ngát truyền vào lỗ mũi lúc này khiến hắn lập tức khẳng định đó là mùi vị của anh túc.

Đi theo mùi hương, tiến về phía trước, đám người Thiên Nguyệt Triệt đi tới trước một đình viện rất hẻo lánh, cũng không có thị vệ canh gác.

“Vào xem.” Thiên Nguyệt Triệt vừa nói vừa bước vào.

“Oa… Thật xinh đẹp.” Đàn là nữ nhân, thấy cả vườn anh túc nhịn, không được kêu lên.

Hồng sắc (màu đỏ), bạch sắc, nơi này quả thực là một biển anh túc, Thiên Nguyệt Triệt liền nhớ tới biển người giai cấp vô sản đi biểu tình, xem ra còn kém tiểu viện hoa anh túc này.

“Cẩn thận, đừng đụng những thứ này, có độc.” Đương nhiên chỉ nhẹ nhàng chạm vào cũng không thương tổn người, nhưng không biết tại sao đột nhiên Thiên Nguyệt Triệt không hy vọng những sinh mệnh mỹ lệ này bị tay người tầm thường chạm vào.

“Độc, không thể nào, nếu hoa anh túc trong truyền thuyết của Anh Túc đế quốc có độc, vậy tại sao trong viện tử này còn có nhiều như vậy?” Đàn có chút không tin, nhưng cố nén ý muốn chạm vào, loài người luôn nhạy cảm đối với cái chết.

“Ngươi cảm thấy nó đẹp không?” Thiên Nguyệt Triệt xoay người hỏi Đàn Thành.

Đàn Thành không biết dụng ý của Thiên Nguyệt Triệt, nhưng hắn cũng biết thưởng thức cái đẹp, mà lúc này Anh Túc đã kết quả, xuất hiện những nụ hoa duyên dáng.

“Đẹp.” Đàn Thành nói, không chỉ một đẹp chữ có thể lý giải, mới đầu nhìn, chẳng qua là cảm thấy những đóa hoa nhỏ này rất kiên cường sống trên đất đá khô cằn, song khi thu vào tầm mắt sẽ rời đi không được, phảng phất thứ gì đó dụ hoặc ánh mắt con người.

“Đẹp là dụ hoặc cũng là hủy diệt.” Thiên Nguyệt Triệt nói nhỏ.

“Chủ tử, có muốn đi vào bên trong sân xem hay không?” Đàn đề nghị, trên thực tế nàng có chút ngạc nhiên, là mỹ nhân như thế nào có thể trồng hoa nhi mỹ lệ như thế.

“Vậy thì đi xem một chút.” Thiên Nguyệt Triệt cũng đang có ý đó.

Ba người bước qua bụi hoa anh túc bên đường nhỏ, đi vào khoảng không bên trong.

“Khó trách vừa rồi cửa không có ai coi chừng, nguyên lai đó là cửa sau.” Đàn nói thầm, mà giờ khắc này đi tới sân chính mới phát hiện đó cũng không phải là một toà nhà hoang phế bình thường, tiền viện không có hoa anh túc, có chút lá cây nhỏ vụn phiêu đãng, nhưng là trong góc không nhiễm bẩn, nói vậy nơi này luôn có người đến quét dọn.

Sân trong mặc dù hẻo lánh, nhưng loáng thoáng còn có thể nghe được một số thanh âm huyên náo, đó là tiếng náo nhiệt của yến hội truyền đến.

Ba người xuyên qua đường đá đi tới chòi nghỉ mát bên cạnh nơi phong diệp bay xuống, nhưng chưa kịp đi vào liền dừng bước, chỉ vì trong bụi cỏ xanh nhạt bên cạnh truyền đến thanh âm toái toái, sau đó cảnh tượng đập vào trong mắt ba người.

Đàn là nữ nhân, một khắc mắc cỡ, đỏ mặt xoay người.

Thân thể thiếu niên ngồi trên thân nam nhân y phục đẹp đẽ quý giá, hai tay vịn cổ nam nhân, ánh mắt vốn mê man khi nhìn đến Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên thanh sáng lên, bối rối, tự ti từ từ xuất hiện trong ánh mắt của hắn.

Mà lúc này, càng thêm khó tưởng tượng chính là nam nhân vẫn tiếp tục động tác, nói vậy vật kia đang trừa động trong hậu huyệt thiếu niên .

A…

Thiếu niên đỏ mặt, nhịn không được kêu lên.

“Chậm… Chậm… Đau quá… .” Nghẹn ngào khóc.

“Đau… Không thể nào… Hút chặt như vậy còn đau… Ngươi đang cầu bọn ta không đủ nhanh sao?”

“Phi, đồ của tướng quân lớn như vậy cũng không kêu đau, ngươi có ý ghét bỏ bọn ta sao?”

Hai giọng nói khác nhau truyền ra, mới khiến người ta phát hiện, phía dưới thiếu niên còn có một nam nhân, mà nam nhân kia hiển nhiên là nằm ở trên cỏ.

Loại tư thế này dù cho Thiên Nguyệt Triệt không nhìn thấy qua, cũng biết lúc này bọn họ đang làm gì.

Thiên Nguyệt Triệt trấn định nhìn thiếu niên vài giây, xoay người rời đi.

Trong yến hội rất nhiều người, nhìn thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt xuất hiện ở cửa, thanh âm vui đùa huyên náo nhất thời trở nên yên tĩnh. Ánh mắt xinh đẹp không ngừng lướt qua mọi người, nhìn lại một cái, Thiên Nguyệt Triệt tìm được bóng dáng người trong lòng mình.

Không chú ý đến ánh mắt mọi người, Thiên Nguyệt Triệt mừng rỡ chạy tới, có lẽ quý tộc nào đó không cam lòng bị lơ đi, nổi lên trò đùa dai, len lén ném vỏ chuối tới bên chân Thiên Nguyệt Triệt.

Cước bộ đạp xuống đã không kịp thu, đang lúc mọi người chờ xem trò vui, bóng dáng hắc sắc đã vững vàng tiếp được Thiên Nguyệt Triệt thiếu chút nữa ngã xuống.

“Phụ hoàng.” Thiên Nguyệt Triệt gọi có chút khó xử, một màn như vậy lại trình diễn trước mặt phụ hoàng, mới vừa rồi hắn nhìn Thiên Nguyệt Thần quá mức chuyên chú, cho nên không chú ý hành động mờ ám của người nọ.

“Ta thật cao hứng, Triệt nhi có thể chú ý nhìn ta như vậy.” Thanh âm trầm thấp rất nhẹ, nhưng Thiên Nguyệt Triệt nghe được hơi thở nóng rực phiêu đãng bên tai, khiến tinh thần sảng khoái.

Thanh âm huyên náo lại một lần nữa đè ép xuống, rất nhiều người không thể tin được quân chủ Mạn La đế quốc từ lúc yến hội bắt đầu luôn lạnh nhạt lại xuất thủ cứu một hài tử.

Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt, muc mâu sắc bén chuyển qua người vừa ném vỏ chuối, khiến tâm người nọ không khỏi run rẩy, khóe môi Thiên Nguyệt Thần nở nụ cười tà ác, ánh mắt liếc về phía Da La Phất Lạp – quân chủ Anh Túc đế quốc: ” Tiểu điện hạ Mạn La đế quốc xuất hiện ở nơi này tựa hồ khiến mọi người không vui, đã như vầy trẫm cũng không làm các vị mất hứng.” Thiên Nguyệt Thần xoay người đi tới phía cửa.

Cái gì? Tiểu điện hạ Mạn La đế quốc? Tiểu hài tử tinh xảo này cư nhiên là tiểu điện hạ Mạn La đế quốc danh dương thiên hạ, trong khoảng thời gian ngắn đại sảnh sôi trào lên.

Những ánh mắt có chút háo sắc cũng bắt đầu thu liễm, tiểu điện hạ Mạn La đế quốc, ai dám tơ tưởng.

“Chậm đã, sợ là Mạn La quân chủ có chút hiểu lầm.” Da La Phất Lạp từ trên ngôi vị hoàng đế đứng lên, hồng y chói mắt như cũ, từ y phục có thể thấy được hắn là người làm theo tính cách bản thân, mà lúc này ánh mắt phảng phất tiếu ý nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Triệt trong ngực Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Triệt cũng không sợ, thẳng tắp nhìn hắn, chưa từng có ánh mắt của người nào khiến Thiên Nguyệt Triệt khiếp sợ. Nhưng người này thì khác, Thiên Nguyệt Triệt không khiếp sợ, chẳng qua ánh mắt của người này quá mức trực tiếp, quá mức bá đạo, quá mức dã tính.

Không giống phụ hoàng, gợn sóng không sợ hãi, mà là xích lõa trắng trợn.

“Mạn La quân chủ cùng tiểu điện hạ là khách quý trẫm mời tới, ở Anh Túc đế quốc chỉ cần trẫm hoan nghênh cũng đủ, các vị nói đúng hay không?” Thanh âm của hắn bao hàm nhiều tầng ý tứ, một là ám chỉ nơi này là Anh Túc đế quốc, người khác không được phép làm càn, hai là đang ám hiệu, nếu Thiên Nguyệt Thần rời đi như vậy, rõ ràng là không để lại mặt mũi cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.