Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 2 - Chương 47: Mộc dục



Sau khi mọi thứ được chuẩn bị thỏa đáng, ở trước mắt bao người, bọn họ thấy tiểu điện hạ tôn quý cười hì hì lấy một bộ hài cốt trắng từ trong chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư.

“Rất đẹp phải không?” Thiên Nguyệt Triệt nheo mắt lại, vẻ mặt hưng phấn hỏi những thái giám, cung nữ, thị vệ mặt đã tái nhợt.

Ác…

Có một nửa người thậm chí kiên trì không được, chạy đến góc tương đối hẻo lánh nôn mửa.

Thật là một đám gia hỏa không có can đảm, Thiên Nguyệt Triệt nói thầm, mà Nặc Kiệt vừa nhảy vào cửa chuẩn bị đưa điểm tâm cho Thiên Nguyệt Triệt, len lén nhấc chân ra phía sau, tình huống như thế hắn nên đi thì tốt hơn.

Thiên Nguyệt Triệt đem một lượng muối lớn bỏ vào dục dũng, chỉnh độ ấm vừa phải, sau đó đem bạch cốt bỏ vào, cho đến khi nước ấm lạnh đi, lại sai người đổi lại một thùng nước ấm và muối, lại rót ra, lại đổ nước ấm vào mấy lần.

Lần cuối cùng đem tinh dầu cùng cánh hoa thả trong nước ấm, rồi đem bạch cốt bỏ vào.

Nhóm Đàn tỉ mỉ nhìn, cùng Thiên Nguyệt Triệt trải qua rất nhiều chuyện, hài cốt cũng không khiến bọn họ thấy sợ hãi.

“Chủ tử, đang chuẩn bị làm gì vậy?” Đàn không ngại học hỏi.

“Bạch cốt này chôn dưới đất nhiều năm, sẽ có một số thứ mặn dính vào, một khi ra khỏi nơi mát mẻ, gặp phải khí nóng, thời gian dài sẽ sinh ra côn trùng, cho nên ta dùng nước muối rửa sạch, sau đó dùng nước ngọt thanh tẩy.” Thiên Nguyệt Triệt giải thích.

Nặc Kiệt nhẹ nhàng rời khỏi, chạy như điên về Ngự thư phòng.

“Làm sao vậy?” Thiên Nguyệt Thần cũng không ngẩng đầu lên, có thể trực tiếp xông vào Ngự thư phòng ngoài nhi tử bảo bối của hắn, cũng chỉ có Nặc Kiệt, mà tạo thành chấn động mạnh như vậy, nhất định là Nặc Kiệt.

“Bệ hạ, bây giờ tiểu điện hạ không có thời gian ăn điểm tâm.” Nặc Kiệt vẫn còn sợ hãi nói.

“Nga?” Thiên Nguyệt Thần ngẩng đầu, dừng động tác trong tay: “Lúc này lại có chuyện gì?”

“Tiểu… Tiểu điện hạ đang tắm.”

“Tắm rửa? Không phải hôm qua vừa tắm rửa sao? Nhưng mà sáng nay ở Mạn La các lăn qua lăn lại cũng đầy mồ hôi.” Thiên Nguyệt Thần xem thường, lại bắt đầu tiếp tục chuyện trong tay.

“Không phải, không phải tiểu điện hạ tắm rửa cho bản thân.” Mái tóc quăn của Nặc Kiệt lung lay, có mùi vị giống như Apollo.

Không phải tắm rửa cho bản thân? Thiên Nguyệt Thần dừng công việc trong tay một lần nữa, khiêu mi, khi nào nhi tử bảo bối của hắn trở nên chịu khó như vậy?

“Bệ hạ tự đi nhìn một cái, nói không chừng lúc này tiểu điện hạ đang mặc quần áo cho vật kia.”

Vật kia? Lời nói của Nặc Kiệt không hề nghi ngờ là gợi lên sự hứng thú cho Thiên Nguyệt Thần.

Kim Long điện

“Đàn Thành, mau ôm nó tới thảm.” Thiên Nguyệt Triệt chỉ vào bạch cốt vừa tắm xong.

Chờ Đàn Thành ôm ra, Thiên Nguyệt Triệt lại bảo hắn lau khô bạch cốt.

Tuy bạch cốt hóa đá này tương đối xinh đẹp, nhưng bất kể là tay, chân, xương sườn, hay là đầu, cũng chỉ còn lại bộ xương, nếu là ở hiện đại thì nó còn được xem là cổ vật quý hiếm, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm.

Chỉ là?

Mắt Thiên Nguyệt Triệt dừng lại giữa hai chân bạch cốt, vì hóa đá hoàn toàn, nên không phân rõ nam nữ, thật sự có chút đáng tiếc, nhưng xích lõa trắng trợn như vậy vẫn còn có chút đồi phong bại tục.

Ngẫm nghĩ, quả thật như Nặc Kiệt nói, Thiên Nguyệt Triệt lệnh cung nữ mang khăn lụa tới, sau đó quấn từ hông cho tới đầu gối bạch cốt, như vậy còn có chút dễ nhìn.

Lúc này thị vệ thông báo: “Điện hạ, đại điện hạ cầu kiến.”

Thiên Nguyệt Triệt đem vật cầm trong tay giao cho Đàn, đứng lên, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ tới làm gì?

“Để cho hắn vào.”

Rất xa, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ liền nhìn thấy phần lớn người của Kim Long điện vây một chỗ, giống như đang nhìn bảo bối gì đó, từ khi nào tẩm cung phụ hoàng trở nên vui vẻ như vậy.

Đem nghi ngờ chôn ở đáy lòng, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ tiếp tục tiến lên, đỉnh đầu thủy phấn xuất hiện giữa đám người, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ có chút mong đợi, có chút khẩn trương.

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Thanh âm ôn hòa như vẻ ngoài của hắn làm người ta có cảm giác phi thường nhã nhặn, ánh mắt thiện ý che dấu đi đáy mắt cuộn sóng.

“Tham kiến đại điện hạ.” Mọi người đang vây một chỗ nhất thời tản ra, rối rít hành lễ.

Thiên Nguyệt Thiên Kỳ khoát tay ý bảo không có chuyện gì, tục ngữ nói, trong tẩm cung đế vương, cho dù là nô tài thì địa vị cũng cao hơn tổng quản của những tẩm cung khác.

Ở đây chỉ có Thiên Nguyệt Triệt nhìn thẳng hắn, ngay cả Thiên Nguyệt Thần Thiên Nguyệt Triệt cũng chưa từng hành lễ, huống chi là Thiên Nguyệt Thiên Kỳ.

Bởi vì đám người tản ra, lúc này Thiên Nguyệt Thiên Kỳ mới nhìn rõ ràng đám ngươi đang xem cái gì.

Lão thiên a.

Nếu như không phải tình huống không cho phép, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ thật muốn kêu to: “Các ngươi đang làm gì đó?” Thiên Nguyệt Thiên Kỳ lại hỏi một lần nữa, đáng tiếc không có người trả lời, hiển nhiên bọn thái giám không dám trả lời.

Đàn, Đàn Thành, Liệt La Đặc không thấy lệnh của Thiên Nguyệt Triệt cũng không bao biện làm thay.

Cho nên trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ Kim Long điện rất an tĩnh.

“Ngươi tìm ta?” Thiên Nguyệt Triệt ý bảo nhóm Đàn tiếp tục làm việc, vừa hướng Thiên Nguyệt Thiên Kỳ hỏi.

Thanh âm Thiên Nguyệt Triệt giúp Thiên Nguyệt Thiên Kỳ thoát khỏi tình cảnh khó xử, cảm kích hướng phía Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên người Thiên Nguyệt Triệt, bất kì lúc nào hài tử này cũng luôn luôn toát ra một cỗ sức quyến rũ đặc biệt, không giống những người khác, ánh mắt của hắn hiện lên khí chất rất thần bí.

“Ân, ta tìm ngươi.” Thiên Nguyệt Thiên Kỳ kiên nhẫn đáp lời Thiên Nguyệt Triệt, hài tử này thật thú vị: “Có thể nói chuyện một lúc được không.”

Rõ ràng là tới hỏi thăm, lại không giống hỏi thăm, điều này chính là biểu hiện của một hài tử sống trong hoàng cung từ nhỏ tới lớn.

“Được.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu.

Tẩm cung đế vương quả nhiên không giống nơi khác, đình viện tường lâu vô cùng ưu mỹ.

Dưới cây cổ thụ, Thiên Nguyệt Triệt tóc dài bồng bềnh, mà Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cũng quý khí mê người, một đứng phía trước, một đứng phía sau, đáng tiếc là người khác vĩnh viễn không thể thấy được trong ánh mắt người đứng phía trước đang ẩn chứa suy nghĩ gì.

“Cái kia… Hai tháng trước ở trên tù đảo, người là ta phái đi .” Thiên Nguyệt Thiên Kỳ trực tiếp nói ra.

Lời này có chút ngoài dự liệu của Thiên Nguyệt Triệt, nếu như Thiên Nguyệt Thiên Kỳ không nói, không chừng mình đã quên, nhưng Thiên Nguyệt Triệt cũng không nói gì.

“Xin lỗi.” Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cũng cảm thấy bất ngờ với chính bản thân mình, đối với một tuổi tiểu hài tử năm tuổi, lại dễ dàng thốt ra hai chữ “xin lỗi” như thế, trong ấn tượng từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nào khiến hắn nói qua hai chữ này.

Mẫu phi hắn là Hoàng quý phi, hậu cung không có hoàng hậu đồng nghĩa với việc mẫu phi hắn là hoàng hậu, sau lưng của hắn là Tả Lạp gia tộc, với địa vị đó, hiển nhiên không ai dám làm gì hắn .

“Ngày đó ta thấy lục đệ xuất cung, sợ lục đệ tuổi nhỏ sẽ xảy ra chuyện gì, liền gọi thuộc hạ đi theo .” Thật ra lúc ấy hắn thật sự không có ý tứ gì khác, cũng là tình cờ thấy Thiên Nguyệt Triệt rời cung, liền vô thức sai người đi theo, chỉ là không ngờ sẽ bị Thiên Nguyệt Triệt phát hiện.

Chuyện trên tù đảo, người theo dõi kia cũng không biết bao nhiêu, chỉ lúc Thiên Nguyệt Triệt rời đi tên thuộc hạ đó mới thấy được một màn.

Không ngờ tới Thiên Nguyệt Triệt biết ma pháp, mặc dù lúc trước đã biết phụ hoàng để Thiên Nguyệt Triệt đến ma học viện, nhưng một hài tử năm tuổi có thể học xong bao nhiêu, bây giờ nhìn lại cũng khiến mọi người bất ngờ .

Hoặc là nói ngoài dự liệu của mọi người .

“Nói xong ?” Nét mặt Thiên Nguyệt Triệt vẫn bình thản như cũ, tâm tình cũng không khẩn trương: “Nếu đã nói xong, ngươi có thể đi, bổn điện hạ không để việc này trong lòng. “

Đối với hắn mà nói Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cũng giống như người xa lạ.

Phản ứng của Thiên Nguyệt Triệt khiến Thiên Nguyệt Thiên Kỳ có chút ngoài ý muốn, hắn cảm thấy người bình thường cũng sẽ tức giận? Nhưng một chút biến hóa sắc mặt cũng không có, nếu như có thể, hắn tình nguyện thấy Thiên Nguyệt Triệt biểu hiện bộ dáng phẫn nộ, như vậy ít nhất chứng tỏ hắn có một chút địa vị trong lòng Thiên Nguyệt Triệt.

Chờ một chút, hắn đang nghĩ gì chứ?

Gió nhẹ thổi qua khoảng không giữa lúc hai người trầm mặc, lá cây hoàng sắc lay động khẽ rơi, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ kìm lòng không đậu vươn tay tiếp lá cây giữa không trung chuẩn bị đáp xuống đỉnh đầu Thiên Nguyệt Triệt.

Song tay chưa kịp chạm vào, lá cây liền bị một trận gió mạnh mẽ thổi đi, bay ra phía ngoài liền nát vụn.

Hai người đồng thời quay đầu lại.

“Phụ hoàng.” Trong mắt Thiên Nguyệt Triệt hiện lên tia sáng.

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.” Không giống với Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ quy củ hành lễ.

Liếc qua Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, Thiên Nguyệt Thần trực tiếp ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt, sau đó hỏi: “Các ngươi ở chỗ này làm gì?” Mặc dù mục mâu nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Triệt, nhưng thanh âm hướng về phía Thiên Nguyệt Thiên Kỳ.

Ách?

Thiên Nguyệt Thiên Kỳ do dự một chút, nói: “Hồi phụ hoàng, hôm qua nhi thần định tới đây thăm lục đệ, nhưng hôm qua mọi người vừa trở về, nhi thần không dám tới quấy rầy, cho nên hôm nay đặc biệt tới đây.”

Thiên Nguyệt Thần không nói gì, giống như đang ngẫm nghĩ lời của hắn, khiến Thiên Nguyệt Thiên Kỳ có chút khẩn trương.

“Ân.” Sau đó gật đầu: “Không có chuyện gì nói nữa, trở về đi, đúng rồi, tháng trước từng hàn huyên cùng thái tử Sắc Vi quốc ở Anh Túc đế quốc, hắn đề nghị tăng cường kiến thức giữa hai nước, phái người của mình tới quốc gia song phương kiến tập, trẫm cảm thấy đề nghị này không tệ, gần đây ngươi cũng không bận chuyện gì, chuẩn bị một chút, hôm sau lên đường tới Sắc Vi đế quốc.”

Thanh âm chân thật đáng tin lại đầy uy nghiêm, khiến Thiên Nguyệt Thiên Kỳ không có chỗ để phản bác, chỉ có thể đáp ứng, mà từ đầu đến cuối hắn cũng không rõ, vì sao lần này người xui xẻo lại là hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.