Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 2 - Chương 8: Rơi xuống nước



Bằng hữu?

Thiên Nguyệt Triệt cẩn thận suy nghĩ hai chữ này, nét mặt tự tiếu phi tiếu.

“Không phải đã là bằng hữu sao?” Thiên Nguyệt Triệt trả lời.

Ách?

Nam tử sửng sốt một chút, rất nhanh liền khôi phục: “Vâng, bằng hữu, không chỉ là bọn ta, Khắc Lý Hi quốc cùng Mạn La đế quốc lúc công tử cùng người đó sinh thời, vĩnh là huynh đệ chi bang.”

Lúc nam tử nói ra những lời này, Thiên Nguyệt Triệt cũng trở thành nam nhân ngang hàng với hắn, mà không còn là một hài tử.

“Như vậy… .” Thiên Nguyệt Triệt cầm lấy ly trà đi tới bên cạnh lan can boong tàu, đem nước trong ly trà đổ xuống biển rộng, thanh âm róc rách tinh khiết chảy ra: “Để cho nước biển chứng nhận tình hữu nghị giữa Khắc Lý Hi quốc và Mạn La đế quốc.”

Biển không thể lấp đầy, nước không thể chảy cạn, cho nên phần giao tình này vĩnh viễn tồn tại.

Nam tử thấy thế cũng làm động tác tương tự.

Trên boong tàu, một số người nhìn một lớn một nhỏ làm động tác kỳ quái, nhưng cũng không rõ, vốn không liên quan, trên căn bản quý tộc không có hứng thú quấy nhiễu người khác.

Mà người trên thuyền đa phần là người đi du ngoạn, mà có tiền đi du ngoạn hầu hết đều là quý tộc.

Cho nên thấy tình cảnh lạ lùng, ai cũng không nhiều chuyện xen vào.

Cùng nam tử nói chuyện xong, Thiên Nguyệt Triệt trở lại phòng, đột nhiên nhớ ra cái gì đó liền mở miệng nói: “Hành lý đâu?”

Sau đó như bừng tỉnh, Thiên Nguyệt Triệt vỗ chiếc nhẫn trên ngón tay cái, chỉ chốc lát một bao y phục xuất hiện ở trước mắt, Thiên Nguyệt Triệt tiến lên mở ra, bên trong có một quyển sách, hắn nhớ kỹ, lúc hắn vừa mới vào ma học viện, mấy lão đầu đã đưa cho hắn.

Lão đầu nói, mặc dù ma pháp của hắn rất mạnh, nhưng kiến thức quá ít, nên cho hắn sách này để bổ sung kiến thức, đây là bản chép tay những gì tinh túy nhất.

Đàn đi vào pha trà, nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt ngồi ở bên giường xem sách, liền trêu chọc: “Ngày hôm nay chủ tử hăng hái thật, lần đầu tiên nô tỳ thấy chủ tử ham học như vậy.”

“Đàn.” Đàn Thành vừa vào cửa, nghe được những lời này, thấp giọng cảnh cáo.

Dù sao Đàn đã đi theo Thiên Nguyệt Triệt từ nhỏ, nên thỉnh thoảng cũng có lá gan vui đùa, đương nhiên bình thường ở trong Kim Long điện, trước mặt Thiên Nguyệt Thần nàng cũng không dám .

Tuy bề ngoài của bệ hạ tuấn mỹ, cặp mắt phượng hẹp dài thực mê người, nhưng mọi người đều biết rõ tính cách hắn lãnh khốc vô tình.

Chỉ cần nhìn năm đó bệ hạ mổ bụng mẫu phi của điện hạ lấy nhi tử thì sẽ biết, chỉ có mỗi hắn mới có hứng thú trực tiếp mổ bụng.

Năm đó, hắn căn bản không lo lắng cho hài tử trong bụng Cẩm phi.

“Không sao, Đàn Thành, ngươi không nên nghiêm túc như vậy, cũng nên giống như Đàn, cười nhiều một chút.” Thiên Nguyệt Triệt phất phất tay ý bảo bọn họ đi ra ngoài, biểu hiện không để ý.

Nơi nào có người thì sẽ có vui đùa, mà trong cuộc sống hiển nhiên sẽ có vui đùa.

Mấy thứ lão đầu viết cũng có ý nghĩa, Thiên Nguyệt Triệt vừa xem, vừa ghi nhớ chú ngữ bên trong.

Mắt tựa hồ càng ngày càng mệt, muốn ngủ. Mà băng tằm liên tục yên lặng đứng ở phía sau đấm lưng cho hắn.

Mắt thường không nhìn thấy vô số điểm sáng dần dần tập trung trên người Thiên Nguyệt Triệt, toàn bộ gian phòng tràn đầy linh khí, người bên ngoài có lẽ không biết, nhưng Thánh Anh cùng tằm bảo bảo chắc chắn có cảm giác.

Thiên Nguyệt Triệt cũng kỳ quái, trong mông lung cảm giác được một cỗ lực lượng lan tràn trên người mình, thánh linh châu trong cơ thể bắt đầu tự điều chỉnh, hấp thu linh lực bên ngoài chuyển hóa thành Quang nguyên tố cất giữ trên người Thiên Nguyệt Triệt.

Sức mạnh Thiên Nguyệt Triệt tăng thêm, hắn và Thánh Anh có khế ước, tằm bảo bảo là ma thú của hắn, hiển nhiên cũng sẽ có biến hóa.

Khi hắn mở mắt, phát hiện tằm bảo bảo đã nằm ở trên giường, hơn nữa…

Thiên Nguyệt Triệt có chút không tin, nhìn qua tằm bảo bảo đã biến thành kén tằm.

“Đây là chuyện gì?” Thiên Nguyệt Triệt vừa vuốt thân thể tằm bảo bảo vừa nói.

Thánh Anh biến ảo đi ra: “Bẩm chủ tử, mới vừa rồi lúc chủ tử ngủ có cảm giác được sức mạnh tập trung trên người mình phải không?”

“Không tệ.” Thiên Nguyệt Triệt cũng không hiểu tại sao phải có cảm giác như thế.

“Chúng ta đang ở trong biển rộng, biển là một phần của thiên nhiên, ở chỗ này là nơi thủy linh tử trong ngũ hành phong phú nhất, nó là thủy hệ ma thú, lúc chủ tử hấp thu thủy linh tử, nó cũng có thể, huống chi nó là băng tằm hiếm có, nghe nói băng tằm có thể biến đổi nhiều lần, mỗi biến hóa ma lực của bản thân nó lại tăng thêm một tầng.

Nếu như Thánh Anh đoán không sai, nó đang ở trong kén điều tức, ở trạng thái vô thức, chẳng qua Thánh Anh có chút khó hiểu, lúc chủ tử ngủ cũng có thể tập trung những ma pháp linh tử này.”

Chỉ có lúc tu luyện, mới có thể đề cao, chẳng lẽ chủ tử?

“Cái này ta cũng không hiểu, có thể là cảnh giới.” Thiên Nguyệt Triệt giơ giơ quyển sách trên tay.

Vô hình hóa thành hữu hình, bởi vì trong lúc ngủ say, thân thể con người đều giãn ra ở trạng thái nguyên thủy nhất, cho nên tiếp nhận sức mạnh bên ngoài tương đối nhanh.

Mà vừa rồi hắn bất giác đọc những chú ngữ này, trong đầu hiển nhiên lưu lại nó, vô thức đem những chú ngữ này hóa thành cử động.

Hẳn là như vậy.

” Bản thể của ngươi còn chưa khôi phục, trở về đi.” Thiên Nguyệt Triệt mở chiếc nhẫn đem tằm bảo bảo thu vào trong, cảm nhận tay của mình một chút, sau đó vươn bàn tay phải của mình ra.

Tay mở ra, lòng bàn tay úp xuống, tập trung tinh lực, những giọt nước từ trong lòng bàn tay Thiên Nguyệt Triệt tán ra, tưới nước cho hoa anh đào.

Sau đó thu tay lại, lòng bàn tay khô ráo, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thú vị.

Thiên Nguyệt Triệt nở nụ cười, chờ tằm bảo bảo tỉnh lại, thủy hệ ma pháp của mình cũng có thể nâng cao một bước .

Cho đến khi tiếng gõ cửa của Đàn Thành vang lên, Thiên Nguyệt Triệt mới biết được thời gian đã trôi qua thật lâu.

“Chủ tử, thuyền đã tới bến, tối nay qua đêm ở đây, ngày mai thuyền mới rời bến, chủ tử có thể đi dạo trên đảo một chút?” Đàn Thành biết Thiên Nguyệt Triệt không thích náo nhiệt, nhưng hiếm khi tới chỗ này, có lẽ chủ tử có hứng thú .

“Người hiểu ta, trừ phụ hoàng, không phải còn có Đàn Thành ngươi.” Thiên Nguyệt Triệt hướng phía Đàn Thành trêu chọc.

Tâm Đàn Thành chấn động, nhìn ra ngoài, lúc này có phải mặt trời rơi xuống phía nam hay không, Thiên Nguyệt Triệt cười ha ha.

Cho nên Thiên Nguyệt Triệt, Đàn, Đàn Thành, ba người ra khỏi phòng, có rất nhiều người trên thuyền cũng đi lên đảo.

“Liệt La Đặc đâu?” Tựa hồ từ buổi sáng tới giờ chưa thấy hắn.

“Chủ tử, nơi này.” Liệt La Đặc Đã lên bờ, hướng phía mọi người quơ tay, lớn tiếng hô.

” Tiểu tử vô lễ.” Đàn nhịn không được nói nhỏ, đối với Liệt La Đặc này, nàng liên tục đề phòng, dù sao hắn là người nửa đường chen ngang vào.

Hắn không giống với Đàn Thành, mặc dù thời gian Đàn Thành sống chung với bọn họ cũng rất ngắn, nhưng nàng biết thân phận Đàn Thành, lúc trước hắn là ám vệ của bệ hạ.

Cho nên nàng rất yên tâm về Đàn Thành.

Trên boong tàu có lót hai tấm ván gỗ dày, tấm ván gỗ nối boong tàu và bờ.

Bởi vì thuyền vừa mới cập bờ, cho nên trong khoảng thời gian ngắn có rất nhiều người rời thuyền, nhiều người khó tránh khỏi chật chội, nhưng cũng may hai bên tấm ván gỗ có vòng bảo hộ, nếu không những người này nhất định sẽ rơi xuống nước.

Thiên Nguyệt Triệt mới nghĩ như vậy, liền nghe thấy “Phác thông” một tiếng.

Hóa ra là vòng bảo hộ hai bên tấm ván gỗ bị đứt.

Cứu mạng a… Cứu mạng a…

Trong nước truyền đến thanh âm la cứu mạng.

Ám vệ ngoài chuyện của chủ tử, đối với chuyện của người khác không để tâm, có thể nói là vô tình, cho nên dù có năng lực, Thiên Nguyệt Triệt không mở miệng, Đàn Thành đối với chuyện đó làm như không nhìn thấy.

Mà Thiên Nguyệt Triệt cũng không phải là người nhiều chuyện, để cho người khác đi cứu hiển nhiên là một chuyện vui.

Hơn nữa là lúc thủy triều lên, cho nên có chút sâu.

Xem ra người vô tình như Thiên Nguyệt Triệt cũng rất nhiều, tuy có rất nhiều người đứng ở trên bờ và boong tàu, nhưng không ai nhảy xuống.

Có lẽ người bị rơi xuống nước không có quan hệ với mình, nên tính mệnh thấp hèn không được quan tâm .

Nhưng lại có một người ngoài suy nghĩ của Thiên Nguyệt Triệt.

Liệt La Đặc cởi giày trên chân, nhảy xuống nước, nước không những sâu, mà còn rất lạnh, nước biển tháng tư đương nhiên lạnh.

Chỗ người rơi xuống nước cách bờ hơi xa, từ nơi Liệt La Đặc nhảy xuống, đưa được đối phương về bờ thực rất phí sức.

Hơn nữa mặt nước cách bờ rất cao, cho dù bơi tới bên bờ, muốn lên được cũng là cả một vấn đề.

Thiên Nguyệt Triệt không hiểu rõ, tại sao một người thông minh như Liệt La Đặc phải cố hết sức làm chuyện không công, nhưng đúng là, nam nhân này khiến hắn có hứng thú.

Đi qua boong tàu, nhưng vẫn chưa lên bờ, dừng lại, Thiên Nguyệt Triệt nhìn Liệt La Đặc cố gắng bơi tới bờ, bờ biển cao như vậy, ngay cả tự mình đi lên cũng có chút khó khăn, huống chi mang theo một người.

Hơn nữa quanh năm suốt tháng bị nước biển vỗ vào, trên tảng đá đều là rong biển.

Trơn vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.