Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 3 - Chương 11: Phòng nhỏ



Ha ha...

Đột nhiên Liệt La Đặc mở nụ cười sảng lãng, nghe tiếng cười của hắn trung khí mười phần, một chút cũng không có bộ dáng bi thương.

"Ngươi cười cái gì? Là tuyệt vọng chỉ có thể dùng cười để che dấu sao?" Hồi Giác • Khinh Liệt vì Liệt La Đặc đột nhiên phát ra tiếng cười mà cảm thấy kinh ngạc, sau đó tìm một lý do thích hợp giải thích cho chính mình.

"Thế nào, chẳng lẽ ngay cả cười ta cũng bị cấm sao?" Liệt La Đặc lại khôi phục nét mặt như cũ, chuyện mới vừa rồi phảng phất như chưa từng có, nhưng sự bi thương trong mắt của hắn khiến đối phương xem không hiểu.

"Ngươi muốn cười thì cứ cười, dù sao thời gian cười của ngươi cũng không nhiều, tuy huynh đệ chúng ta tranh chấp, ta chưa đến mức tước đoạt đi quyền lợi tự do cười của ngươi." Hồi Giác • Khinh Liệt nói xong xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng của hắn dần dần biến mất ở trước mắt, rốt cục Liệt La Đặc nhịn không được mà than thở, nếu như chuyện này không liên quan đến chủ tử, hết thảy tựa hồ còn có đường sống, nhưng bây giờ đã chậm.

Hồi Giác • Khinh Liệt động tới tiểu điện hạ tôn quý nhất của Mạn La đế quốc a, đừng nói chủ tử sẽ không bỏ qua hắn, người nam nhân kia cũng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào động vào chủ tử.

Sống chung tám năm, có một số việc mặc dù không cần nói rõ, nhưng quan hệ giữa chủ tử cùng người nam nhân kia bọn họ cũng rõ ràng, là tình cảm như thế nào mới có thể vượt qua huyết thống, vượt qua cấm kỵ, vượt qua luân thường.

Mà phần tình cảm này người bình thường sao có thể thừa nhận ra miệng, nhưng bọn họ có thể, mắt thấy hết thảy bọn họ đều có thể.

"Chủ tử, đã đến buổi tối, tại sao bọn họ còn chưa thả chúng ta, rốt cuộc bọn họ đang giở trò quỷ gì?" Đàn một cước đá vào chiếu, chẳng lẽ phải ở nơi lạnh lẽo này qua đêm sao?

"Nếu bọn họ không muốn thả chúng ta, chúng ta trực tiếp đi là được." Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười mở miệng, có lẽ địch nhân đang hy vọng bọn họ vượt ngục.

"Thật sao?" Nghe Thiên Nguyệt Triệt nói, Đàn hai mắt tỏa sáng: "Chủ tử chuẩn bị hành động sao?"

"Đương nhiên ngươi cũng có thể ở lại chỗ này." Thiên Nguyệt Triệt hai tay đề khí vận công, để cho toàn bộ năng lực của thủy linh tử tập trung ở trên tay, vách tường vôi từ từ dung nhập một lượng dưỡng khí lớn, dưỡng khí hòa tan đất đai, một mảnh tường kia không tiếng động thiếu đi một nửa.

Từ tường bên trong xuyên ra, phía ngoài là một rừng cây, tới lúc đến sát mới biết rừng cây ở khá xa, nhìn từ cửa trước cùng cửa sau khác biệt rất lớn.

"Chủ tử, làm sao bây giờ?" Đàn đề cao cảnh giác quan sát bốn phía.

"Làm sao bây giờ? Đương nhiên là rời đi thôi." Thiên Nguyệt Triệt cũng không khẩn trương giống như bọn họ, ngược lại vẻ mặt tỏ ra rất đơn giản.

"Đi? Chủ tử, đối phương sẽ không để chúng ta rời đi dễ dàng như vậy?" Đàn không giải thích được nhìn Thiên Nguyệt Triệt, nếu đối phương hao hết tâm tư bắt bọn họ, há có thể dễ dàng thả bọn họ đi như vậy.

Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi nhìn Đàn, quả nhiên như hắn dự đoán, Đàn cũng không sơ ý như vẻ bên ngoài: "Nếu đối phương không để chúng ta đi dễ dàng, chúng ta cần gì hao hết tâm tư nghĩ nhiều như vậy, lúc cần thiết tự nhiên đối phương sẽ xuất hiện, bây giờ cái chúng ta phải làm là vừa đi vừa đợi đối phương."

Không biết lai lịch đối phương, hiển nhiên là lấy tịnh chế động.

"Nhưng ngựa của chúng ta vẫn ở khách điếm, nếu như trở về lấy, sợ rằng sẽ náo loạn." Đàn có chút bận tâm.

"Không sai, hơn nữa một khi gây náo loạn, thời gian tới Lạc thành sẽ bị lùi lại, bây giờ nhất định chúng ta phải tăng tốc đi Lạc thành." Hắn lo lắng nhất là tình huống của Liệt La Đặc, chuyện có nặng nhẹ, chuyện nơi này tạm thời để xuống, về phần nam nhân bị thương kia, có Nặc Kiệt hắn cũng yên tâm.

Mặc dù Thủ Điện Đồng sẽ gây phiền toái, nhưng theo bên cạnh Nặc Kiệt, ít nhất cũng hữu dụng.

Nghĩ tới đây khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt từ từ mở rộng, nếu đối phương có kiên nhẫn vậy thì cùng hắn đến Lạc thành a.

"Đi,chúng ta rời đi dọc theo đường nhỏ."

"Vâng."

Đi đến được rừng cây cũng không nhanh như vậy, ba người một bên cẩn thận dò đường, vừa quan sát chung quanh, đi hai canh giờ, gần mười giờ đêm, bọn họ thấy một phòng nhỏ sáng đèn trong rừng trúc.

"Chủ tử, bên kia có phòng ốc, có muốn qua bên kia nghỉ ngơi một lát không?" Đàn nói.

Phòng ốc?

Thiên Nguyệt Triệt nhún vai: "Mọi người cũng mệt mỏi, vậy thì đi vào trong đó xem có người hay không?"

Đi tới phòng nhỏ, Đàn tiến lên gõ cửa, nhưng kỳ lạ là hồi lâu cũng không có người ra mở cửa: "Chủ tử, tựa hồ không có ai?"

"Có lẽ là có người muốn cùng chúng ta đốt đuốc soi dạ đàm." Thiên Nguyệt Triệt tiến lên một bước đẩy cửa gỗ, nhưng lúc đẩy cửa Thiên Nguyệt Triệt dừng tay lại một chút, ngón tay đưa lên mũi ngửi ngửi.

"Chủ tử, sao vậy?" Đàn cùng Đàn Thành hai mặt nhìn nhau, không hiểu động tác của Thiên Nguyệt Triệt.

"Không có gì." Thiên Nguyệt Triệt cười nhạt: "Bọn ta vào thôi."

Bên trong phòng nhỏ bố trí rất đơn giản, trừ giường và bàn, cơ hồ không còn cái gì, trên bàn bày đặt đơn giản, bánh bao, cơm cùng một chút thức ăn, cũng rất ngon miệng .

Những thức ăn kia còn bốc hơi nóng, xem ra vừa mới nấu chín.

Bọn họ mới đi vào phòng nhỏ, cửa mới đóng lại truyền đến thanh âm mở cửa.

"Ngươi... Các ngươi là ai?" Mở cửa đi vào là một lão nhân gia tóc trắng, lưng hơi khom lại, thấy trong phòng có người, núp ở cạnh cửa, vẻ mặt hoảng sợ nhìn bọn hắn.

"Lão nhân gia không cần sợ, chúng ta đi du ngoạn, đi vào cánh rừng này, chẳng qua là sắc trời quá tối nhìn không rõ đường, cho nên tới đây quấy rầy một đêm, sáng mai trời vừa sáng liền rời đi." Thiên Nguyệt Triệt tiến lên đỡ lấy tay của lão nhân, lễ phép nói.

Lão nhân tựa hồ nghe vào lời của hắn, không run rẩy nữa, nhưng vẫn có chút băn khoăn: "Các ngươi... Các ngươi thật không phải là người xấu?"

Người xấu?

Vì cách dùng từ của lão nhân mà cảm thấy có chút buồn cười, nhưng Thiên Nguyệt Triệt vẫn lễ phép như cũ: "Bọn ta không phải là người xấu, cho nên lão nhân gia không cần phải lo lắng."

"Ân... Nha... ." Lão nhân gật đầu, tự tiện vào gian phòng, sau đó lại lấy ra một chút thức ăn cùng bánh bao: "Vậy các ngươi đã đói bụng sao? Có muốn ăn một chút hay không?"

Nghe được ăn, Đàn quả thật có chút đói bụng, lập tức gật đầu: "Cám ơn lão nhân gia, đúng rồi, lão nhân gia một mình ở nơi hẻo lánh như vậy sao? Buổi tối ngươi không sợ a? Cuộc sống hàng ngày có phải không tốt hay không?"

Lão nhân gia tựa hồ đã sớm dự liệu Đàn sẽ hỏi như thế, vẻ mặt bình thản nói: "Người đã già, không khí trong rừng trong lành, mà bên này rất yên tĩnh, ta cùng người nhà ở với nhau, nhưng sáng nay người nhà đi vào trong thành bán đồ đổi lấy chút tiền, đến lúc này còn chưa trở về, ta vừa đi ra ngoài nhìn, nhưng không thấy người, trở lại liền thấy mấy người các ngươi."

"Thật xấu hổ, quấy rầy lão nhân gia."

"Tiểu tử có lễ phép như vậy, đừng nói đến chuyện quấy rầy hay không, đi ra bên ngoài luôn có những lúc gặp khó khắn, đến, bánh bao này, bánh bao còn nóng, ăn nhanh đi." Lão nhân gia nhiệt tình gọi, bới từng chén cơm, chia ra bưng đến trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, Đàn và Đàn Thành.

Đàn cùng Đàn Thành bắt đầu ăn, nhưng Thiên Nguyệt Triệt liên tục cười híp mắt nhìn lão nhân gia, vẫn không nhúc nhích đũa.

"Sao tiểu tử không ăn, là ghét bỏ đồ ăn của ta sao?" Lão nhân gia bị Thiên Nguyệt Triệt nhìn có chút không vui, cả giận nói.

Thiên Nguyệt Triệt cũng không vì lời nói của lão nhân gia mà động đũa, hai mắt vẫn chăm chú nhìn hắn: "Tay nghề của lão nhân gia nhất định rất tốt."

Ách?

Lão nhân gia nghe lời nói của Thiên Nguyệt Triệt, không giải thích được: "Lời này của ngươi là có ý gì?"

"Lão nhân gia chớ giận, lão nhân gia đi sớm về trễ, lão nhân gia có thể chuẩn bị bánh bao thơm ngon như vậy, đây không phải là nói rõ tay nghề của lão nhân gia rất tốt sao? Bánh bao nóng hổi như vậy, hẳn là vừa mới ra lò." Thiên Nguyệt Triệt cười.

Lão nhân gia nghe Thiên Nguyệt Triệt nói, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn duy trì: "Tiểu tử thật là hảo nhãn lực a, người đã già, vô dụng , chỉ có thể giúp đỡ người nhà nấu cơm làm món ăn, không giống các ngươi người trẻ tuổi có thể đi khắp nơi học hỏi."

Nói tới chỗ này lão nhân gia không khỏi thở dài.

"Như vậy cũng đúng." Thiên Nguyệt Triệt cũng có chút đồng ý: "Bất quá thể lực lão nhân gia không tồi đâu." Nét mặt ý vị sâu xa, ánh mắt khiến người ta không đọc được suy nghĩ, nhưng bên môi vẫn nở nụ cười khiến người khác động tâm mấy phần.

"Nga?" Lão nhân gia thực có chút kinh hãi, hắn không rõ ý tứ Thiên Nguyệt Triệt.

"Chủ tử, từ đâu biết thể lực lão nhân gia không tệ?" Cũng là Đàn hỏi nghi vấn trong lòng, nàng thấy bộ dáng lão nhân gia rất kém, nào có khỏe mạnh.

"Ngươi không biết." Thiên Nguyệt Triệt chậm rãi mà nói: "Ngươi nhìn lão nhân gia mặc dù lưng khom, sắc mặt có chút khô vàng, tay chân nhìn qua cũng gầy trơ xương như củi, nhưng là... ."

Thiên Nguyệt Triệt nói một câu, sắc mặt lão nhân lại khó coi mấy phần, cho đến khi trắng xanh.

"Nhưng là cái gì?" Đàn rất có hứng thú nghe Thiên Nguyệt Triệt nói tiếp, ngay cả Đàn Thành cũng dừng động tác, huống chi là người trong cuộc như lão nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.