Thiên Nguyệt Triệt mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là gương mặt tuấn mỹ đang ngủ say của nam nhân, đau đớn do cử động, Thiên Nguyệt Triệt không tự chủ khẽ động khóe miệng.
Mẹ kiếp, sao toàn thân đau như vậy, rõ ràng ngày hôm qua còn thư thái, sao nữ nhân trong phim đều bảo đau rất ít a, đáng thương đời trước sống mười tám năm, thiếu niên ngay thơ chỉ từng xem qua a phiến trong lòng kêu khổ thấu trời.
Bởi vì khóe miệng khẽ động, một cỗ mùi nhất thời từ trong miệng của hắn lan tràn.
Mùi? Thiên Nguyệt Triệt liếm liếm, là mùi vị của máu.
Chuyện ngày hôm qua từng ly từng tý tràn vào trong đầu, là hắn vừa cảm nhận phụ hoàng đi vào, vừa ôm lấy bả vai phụ hoàng, khi đó mùi máu mê hoặc tâm trí hắn, hắn liều mạng hút lấy máu.
Lúc đó ngay cả hắn cũng không biết, tại sao máu của hắn lại sôi trào? Tại sao tim của hắn hưng phấn như thế.
Liên quan tới chủng tộc sao?
Nhớ kỹ truyền thông từng nói quỷ hút máu là chủng tộc thị huyết và có dục vọng rất mạnh, mình cũng là như thế sao?
Chỉ nghĩ như vậy, trong mắt Thiên Nguyệt Triệt lóe ra tia sáng, khóe miệng phát ra nụ cười tà ác, thân thể nhẹ nhàng rời khỏi lòng Thiên Nguyệt Thần.
Đợi Thiên Nguyệt Thần tỉnh lại, nhìn thấy tình huống của mình đầu tiên là sửng sốt, sau đó không thể tự kiềm chế ha ha phá lên cười.
Triệt nhi... Triệt nhi của hắn thật đúng là bảo bối.
Thân thể trần truồng thập phần thon dài, lồng ngực rắn chắc lộ ra bên ngoài, dọc từ hông cho đến bắp đùi được đắp một chiếc chăn tơ tằm nho nhỏ, y bị trói thành hình chữ đại ở trên giường, tay chân bị chia ra trói chặt.
Chơi trò chơi sao?
Thiên Nguyệt Thần buồn cười nhìn thiếu niên đang ngồi ở trên giường, thiếu niên mặc nội y đơn bạc.
Nội y cũng không kín, loáng thoáng có thể thấy rõ hồng ngân trên xương quai xanh thiếu niên.
Nhu tình nhìn thiếu niên, trong mắt phượng mỹ lệ là tiếu ý thật sâu, cũng không cảm giác lúc này mình chật vật như thế nào.
"Cười cái rắm a." Thiên Nguyệt Triệt khó chịu mắng, thầm nghĩ 30 năm tu vi của mình, toàn bộ hủy ở trong tay nam nhân này.
"Triệt nhi, tích cực như vậy là chuẩn bị thượng ta sao?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, thần thái phi dương, có thể thấy được tâm tình của y vô cùng tốt.
"Hừ." Thiên Nguyệt Triệt không chịu lép vế, giơ giơ dao giải phẫu lên: "Bổn điện hạ phải xẻ ngươi."
"Nga?" Thiên Nguyệt Thần không sợ chết, đổ thêm dầu vào lửa: "Triệt nhi không tiếc sao? Còn tưởng rằng Triệt nhi đối với thân thể của ta lưu luyến không dứt, thất sách, thất sách."
"Bổn điện hạ rất lưu luyến không dứt a, phi thường lưu luyến không dứt." Thiên Nguyệt Triệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi là tên khốn kiếp, cư nhiên... Cư nhiên đem ta làm đau như vậy, ngươi là một tên lừa gạt, tên lừa gạt không có kỹ thuật."
Thiên Nguyệt Thần có chút khó chịu kháng nghị: "Chẳng lẽ Triệt nhi không thoải mái?"
"Thoải mái cái đầu của ngươi." Tay kia tò mò dọc theo thân thể Thiên Nguyệt Thần, học theo động tác tối hôm qua của Thiên Nguyệt Thần, dần dần đi tới giữa hai chân của y.
"Triệt nhi, ôn nhu một chút nga, trẫm dầu gì cũng là lần đầu tiên." Thiên Nguyệt Thần làm bộ đáng thương nói, đùa với tiểu đông tây của y cũng khiến cho y hưng phấn như thế.
Tiểu đông tây của y chỉ chạm nhẹ như vậy, hạ thân của y vẫn thành thật đứng lên.
Nhìn y phản ứng, Thiên Nguyệt Triệt lập tức đỏ mặt: "Ngươi nói nhảm, ngươi tối hôm qua rõ ràng... Rõ ràng rất có kinh nghiệm."
Nguyên lai Triệt nhi để ý chính là cái này, không phải nói kỹ thuật của y rất kém cỏi sao? Mặc dù thượng qua rất nhiều nữ nhân, đương nhiên là trước lúc Triệt nhi 5 tuổi, tám năm nay y đều nhịn, nhưng y cũng không phải người ngu, biết nữ nhân cùng nam nhân bất đồng, tất nhiên phải nghiên cứu một phen, miễn cho đến lúc đó thật sự bị nói không có kỹ thuật.
"Cho nên Triệt nhi ghen ghét?" Phải biết rằng tám năm nay y chỉ có thể ở trong mộng, ảo tưởng đem Triệt nhi làm n lần.
"Hừ." Cự tuyệt trả lời, tay thô lỗ gõ gõ phân thân đỏ sậm kia, phân thân run lên, tựa hồ lại to thêm vài phần, tò mò mở trừng hai mắt, trong mắt Thiên Nguyệt Triệt tràn đầy hứng thú.
"Không phải trẫm đã nói sao? Triệt nhi là nam nhân đầu tiên của trẫm a." Tuyệt không thẹn thùng vì tình huống của mình, ngược lại Thiên Nguyệt Thần còn an nhàn trêu chọc Thiên Nguyệt Triệt.
"Nói nhảm, bổn điện hạ còn chưa thượng ngươi mà? Hơn nữa... ." Hơn nữa phụ hoàng không phải nói, bây giờ bằng tiểu đông tây mềm nhũn của hắn, căn bản không thể nào thượng y nha, đồng dạng là nam nhân, đây tuyệt đối là tổn thương lòng tự ái cao ngạo của hắn.
"Triệt nhi cũng không nên không chịu trách nhiệm, tối hôm qua, rõ ràng Triệt nhi ăn vô cùng no, hơn nữa Triệt nhi rất lợi hại, Triệt nhi vừa đụng nó thành thật đầu hàng như thế." Thanh âm khàn khàn cho thấy nam nhân đã động tình.
"Thiên Nguyệt Thần, ngươi... ."
Thanh âm mắng mỏ không tiếp tục, cửa vang lên tiếng gõ, Thiên Nguyệt Triệt thuận tay kéo chăn qua, thân thể phụ hoàng chỉ hắn có thể nhìn.
"Đi vào." Thanh âm trầm thấp có chút bị đè nén, Thiên Nguyệt Thần ai oán liếc Thiên Nguyệt Triệt một cái, ý bảo hắn giải quyết nhu cầu cho y, Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt trừng mắt liếc y một cái, đừng hòng.
Ảnh vệ đi vào, đứng ngoài bình phong báo cáo: "Bệ hạ, Phỉ Bỉ Na thành truyền đến cấp báo, bên trong thành ôn dịch tràn lan, đã chết rất nhiều người."
"Cái gì?" Thiên Nguyệt Triệt lớn tiếng kêu lên: "Phụ hoàng, Nặc Kiệt... Nặc Kiệt bị Triệt nhi nhét ở Phỉ Bỉ Na thành."
Hắn thật sự quên mất Nặc Kiệt, còn có Thủ Điện Đồng.
"Trẫm đã biết, đi xuống chuẩn bị lập tức lên đường." Thiên Nguyệt Thần trầm ổn mở miệng, vì sao lúc mới bắt đầu ôn dịch, Phỉ Bỉ Na thành không cấp báo?
Bất đắc dĩ cởi trói cho Thiên Nguyệt Thần, song dây vừa cời hắn đã bị nam nhân lập tức đè lên.
"A... Định làm gì?" Thiên Nguyệt Triệt hai tay che ngực.
"Ngươi nói thử xem? Triệt Nhi phải uy nó ăn no nha." Khiêu mi, cười tà nhìn hắn, bàn tay to đi tới giữa đùi Thiên Nguyệt Triệt, lơ đãng xẹt qua hạ thân Thiên Nguyệt Triệt: "Nguyên lai Triệt nhi đã chuẩn bị sẵn sàng a."
"Nói nhảm, ta mới không có." Đánh chết cũng không thừa nhận hắn có cảm giác với thân thể phụ hoàng.
Một giờ sau, Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt xuất hiện ở cửa, sắc mặt mặc dù hồng nhuận, nhưng thân thể thật sự đau nhức, Thiên Nguyệt Triệt chỉ có thể biết điều một chút tựa đầu lui vào trong ngực Thiên Nguyệt Thần.
Bởi vì hắn cảm giác mình không có mặt mũi gặp người.
Ba tuấn mã kéo một mã xa trang nhã mà không kém phần hoa lệ đi trên đường, bên trong mã xa là Thiên Nguyệt Triệt ngủ say trong lòng Thiên Nguyệt Thần.
Thương tiếc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực của Thiên Nguyệt Triệt, trong mắt Thiên Nguyệt Thần là nhu tình cùng ái ý nồng đậm.
Một hài tử như vậy, y thế nào cũng không buông ra được.
Thiên Nguyệt Triệt kháng nghị xoay người, tay kia vuốt ve trên mặt khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy, hé miệng hung hăng cắn chặt ngón tay Thiên Nguyệt Thần.
"Không cho phép quấy rầy ta." Thanh âm tinh tế uy hiếp, nhưng mềm yếu không thấy nửa phần uy nghiêm.
Tùy ý Thiên Nguyệt Triệt cắn ngón tay của mình, tay kia của Thiên Nguyệt Thần ôm hắn càng chặt.
Hai ngày sau, bọn họ tới Phỉ Bỉ Na thành, cửa thành như cũ mở rộng, Thiên Nguyệt Triệt lộ ra đầu nhỏ từ trong mã xa, vẫn náo nhiệt như nửa tháng trước, tuyệt không giống bị ôn dịch.
Thiên Nguyệt Triệt có chút hoài nghi, chẳng lẽ bọn hắn bị lừa.
"Phụ hoàng, mỗi thành đều có ảnh vệ của ngươi sao?" Tựa hồ nhớ ra cái gì đó, Thiên Nguyệt Triệt từ cửa sổ đưa đầu nhỏ vào, hỏi.
Đem Thiên Nguyệt Triệt ôm vào trong ngực: "Không sai."
Ảnh vệ ở mỗi thành sống như người bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng trên thực tế là thám tử Thiên Nguyệt Thần bố trí.
"Bọn họ có thể gạt ngươi hay không?" Hấp thụ nhiệt độ cơ thể của nam nhân, Thiên Nguyệt Triệt hỏi.
"Triệt nhi cảm thấy trẫm dễ dàng bị lừa như vậy sao?" Thiên Nguyệt Thần thú vị nhìn Thiên Nguyệt Triệt: "Đương nhiên Triệt nhi là ngoại lệ."
Bởi vì chỉ cần là ngươi nói, ta sẽ tin.
Sớm quen nam nhân này bất kỳ lúc nào cũng có thể lời ngon tiếng ngọt, nhưng nghe vào trong lòng, không biết tại sao vẫn rung động, khóe miệng mang theo mỉm cười ngọt ngào, thật lâu sau, Thiên Nguyệt Triệt buồn bực nói: "Phụ hoàng cũng là ngoại lệ."
Tình cảm chính là cùng nhau nỗ lực.
Đi tới một khách điếm vắng vẻ, nhìn người đi đường, hai mắt thị giả vui sướng như được nhận kim tệ, bởi vì nhóm người Thiên Nguyệt Thần chính là kim tệ trên đời.
"Phụ hoàng, Triệt nhi để Nặc Kiệt ở lại chỗ này." Thiên Nguyệt Triệt chỉ chỉ vào khách điếm, không biết Nặc Kiệt và nam tử kia thế nào.
Được thị giả dẫn đường, Thiên Nguyệt Thần nắm tay Thiên Nguyệt Triệt đi tới phòng Nặc Kiệt.
Gõ cửa là lễ nghi căn bản, cho dù là Thiên Nguyệt Thần cũng có lúc tôn trọng đối phương.
"Bệ... Chủ nhân... ." Lúc Nặc Kiệt mở cửa phòng, thấy Thiên Nguyệt Thần đứng trước cửa, kích động rơi nước mắt.
"Chào... ." Thiên Nguyệt Triệt tựa vào người Thiên Nguyệt Thần, nghịch ngợm chào hỏi, cho dù ai cũng không ngờ, hắn có một mặt ngây thơ như vậy.
Nặc Kiệt run lên, nước mắt không khống chế được nữa, không ngừng chảy xuống: "Tiểu thiếu gia, ngài rốt cuộc đã tới... Ô ô... Nô tài chờ ngài mãi."