Đôi mắt kim sắc đột nhiên mở to, nhìn mắt đất rời xa tầm mắt của mình, cho đến khi chân lại tiếp xúc với mặt đất một lần nữa, Thiên Nguyệt Triệt vẫn chưa tin được mình những gì mình mới trải qua.
"Triệt nhi." Niết niết khuôn mặt càng ngày càng xanh mét của Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần nở nụ cười.
Thiên Nguyệt Triệt bắt lấy cánh tay Thiên Nguyệt Thần đang niết mặt mình, hung hăng nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, sau đó, hé miệng dùng sức cắn cánh tay Thiên Nguyệt Thần.
Đau, Thiên Nguyệt Thần đau đến nhíu chặt chân mày, nhưng không kêu một tiếng, oán khí của tiểu đông tây đang rất nặng.
"Phụ hoàng." Đại khái là cắn mãi khiến răng mệt mỏi, Thiên Nguyệt Triệt đành buông ra, cánh tay bị cắn để lại dấu răng thật sâu.
"Ân?" Yên lặng thu tay lại, không hề để ý tới vết cắn kia.
Cong khóe miệng, vẻ mặt của Thiên Nguyệt Triệt lúc này có thể nói là bất mãn trước nay chưa từng có, rõ ràng trong lòng có hỏa khí, nhưng không biết phát tác như thế nào, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt nhìn nam nhân đáng ghét trước mặt.
"Giận cái gì?" Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, "Ân?" Hơi thở nóng rực đánh tới, làn da vốn trắng nõn liền đỏ ửng.
Thiên Nguyệt Triệt có chút xấu hổ tới gần lồng ngực của y: "Tới bây giờ ta mới biết phụ hoàng mạnh như vậy." Thì thầm, cho thấy lòng tự ái cao ngạo của tiểu nhân nhi đã bị thương tổn cực độ.
Hắn biết phụ hoàng rất mạnh, tám năm trước ở Anh Túc quốc cùng tình nhân của nhị ca đối chiến, phụ hoàng có thể điểu khiển linh tử chỉ trong chớp mắt, hắn đã biết phụ hoàng rất mạnh, nhưng, nhưng không ngờ đến phụ hoàng lại mạnh đến trình độ này.
Vách đá cao như vậy, chỉ trong một hơi thở, phụ hoàng đã lên tới, mà cái phụ hoàng vận dụng chỉ là ma pháp hệ mộc.
Tại sao?
Thiên Nguyệt Triệt nắm chặt tay, bất mãn, phát tiết bằng cánh đấm sau lưng Thiên Nguyệt Thần.
"Hài tử ngốc." Thiên Nguyệt Thần vuốt vuốt lưng của hắn, ôm hắn vào trong lòng: "Bởi vì ngươi là Triệt nhi."
Cho nên chỉ có ở trước mặt ngươi ta mới thể hiện bản lĩnh của mình chân thật nhất.
Ủy khuất đẩy nam nhân ra, Thiên Nguyệt Triệt nhìn đập chứa nước trước mắt.
Lớn, thật sự rất lớn, nước xanh lam phản chiếu sắc trời, không khí ở nơi cao như đặc biệt trong lành, Thiên Nguyệt Triệt vươn ra tay, hưởng thụ cảm giác này.
Thật thoải mái.
Tâm chưa bao giờ thoải mái như thế, cố gắng hút lấy không khí, ngay cả không khí cũng là mùi vị ngọt ngào.
Thiên Nguyệt Thần từ phía sau ôm lấy hắn, "Triệt nhi thích như thế, bọn ta có thể ở chỗ này tạo một nhà gỗ, hàng năm đến đây nghỉ ngơi."
Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: "Chỉ cần cùng phụ hoàng một chỗ, ở nơi đâu cũng giống nhau, huống chi ta quen ở Kim Long điện."
Bởi vì đó là nơi hắn lớn lên từ nhỏ, hắn gặp mặt nam nhân này lần đầu tiên ở nơi đó, ở nơi đó là lần đầu tiên hắn cảm thụ mình được sủng nịnh.
Thiên Nguyệt Triệt quay đầu nhìn Thiên Nguyệt Thần, ở trên mặt của y hôn nhẹ một cái, sau đó bị Thiên Nguyệt Thần hôn trả lại, hết sức đẩy Thiên Nguyệt Thần ra, thân thể nhẹ nhàng phiêu xuống đập chứa nước.
Triệt nhi, Thiên Nguyệt Thần căng thẳng, sau đó liền buông lỏng, tiểu đông tây này, muốn hù chết y.
Chỉ thấy thân thể Thiên Nguyệt Triệt như muốn rơi xuống, thì hai chân liền đứng vững trên mặt nước, rồi lại một lần nữa bay lên, như như hồ điệp nhanh nhẹn nhảy múa, từng làn sóng xanh lay động.
Thiên Nguyệt Thần đuổi theo, tiểu đông tây đột nhiên xoay người, vô số đạo băng tiễn bắn vào Thiên Nguyệt Thần.
Tiểu hài tử bất hảo.
Thiên Nguyệt Thần thầm nghĩ, vung tay lên, thủy linh tử chuyển thành lá chắn cản trở băng tiễn tập kích, thân thể đồng thời nhảy lên cách mặt nước vài thước.
Đợi Thiên Nguyệt Triệt hoàn hồn, Thiên Nguyệt Thần đã sớm ở bờ đối diện chờ hắn.
"Không tệ lắm." Thiên Nguyệt Triệt nhảy lên mặt nước, giọng điệu hơi chua.
"LàTriệt nhi hạ thủ lưu tình." Lúc này, thể diện không quan trọng, duy trì tôn nghiêm của tiểu đông tây mới là tốt nhất.
"Hừ." Thiên Nguyệt Triệt hừ lạnh, dẫn Thiên Nguyệt Thần đi tới một nơi, "Ngày đó ta cứu nam tử kia tại nơi này, lúc đầu ta còn cảm thấy kỳ quái, vì sao không chạm mặt người kia quay lại, thật không ngờ tới hắn theo đường Hồng Diệp thôn chạy mất."
"Ngươi luôn cho ta bất ngờ như thế." Thiên Nguyệt Thần bất đắc dĩ nói.
"Không tốt sao?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi ngược lại, hai hàng lông mày dương lên, không che dấu được kiêu ngạo.
"Tốt, tim của ta vì thế mà nhảy lên, ta nghĩ nó nhảy lên nhiều gấp mấy lần năm trước." Thiên Nguyệt Thần vuốt tóc của hắn, ôn nhu cười nói.
Cũng là bởi vì như vậy, cho nên càng cảm nhận được mình đang sống .
"Hoa ngôn xảo ngữ." Thiên Nguyệt Triệt trở mình xem thường, nhưng từ khóe miệng hơi cong lên của hắn có thể thấy được hắn đang cao hứng, cao hứng nghe mỗi một câu nói ngọt ngào của Thiên Nguyệt Thần.
Lời ngon tiếng ngọt của ái nhân luôn luôn dễ nghe.
Hai người nhìn chung quanh trong chốc lát, Thiên Nguyệt Triệt dẫn Thiên Nguyệt Thần đi tới bên kia vách đứng.
"Ngày đó ta đi theo hắc y nhân từ nơi này." Nghĩ tới đây lại nhớ tới công lực mới vừa rồi của Thiên Nguyệt Thần, so sánh liền giận điên người, rõ ràng mình trẻ hơn y, tại sao không bằng y.
Chẳng lẽ phải chờ nam nhân này đi không được nữa, mình mới có thể vượt qua y sao?
Cảm giác được ánh mắt quái dị của Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần vô thức rụt cổ lại, chắc chắn tiểu đông tây đang nghĩ đến chuyện gì đó bất lợi đối với y.
Tầm mắt nhìn xuống dưới thạch bích, "Phỉ Bỉ Na thành, tòa miếu trong hội chùa, bây giờ là Hồng Diệp thôn, thôn trưởng, Triệt nhi nói nam tử có mùi vị của dược, cùng với nam tử Triệt nhi cứu, bọn họ có liên quan đến nhau, nhưng người kia không muốn nói."
"Sao vậy?" Thần tình rất nhỏ cũng khiến Thiên Nguyệt Thần quan tâm.
"Phụ hoàng, tay của ta khó chịu." Thiên Nguyệt Triệt đáng thương vươn tay phải ra, lòng bàn tay phải đã là hồng hồng, sưng phồng lên, giống như là bánh bao, "Xấu quá."
Thiên Nguyệt Triệt nói thầm.
"Ta xem." Thiên Nguyệt Thần kéo tay Thiên Nguyệt Triệt qua, mục mâu hắc sắc liền hiện lên quang mang nguy hiểm, lưu loát điểm mấy huyệt vị trên cánh tay Thiên Nguyệt Triệt.
"Sao vậy, phụ hoàng?" Cảm nhận được trên thân nam nhân truyền ra lạnh lẽo, Thiên Nguyệt Triệt mơ hồ hỏi.
Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, cẩn cẩn dực dực nhìn bàn tay Thiên Nguyệt Triệt, tay phải vuốt ve cánh tay Thiên Nguyệt Triệt, chậm rãi xuống phía dưới, những nơi được vuốt ve liền có một cỗ nội lực mát mẻ lưu động.
Cho đến khi bàn tay khôi phục như lúc ban đầu, màu đỏ kia tập trung ở ngón tay út của Thiên Nguyệt Triệt.
"Triệt nhi trúng cổ." Thiên Nguyệt Thần cau mày, y không thể tin được cũng không cách nào tiếp thu, Triệt nhi ở bên cạnh y lại bị hạ cổ, là ai có thể không một tiếng động tới gần Triệt nhi, mà không bị bọn họ phát hiện.
Người như vậy, thiên hạ tuyệt vô cận hữu (có một không hai).
"Cổ, là vu thuật sao?" Thiên Nguyệt Triệt đối với cái này không hiểu rõ lắm, căn cứ vào quan điểm hiện đại mà nói, hẳn là như vậy.
"Không khác lắm, nhưng cũng có khác." Thiên Nguyệt Thần tỉ mỉ giải thích: "Cổ là trùng tử, dùng trùng tử chưa thành hình hạ vào thân thể người, sau đó dùng trùng tử điều khiển người nọ, tựa như khi Triệt nhi còn bé bị băng tằm chiếm."
Nhắc tới băng tằm, liền nhớ tới nỗi thống khổ mà tiểu đông tây phải chịu đựng ngày đó, sát ý trong mắt càng ngày càng mạnh.
"Phụ hoàng." Tay trái Thiên Nguyệt Triệt xoa bàn tay Thiên Nguyệt Thần: "Phụ hoàng cho rằng có người có thể thần không biết quỷ không hay tới gần chúng ta, mà không bị phát hiện sao?"
Thiệt là, sát ý mãnh liệt như vậy ngay cả mình cũng cảm giác được lãnh ý.
"Triệt nhi?" Kinh ngạc nhìn hắn, có một câu nói là “quan kỷ tắc loạn”, mặc dù Thiên Nguyệt Thần có tự tin, nhưng y không muốn liều lĩnh với loại chuyện tuyệt đối nguy hiểm như vậy.
"Phụ hoàng, ta tin tưởng ngươi." Hai mắt trong suốt của Thiên Nguyệt Triệt là tuyệt đối tín nhiệm, hắn tin nam nhân này có thể bảo vệ hắn, một đời một thế.
"Cho nên?" Tín nhiệm thật sâu trong mắt thiếu niên khiến nam nhân khuất phục.
"Chắc chắn là Triệt nhi không cẩn thận đụng thứ gì đó?" Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nghĩ một thứ, nhìn Thiên Nguyệt Thần: "Phụ hoàng, ngươi nói..."
"Ân." Thiên Nguyệt Thần tĩnh tâm ngẫm nghĩ, đồng ý với suy nghĩ của Thiên Nguyệt Triệt: "Cũng may Triệt nhi mới bắt đầu, trước tiên ta giải khai cổ cho ngươi."
Thiên Nguyệt Thần lấy ra khăn lụa trong ngực đặt ở trên mặt đất, dùng khí cắt một đường nhỏ trên ngón tay út của Thiên Nguyệt Triệt, sau đó dùng nội lực đem màu đỏ trên ngón tay của hắn bức đra.
Máu màu đỏ từng giọt rơi xuống khăn lụa, nhìn không thấy gì đặc biệt, chỉ có vẻ đỏ hơn máu bình thường một chút.
"Đau không?" Thương yêu nhìn Thiên Nguyệt Triệt.
Lắc đầu, nhặt khăn lụa trên mặt đất lên: "Muốn mang cái này về phân tích không?"
Đưa tay nhéo chóp mũi của hắn: "Ngươi không phải đã biết rồi sao?"
Thanh âm mặc dù ôn nhu như trước, nhưng giọng điệu lại cường ngạnh hơn rất nhiều, trong lòng Thiên Nguyệt Triệt ấm áp, cảm giác được che chở, thật sự rất ngọt.