"Sau lại đi mời trị liệu sư trong thành, nhưng vẫn trị không hết, cha, a gia bệnh càng ngày càng nặng, cuối cùng đã chết, sau khi cha và a gia chết, toàn thân phát ra thối mùi rất lạ, bọn họ chết chưa kịp hạ táng, những a thúc a thẩm khác trong thôn cũng liên tiếp chết, bệnh trạng giống cha và a gia, cho nên mọi người trong thôn đều cho rằng là cha và a gia làm hại, muốn đem thi thể của hai người hỏa thiêu... ." Nói tới đây Tiểu Nhạc lại thương tâm khóc ồ lên: "Sau đó may mà thôn trưởng đứng ra nói giúp cho cha và a gia."
Tiểu Nhạc không ngừng khóc, khiến người ta nhìn có chút chua xót, nhưng trong cuộc sống có rất nhiều chuyện không công bằng như vậy, Thiên Nguyệt Triệt chưa bao giờ trách vận mệnh, khi hắn còn sống ở thế giới kia hắn đã biết.
Vận mệnh là do mình nắm giữ.
Mà sống ở thế giới này, hắn không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, chỉ làm Thiên Nguyệt Triệt là tốt rồi, bởi vì nam nhân đang ôm hắn trong lòng sẽ cho hắn hết thảy.
"Khóc không phải là phương pháp giải quyết mọi chuyện, ngươi còn có a nương cần chăm sóc." Thiên Nguyệt Triệt an ủi không dễ nghe, nhưng rất thật lòng, hắn chưa bao giờ an ủi người khác, hài tử này gợi lên cho hắn lòng thương cảm hiếm có.
"Ân." Tiểu Nhạc gật đầu: "Sau đó thi thể của cha và a gia được chôn ở nghĩa trang, nghĩa trang đã được pháp sư làm phép, những người trong thôn chết giống như cha, a gia cũng được mọi người chôn ở đó , cha, a gia đã chết, thân thể a nãi không tốt cũng qua đời, vốn cho là còn có a nương và Tiểu Nhạc sống với nhau, không ngờ a nương... ."
Thiên Nguyệt Thần không lộ vẻ gì, nếu như không phải là chuyện liên quan tới nhi tử bảo bối của y, y không bao giờ lộ biểu tình.
Thiên Nguyệt Triệt suy tư: "Vậy thi thể của a nãi ngươi cũng chôn ở nghĩa trang sao?"
Nếu như cha và a gia của nó đều vì nguyên nhân không rõ mà chết, a nãi của nó cũng lây nhiễm, như vậy sao a nãi của nó có thể chôn cất bên ngoài?
"Không có, lúc a nãi chết rất bình thường, ta đào một mộ phần cho a nãi tại hậu sơn."
Thiên Nguyệt Triệt nắm chắc nên làm như thế nào, lúc này minh vệ mua dược liệu đã trở về, Tiểu Nhạc an tâm đi sắc dược, có thể là nhóm người Thiên Nguyệt Triệt khiến nó cảm thấy có một chỗ để dựa vào .
"Phụ hoàng thấy thế nào?" Đợi Tiểu Nhạc ra ngoài, Thiên Nguyệt Triệt quay đầu hỏi nam nhân liên tục trầm mặc.
Chỉ thấy mục mâu thâm thúy của Thiên Nguyệt Thần chăm chú nhìn hắn: "Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt lần nữa kêu, nhưng nam nhân vẫn rất chăm chú nhìn hắn.
"Triệt nhi, nhớ cho kỹ, nếu ngươi xảy ra điều gì ngoài ý muốn, trẫm sẽ bắt thiên hạ chôn cùng." Thiên Nguyệt Thần đột nhiên nói ra một câu như vậy, thanh âm thâm trầm có chút đáng sợ, khiến Thiên Nguyệt Triệt không khỏi sửng sốt.
"Phụ hoàng?"
"Triệt nhi chỉ cần nhớ kỹ, nếu như Triệt nhi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nơi này của trẫm sẽ rất đau." Thiên Nguyệt Thần nắm tay của hắn đặt lên trái tim mình, theo y phục truyền đến là tiếng tim đập mãnh liệt của y: "Trẫm đau đớn, người trong thiên hạ nào có thể cười, cho nên Triệt nhi vĩnh viễn nhớ kỹ câu nói vừa rồi của trẫm."
Thiên Nguyệt Triệt nhìn Thiên Nguyệt Thần một lúc lâu, cười yếu ớt nói: "Phụ hoàng, Triệt nhi không quan tâm sinh tử của người trong thiên hạ, Triệt nhi sống tốt, là bởi vì không muốn thấy phụ hoàng đau."
Người trong thiên hạ cùng hắn có quan hệ gì đâu: "Bất quá, Triệt nhi nhận thức lời của phụ hoàng, đồng dạng, nếu như tâm Triệt nhi đau đớn, người trong thiên hạ nào có thể cười, cho nên phụ hoàng cũng kỹ lời Triệt nói, nếu như phụ hoàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Triệt nhi sẽ dùng máu nhuộm thiên hạ."
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, sau đó cười một tiếng.
"Trẫm sẽ nhớ kỹ."
"Triệt nhi sẽ nhớ kỹ."
Nắm tay nhau đi ra bên ngoài, không khí vẫn trong lành như vậy, cũng là sự yên tĩnh trước cơn bão tố: "Phụ hoàng, chúng ta thật sự đả thảo kinh xà, không biết bước tiếp theo của đối phương như thế nào?"
Cầm mái tóc của hắn lên, nhẹ nhàng ngửi: "Nếu không biết hành động của đối phương, sẽ không chờ bước tiếp theo của đối phương, dựa theo bước tiến của mình, bắt đối phương đi theo."
Cho tới bây giờ y không hề thích bị động.
"Uh, có phải buổi tối sẽ đến nghĩa trang xem xét không, hay là đi xem phần mộ của a nãi Tiểu Nhạc, còn có gian phòng thứ mười sáu trong từ đường, oa, khuya hôm nay có rất nhiều việc cần phải làm, chỉ mới nghĩ tới, thật hưng phấn không chịu được."
"Ngươi a... ." Thiên Nguyệt Thần gõ gõ đầu của hắn.
"Rất đau ." Thiên Nguyệt Triệt vuốt đầu kháng nghị: "Sau này chỉ cho phép nhẹ nhàng xoa."
Thiên Nguyệt Thần không nói gì lắc đầu: "Tại sao phải đợi buổi tối, nếu buổi tối nhiều việc, vậy thì ban ngày đi, chúng ta sẽ đi xem phần mộ của a nãi Tiểu Nhạc ngay bây giờ."
"Như vậy là quấy rầy người chết, không tốt lắm?" Dù Thiên Nguyệt Triệt nói như vậy, lại không hề cảm thấy một điểm bất hảo.
"Triệt nhi sợ?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi.
"Lão tử thích nhất là giao thiệp với người chết." Thiên Nguyệt Triệt vỗ vỗ lồng ngực, vẻ mặt đắc ý.
"Không cho phép nói thô tục."
Cốc một tiếng, đầu lại bị gõ.
Đợi Tiểu Nhạc cho a nương uống dược xong, nghe yêu cầu của nhóm người Thiên Nguyệt Triệt, Tiểu Nhạc cũng đồng ý đi xem phần mộ của a nãi, Thiên Nguyệt Thần lưu lại một minh vệ trông chừng, mang theo một người khác đi trước.
Bốn người đi không ít lộ mới tới phía sau núi.
"Nơi này chính là phần mộ của a nãi." Cái gọi là phần mộ cũng chính là một vũng bùn.
Thiên Nguyệt Thần ý bảo bọn họ lui về phía sau, tay phải phát chưởng, bùn đất trên phần mộ bắt đầu tự giác di động lên, thấy vậy Tiểu Nhạc trợn to hai mắt, một màn này nó chưa từng thấy qua, sau này chắc chắn cũng không có cơ hội thấy.
Thổ linh tử di động rất nhanh, đây chính là cao thủ, tự ái của Thiên Nguyệt Triệt lại một lần bị đả kích .
Sau khi thổ linh tử rời đi, xuất hiện ở trước mắt mọi người chính là một cái cái hố, bên trong có một cái chiếu, ngay cả quan tài gỗ cũng không có, vì chôn ở trong đất bùn, cho nên trong đất bùn truyền đến từng đợt mùi chua thối, khiến Thiên Nguyệt Triệt nôn khan.
Buồn nôn hơn chính là dưới chiếu còn có cái gì đó hoạt động.
Thiên Nguyệt Triệt tiến lên một bước, muốn mở chiếu, lại bị Thiên Nguyệt Thần nhanh tay lẹ mắt lôi ra, ngay sau đó bên tai tựa hồ có đồ vật gì đó bay qua, Thiên Nguyệt Thần trở bàn tạo chưởng phong.
Thiên Nguyệt Triệt quay đầu lại, chỉ thấy thi thể trên mặt đất bị chia ra làm hai.
Vật trắng trắng kia vô cùng nhỏ, như tròng mắt của người, còn có cánh, cũng chính là con bướm nhỏ, được gọi là sâu bướm.
Nó sinh sản rất nhanh, nhưng tính mạng cũng rất yếu ớt, vài ngày sẽ tử vong, mà lúc này nó bị nhốt ở trong đất bùn vẫn chưa chết, là bởi vì bùn đất ẩm ướt khiến sự sinh sôi nẩy nở của nó chậm lại .
"Phụ hoàng, ngươi nói, cha, a gia của Tiểu Nhạc có phải cũng bởi vì vật này mà chết hay không." Bởi vì bị người hạ độc vào cơ thể, các bộ phận trong thân thể bị ăn dần, cho nên mới chết.
"Cũng chắc chắn tám phần." Thiên Nguyệt Thần đồng ý, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt đất, những con sâu bướm trắng đã hóa thành một bãi nước mủ biến mất.
Cho tới bây giờ chưa từng thấy thứ buồn nôn như vậy, thi thể lại có thể hóa thành nước mủ, cho nên dù bọn họ chết, cũng không ai biết chết bởi nguyên nhân gì.
Mà thứ buồn nôn này mới vừa rồi thiếu chút nữa tập kích hắn, nghĩ tới đây Thiên Nguyệt Triệt sởn gai ốc.
"Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nhớ lại một chuyện rất nghiêm trọng: "Ngươi nói có bao nhiêu người trong thôn không bị thứ này lây nhiễm?"
"Sợ rằng không nhiều lắm." Thiên Nguyệt Thần trầm tư nói: "Có lẽ rất nhiều người chưa phát hiện." Nụ cười tà ác từ từ lan tràn bên môi Thiên Nguyệt Thần, độ cung dần dần mở rộng.
"Phụ hoàng có biện pháp?" Hai mắt Thiên Nguyệt Triệt lóe sáng nhìn y.
Thiên Nguyệt Thần cười không nói, dắt tay Thiên Nguyệt Triệt rời đi, vung một tay lên, phần mộ trở lại như trước.
Thật là khủng khiếp, Tiểu Nhạc nhìn hai người bọn họ, đột nhiên có loại cảm giác này, nhưng vẫn lập tức đuổi theo.
Trở lại trong thôn, mới phát hiện nhà Tiểu Nhạc bị vây, minh vệ mặt lạnh canh giữ ở cửa, thôn dân tức giận nói cái gì đó.
Đây là tình huống gì?
Sau lưng có người, Thiên Nguyệt Thần híp mắt, thân thể cũng đồng thời di động, không khí chung quanh phát sinh biến hóa.
"Chủ nhân." Tu kịp thời mở miệng, nếu không chết thế nào cũng không biết.
Trong phút chốc không khí khôi phục bình thường.
"Chuyện gì xảy ra?" Thiên Nguyệt Thần lạnh giọng hỏi, Tu xuất hiện ở nơi này, chứng minh hắn đã biết chuyện Tiểu Nhạc từ những thôn dân kia: "Vào phòng trước."
Nếu đại môn không thể đi vào, vậy thì leo tường, dù sao đối với bọn họ mà nói đó là chuyện dễ dàng.
"Chủ nhân, trong từ đường xảy ra chuyện." Vừa vào nhà, Tu lập tức hồi báo: "Cho nên những thôn dân kia hướng về phía chủ nhân."
Thiên Nguyệt Thần không giận, ngược lại cười: "Nga?" Lông mày nhếch cao biểu hiện tâm tình của y không tệ, biết ý nghĩ của y, khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt cũng dương khởi độ cung: "Phụ hoàng, đối phương tựa hồ rất nóng lòng a."