Thiếu niên lắc đầu, khẽ cười, ý bảo không có chuyện gì, mặc dù như thế, chân mày nhíu chặt của nam nhân vẫn cho thấy hắn lo lắng.
Đột nhiên trận trận mùi thơm tản trong rừng rậm, mọi người dời tầm mắt về phía mùi hương phát ra, chỉ thấy Liệt La Đặc múc một chén thang nóng hổi từ nồi, đưa cho Thiên Nguyệt Triệt: "Chủ tử, ban đêm trong rừng hàn khí, thang làm ấm."
Tiếp lấy thang là Thiên Nguyệt Thần, thang vừa nấu xong rất nóng, Thiên Nguyệt Thần sợ tay nhi tử bảo bối bị bỏng, nên cẩn thận uy từng thìa.
Những người khác ngửi được mỹ vị ngọt ngào như thế, miệng có chút thèm, đành lấy lương khô ra ăn, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía nhóm người Thiên Nguyệt Triệt.
Không biết những người này lấy nồi và bát đĩa ở đâu ra.
Thảm sạch sẽ trải trên mặt đất, Liệt La Đặc múc cho Thiên Nguyệt Thần, Đàn Thành, Minh Nhất, Nặc Kiệt, A Nô mỗi người một chén, duy chỉ không có Địch Trạch, vì thế Địch Trạch có chút khó xử cùng buồn bực, nhưng chỉ một lát, Liệt La Đặc cũng múc thêm một chén, còn bỏ thêm một số thứ rồi đưa cho Địch Trạch.
"Ngươi không khỏe, phải bồi bổ."
Mắt Địch Trạch sáng ngời, chỉ kém không ôm lấy Liệt La Đặc mà hôn: "Thân ái, thật cám ơn ngươi."
Mặt Liệt La Đặc đen lại: "Ta sợ ngươi không đi nổi, làm trễ nải hành trình của chủ tử." Dù thật sự quan tâm nam nhân có sắc mặt tái nhợt này, nhưng Liệt La Đặc tuyệt đối không nói cho y biết.
Ngay cả thế, ánh mắt Địch Trạch vẫn đầy ý cười, Thiên Nguyệt Triệt thấy vậy lại bắt đầu nghĩ ra nhiều ý tưởng xấu xa.
"Đừng nghĩ." Uy Thiên Nguyệt Triệt từng miếng, mục mâu hắc sắc của Thiên Nguyệt Thần nồng đậm tiếu ý và nhu tình.
Không khí ấm áp khiến những người bên cạnh hâm mộ, đặc biệt là trận trận hương thơm truyền đến.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt kéo tay một nam nhân, sắc mặt nam nhân trở nên khó xử, tầm mắt hướng phía nhóm người Thiên Nguyệt Triệt, có chút thật xin lỗi, sau đó nói với hai nam nhân kia mấy câu, hai nam nhân lập tức lắc đầu.
"Phụ hoàng đoán xem, bọn họ muốn làm gì?" Thiên Nguyệt Triệt tựa đầu vào vai Thiên Nguyệt Thần, hai tay ôm thắt lưng y, hứng thú hỏi.
"Hài tử bướng bỉnh, biết rõ còn cố hỏi sao?" Thiên Nguyệt Thần uống hết thang Thiên Nguyệt Triệt ăn còn dư, để chén xuống, "Triệt nhi lại muốn đùa gì?" Nhìn ánh mắt không ngừng phát sáng của hắn, Thiên Nguyệt Thần biết nhi tử bảo bối của y lại bắt đầu có ý tưởng hành hạ người khác.
"Nào có, ta chỉ cảm thấy họ đáng thương." Thiên Nguyệt Triệt vẫy vẫy tay, gọi Liệt La Đặc, nói nhỏ vài câu.
Liệt La Đặc ngầm hiểu, múc một chén thang bưng tới trước mặt nhóm người kia.
"Đây là... ?" Nam nhân diện mạo cương nghị lên tiếng trước tiên, vẻ mặt chính khí.
Liệt La Đặc cười cười: "Từ nhỏ thân thể chủ tử nhà ta khá yếu nên hay ăn đồ nhẹ, giờ lại nấu nhiều, sắc mặt vị công tử này tựa hồ không tốt lắm, ăn chút đồ nóng giúp thân thể ấm áp."
Theo lời Liệt La Đặc, nam nhân chuyển tầm mắt lên Thiên Nguyệt Triệt, vừa rồi Liệt La Đặc đưa canh cho Thiên Nguyệt Triệt đầu tiên, cho nên người thông minh liền biết chủ tử trong miệng Liệt La Đặc chính là thiếu niên tuổi nhỏ vóc dáng mảnh khảnh kia.
Nam nhân tiếp lấy chén trong tay Liệt La Đặc, hướng phía Thiên Nguyệt Triệt gật đầu: "Mộc Ôn Tình tạ ơn công tử."
Mộc Ôn Tình? Liệt La Đặc sững sờ, sau đó sảng lãng nói: "Thiếu chủ Mộc gia trang khách khí." Dứt lời, Liệt La Đặc xoay người rời đi.
Nói đến Mộc gia trang, là danh môn vọng tộc ở Mạn La đế quốc.
Có người sẽ có võ lâm, có võ lâm sẽ có giang hồ, hiệp hội ma pháp vừa chính vừa tà, nằm giữa giữa giang hồ và hoàng gia.
Mà giang hồ nổi danh nhất Mạn La đế quốc là hệ ma pháp phòng ngự Mộc gia trang, quang hệ ma pháp Lăng Tiêu lâu, ám hệ ma pháp Bách Thủy giáo cùng với một số môn phái khác.
Từ lúc Liệt La Đặc đi theo Thiên Nguyệt Triệt, cũng tìm hiểu rất nhiều thông tin, đương nhiên là vì chủ tử nhà hắn quá tò mò, nên hắn mới biết đến cái tên Mộc Ôn Tình, nhưng cũng chỉ biết tên mà thôi.
Mộc Ôn Tình đem thang tới trước mặt thiếu niên sắc mặt tái nhợt, lại bị một nam nhân khác ngăn cản, nam tử dùng ánh mắt hỏi thăm Mộc Ôn Tình.
Mộc Ôn Tình nói: "Không sao, ta tin bọn họ."
Chưa nói đến hai bên không quen biết lẫn nhau, dù biết cũng không nhất thiết xông vào Ma Vụ Sâm Lâm đầy rẫy nguy hiểm để ám sát bọn họ.
"Nhưng gần đây võ lâm không yên bình, ngươi cũng biết... ." Nam nhân kia đề phòng cũng là điều dễ hiểu, dù sao lúc này thân thể thiếu niên suy yếu, hơn nữa đó là người quan trọng hơn tính mạng, không thể mạo hiểm được.
"Thuỷ, không sao, ta tin lời Tình, ngươi lo lắng ta có thể hiểu, nhưng Tình đâu muốn hại ta, đúng không?"
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt mở miệng, hắn thật sự muốn uống thang thơm phức này.
Nam nhân tên Thuỷ chính là giáo chủ Bách Thủy giáo – Bách Thủy Ngọc Nhân.
"Không sao." Nam nhân kia vỗ vỗ vai Bách Thủy Ngọc Nhân, diện mạo nam tử thập phần ôn hòa, khiêm tốn, khiến người ta vừa nhìn sẽ lưu lại ấn tượng khắc sâu.
Bách Thủy Ngọc Nhân chỉ nhướng mày, không mở miệng, Mộc Ôn Tình cầm lấy thìa uy cho thiếu niên sắc mặt tái nhợt.
Cũng không phải trân bảo hiếm có, nhưng không thể phủ nhận, thiếu niên uống thang thì sắc mặt hồng nhuận không ít.
Nhưng mới một lát sau lại hộc máu tươi, khiến ba nam nhân hoảng sợ.
Hai người lập tức đỡ lấy hắn, Bách Thủy Ngọc Nhân rút trường kiếm bên hông đâm hướng Thiên Nguyệt Triệt, Đàn Thành đứng bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt liền vọt lên.
Minh Nhất thấy thế, cũng tiến lên.
Từ đầu tới cuối Thiên Nguyệt Triệt đều nằm trong lòng Thiên Nguyệt Thần, động cũng không thèm động, bàng quan nhìn cuộc vui.
Nam nhân ôn hòa thấy thế tiến lên ngăn cản Bách Thủy Ngọc Nhân: "Ngọc Nhân, không nên vọng động."
Bách Thủy Ngọc Nhân đẩy nam nhân ra, lại một lần nữa nghênh tiếp Đàn Thành và Minh Nhất.
Thiên Nguyệt Triệt lười biếng ngồi dậy, tóc dài khẽ lay động theo gió, vốn luôn nằm trong lòng Thiên Nguyệt Thần, hơn nữa tóc dài che phủ nên mọi người chưa thấy rõ diện mạo của hắn, mà lúc này, khi hắn lộ cả khuôn mặt bên ngoài, mọi người nhịn không được hít sâu một hơi.
Phong hoa nguyệt mạo không đủ để hình dung diện mạo của Thiên Nguyệt Triệt, ngay cả Mộc Ôn Tình đang chiếu cố thiếu niên sắc mặt tái nhợt cũng sửng sốt, thiếu niên kia đẹp đến mức khiến người không dám sinh ra chút tơ tưởng nào, khuôn mặt tuyệt mỹ thánh khiết, cao ngạo như tuyết liên, ma mị như Anh Túc, cũng rực rỡ như Sắc Vi.
Thiên Nguyệt Triệt khẽ cong môi cười, hài lòng với náo loạn mình gây ra, công phu của Đàn Thành và Minh Nhất rất cao, nhưng hai người liên thủ đối phó Bách Thủy Ngọc Nhân cũng phải gắng gượng, huống chi lúc này có thêm nam nhân ôn hòa gia nhập.
Thiên Nguyệt Triệt đứng lên, hoặc là nói tất cả mọi người đều đứng lên.
Thiên Nguyệt Triệt tựa vào người Thiên Nguyệt Thần như cũ, ngửi mùi hương trên tóc Thiên Nguyệt Thần, ngoắc ngón tay: "A Nô."
A Nô vừa nghe chủ nhân gọi, lập tức cao hứng: "Chủ nhân." Màu tóc đỏ khác thường, mục mâu hồng sắc đầy vui sướng. Kể từ khi Thiên Nguyệt Thần xuất hiện, Thiên Nguyệt Triệt hoàn toàn quên hắn, vì thế A Nô rất buồn bực, bây giờ chủ nhân gọi hắn, hiển nhiên hắn vui vẻ.
"Theo Đàn Thành, Minh Nhất chơi đùa." Thiên Nguyệt Triệt nói chữ chơi đùa, trong mắt hiện lên lãnh ý, người dám rút kiếm hướng hắn, hắn không bỏ qua dễ dàng.
"Vâng, chủ nhân." A Nô không có khái niệm về chữ chơi, nhưng hắn phi thường hiếu thắng, cho nên...
Tiếu ý trong mắt Thiên Nguyệt Triệt càng thêm dày đặc, cước bộ hướng tới thiếu niên, Thiên Nguyệt Thần đi bên cạnh hắn.
"Ngươi làm gì?" Bách Thủy Ngọc Nhân và nam nhân ôn hòa cho rằng Thiên Nguyệt Triệt muốn động thủ với thiếu niên, hai người đồng thời hướng phía Thiên Nguyệt Triệt.
Thiên Nguyệt Thần vung một tay lên, hai người đột nhiên lui về phía sau mấy bước, đồng thời A Nô quấn lên, hai người cả kinh, nam nhân này thật lợi hại, một tay một chiêu đã đánh bay bọn họ mấy thước.
Thiên Nguyệt Triệt ngồi xổm trước mặt thiếu niên, Mộc Ôn Tình vừa định động thủ, Thiên Nguyệt Triệt nhưng lạnh lùng liếc hắn: "Không muốn hắn chết, cứ việc động thủ."
Động tác trong tay dừng lại: "Ngươi có thể cứu hắn?" Mộc Ôn Tình hỏi có chút đường đột.
"Các ngươi cho rằng thang của ta hại hắn mà?" Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, đột nhiên cười tà khí, lấy bao ngân chân trong nhẫn Tạp Cơ Tư ra.
Nụ cười của Thiên Nguyệt Triệt mang theo dụ dỗ, khiến tầm mắt của mọi người không cách nào rời đi, nhưng nam nhân bên cạnh hắn luôn tản ra khí thế, khiến người ta không dám tới gần.
Mộc Ôn Tình cũng là người khí thế, nhưng sự lãnh ngạo của Thiên Nguyệt Thần phát ra từ tận xương tủy luôn khiến người ta sợ hãi.
"Xin lỗi, bằng hữu của ta vọng động, nhưng... ." Lời có ý trách cứ.
Thiên Nguyệt Triệt không để ý tới Mộc Ôn Tình, tiếp lấy thiếu niên trong lòng hắn, kỳ quái chính là dù thiếu niên phun ra máu, sắc mặt cũng không tái nhợt: "Phụ thân... ."
Thiên Nguyệt Triệt vừa mở miệng, liền bị Thiên Nguyệt Thần cự tuyệt: "Không thể nào."
Sở dĩ Thiên Nguyệt Thần kiên quyết như vậy là vì y biết ý tứ của Thiên Nguyệt Triệt ý, Thiên Nguyệt Triệt cũng không giận, ngược lại cười thanh nhã, sau đó nói với Mộc Ôn Tình: "Giữ đầu hắn, đừng để hắn động."
Thật ra vừa rồi Thiên Nguyệt Triệt muốn Thiên Nguyệt Thần làm việc này, nhưng từ trước tới giờ nam nhân chỉ ôm nhi tử bảo bối của mình, ngay cả chạm người khác cũng không muốn.
Dù Mộc Ôn Tình có chút nghi ngờ, nhưng hắn cảm thấy người trước mắt không có ác ý, hơn nữa, nếu có ác ý, bằng thân thủ của bọn hắn, cần gì phải phiền toái như vậy.
Mộc Ôn Tình ôm lấy đầu thiếu niên đầu, con ngươi hơi co lại, g thật ra hắn đang khẩn trương, tuy cảm thấy Thiên Nguyệt Triệt không ác ý, hắn cũng không dám lấy mang mạng người ra đùa, nhưng...
Không biết là từ đâu, thiếu niên ở trước mắt luôn cho người ta cảm giác tin tưởng.
Khi ngân châm trong tay Thiên Nguyệt Triệt đâm vào huyệt vị trên đỉnh đầu thiếu niên, thiếu niên vì bị đau mà giãy dụa.
"Giữ chặt hắn." Thiên Nguyệt Triệt lạnh lùng nói, lúc này dù Thiên Nguyệt Triệt không mở miệng, Mộc Ôn Tình cũng biết mình nên làm gì, nhưng thiếu niên giãy dụa quá mạnh, lo lắng trong mắt Mộc Ôn Tình càng sâu: "Hắn... ."
Ọc...
Mộc Ôn Tình chưa nói xong, thiếu niên sắc mặt tái nhợt đã phun máu tươi, Mộc Ôn Tình kinh hãi, động tác theo thói quen vung chưởng hướng vào Thiên Nguyệt Triệt, mắt Thiên Nguyệt Thần híp lại, tay trái đỡ chưởng của Mộc Ôn Tình, đánh bay hắn xa mấy mét.
Thiên Nguyệt Triệt yên tâm hạ châm, có phụ hoàng, hắn không cần lo lắng gì.
Mộc Ôn Tình xông qua lần nữa, nhưng vừa bước đến, thân thể lại văng ra, Mộc Ôn Tình sửng sốt, đây là kết giới?
Mà kết giới mạnh tới mức hắn không thể phá vỡ, bên kia, Bách Thủy Ngọc Nhân bị A Nô ngồi trên người, nam tử khác cũng bị Đàn Thành và Minh Nhất chế phục, mà Liệt La Đặc luôn ngồi nghỉ ngơi chỗ cũ, chẳng hứng thú gì với động tĩnh bên này.
Trình độ của đám người này quá cao, bọn họ là ai?
Chỉ hơn hai phút, Thiên Nguyệt Triệt rút ngân châm ra, thiếu niên hộc máu cũng thanh tỉnh lại, Thiên Nguyệt Thần thấy thế liền ôm lấy nhi tử bảo bối của mình, trở lại chỗ cũ, đồng thời thấp giọng cảnh cáo: "Sau này không được xen vào việc của người khác, người khác sống hay chết có liên quan gì tới ngươi."
Thiên Nguyệt Triệt nghe vậy, hai mắt sáng ngời, cười nhạt một tiếng: "Nhưng đó là cách giết thời gian a, hơn nữa nếu người kia chết, người đi chung đường sẽ thiếu? Ta còn muốn tới hiệp hội ma pháp xem cuộc vui."
Nghe lý do của hắn, Thiên Nguyệt Thần thở dài: "Ngươi a... ."
"Chủ tử, đùa vui chứ." Liệt La Đặc múc thang mới cho Thiên Nguyệt Thần, bởi vì đồ ăn của Thiên Nguyệt Triệt đều do Thiên Nguyệt Thần chịu trách nhiệm.
"Người đưa qua cho người kia một chén." Thiên Nguyệt Triệt vui vẻ nói.
"Vâng." Liệt La Đặc mỉm cười, tuyệt không để ý vừa rồi đám người kia vô lễ với chủ tử của mình, trên thực tế, hắn còn hy vọng đám người kia công lực cao chút, đánh nhau như vậy mới hay.
Trải qua một màn vừa rồi, Mộc Ôn Tình hiểu rõ, những người này không có ác ý với họ, cảm kích vô cùng, nhưng người ta lại không lĩnh tình.
Đàn Thành và Minh Nhất vây khốn bạch y nam tử, thấy chủ nhân không có ý làm khó dễ liền thả người, đáng tiếc, với thương thế của người nọ, tối thiếu mất 5 tầng công lực. Nhưng A Nô lại tính trẻ con, nếu để hắn đánh thật, đừng nói một Bách Thủy Ngọc Nhân, dù mười hay một trăm cũng không đủ, người sao có thể đánh cùng ma.
"Chủ nhân, hắn quá dễ thái, đúng là cải thìa." A Nô dẫm lên vai Bách Thủy Ngọc Nhân một cái, đoán chừng bả vai bị gãy ba đoạn.
Sắc mặt Bách Thủy Ngọc Nhân tái nhợt mà không kêu rên một tiếng, vẫn là một hán tử, nhưng lời của A Nô quá đả kích, khiến mặt Bách Thủy Ngọc Nhân càng khó coi.
"Thả hắn, mau tới đây." Thiên Nguyệt Triệt thanh nhã lên tiếng, trong thanh âm mang theo ý cười, vô cùng hài lòng với hành động của A Nô, sai lầm lớn nhất của Bách Thủy Ngọc Nhân là dám động thủ với hắn, nếu không phải A Nô ra tay, chắc chắn nam nhân bên cạnh hắn đã sớm xuất thủ.
Thiên Nguyệt Triệt hiểu rất rõ Thiên Nguyệt Thần.
"Chủ nhân." A Nô như con chó nhỏ phe phẩy đuôi đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, rõ ràng vóc dáng cao lớn, làm động tác như vậy lại đáng yêu vô cùng.
Lúc này bóng dáng khổng lồ nào đó đang cố gắng thu mình lại, nhưng vẫn không nhanh bằng lan hoa chỉ của người kia.
"Là hắn." A Nô chỉ vào Nặc Kiệt đang giấu mình đi, "Hắn liên tục mắng A Nô là cải thìa, A Nô biết đó là ý rất đần, nhưng A Nô không biết làm gì." A Nô thành thực nói, "Nhưng người kia đánh không lại A Nô, cho nên hắn cũng là cải thìa, chính là cải thìa."
A Nô đắc ý nói, Bách Thủy Ngọc Nhân nghe được rõ ràng, trời ạ, để hắn bất tỉnh đi, nam nhân cao lớn đánh bại hắn là kẻ ngu, bị một kẻ ngu nói là cải thìa, đúng là khóc không ra nước mắt.
Thiếu niên tái nhợt đã tỉnh lại, Mộc Ôn Tình nói gì đó bên tai hắn, thiếu niên theo tầm mắt nhìn Bách Thủy Ngọc Nhân, hiện lên đau lòng, được Mộc Ôn Tình và bạch y nam tử nâng, thiếu niên đi tới bên người Bách Thủy Ngọc Nhân: "Thuỷ, ngươi bị thương?"
"Không sao." Trong nháy mắt, sự tức giận của nam nhân biến mất, hướng về phía thiếu niên tràn đầy ôn nhu.
"Thuỷ, đáp ứng ta, sau này đừng xúc động như vậy." Thiếu niên kiên trì, hắn biết nam nhân không phải người dễ kích động, chỉ có chuyện liên quan tới hắn mới vậy.
"Yên tâm, ta không sao." Bách Thủy Ngọc Nhân an ủi.
"Phụ thân, ta cũng dễ kích động vậy sao?" Thiên Nguyệt Triệt ngồi trong lòng Thiên Nguyệt Thần, trêu đùa, tay vuốt vuốt tóc dài của Thiên Nguyệt Thần.
"Triệt nhi biết suy xét." Không trực tiếp trả lời, nhưng cũng như trả lời.
"Cho nên, phụ thân, dù ta làm chuyện gì cũng được, phải không?"
Bách Thủy Ngọc Nhân biết, lời này là nói cho hắn nghe, thiếu niên đang châm chọc hắn không có năng lực: "Ngươi... ." Bách Thủy Ngọc Nhân vừa nhả ra một chữ, chỉ cảm thấy ngực khó chịu, giống như bị cái gì đó ngăn chận.
Quang mang màu bạc lướt qua, nhanh tới mức khiến người ta không kịp né tránh.
Ọc... Bách Thủy Ngọc Nhân hộc máu, sau đó mọi người phát hiện ngân châm cắm trên ngực hắn, đó là?
Lúc nãy Thiên Nguyệt Triệt thi châm cứu thiếu niên sắc mặt tái nhợt, vậy có ý gì?
Dù không nguyện ý, nhưng Bách Thủy Ngọc Nhân biết, thiếu niên này vừa cứu mình, ngực của mình bị máu đọng, nếu không thuận sẽ chết, y thuật của thiếu niên thật cao minh, không chỉ thế, sợ là võ công của hắn lại càng xuất thần nhập hóa, hắn bất quá cũng chỉ 15 tuổi, công lực đã sâu đến cảnh giới này, như vậy...
Tầm mắt Bách Thủy Ngọc Nhân chuyển hướng Thiên Nguyệt Thần, e rằng nam nhân này càng cao.
Bạch y nam tử, Mộc Ôn Tình, Bách Thủy Ngọc Nhân, ba người nhìn nhau, người lợi hại như vậy, chưa từng nghe tới trong chốn võ lâm, mục đích bọn họ đến hiệp hội ma pháp là gì?
Nếu đi cùng bọn họ, hẳn sẽ có lợi, suy nghĩ này đồng thời hiện lên trong đầu ba người.
Hạ nhân đỡ Bách Thủy Ngọc Nhân, thiếu niên để Mộc Ôn Tình và bạch y nam tử đỡ, bọn họ đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Triệt.
"Lần nữa tạ ơn công tử." Mộc Ôn Tình đại diện nói.
"Hừ." Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, "Bổn thiếu gia rảnh rỗi mà thôi." Chẳng qua là giết thời gian, cũng không cố ý làm tốt chuyện, nếu quả thật muốn làm chuyện tốt, hắn sẽ thu hồi báo, tựa như năm đó nhận Sắc Vi lệnh để giúp Cách Lực Hộc.
"Ngay cả như vậy, vẫn cảm tạ." Mộc Ôn Tình cũng không náo, mỉm cười như cũ, theo hắn thấy, Thiên Nguyệt Triệt là hài tử được nuông chiều, nhưng nam nhân bên cạnh kia không thể là người thường.
Nam nhân khí chất trầm ổn lại đầy cao quý, mắt phượng hoặc nhân không giận mà uy, người như thế sao mình chưa nghe tới?
"Uy." Thiên Nguyệt Triệt mở miệng nói, "Các ngươi tới hiệp hội ma pháp làm gì?"
Không chỉ Nặc Kiệt mới bát quái, dù đã xác định bọn họ đi cầu y, nhưng Thiên Nguyệt Triệt vẫn hỏi.