Thiên Nguyệt Chi Mị

Quyển 5 - Chương 4: Bởi vì



Da Lạc Tư Đặc Lặc là một phần tử nóng lòng, hoặc là nói hắn muốn làm chuyện này, đối với hắn mà nói quá trọng yếu, cho nên mới vội vã như vậy.

Thiên Nguyệt Triệt tới Tề quận ngày thứ hai, cùng Đàn Thành quan sát Tề quận một lần, đứng trên thành nhìn bao quát Tề quận, Thiên Nguyệt Triệt không thể không thừa nhận Da Lạc Tư Đặc Lặc đúng là nhân tài trị quốc.

"Chủ nhân quản lý Tề quận hao tốn rất nhiều tâm tư." Quỳnh Liên chân thành nói, "Tổ tiên tới đất phong Tề quận từ thời tổ tiên Thiên Nguyệt, ở Mạn La đế quốc, nơi này đích thật là một khối lãnh địa phong phú, nhưng dù lãnh địa có tốt hơn nữa, nếu không có hiền tài, nó cuối cùng cũng chỉ là một khối thổ địa không thể di động mà thôi.

Trải qua trăm năm, chủ nhân của Tư Đặc Lặc cũng đổi mấy lần, thế giới càng ngày càng tiến bộ, nhưng Tề quận lại càng ngày càng rơi phía sau, cho đến khi phụ thân của chủ nhân cũng chính là ngoại công của tiểu vương gia cai quản."

Quỳnh Liên vừa nói vừa nhìn phương xa.

Thiên Nguyệt Triệt tỉ mỉ nghe, hẳn ngoại công của hắn là người dã tâm thật lớn trong miệng Da Lạc Tư Đặc Lặc.

"Nghe cữu cữu nhắc qua." Thiên Nguyệt Triệt đạm nói.

"Lúc tiểu thư gả cho bệ hạ không lâu, ngài đã qua đời, Tề quận rơi vào tay chủ nhân, đấu tranh trong quận vương phủ cũng bắt đầu mở màn, chủ nhân từ nhỏ lớn lên ở đế đô, chính là con tin mà mọi người thường nói, Tề quận vương phủ đưa con tin đến đế đô, nhưng thật ra cũng là quân cờ lão Vương gia sắp xếp.

Cho nên đối với Tề quận hắn rất xa lạ, quận vương phủ con cháu đông đúc, tuy chủ nhân sở hữu rất nhiều tốt đẹp, nhưng cố gắng bỏ ra so với người khác càng nhiều hơn, mà sở dĩ hắn làm vậy, cũng vì một câu nói của bệ hạ."

"Bệ hạ? Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt nghĩ cũng phải, bởi vì Da Lạc Tư Đặc Lặc mắng phụ hoàng là cáo già.

"Uh, phụ hoàng của tiểu vương gia, dù không quan tâm thiên hạ, nhưng thiên hạ vẫn nằm trọn trong tay bệ hạ." Đối với nam nhân cao cao tại thượng kia, Quỳnh Liên là bội phục, "Năm đó, thời điểm chủ nhân bị đưa tới đế đô làm con tin, thuộc hạ cũng là người hầu của hắn, khoảng thời gian chủ nhân chân chính vui vẻ là lúc ở đế đô, dù hắn là con tin, nhưng thân phận tiểu vương gia của Tề quận còn tại, huống chi còn có chỗ dựa kia.

Cho nên chủ nhân sống ở nơi đó thực hạnh phúc, đây cũng chính là lý do một nửa khác của Mạn la lệnh nằm trong tay chủ nhân, nhưng bệ hạ vẫn như cũ không hề đề phòng, năm đó bệ hạ xuất thủ tương trợ, ở trong lòng chủ nhân là hữu tình đáng quý.

Huống chi, giang sơn Mạn La vẫn do người kia bảo vệ, cuối cùng tâm chủ nhân bị vây khốn, vì thế chủ nhân mới mắng bệ hạ là cáo già, bởi vì bệ hạ không uổng người nào, khiến chủ nhân cam tâm tình nguyện thống trị tốt Tề quận, không chút dị tâm."

"Nga?" Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, có chút nghi ngờ, "Vậy hôm nay Quỳnh Liên tiên sinh đem chuyện này nói cho cho bổn điện là vì cái gì?"

"Tiểu vương gia đừng hiểu lầm, thuộc hạ không có toan tính gì, chẳng qua là hy vọng... Chủ nhân có thể hạnh phúc, bởi vì... Người kia đã thành hôn, ngay lúc chủ nhân vội vàng về Tề quận liền thành hôn." Thanh âm Quỳnh Liên lộ ra một chút bất đắc dĩ.

Hắn nhìn Da Lạc Tư Đặc Lặc lớn lên, giữa bọn họ tựa như bằng hữu, cũng tựa như phụ tử.

Thiên Nguyệt Triệt khó hiểu, vậy tại sao Da Lạc Tư Đặc Lặc muốn hắn mang binh tạo phản?

"Ý của chủ nhân là, tiểu vương gia tạo phản là danh chính ngôn thuận, tiểu vương gia có biết ngày đó bệ hạ nói gì không, lại khiến chủ nhân cam tâm tình nguyện bán mạng vì bệ hạ, thậm chí không để ý đến gia tộc Tư Đặc Lặc?"

"Phụ hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt cười, "Hẳn có liên quan tới người kia." Đây là việc phụ hoàng sẽ làm, nhưng Da Lạc Tư Đặc Lặc cũng là hồ ly, cư nhiên lại bị khống chế.

"Từ xưa tới nay, tình yêu chính là thanh kiếm sắc bén, có lẽ tương lai tiểu vương gia cũng được nếm thử, tiếng người đáng sợ, trừ phi ngươi đứng ở nơi cao nhất kia." Lời Quỳnh Liên, Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ, chờ chuyện của hắn và phụ hoàng bị công bố, chính là thời điểm tiếng người đáng sợ, nhưng vậy thì sao?

Thiên Nguyệt Triệt khinh thường cách nhìn của người khác, cũng không cần người khác chúc phúc, cuộc đời này có được thực tâm của nam nhân kia đã đủ, hừ, lời đàm tiếu là vô tội, nhưng vô tội này có bao nhiêu vô tình, sợ là người trong cuộc mới hiểu.

Thiên hạ phản đối, hắn liền phá thiên hạ.

"Tiểu vương gia và chủ nhân lập trường bất đồng, năm đó chủ nhân không có bối cảnh như tiểu vương gia, bên cạnh hắn chỉ có thuộc hạ, Tề quận vương phủ vẫn còn trong tay lão vương gia, mà người nọ, người nọ vô tình vượt qua sự tưởng tượng của mọi người.

Thuộc hạ không khỏi tò mò, người nọ có tình cảm sao? Sợ là không có đi, người nọ chỉ trung với một mình bệ hạ."

Nghe Quỳnh Liên nhắc tới người nọ không chỉ một lần, Thiên Nguyệt Triệt hiếu kì, người nọ rốt cuộc là ai?

"Người nọ là chánh soái nắm giữ tam quân tướng lãnh của Mạn La đế quốc, huynh đệ kết nghĩa của bệ hạ, thân vương ----- Liệt La Tư Á."

Cái gì? Còn có nhân vật này? Thiên Nguyệt Triệt có chút nghi ngờ, vì sao hắn không biết đến sự tồn tại của người này, phụ hoàng cũng chẳng bao giờ nhắc tới, hắn liền quay đầu nhìn về phía Đàn Thành.

"Á thân vương từ lúc điện hạ ra đời chẳng bao giờ trở lại đế đô, cho nên điện hạ không biết cũng là chuyện dễ hiểu." Đối với chiến thần truyền thuyết kia, Đàn Thành cũng chỉ nghe qua danh tiếng.

"Như vậy lần này bổn điện lên chiến trường, sẽ chạm trán người nọ?" Mặc dù Thiên Nguyệt Triệt hỏi, nhưng giọng điệu là khẳng định, nguyên lai Da Lạc Tư Đặc Lặc muốn ép người nọ xuất chiến.

"Tiểu vương gia quả nhiên thông tuệ, không sai, nếu là chủ nhân chinh phạt, danh bất chính, ngôn bất thuận, người nọ sẽ cho là một cuộc vui đùa, y trốn chủ nhân không kịp, tất nhiên sẽ không nghênh chiến, nhưng tiểu vương gia thì khác, tiểu vương gia mang dòng máu của Thiên Nguyệt gia tộc và Tư Đặc Lặc gia tộc, nếu tiểu vương gia muốn làm hoàng đế, chắc chắn có rất nhiều người sẽ tin, dù sao đế vương vị, rất nhiều người ham muốn." Quỳnh Liên nói, với tính cách của Da Lạc Tư Đặc Lặc, tự nhiên sẽ không giải thích, nhưng Quỳnh Liên có chút sợ, sợ Thiên Nguyệt Triệt bỏ dở giữa chừng, cho nên tỉ mỉ nói ra.

"Quỳnh Liên, tâm tư của ngươi, bổn điện biết được, nếu bổn điện đáp ứng trò chơi này, liền sẽ không bỏ dở giữa chừng, dù sao cữu cữu tuổi đã lớn, nên tìm người gả đi, ha ha ha..." Thiên Nguyệt Triệt cười đắc ý, đắc ý tới cực điểm, cười đến mức ho khan, cái này gọi là vui quá hóa buồn.

Quỳnh Liên đưa mắt nhìn sang Đàn Thành, tựa hồ muốn nói, ngươi và hắn hoàn toàn đối lập, làm sao lại thành thị vệ của hắn?

Đàn Thành khiêu mi, cũng là ý tứ kia, ngươi và Da Lạc Tư Đặc Lặc còn không phải như vậy?

Rõ ràng là hai ngươi vô cùng nghiêm túc, lại đi theo hai chủ tử thực tùy hứng.

Hôm sau

Da Lạc Tư Đặc Lặc dẫn Thiên Nguyệt Triệt đi tới quân doanh, Da Lạc Tư Đặc Lặc cẩn thận giới thiệu mọi người cho Thiên Nguyệt Triệt, khiến Thiên Nguyệt Triệt có cảm giác, nam nhân này đang chuẩn bị hậu sự.

Ném bất an trong lòng sang một bên, Thiên Nguyệt Triệt cẩn thận lắng nghe, đồng thời liếc mắt nhìn hắn.

Hẳn là tang thương, nghe chuyện cũ của hắn và người nọ, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy bao quanh sự kiêu ngạo của nam nhân này, là một tầng tang thương cùng tịch mịch thật sâu.

Hai nam nhân cùng đứng ở trên cao, nhưng không cách nào bỏ qua thế tục, cho nên khi hắn thừa nhận Thiên Nguyệt Thần thương hắn, mới khiến Da Lạc Tư Đặc Lặc sợ ngây người.

Yêu, ở có đôi khi, phải nói rõ.

Quân đội của Tề quận phi thường giữ nghiêm quân kỷ, mới tiếp xúc ngắn ngủi, Thiên Nguyệt Triệt liền thấy rõ, Da Lạc Tư Đặc Lặc rất có tài, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ, về điểm này, hẳn thân vương thống lĩnh tam quân kia cũng không tệ.

Cho nên, Da Lạc Tư Đặc Lặc thật sự muốn phân cao thấp với người nọ.

"Thế nào, coi trọng ta?" Ánh mắt hài hước nhìn Thiên Nguyệt Triệt, Da Lạc Tư Đặc Lặc dừng lại quan sát, tiểu hồ ly lại đang đánh chủ ý gì.

"Nếu ngươi có thể khiêu chiến phụ hoàng, ta liền thừa nhận, ta coi trọng ngươi." Thiên Nguyệt Triệt cũng hài hước nói.

"Thiết." Khiêu chiến Thiên Nguyệt Thần? Da Lạc Tư Đặc Lặc chưa từng nghĩ tới, năm đó chuyện bị y ức hiếp khắc quá sâu, đối với Thiên Nguyệt Thần hắn có thể trốn liền trốn, nhưng với người nọ luôn theo cạnh Thiên Nguyệt Thần, hắn vẫn len lén muốn gặp.

Thân ảnh cao lớn kia, lúc hắn bị thương, liền ôn nhu ôm hắn tới chỗ trị liệu sư, ở đế đô tịch mịch, cho tới bây giờ không ai hiểu, thân phận của hắn hết lần này tới lần khác lại khó xử như vậy.

Ngày đó, lần đầu tiên hắn thấy nam nhân kia nổi giận, vì hắn mà tức giận, cuối cùng nếu không phải Thiên Nguyệt Thần ngăn cản, bao nhiêu con cháu quý tộc sẽ bị y phế đi.

Nhưng ngày đó, hắn cũng biết bí mật trong lòng người kia, Thiên Nguyệt Thần, là sự tồn tại không thể thay thế.

... ...

"Bệ hạ, phía trước chính là Á thân vương phủ, ngài quả thật muốn?" Sắc mặt Nặc Kiệt có chút bận tâm, năm đó chuyện giữa Thiên Nguyệt Thần, Á thân vương cùng Tề quận vương, hắn so với ai khác cũng rõ ràng hơn.

Tề quận vương ngưỡng mộ Á thân vương, bất đắc dĩ trong mắt thân vương chỉ có bệ hạ.

"Nhiều năm như vậy, sớm nên có một kết quả, năm đó quá khinh cuồng, khiến bằng hữu tốt nhất không bước vào đế đô một bước, vẫn luôn tiếc nuối, tình và yêu, ta chưa bao giờ hiểu, nếu không phải là Triệt nhi, ta cũng không muốn hiểu, nhưng khi hiểu rõ, mới phát hiện, vết thương năm đó quá sâu, bất kể là Á, hay là Da Lạc, ngoài Nặc Kiệt ngươi, là bằng hữu ta quan tâm nhất."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.