Hai người đồng dạng kiêu ngạo đứng thật xa nhìn nhau, lỗ mảng và táo bạo của tuổi trẻ đã chôn vùi theo thời gian.
So với thân hình thon dài của Thiên Nguyệt Thần, Liệt La Tư Á thuộc về loại nam nhân khôi ngô, nhìn tử bên ngoài, Thiên Nguyệt Thần là nam nhân ôn văn nho nhã, lúc cười, đôi mắt hoa đào thập phần câu nhân.
Mà Liệt La Tư Á là nam nhân lãnh khốc, hắn không biết cười, nếu có một ngày hắn cười, vậy mới thật sự đáng sợ.
Khuôn mặt cương nghị mang theo vài tia lệ khí, đôi mắt hẹp dài tuấn tà, đưa mắt nhìn từ xa mà đến gần Thiên Nguyệt Thần, nam nhân đã từng là thần của hắn.
Song thời điểm gặp lại một lần nữa, giữa hai người thực an tĩnh, thật lâu sau hai người đồng thời cười to, hết thảy đều đã qua.
"Ta nghĩ ngươi vĩnh viễn sẽ không bước vào Á thân vương phủ nửa bước." Liệt La Tư Á mở miệng, thanh âm thêm vài phần cố tình gây sự.
"Bởi vì ta đã hiểu tình." Nét mặt Thiên Nguyệt Thần nhàn nhạt, mắt nhìn phương xa, không ai biết, y đang nhìn cái gì.
Dù sao thiên địa không có điểm cuối.
Liệt La Tư Á cũng cười khẽ, đã từng vì nam nhân này không hiểu tình, cho nên tâm giao ra chẳng bao giờ nghĩ tới hồi báo, chân chính bị thương tổn là, nam nhân này muốn mình tiếp thu Da Lạc.
Nghĩ đến người từng bước ép sát mình, chân mày Liệt La Tư Á thoáng nhíu lại, gần đây thu cấp báo, người nọ lại dám tạo phản.
Hắn quả nhiên là đang từng bước thúc ép mình a.
"Ta có vinh hạnh ở sinh thời, nghe được ngươi nói như vậy." Rốt cuộc là nam nhân cao ngạo, cho nên trong cuộc đời hắn không có hai chữ khuất phục.
"Thật xin lỗi." Hoàng đế tồn tại như thần, có một ngày buông xuống kiêu ngạo, nói xin lỗi.
"Ha hả..." Liệt La Tư Á cười một tiếng, "Ngươi không cần nghiêm túc như thế, ngươi không nợ ta cái gì, ngươi xuất hiện ở nơi này, hẳn cũng là vì Da Lạc, nghe nói lục điện hạ của ngươi tạo phản, cũng đúng, người dung hợp huyết mạch của Thiên Nguyệt gia tộc và Tư Đặc Lặc gia tộc, hiển nhiên sẽ nhớ đế vị."
"Không." Thiên Nguyệt Thần cũng cười, "Không phải vì Da Lạc, cũng không phải vì lục hoàng tử của ta."
Lời nói lộ ra ôn nhu, làm Liệt La Tư Á có chút bất ngờ, nam nhân này cũng sẽ có nét mặt như vậy? Hắn hiểu được, hẳn là yêu, vừa rồi y nói, y đã hiểu tình.
"Như vậy?"
"Là vì người ta yêu." Thiên Nguyệt Thần quay đầu, nhìn Liệt La Tư Á, nói, "Hắn là lục hoàng tử của ta, Thiên Nguyệt Triệt."
Cái gì?
Cái này, thân vương điện hạ luôn luôn anh minh thật sự bị dọa sợ, kinh hỉ quá lớn, thật sự quá lớn, cuối cùng Liệt La Tư Á sảng lãng phá lên cười: "Ngươi được, ngươi thật giỏi a..."
"Cũng không phải, hài tử kia, là muốn đem ta ra hành hạ chết." Thiên Nguyệt Thần không quan tâm bạn tốt cười nhạo, "Cho nên kế tiếp, ngươi phải biết làm sao chứ, Da Lạc..."
"Thiệt là, nên cho hắn chút giáo huấn." Liệt La Tư Á vuốt vuốt huyệt thái dương, "Ta mới hưởng qua hắn một lần thôi."
Đôi mắt tà mị nheo lại, tựa hồ Liệt La Tư Á đang nhớ lại tình yêu thời niên thiếu kia, khi đó Da Lạc cũng là thiếu niên, thân thể thiếu niên mềm dẻo như vậy, đêm hôm đó, mình muốn hắn rất nhiều lần.
Một lần lại một lần ở trong cơ thể hắn buông thả.
Một lần lại một lần dán lên lồng ngực của hắn.
Cảm giác này, sợ là rất khó tìm được trên thân thể người khác.
"Như vậy, hợp tác vui vẻ." Thiên Nguyệt Thần rất mong đợi, đợi tới lúc tiểu hồ ly nhà y rũ đuôi.
"Hợp tác vui vẻ." Chờ nhiều năm như vậy, cho nhiều năm như vậy, là lúc nên thu võng, chẳng qua hồ ly vào bẫy, đến lúc nào mới biết hiểu?
Tề quận khai chiến, truyền khắp thiên hạ, quân đội của Tề quận vương chiếm một phần ba Mạn La đế quốc, cuộc chiến thắng hay bại rất khó định luận.
Càng khiến người kinh ngạc chính là, hoàng đế của Mạn La đế quốc cư nhiên hạ chỉ, ngự giá thân chinh, ý chỉ vừa ra, cả nước oanh động, tam quân tướng sĩ, tinh thần tăng cao.
Nay là niên đại thái bình thiên quốc, không chỉ Mạn La đế quốc thái bình, là thiên hạ thái bình, ai nguyện ý phát động chiến tranh.
Kinh ngạc lại càng kinh ngạc, không ngờ Tề quận tướng quân không phải Tề quận vương, mà là lục hoàng tử bệ hạ sủng ái nhất, Thiên Nguyệt Triệt.
Khôi giáp bạc càng tôn thêm dung mạo như tinh linh, một ngày qua, mọi người đều nói, Mạn La đế quốc lục điện hạ quả thật tuyệt thế vô song.
Mạn La đế quốc. Đế đô. Ngự thư phòng
Ai nói ngồi trên ghế rồng ở ngự thư phòng, nhất định là hoàng đế, giờ khắc này ngồi ở đó lại là Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, người khác là không có cơ hội ngồi xuống long ỷ, mà người này càng ngồi sắc mặt càng xanh mét.
Dựa vào cái gì, Thiên Nguyệt Thần dựa vào cái gì một lần lại một lần bóc lột sức lao động của mình, không dựa vào cái gì, chỉ bởi vì mình coi trọng nhi tử của người ta.
Cốc cốc cốc...
Ngự thư phòng truyền đến tiếng gõ cửa, khuôn mặt vốn băng lãnh càng thêm lạnh lùng.
Cửa bị đẩy ra, người vô lễ như thế, toàn bộ hoàng cung có thể đếm được trên đầu ngón tay.
"Phụ thân." Đi vào là Trữ quý phi, nữ nhi của y.
Nữ nhi? Mặt càng thêm thâm trầm vài phần, xưa nay y không có hảo cảm với nữ nhân, cho dù là nữ nhi của y cũng thế.
"Phụ thân, khách quý từ Anh Túc đã đến sao?" Trữ quý phi ngồi xuống ghế, tự mình rót trà, đang muốn uống, lại thấy Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai híp mắt nhìn nàng.
Đặt ly trà xuống, ngồi thẳng, bất đắc dĩ, nàng thực sợ phụ thân: "Nữ nhi mới thấy hai thị vệ, nữ nhi chắc chắc, hai người này không phải là người trong hoàng cung, gặp nữ nhi, cũng không quy củ hành lễ."
Mắt Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai nheo lại, trong lòng bởi vì lời của Trữ quý phi mà kinh ngạc, Thiên Nguyệt Thần mới cách cung, liền có người xa lạ giả mạo thị vệ vào hoàng cung?
Hiển nhiên không phải người của Anh Túc đế quốc, Anh Túc hoàng đế vẫn còn ở trướng bồng ngoài hoàng thành, muốn mình đích thân đi nghênh đón, chỉ vì chuyện ma vũ đại hội lần đó.
Cái rắm, mình nào rảnh như vậy.
Lúc này hoàng cung trăm công nghìn việc, đương nhiên không rảnh mà đi, về phần bệ hạ, hừ, người thương của Anh Túc hoàng đế có quan hệ thân thiết với tiểu điện hạ, y mới không sợ.
"Phụ thân... Phụ thân..."
Thấy Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai nhìn mình chằm chằm, tim Trữ quý phi đập như sấm, đương nhiên là bị hù dọa.
"Còn nhớ được tướng mạo của bọn họ chứ?" Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai suy tư hỏi, ánh mắt có chút âm trầm, Trữ quý phi càng thêm sợ, dù nàng là nữ nhi duy nhất của y.
Mẫu thân chết, phụ thân cũng không tái giá, thời điểm chưa gả cho bệ hạ, nàng là một đại tiểu thư, tâm tư của nàng thật ra rất đơn thuần, cũng không suy nghĩ nhiều, có thể sống tốt ở nơi ngươi lừa ta gạt này, toàn bộ nhờ phụ thân.
Mặc dù Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai đối với nữ nhân không có hảo cảm, nhưng Trữ quý phi vẫn là hài tử của y, hiển nhiên không thể để người khác hại nàng.
"Không nhớ rõ, người nọ cúi đầu, nữ nhi không lưu ý."Trữ quý phi ngẫm nghĩ một lát, đáp.
Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai khóa chặt lông mày, gật đầu, khoát tay bảo Trữ quý phi lui ra, Trữ quý phi cũng cảm không thú vị, vốn tưởng khách quý từ Anh Túc đế quốc tới, muốn đi gặp, lúc này nếu không phải, liền tính toán trở về.
Chẳng qua lúc nàng đi tới cửa, nghe thấy Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai nói: "Trên người của ngươi dùng hương thơm gì?"
Mùi vị có chút đặc thù, tựa hồ đã từng ngửi được ở đâu đó.
"Phụ thân cũng cảm thấy dễ ngửi?" Trữ quý phi nhất thời hăng hái trở lại, "Đây là nữ nhi lãnh giáo được từ chỗ Thư phi muội muội."
Thư phi?
Thân ảnh Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai ngồi trên ghế nháy mắt đã đi tới trước mặt Trữ quý phi: "Ngốc tử."
Miệng mắng, tay lại liên tục điểm mấy cái trên người Trữ quý phi, sau đó mở bàn tay ra, lòng bàn tay dán tại ngựcTrữ quý phi, cũng không cậu nệ nam nữ thụ thụ bất thân.
Lực lượng ôn nhuận tập trung trong lòng bàn tay Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, tay Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai di động, đi tới cổ Trữ quý phi, sau đó dùng lực.
Ọc...
Máu tươi màu đen từ miệng Trữ quý phi tràn ra, nhuộm đẫm mặt đất ngự thư phòng.
Mùi máu tươi tản mát, dẫn tới cao thủ trong hoàng cung lặng lẽ đi vào.
"Chuyện gì xảy ra?" Mạc Tà là người đầu tiên chạy tới ngự thư phòng, không tiếng động đi vào, khiến Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai cũng cảm thấy kinh ngạc, ngay sau đó Kim và Thổ đồng thời chạy tới.
Đương nhiên Liệt La Đặc chưa đạt đến trình độ này, hắn là đi theo Kim tới.
Song, khi bọn họ nhìn thấy Trữ quý phi mặt trắng bệch bị dọa ngất, cùng máu tươi trên mặt đất, đầu tiên là sửng sốt, theo sau đồng dạng nghi hoặc nhìn Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, nhưng thật ra mọi người đều hiếu kì.
Chẳng nhẽ nam nhân lạnh lùng này, lại giết con gái của mình.
Thấy bọn họ cũng miễn cưỡng xem như là nhân vật có tiếng nói, Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai lại nhức đầu: "Nàng bị người hãm hại."
Cũng không muốn giải thích, chẳng qua là, ánh mắt của đám người kia càng ngày càng quỷ dị, quỷ dị tới mức khiến y kinh hãi, kinh hãi này không phải là sợ hãi, mà là ngại phiền phức.
"Hãm hại?" Mạc Tà nhíu mày, hậu phi trong hoàng cung hãm hại lẫn nhau, là chuyện không nhỏ.
"Ân." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai gật đầu, "Đoán chừng có người thân phận bất minh xông vào."
Sau đó y đưa mắt nhìn sang Liệt La Đặc: "Hay là phiền toái Hồi Giác thiếu gia ra ngoài hoàng thành, bảo Anh Túc quốc quân ở bên ngoài đợi thêm vài ngày, dù sao trong cung cũng không an toàn."
Tốt nhất vĩnh viễn đừng vào.
Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai nghĩ, bất quá chỉ nghĩ, không nói thẳng ra.
Liệt La Đặc gật đầu, không biết ý tưởng thật sự của Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai.
Tề quận
Tiểu hồ ly nào đó cong đuôi lên, mấy ngày qua cuộc sống phi thường thoải mái, đương nhiên, nơi này không ai quản, muốn thế nào liền thế đó.
"Tiểu vương gia, điểm tâm mới ra." Tỳ nữ đặt điểm tâm xuống, tầm mắt không khỏi nhìn Thiên Nguyệt Triệt thêm vài lần, da thịt thủy nộn bóng loáng, thật không hiểu được, vì sao có người tinh xảo như vậy.
Vốn tưởng vương gia nhà mình đã đủ xinh đẹp, nhưng nhìn tiểu vương gia, mới phát hiện, đó là hai loại hoàn toàn bất đồng.
Thiên Nguyệt Triệt nheo mắt, hướng về phía tỳ nữ đang đỏ mặt, thấp giọng nói: "Uy bổn điện."